Chương 43: Thị trưởng đại nhân đề nghị ở chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Thái Anh nhấn phím gọi, điện thoại reng khoảng một phút, đối phương mới nghe máy, trong đó truyền đến âm thanh rất ồn ào, Phác Thái Anh không nói gì, nàng nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó giọng thị trưởng truyền tới.


"Thái Anh."


"Như thế nào ồn ào vậy?" Nghe âm thanh ồn như vậy, vốn tâm tình Phác Thái Anh đang không phải rất tốt nên có chút bực bội, giọng nói của nàng không vui hỏi.


"Chị ở bên ngoài, sao vậy?"


"A, không có việc gì, gọi xem chị đang ở đâu làm gì." Nghe thấy thị trưởng giải thích, Phác Thái Anh có chút trái lương tâm nói.


"Đang cùng Cristina và mấy người bạn uống rượu." Thị trưởng đại nhân dừng lại một chút còn nói: "Em muốn tới không?"


"Chị uống rượu rồi? Uống bao nhiêu?" Phác Thái Anh vừa nghe thị trưởng nói uống rượu, trong nội tâm có chút thất vọng, nàng một bên hỏi một bên nghĩ thầm "Thị trưởng đại nhân uống rượu thì thế nào kêu nàng tới đón mình a?"


"Một chút, em có thể đi không? Chị đi đón em." Lạp Lệ Sa sảng khoái nói.


Phác Thái Anh cúi đầu sau khi suy nghĩ, ôn nhu nói: "Ừ, vậy chị tới đón em đi."


"20 phút sau gặp ở chỗ cũ."


Phác Thái Anh gật gật đầu, đáp ứng. Nàng vừa định cúp điện thoại, tiếng thị trưởng lại truyền tới, chợt nghe nàng nhẹ nói: "Bên ngoài trời lạnh, mặc ấm một chút." Sau điện thoại đã bị dập máy.


Phác Thái Anh mỉm cười nhìn điện thoại, nàng cất điện thoại xoay người vào ký túc xá.


Trong kí túc xá, Dịch Dương nằm ở Tôn Hồng Na trên giường hướng ra ngoài, mở to đôi mắt có chút mê mang nhìn Phác Thái Anh đi tới. Tôn Hồng Na đang dùng khăn ấm lau mặt cho Dịch Dương, nàng xoay người nói với Phác Thái Anh: "Gọi điện thoại cho ai a? Nhanh lên đi tắm rửa đi."


Phác Thái Anh đi đến giường mình bắt đầu thu thập đồ đạc cần mang, nàng cũng không quay đầu lại nói: "Không tắm, mình bị trễ, phải đi về rồi."


Nghe thấy Phác Thái Anh nói, Tôn Hồng Na dừng tay lại, nàng đem khăn mặt nhét vào tay Dịch Dương đi đến trước Phác Thái Anh, nhíu mày hỏi: "Trở về? Đã trễ như vậy, cậu phải về đi đâu?"


Phác Thái Anh cười nói với Tôn Hồng Na: "Đương nhiên là về nhà, mình làm cho ba ba tới đón mình."


"Thái Anh, cậu không cần như vậy, có cậu, chúng mình như thế nào mà không biết xấu hổ." Tôn Hồng Na trông thấy Phác Thái Anh như thế, nàng mềm giọng nói ra.


Phác Thái Anh đem đồ bỏ vào túi xong, đứng lên quay mặt về phía Tôn Hồng Na mỉm cười nói: "Cái gì không xấu hổ? Hai người các cậu dây dưa cùng nhau mấy lần, tốt đẹp ở cùng một chỗ so với cái gì đều mạnh hơn." Phác Thái Anh đem tay vuốt vuốt khuôn mặt Tôn Hồng Na, lại nói: "Yên tâm, mình có chỗ để đi." Nàng nghiêng thân tiến đến bên tai Tôn Hồng Na nhỏ giọng nói: "Mình không nghĩ lúc nửa đêm lại nghe thấy cái gì không nên nghe thấy thanh âm, học tỷ đêm nay cũng không trở về, gian phòng để cho các cậu, các cậu cứ tận hứng a..." Nói dứt lời Phác Thái Anh nhanh chóng lui ra, Tôn Hồng Na còn không kịp phản ứng, nàng nắm lên áo lông liền chạy ra phòng ngủ.


Quả nhiên như Phác Thái Anh suy nghĩ, nàng mới ra phòng ngủ còn chưa đi được vài bước, chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến giọng nữ bén nhọn: "Thái Anh... Cậu lại cũng có thể nói ra lời như vậy a..."


Phác Thái Anh cong khóe miệng, mặc vào áo lông xoay người một cái liền quẹo vào trong thang lầu, tâm tình nàng rất tốt nghĩ đến: "Ai bảo các cậu quấn quýt khiến cho mình nửa đêm bị tra tấn, không chê cười các cậu, nhưng mình không thể bạc đãi bản thân, mỗi lần như vậy đều ngủ không ngon giấc."


Ra ký túc xá, Phác Thái Anh liền cảm thấy một trận gió lạnh đánh úp lại, đông lạnh cả người nàng run rẩy, nắm thật chặt áo lông bước nhanh về phía địa điểm đã hẹn cùng thị trưởng. Khi nàng quẹo ra đường, rất xa đã nhìn thấy xe thị trưởng lóe lên đèn xe dừng ở ven đường, Phác Thái Anh có chút giật mình, thị trưởng hành động thật sự là rất nhanh, gọi điện thoại xong nàng một điểm không có chậm trễ đi ra đến đây, không nghĩ tới thị trưởng đại nhân so với nàng còn nhanh hơn.


"Làm sao chị nhanh như vậy đã đến?" Phác Thái Anh kéo ra cửa xe ngồi vào nhìn thị trưởng hỏi.


"Cúp điện thoại chị liền đi, trời rất là lạnh, sợ em ngốc đứng ở bên ngoài chờ chị." Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh cười một cái rồi khởi động xe.


"Chị đã uống rượu như thế nào còn lái xe?" Xe chạy đi, Phác Thái Anh nhíu mày hỏi thị trưởng.


"Chị không lái xe thì ai tới đón em?" Lạp Lệ Sa mắt nhìn phía trước hỏi ngược lại.


Phác Thái Anh bĩu môi không nói gì, phía trước là một ngã tư, lúc này trùng hợp đèn đỏ phát sáng lên, Lạp Lệ Sa chậm tốc độ xe, đạp xuống phanh, quay đầu nhìn Phác Thái Anh.


"Chị nhìn em như vậy làm gì?" Phác Thái Anh thấy thị trưởng đại nhân nhìn mình chằm chằm, nàng có chút không được tự nhiên hỏi.


Lạp Lệ Sa không nói lời nào, nàng từng chút đem thân thể hướng gần Phác Thái Anh, đến khi lưng Phác Thái Anh đã dán sát cửa xe nàng mới ngừng lại, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhẹ giọng hỏi: "Vài ngày không gặp, em cũng không muốn chị?"


Phác Thái Anh chưa thấy qua thị trưởng đại nhân như vậy, nàng nghiêng đầu nhìn nhìn đèn giao thông phía trước, có chút khẩn trương nói: "Chị nhanh chăm chú lái xe, đèn sắp đổi rồi kìa."


Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh không có tình thú, nàng chớp mi, ngồi trở về chỗ lái xe. Xe dọc theo đường lớn rộng rãi hướng về phía nam, Lạp Lệ Sa có chút do dự, nàng nhìn đồng hồ đã nhanh 10 giờ, nghĩ nghĩ hay là kế tiếp thay đổi đầu xe, đi về khu cư xá kia.


Phác Thái Anh kỳ quái nhìn thị trưởng đại nhân đột nhiên quay đầu xe lái về hướng ngược lại, mở miệng hỏi: "Chúng ta là tính đi đâu?"


"Về nhà." Lạp Lệ Sa nhàn nhạt trả lời.


"Chị không phải mới vừa đi hướng kia sao, là muốn đi đâu?"

"Vốn là muốn đi quán bar, cảm thấy muộn quá rồi nên không đi, ngày mai em còn phải đến trường." Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn Phác Thái Anh, giải thích.


"A." Phác Thái Anh không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại.


Ban đêm Giang Vịnh không có nhiều xe cộ, không lâu sau Lạp Lệ Sa đã lái đến trước cư xá, bảo vệ nghe thấy tiếng xe liền mở cổng, Lạp Lệ Sa đem xe chạy đến bãi đổ ngừng lại, mang theo Phác Thái Anh xuống xe hướng trong lầu đi đến.


"Chị đêm nay ở đây sao?" Phác Thái Anh đứng ở trong thang máy, cô nghĩ nghĩ mở miệng hỏi.


Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn Phác Thái Anh, vẻ mặt chờ đợi, nàng cong lên khóe miệng cười cười, nói: "Em muốn chị ở, chị liền ở."


"Em..." Phác Thái Anh có chút đỏ mặt, quay mặt qua chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Dịch Dương cùng Na Na cãi nhau, về sau lại hòa hảo, em không nghĩ làm bóng đèn ở đó, cho nên gọi cho chị."


Lúc này thang máy ngừng lại, Lạp Lệ Sa rất tự nhiên dắt tay Phác Thái Anh đi ra thang máy, "A..." một tiếng, nói tiếp: "Chỉ là bởi vì chuyện này? Cho nên mới gọi cho chị?"


Phác Thái Anh không nói gì, nàng cúi đầu nhìn túi xách trên tay thị trưởng, không dám ngẩng đầu.


"Em mở cửa đi." Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh đứng ở cạnh cửa không có động tĩnh, nàng lên tiếng nói ra.


Phác Thái Anh lúc này mới ngẩng đầu, nàng khó hiểu nhìn thị trưởng đại nhân, trong lòng nghĩ "Đây là nhà của chị mà, như thế nào lại kêu em mở cửa." Nghĩ như thế nàng cũng đã hỏi đi ra: "Sao chị không mở?"


Lạp Lệ Sa mấp máy môi, nghĩ thầm đứa nhỏ này thật là ngốc, nàng vỗ vỗ túi của mình nói ra: "Chị không mang chìa khóa, lúc trước không phải chị đã đưa chìa khóa phòng cho em sao? Em không có mang theo à?"


"A, em có mang theo." Phác Thái Anh lấy trong túi ra cái chìa khóa mở cửa, đứng ở trước cửa chờ thị trưởng đại nhân đi vào.


Lạp Lệ Sa đi vào gian phòng, mở đèn đi thẳng vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói: "Vào thay quần áo đi."


Phác Thái Anh đem túi đặt ở trên ghế sofa, đi theo thị trưởng đại nhân vào phòng ngủ, Lạp Lệ Sa kéo ra tủ quần áo, nàng nói: "Chị mua cho em chút ít quần áo, em lại nhìn xem mình mặc cái gì được."


Phác Thái Anh nhìn trong tủ quần áo treo đủ loại kiểu dáng quần áo dành cho người trẻ tuổi, có chút há hốc mồm, đợi nàng kịp phản ứng, thị trưởng đã lấy xong quần áo đi qua phòng tắm.


Phác Thái Anh chọn lấy một bộ đồ ngủ nâng trong tay, trong lòng cảm giác ấm áp, tuy thị trưởng bình thường lạnh như băng, không thích nói chuyện, nhưng nàng sẽ dùng hành động thể hiện, mặc dù việc nàng làm thường cho Phác Thái Anh cảm thấy có chút "Cường thế." Nhưng này cũng không ảnh hưởng làm hảo cảm Phác Thái Anh dành cho nàng càng gia tăng.


Lúc Phác Thái Anh trong phòng tắm đi ra, thị trưởng đang dựa ở trên giường xem Tv, Phác Thái Anh liếc sang chương trình đang chiếu, không nhịn được cười ra tiếng, nghiêm túc lạnh lùng như thị trưởng lại đang coi "Thế giới động vật".


Lạp Lệ Sa nhìn thoáng qua Phác Thái Anh, nàng đem ly rượu trên tủ đầu giường bưng lên uống một hớp nhỏ. Phác Thái Anh đi qua bên kia giường ngoan ngoãn bò vào trong chăn.


"Iran lúc còn rất nhỏ rất thích xem chương trình này, lúc không có chuyện gì chị liền xem cùng thằng bé." Một lát sau Lạp Lệ Sa mới nói.


"Sao chị lại uống rượu? Không phải vừa cùng chị Cristina uống rồi sao?" Phác Thái Anh nằm nghiêng quay mắt về phía thị trưởng, cau mày nói ra.


Lạp Lệ Sa tắt TV nằm vào trong chăn, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường, nàng đem Phác Thái Anh ôm trong ngực nói: "Chị có thói quen uống rượu sau khi trở về lại uống một ít." Sau nàng dừng lại, hỏi tiếp: "Hai cô bạn của em là đang yêu nhau sao?"


"Huh?" Phác Thái Anh nhất thời không có đuổi kịp ý nghĩ của thị trưởng, trì hoãn một hồi mới nói: "Ừ, các nàng đều là bạn học của em ở cao trung, không biết làm sao lại đi đến cùng một đại học."


"Ha ha." Lạp Lệ Sa cười cười, nói: "Từ nay về sau dời qua đây ở đi, mình ở cùng một chỗ."


Phác Thái Anh sửng sốt, nàng cảm thấy thị trưởng uống rượu rồi tư duy sao lại mạnh như vậy đây? Nàng ngoan ngoãn ghé vào trong khuỷu tay thị trưởng, ôn nhu hỏi: "Không phải đang nói chuyện bạn học em? Như thế nào đột nhiên muốn kêu em qua đây ở?"


"Em không phải nói em ở đó giống làm cái bóng đèn sao? Vậy thì tới ở đây a, chị cũng sẽ dời qua ở cùng em."


"Ừm." Nhắc tới Dịch Dương cùng Na Na, Phác Thái Anh có chút phiền, nàng hễ là có chút ít âm thanh đều dễ dàng bị bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, hết lần này tới lần khác, hai người này mỗi cách hai ba ngày, trong đêm sẽ gây ra chút ít 'Động tĩnh'. Tuy mỗi lần thanh âm ép tới đều rất nhỏ, nhưng vẫn là sẽ bị nàng nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro