Chương 50: Tiểu quỷ đầu Iran

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Thái Anh nói dứt lời, cười ngọt ngào với Tôn Hồng Na, chắp tay trước ngực dáng vẻ xin nhờ vả, rồi xoay người chạy xuống lầu.


Phác Thái Anh đi bộ ra cổng khu trượt tuyết, khoảng cách hơi xa, nàng nghĩ đợi nàng đi đến trước cổng thì xe thị trưởng đại nhân cũng đến.


Trên núi nhiệt độ xuống thấp hơn trong thành phố, Phác Thái Anh đạp trên đất tuyết, hai bên đường là hai hàng đại thụ cao ngất, thỉnh thoảng có chim chóc bay ra từ mấy tán cây. nàng càng đi càng thả chậm tốc độ, trong đầu vẽ nên một khung cảnh rất đẹp – bông tuyết bay múa đầy trời, nàng cùng thị trưởng đại nhân tay nắm tay yên lặng đi bên nhau, bông tuyết nhuộm trắng khắp nơi, như đi đến tận chân trời, hai người có thể hay không một đường đi đến đầu bạc răng long?


Vượt qua một ngã rẽ thì có thể trông thấy cửa chính của khu trượt tuyết, có nhiều xe đậu ở ngoài cửa, Phác Thái Anh nhìn chung quanh không thấy chiếc xe mà nàng quen thuộc, nàng lấy điện thoại trong túi ra, điện thoại cũng vừa vặn vang lên.


"Thái Anh, chị lập tức có một cái hội nghị khẩn cấp, không thể đi đón em. Chị kêu tiểu Lý đi đón, em đứng ở chỗ bán vé chờ hắn." Điện thoại vừa chuyển được, thanh âm Lạp Lệ Sa liền truyền tới.


Nghe thị trưởng nói xong, Phác Thái Anh nhẹ nhíu lông mày, nàng vừa định nói chuyện chỉ nghe thấy đầu dây bên kia hình như có người hối thúc thị trưởng: "Lạp thị trưởng, mọi người đến đông đủ sẽ chờ ngài."


Phác Thái Anh vội lên tiếng nói: "Ừ, em trở về chờ chị."


"Em đừng trở về nhà trước, hôm nay Iran học buổi sáng, vốn định cùng em đi đón Iran, nhưng giờ chị không đi được. Cho nên mình em đi đón thằng bé đi a, hai người về căn hộ chờ chị." Lạp Lệ Sa dừng một giây, lại hỏi: "Em có thể nhận ra Iran chứ?"


Phác Thái Anh phản xạ có điều kiện ở điện thoại bên này gật gật đầu, nói: "Có thể, nhưng mà..."


"Vậy là tốt rồi, chị phải cúp máy, xong việc sẽ gọi cho em." Không đợi Phác Thái Anh nói dứt lời, Lạp Lệ Sa trực tiếp cúp điện thoại.


Phác Thái Anh nhìn màn hình bĩu môi, trong lòng nghĩ: "Đây là chuyện gì a? Thị trưởng đại nhân thực xem mình như nàng vợ nhỏ, mới qua vài ngày, liền muốn mình giúp đi đón con trai."


Không lâu sau, xe tiểu Lý lái đến trước mặt Phác Thái Anh. Nàng ngồi vào trong xe, nhìn vẻ mặt tiểu Lý nghiêm túc, vốn định nói chút gì đó lại thôi. nàng không khỏi nghĩ trong lòng: "Quả thật là chủ nào tớ nấy, thuộc hạ bên người thị trưởng cũng giống nàng lạnh lùng ít nói như nhau."


Đến núi trượt tuyết, bình thường mọi người đều sẽ ở qua đêm, bởi vì buổi tối các loại băng điêu sáng lên đủ màu sắc, so với ban ngày nàng tịch phải đẹp hơn rất nhiều, cho nên trên đường đi, xe cộ chạy về thành phố không nhiều, tiểu Lý chở Phác Thái Anh một đường thuận lợi nhanh chóng.


Chưa đến nửa tiếng sau, xe dừng ở trước cửa trường mẫu giáo, Phác Thái Anh từ trong xe nhìn ra thấy cảnh tượng giống như lần đi đón Ôn Noãn, trước cổng trường người người đến đón con chật kín như nêm.


"Phác tiểu thư, cô đi đón Iran, tôi ở đây chờ." Đang lúc Phác Thái Anh muốn xuống xe, tiểu Lý mới nói lên câu thứ hai.


"Ừ." Phác Thái Anh gật gật đầu, liền xuống xe. Nàng nhớ rõ lần trước Ôn Noãn có nói qua Iran học cùng lớp, nàng đến trước cổng chờ Iran đi ra.


Lạp Lệ Sa tính thời gian vô cùng chuẩn, Phác Thái Anh mới đứng một xíu, bọn nhỏ liền sắp xếp thành hàng theo lão sư ra ngoài.


Phác Thái Anh vẫn đứng ở đó không hề di chuyển, nàng thấy Iran mặc áo lông dày đang được một nàng giáo tầm 20 tuổi nắm tay hướng mình đi tới.


"Chào cô, tôi tới đón Iran tan học." Đợi hai người đến gần, Phác Thái Anh mỉm cười cùng nàng giáo chào hỏi.


Iran có chút giật mình mở to hai mắt, nó nhìn nhìn Phác Thái Anh, lại ngẩng đầu nhìn nàng giáo, giọng trẻ con non nớt nói ra: "Cô giáo Phương, con nhận thức nàng, là chị Thái Anh."


Cô giáo Phương cúi đầu yêu thương sờ lên đầu Iran, nói với Phác Thái Anh: "Hôm nay không phải Lạp thị trưởng tới đón sao?"


"Ừ, vốn là vậy, nhưng nàng tạm thời có việc, nên gọi tôi tới đón." Phác Thái Anh vừa nói chuyện, vừa tiến lên nắm bàn tay nhỏ bé của Iran làm cho thằng bé đứng ở bên cạnh mình.


"Nhưng mà, mẹ có nói cho dù là người quen biết cũng không thể tùy tiện cùng đi theo." Lúc này Iran ngẩng đầu nhướng mày lên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phác Thái Anh nói ra.


"Ách..." Phác Thái Anh không nghĩ tới Iran có thể nói như vậy, nàng nhìn cô giáo đứng đối diện như trước không có vẻ rời đi, lại nhìn nhìn chỗ tiểu Lý đang đậu xe, vừa định nói chuyện, Iran lại mở miệng nói ra: "Chị Thái Anh, em gọi điện cho mẹ hỏi qua, chị đưa điện thoại cho em mượn a."


Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra bỏ vào trong bàn tay nhỏ của Iran, nói: "Mẹ của em đang họp, xe của nàng đang đậu bên đó, còn có tài xế của nàng cũng tới." Phác Thái Anh bất đắc dĩ giải thích, nàng thật muốn cùng tiểu quỷ này giải thích, nàng không phải là người xấu.


Iran không để ý đến lời Phác Thái Anh, cầm điện thoại thuần thục lật xem danh bạ.


Phác Thái Anh nhìn nàng giáo đang cười, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, mấy đứa nhỏ bây giờ thật là khôn quá.


Không lâu sau, Iran đóng lại điện thoại trả cho Phác Thái Anh, mặt mũi ngoan ngoãn cười ngọt ngào nói: "Cám ơn." Sau đó nhìn về phía cô giáo của mình còn nói: "Cô giáo Phương, con cùng chị Thái Anh về nhà, hẹn gặp lại." Nói dứt lời liền kéo tay Phác Thái Anh hướng ven đường đi đến.


Hiển nhiên Lạp Lệ Sa đã dặn dò qua tiểu Lý, sau khi Phác Thái Anh mang theo Iran ngồi trên xe, hắn không có mở miệng hỏi liền trực tiếp lái xe đến khu cư xá.


"Lạp thị trưởng nói các người ở nhà đợi nàng, nàng họp xong sẽ trực tiếp tới." Xe đậu dưới lầu cư xá, tiểu Lý giúp hai người mở cửa xe, rồi nói với Phác Thái Anh.


"Tốt, đã làm phiền anh." Phác Thái Anh một tay cầm balo của Iran, một tay kéo Iran, cùng tiểu Lý khách khí vài câu liền xoay người lên lầu.


Iran tựa hồ chưa từng đến căn hộ này, thằng bé sau khi vào căn hộ liền nhìn quanh bốn phía, vừa nhìn vừa hỏi Phác Thái Anh một đống vấn đề. Phác Thái Anh ngồi ở trên ghế sofa mỉm cười nhìn con trai của người mình yêu thương, trong nội tâm lại có cảm giác ấm áp nói không nên lời.


"Iran, em không có gọi cho mẹ, tại sao lại quyết định đi theo chị rồi?" Phác Thái Anh cầm quyển sách cùng Iran ngồi trên ghế sofa coi phim hoạt hình, nhớ tới biểu hiện kì quái của Iran trước cổng trường, nàng có chút tò mò hỏi.


"Bởi vì trong điện thoại chị có số di động riêng của mẹ a.." Iran có chút kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, còn nói: "Số di động đó ngoại trừ người trong nhà, không có mấy người biết đến."


"A..." Thì ra là như vậy, Phác Thái Anh chép miệng không có nói cái gì nữa.


Thời gian trôi qua rất nhanh, Phác Thái Anh chán đến chết, nàng vừa đọc sách, thỉnh thoảng vừa nhìn xem giờ, đã một tiếng trôi qua, thị trưởng đại nhân một điểm động tĩnh cũng không có. Iran vẫn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nàng coi hoạt hình, tại đây một tiếng, đứa nhỏ này đã cùng nàng hô đói bụng nhiều lần.


"Chị Thái Anh, mẹ khi nào thì tới đón chúng ta đi ăn cơm, em thật đói..." Iran cụp đầu bĩu môi đáng thương nhìn Phác Thái Anh lại một lần nữa hỏi ra cùng một vấn đề.


"...." Phác Thái Anh không nói gì, trong lòng nghĩ chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp, nàng đói thì không sao, nhưng đứa nhỏ nhịn đói thì không được. Nàng đứng dậy đi vào bếp, kéo ra cửa tủ lạnh muốn nhìn một chút xem có thứ gì có thể nấu ăn được hay không. Tủ lạnh to như vậy, có thể có chút ít đồ uống hoa quả các loại gì đó, đàng này lại rỗng tuếch, đừng nói nguyên liệu nấu ăn mà ngay cả một cái trứng gà cũng không có. Phác Thái Anh nhăn trán, nàng quên là lúc nàng không ở đây thì thị trưởng căn bản cũng không ở.


"Iran, em muốn ăn cái gì?" Phác Thái Anh trong phòng bếp đi ra, nhìn Iran hỏi.


Iran nghiêng đầu nhướn mày lên chăm chú nghĩ nghĩ, nói: "Muốn ăn sườn xào chua ngọt Trấn Quan, còn muốn ăn cá hấp."


"...." Phác Thái Anh lại không nói gì, nàng đương nhiên biết rõ món Iran muốn ăn là ở đâu. Chính là quán ăn Trấn Quan nổi tiếng xa hoa nhất ở Giang Vịnh, có trên trăm năm lịch sử. Đừng nói với chút tiền nàng có trong người, nếu mang Iran đi ăn, đoán chừng một món thôi cũng kêu không được..


Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, nàng quyết định không đợi. Nàng cho Iran mặc thêm áo ngoài, trong lòng tính toán, dù sao cũng không có nhiều tiền, nàng quyết định đưa Iran trở lại nhà mình, để bà nội làm sườn xào chua ngọt cùng cá hấp cho tiểu thiếu gia này.


Trước khi ra cửa Phác Thái Anh gọi về nhà, giới thiệu Iran nói thằng bé là người mình dạy kèm, kêu bà nội đi mua chút ít sườn cùng cá.


"Chị Thái Anh, chúng ta đi đâu vậy?" Phác Thái Anh mang theo Iran lên taxi, Iran hiếu kỳ nhìn quanh bốn phía sau cọ đến bên người Phác Thái Anh ngưỡng cổ lên hỏi.


"Chị mang em đi ăn sườn xào, đi về nhà chị ăn có được hay không?" Phác Thái Anh ôm lấy Iran làm cho nó ngồi lên chân của mình.


"Tốt thôi." Iran sảng khoái gật đầu đáp.


Xe taxi dừng ở dưới nhà Phác Thái Anh, hai người vừa xuống xe, thị trưởng đại nhân điện thoại tới, Phác Thái Anh đeo balo lên trên vai, một bên nghe điện thoại một bên nắm tay Iran đi lên nhà mình.


Điện thoại vừa bắt, thị trưởng liền hỏi: "Đói bụng không? Iran có bướng bỉnh hay không?"


"Không có bướng bỉnh, Iran đã sớm đói bụng, chị họp em cũng không dám gọi điện." Phác Thái Anh nhìn dưới chân Iran phòng ngừa nó ngã sấp xuống, một bên nhỏ giọng ôn nhu nói.


"Chị sợ là nhất thời không thể trở về, ngăn kéo trong phòng ngủ có tiền, em dẫn thằng bé ra ngoài ăn cơm đi."


Nghe thị trưởng đại nhân nói như thế, Phác Thái Anh trong lòng thầm kêu khổ, nói: "Con của chị muốn đi ăn sườn non ở Trấn Quan, em không có biện pháp, dẫn Iran về nhà em rồi."


"Dẫn về nhà em?" Lạp Lệ Sa đột nhiên lên giọng, tiếp theo lại hỏi: "Trong nhà mọi người có đồng ý không? Không cần cho thằng bé ăn sườn non, em tùy tiện mang nó đi ăn một chút gì là được."


Phác Thái Anh bĩu môi, trong lòng nghĩ người ta đem con ném cho mình, đứa nhỏ muốn ăn sườn, mình có thể không cho ăn sao? Mắt thấy đã đến cửa nhà, nàng oán trách nói: "Ở trước cửa nhà em rồi, không có việc gì chị yên tâm bận rộn đi. Bà nội cùng ba ba sẽ thích thằng bé thôi, em cùng Iran cơm nước xong sẽ ở lại đây chờ chị."


"Vậy được rồi." Lạp Lệ Sa nghiêm túc nói, nàng dừng lại một chút, nhẹ nhàng nói ra: "Vất vả cho em, buổi tối chị sẽ đền bù tổn thất cho em thật tốt..." Nói dứt lời điện thoại liền bị dập máy.


Phác Thái Anh đứng ở trước cửa, nàng khẽ cắn môi dưới nhìn điện thoại trong tay, nàng hoài nghi mình là đã nghe lầm, lúc thị trưởng đại nhân nói "Đền bù tổn thất" hình như là đang cười xấu xa a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro