Chương 5: Một đêm yên tĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Thái Anh không nói chuyện, nàng cứ đứng như vậy, cúi đầu cũng không nhìn người phụ nữ kia, như là tiểu cô nương đang hờn dỗi. Không biết vì cái gì, Phác Thái Anh cảm thấy người này hiện tại cùng người lần đầu nàng gặp qua cảm giác không giống lắm, trong lòng nàng lại sinh ra một ít hờn giận, nàng hoàn toàn không cần phải hơn nửa đêm không về nhà ngủ, chạy đến nơi đây đứng trơ ra trước một người như vậy.


Phác Thái Anh không nghĩ ra được, đối phương thật quá mức thần bí, như lời đồng nghiệp nói, người có địa vị như vậy nghĩ cái gì nàng như thế nào sẽ biết. Không nghĩ ra được, Phác Thái Anh đơn giản sẽ không suy nghĩ, nàng cúi đầu nhìn y phục trên người, đột nhiên nhớ tới ba ba cùng bà nội, đến giờ này nàng còn chưa liên lạc với người nhà, mọi người nhất định sẽ sốt ruột.


Phác Thái Anh nghĩ vậy, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn thị trưởng, sau xoay đầu tìm kiếm xung quanh. Phác Thái Anh không có điện thoại, nàng đang xem xét trong phòng coi có điện thoại hay không, hiện tại nhất định phải gọi về nhà, nhìn hai vòng, tầm mắt Phác Thái Anh một lần nữa đặt ở trên người thị trưởng. Lúc này mặt của thị trưởng có chút đỏ ửng, hình như nàng say, nhưng bộ dáng vẫn nhàn nhã cao ngạo.


"Lạp thị trưởng, cái kia... Tôi có thể hay không mượn qua điện thoại của ngài?" Tự đắn đo nãy giờ, Phác Thái Anh mới nói ra những lời này, không có cách nào nàng hiện tại chỉ có thể cầu cứu thị trưởng, tuy nàng biết rõ mượn điện thoại thị trưởng, khả năng cả nước cũng không có mấy người làm qua, nhưng nàng thật là không còn cách nào.


Lạp Lệ Sa nghe thấy Phác Thái Anh nói, chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút chăm chú nhìn nàng gái trước mặt, nàng cũng không nói chuyện, lúc sau nàng cử động thân thể, cả người liền nằm nghiêng trên ghế sofa.


Đêm nay Lạp Lệ Sa uống quá nhiều rượu, đoạn thời gian trước đi lên tỉnh họp, rời đi Giang Vịnh gần nửa tháng, sau khi trở về công tác nhiều nàng gần như không thể về nhà, thật vất vả khôi phục đến trạng thái công việc như bình thường, lại bắt đầu các loại xã giao. Vốn theo bình thường mà nói, lúc đi tiệc xã giao nàng là nữ thị trưởng có thể không cần uống quá nhiều rượu, dù nói thế nào địa vị của nàng bày ra ở nơi này, rất nhiều người đều nể mặt nàng. Nhưng mà lần này lại khác, bạn bè nước ngoài muốn tới Giang Vịnh đầu tư, đây là thịt béo đưa đến miệng, bạn bè quốc tế đến đầu tư thì chính phủ rất xem trọng. Lúc hết thảy nàngng việc đều thảo luận xong, làm thị trưởng Giang Vịnh, nàng không thể không tiếp nhận lời mời dự bữa tiệc, là chủ nhà nàng cũng nên chiều lòng khách, chỉ là nàng không nghĩ tới mấy người này, tửu lượng thật đúng là không phải bình thường, hai người đàn ông kia cùng nàng uống nhiều quá.


Lạp Lệ Sa nhìn một nửa rượu đỏ đã bị nàng uống đi, có chút bực bội, mỗi lần nàng uống rượu quá nhiều về đến nhà nhất định sẽ lại uống thêm một ít mới có thể cảm giác tốt hơn nhiều, nàng đưa tay gõ cái trán của mình, nghĩ không ra cái thói quen xấu này là có từ lúc nào.


Phác Thái Anh đứng ở một bên, nàng bị triệt để không đếm xỉa, đáng thương nàng còn cố lấy dũng khí lớn như vậy mới mở to miệng mượn điện thoại, nhưng người này, sao có thể như vậy không coi ai ra gì đâu? Tuy nàng chỉ là một nhân viên nho nhỏ, nhưng mà nhân viên cũng không thể bị đối đãi như vậy a.


"Lạp thị trưởng..." Bất đắc dĩ Phác Thái Anh lại lên tiếng gọi, nàng thật là rất sốt ruột, nhìn xem đồng hồ trên cổ tay, đã nhanh 11 giờ rưỡi.


"Ừ?" Lạp Lệ Sa nghe thấy giọng Phác Thái Anh, liếc sang nhìn, rồi đưa tay chỉ chỉ sau lưng Phác Thái Anh.


"Điện thoại trong túi, em tự lấy đi." Nói dứt lời liền nhắm mắt lại.


Phác Thái Anh nhìn người đang nằm trên ghế, thì ra nàng không phải không nghe thấy lời của mình a... nàng quay đầu lại nhìn túi xách đang treo trên giá áo cách đó không xa, có chút do dự đi qua lấy.


Phác Thái Anh gỡ túi xách thị trưởng xuống, nàng nghĩ nghĩ cảm thấy có lẽ không thích hợp tùy tiện động vào đồ người khác, lại lần nữa đi trở về trước sofa, trông thấy thị trưởng đang dùng tay che mắt cũng không biết là có phải đang ngủ hay không. Phác Thái Anh dừng lại một hồi, đành nhỏ giọng kêu.


"Tự em lấy đi, tôi có chút ít không thoải mái." Phác Thái Anh vừa kêu thị trưởng, Lạp Lệ Sa liền lên tiếng nói ra.


"A!" Phác Thái Anh cũng không nghĩ nhiều lấy điện thoại ra từ trong túi.


Phác Thái Anh nhìn thị trưởng, nàng nhẹ giọng đi đến cạnh cửa lại đứng lại, nàng suy nghĩ cầm người khác điện thoại đi ra ngoài gọi điện có thể hay không có chút không tốt? Nghĩ nghĩ rồi đứng tại cạnh cửa gọi về nhà.


"Ba ba, con còn tại khách sạn, tăng ca, còn không biết khi nào chấm dứt."


"Dạ, không cần chờ, ba và bà nội ngủ đi, con hôm nay tại công nhân viên ký túc xá ngủ là được."


"Tốt, nói cho bà nội không cần lo lắng. Ok, ngủ ngon, ba ba!"


Phác Thái Anh cúp điện thoại, rồi treo lại túi cho thị trưởng. Nàng thấy thị trưởng nằm trên sofa có vẻ như là rất khó chịu, Phác Thái Anh hiền lành muốn hỏi một chút Lạp Lệ Sa làm sao vậy, chính là lại cảm thấy không thích hợp, đang lúc nàng đắn đo thị trưởng cất giọng nói.


"Phác Thái Anh, giúp tôi đem một ly nước ấm." Thị trưởng thanh âm y nguyên như vậy trong trẻo nhưng lạnh lùng, truyền vào Phác Thái Anh lỗ tai làm cho nàng cảm giác thoải mái rất nhiều, chỉ cần làm cho nàng có việc là tốt rồi, có chuyện làm nàng cũng không cần đứng sững sờ ngơ ra như vậy.


Phác Thái Anh cầm ly đi đến máy đun nước rót ly nước ấm, đến đặt ở trên bàn trà. Thấy thị trưởng không hề động đậy, Phác Thái Anh ngồi xuống, cầm ly nước nâng trong tay, nhẹ giọng nói: "Lạp thị trưởng, ngài làm sao vậy?"


Lạp Lệ Sa buông tay che mắt, nhìn Phác Thái Anh: "Tắt bớt đèn a, tôi bị chói mắt."


Phác Thái Anh nhu thuận gật đầu, nàng buông ly, đứng dậy tắt đèn lớn, trở lại bên cạnh sofa, nhẹ nhàng hỏi: "Như vậy có đỡ hơn không?"


Lạp Lệ Sa nhẹ gật đầu, nàng vịn thành ghế, cố gắng làm cho mình ngồi dậy nhưng không được, Phác Thái Anh thấy động tác thị trưởng có chút khó khăn, nàng theo sau lưng đỡ lấy, muốn đem nàng đẩy ngồi dậy.


Lạp Lệ Sa quay đầu lại nhìn cô bé sau lưng, nàng hơi cong khoé miệng, cố ý buông lỏng thân thể lại gần phía sau. 


Phác Thái Anh không nghĩ tới thị trưởng dựa vào, lúc này thân thể của nàng là chính diện với lưng thị trưởng, như vậy khẽ dựa trực tiếp tiến vào trong ngực nàng. Phác Thái Anh lại ngây ngẩn cả người, nàng vịn tay thị trưởng cũng có thể cảm giác được mồ hôi đang tuôn ra, thân thể cứng ngắc vịn thị trưởng hai tay cũng không biết làm sao bây giờ, bỏ ra cũng không phải, tiếp tục ôm thị trưởng cũng không phải, đầu óc Phác Thái Anh triệt để đơ ra.


"Để cho tôi dựa một hồi, đầu tôi choáng váng". Lạp Lệ Sa cảm giác được Phác Thái Anh ôm mình rất khẩn trương, đành lên tiếng nói. Cảm giác đầu của nàng thật sự rất đau.


Nghe thấy thị trưởng nói, Phác Thái Anh không thể không ngồi ở trên ghế sofa, nàng vẫn đang cứng còng thân thể tùy ý cho người phụ nữ này dựa vào trong ngực, khá tốt chỗ nàng ngồi đúng lúc là tay vịn sofa, bằng không với cái tư thế này nàng sẽ mệt chết.


Phác Thái Anh yên tĩnh ngồi một hồi, nàng xem thị trưởng cũng không có muốn động đậy, thì chậm rãi buông lỏng thân thể, nàng đi làm cũng mệt mỏi đã nửa ngày, dù sao thị trưởng cũng không nặng lắm, có thể ngồi một hồi coi như là nghỉ ngơi.


"Uống nước đi, không phải khát sao?" Phác Thái Anh dùng tay phải cầm lấy ly nước trên bàn trà ly đưa tới trước mặt thị trưởng, nhẹ giọng nói.


Lạp Lệ Sa mở mắt đưa miệng tiến đến cái ly bên cạnh. Phác Thái Anh tuy rất bất đắc dĩ, nhưng nàng lại như cũ cẩn thận lấy tay nhẹ nhàng nâng lên vai thị trưởng, làm cho nàng có thể thuận lợi uống đến. Rất hiển nhiên đối với các loại hành vi quái dị của thị trưởng, Phác Thái Anh đã chậm rãi thích ứng.


Lạp Lệ Sa yên lặng hưởng thụ lấy sự dịu dàng của cô bé này, nghĩ mình hôm nay lựa chọn thật chính xác, nàng sở dĩ say rượu muộn như vậy đến Giang Chi Vịnh là vì đầu bếp làm súp giải rượu rất tốt, mà khi nàng ở đại sảnh trông thấy Phác Thái Anh liền đột nhiên nghĩ "có lẽ cô bé trong sáng thuần khiết này so với súp giải rượu càng có thể làm cho mình thoải mái một ít..."


Uống xong nước hai người lại im lặng, Lạp Lệ Sa nằm ở trong lòng Phác Thái Anh rất nhanh liền đã ngủ, gần đây nàng giấc ngủ không tốt, nhưng lúc này lại cong lên khóe miệng, không biết trong mơ nàng gặp cảnh tượng tốt đẹp như thế nào a.


Ngọn đèn trong phòng tỏa mờ, Phác Thái Anh dựa vào ghế híp mắt nhìn người phụ nữ trong ngực mình, lúc này khí chất của thị trưởng đều tan biến hết, này cường thế, này giỏi giang, này vẻ mặt nghiêm túc, toàn bộ đều biến mất không thấy. Phác Thái Anh không phải không thừa nhận thị trưởng rất đẹp, thậm chí dáng vẻ lúc ngủ bộ rất có sức quyến rũ, sự quyến rũ của một phụ nữ đã trưởng thành, có lực sát thương vô cùng cao. Khuôn mặt thị trưởng rất có nét tây phương, giống như là con lai. Phác Thái Anh nhìn dáng người thị trưởng, đôi chân thon dài, có mỹ hảo đường cong.


Cứ như vậy, Phác Thái Anh một lần lại một lần cẩn thận quan sát nữ nhân trong ngực, nàng vươn tay nghịch đám tóc dài đang rơi xuống gò má, nhìn xem vẻ mặt yên tĩnh khi ngủ kia, Phác Thái Anh trên mặt cũng lộ ra mỉm cười.


Không biết khi nào thì Phác Thái Anh cũng dần khép lại con mắt, ngoài cửa sổ ban đêm thực yên lặng, ngọn đèn mờ, hết thảy có vẻ như thế tĩnh lặng. Một đêm này là mới bắt đầu sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro