Chương 57: Khách không mời mà đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi chiều, tiết cuối cùng là giờ ngoại khóa tiếng Anh, Phác Thái Anh cầm sách tiếng Anh ngồi trên thềm đá, chân trời là một mảnh màu hồng sáng lạn ấm áp. Gò má Phác Thái Anh đỏ hồng, nàng cúi đầu, tóc dài mềm mại rủ xuống che hai bên mặt, lúc này trong đầu nàng đang nghĩ đến cảnh tượng trên giường lúc sáng.


Lúc sớm, trời còn chưa có sáng, hai mắt Phác Thái Anh mông lung, mơ hồ tỉnh lại. Tối hôm qua nàng khóc nhiều quá mất sức, nên đêm nay nàng ngủ thật sâu, cũng đầy hương vị ngọt ngào. Khi tỉnh lại, mặt của nàng cùng gò má thị trưởng gần như là dán chặt lấy nhau. Tay của nàng khoác trên hông thị trưởng, mà thị trưởng thì lại nằm sấp ngủ, một tay đang choàng qua người nàng, Phác Thái Anh cảm thấy khác thường, trong nháy mắt gần như tỉnh táo lại, nàng theo cánh tay trắng nõn thon dài của thị trưởng hướng lên người mình nhìn lại, bàn tay đó là đang che trên ngực của nàng, còn ngón tay thì nắm lấy nụ hoa.


Phác Thái Anh vốn là người dễ ngại ngùng, nàng cắn môi dưới, đỏ mặt nhắm mắt lại, đợi nàng dần dần bình tĩnh nhịp tim, người bên cạnh tự nhiên giật giật, Phác Thái Anh cảm thấy khẩn trương vội giả bộ như còn chưa có tỉnh dậy.


Nàng nghĩ lại chuyện đó mà cười khổ trong lòng, Phác Thái Anh đem tóc vén sau tai, ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng hôn. Trong lòng nghĩ, thị trưởng thật đúng là người tà ác, ngủ cũng không quên chiếm tiện nghi của nàng, cũng không biết kẻ háo sắc này đã để tay trên ngực mình bao lâu, bất quá, nàng cũng không có thấy phiền chút nào!!!


Trong túi, chuông điện thoại vang lên, Phác Thái Anh lấy ra nghe, nàng thấy trên màn hình là dãy số quen thuộc, liền nở ra nụ cười hạnh phúc.


"Chị tan làm rồi sao?" Phác Thái Anh nghe điện thoại, thanh âm của nàng có chút kích động nhưng vẫn dịu dàng hỏi.


"Ừ, em đang ở trên lớp sao?"


Phác Thái Anh nghe thấy giọng thị trưởng đại nhân thì vui vẻ nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng nói: "Em đang có giờ ngoại khoá môn tiếng Anh, nhưng sắp tan lớp rồi."


"Chị đang ở Lâm Hồ."


"Huh?" Phác Thái Anh có chút khó hiểu.


"Mẹ chị sinh bệnh, buổi tối chị khả năng trở về không được, em đi đón Iran tan học?"


Lạp Lệ Sa nói cực kỳ giản lược, thực sự không phải câu hỏi. Phác Thái Anh kì quái nhăn mặt, lúc nhận điện thoại, nàng còn tưởng rằng thị trưởng tan làm hẹn nàng đi đâu ra ngoài.


"Dì Hồng nghỉ rồi?" Dừng một chút Phác Thái Anh lại hỏi.


"Ừ, theo chị cùng đi Lâm Hồ."


"Nhưng mà...em đón Iran tan học thì có thể, còn buổi tối thì làm sao bây giờ?"


Điện thoại bên kia cũng im lặng vài giây, giọng Lạp Lệ Sa lại vang lên: "Em trực tiếp dẫn Iran về căn hộ kia là tốt rồi, thằng bé lớn rồi sẽ không náo loạn."


"Ách..." Phác Thái Anh không nói gì, thị trưởng đại nhân nói thật đúng là nhẹ nhàng linh hoạt, nàng lớn như vậy cũng chưa chăm sóc qua trẻ con...nhưng mà, nàng nghĩ nghĩ cũng thấy không còn cách nào khác, thị trưởng đã tìm mình, nàng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.


Phác Thái Anh do dự, nhỏ giọng hỏi: "Vậy khi nào thì chị trở về?"


"Sáng ngày mai, buổi sáng còn có hội nghị quan trọng phải tham dự."


"Sáng mai chị phái xe đi đón em và Iran, không cần lo lắng."


"A." Phác Thái Anh có chút hụt hẫng, nàng nhìn thời gian nếu đón Iran thì hiện tại lập tức phải đi rồi.

****************

Lần này đón Iran so với lần đầu thuận lợi hơn rất nhiều, tiểu quỷ không còn hoài nghi hỏi nàng cái gì nữa, thật vui vẻ lôi kéo tay nàng đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: "Chị Thái Anh, chị mang Iran đi về nhà ăn sườn non mà Phác bà nội làm sao?"


Phác Thái Anh thắc mắc cúi đầu nhìn thằng bé, hỏi: "Làm sao em không gọi dì?"


Iran cảm giác được mình nói nhầm, nó vội dùng bàn tay bé nhỏ che miệng, cái đầu nhỏ thì ngó nghiêng nhìn xung quanh.


"Mẹ không ở đây, không có chuyện gì rồi." Nói dứt lời nó còn hướng Phác Thái Anh cười hì hì.


Phác Thái Anh lắc đầu, đứa nhỏ này thật là quỷ a... nàng đón taxi dẫn Iran về căn hộ.


Vào cư xá, Phác Thái Anh một tay nhấc balo của Iran, một tay nắm tay thằng bé đi đến thang máy, cửa thang máy vừa vặn mở ra, Phác Thái Anh cúi đầu nắm tay Iran đi vào, lúc này Iran có chút kinh ngạc kêu lên "Dì Cristina".


Phác Thái Anh ngẩng đầu, trong thang máy thật sự có hai người nữ, trong đó một người là Cristina, còn người kia hình như là người nước ngoài. Nữ nhân kia tóc xoăn dài, gương mặt góc cạnh rõ ràng, da dẻ trắng nõn, dáng người so với Cristina thì mập hơn một chút, nhưng tổng thể thực sự là xinh đẹp.


"Trùng hợp như vậy, chị Cristina." Phác Thái Anh sửng sốt vài giây rồi vội chào hỏi.


Cristina đem tay sờ đầu Iran, ấm áp cười với Phác Thái Anh, nói: "Chúng ta đang muốn đi ra ngoài, sao em với Iran lại ở đây?" Nàng vừa nói vừa nhìn phía sau tìm kiếm Lạp Lệ Sa.


"Dạ, em vừa đón Iran đi học về."


Cristina cười cười, quay sang nói với cô gái xinh đẹp một đống thứ tiếng Anh mà Phác Thái Anh nghe không hiểu rõ lắm, Phác Thái Anh thấy ánh mắt của cô gái ngoại quốc kia đánh giá mình và Iran, cuối cùng tầm mắt của nàng dừng ở trên người Iran, có vẻ rất giật mình.


"Oh my god...đây là con trai của Sa?" Cô gái đó hô to một tiếng, đột nhiên ngồi xuống trước người Iran, có chút không dám tin tưởng, dùng tiếng phổ thông lơ lớ hỏi ra.


Cristina từ chối cho ý kiến, bất đắc dĩ ấn nút thang máy, bốn người đứng trong đây đã một lúc, thấy Vicky nhìn Iran với vẻ hưng phấn, đoán là người này nhất thời sẽ không rời đi. Nàng chỉ có thể hướng lầu 15, chỗ căn hộ Lạp Lệ Sa mà đi lên.


Trong thang máy, Phác Thái Anh thì kinh ngạc, Vicky thì quan sát Iran, Cristina thì bình thản, tỏ ra không quan tâm.


Phác Thái Anh cảm giác được Iran đang kéo tay mình, nàng nhìn sang Iran thì thấy thằng bé đang cau mày, nhìn nàng Tây đang ngồi xổm trước mặt, hoàn toàn là bộ dạng không biết đang xảy ra chuyện gì.


"Dì, con gọi là Iran." Thang máy dừng lại Iran nhích gần sang người Phác Thái Anh, rồi nghiêm túc giới thiệu bản thân với nữ nhân kia.


"Vicky, đến rồi." Cristina kéo Vicky đứng dậy, cũng có chút bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở.


Phác Thái Anh thấy cửa thang máy mở, nàng vội hướng hai nữ nhân xinh đẹp nhẹ gật đầu, kéo tay Iran ra ngoài. Phía sau nàng lại truyền đến một tràng tiếng Anh, tiếp theo nghe thấy Cristina kêu tên nàng.


"Thái Anh..."


Phác Thái Anh quay đầu.


"Sa đâu?" Cristina hỏi.


"Chị ấy cùng dì Hồng đi Lâm Hồ, cho nên em mới đón Iran về đây." Phác Thái Anh mỉm cười trả lời.


"A, vậy nhanh lên trở về đi, buổi tối ngủ nhớ khóa chặt cửa sổ." Cristina lôi kéo Vicky không cho nàng đi về phía trước, vẫy tay tạm biệt Phác Thái Anh.


"Dì Thái Anh, dì tóc vàng kia con không biết là ai." Vào căn hộ, Phác Thái Anh đang giúp Iran thay quần áo, thì Iran quay đầu chăm chú nói.


Phác Thái Anh nhíu mày, thầm nghĩ: "Chị cũng như em không biết a..."


Nàng nói với Iran: "Có thể là bạn của mẹ em, chị cũng không biết."


Bên kia Cristina thì đang buồn phiền, lúc ở nước ngoài, ngoại trừ Lạp Lệ Sa, thì Vicky cũng rất thân thiết với nàng. Từ sau khi xảy ra sự việc kia, các nàng gần như là không có liên lạc với nhau. Mà lần này Vicky không nói lời nào đã trực tiếp bay đến Giang Vịnh, gọi cho nàng đến đón, nàng còn chưa hiểu rõ đây là tình huống gì, lại đụng phải Phác Thái Anh. Cristina rất đau đầu, nhiều năm gần như không còn liên hệ, như thế nào Vicky lại đột nhiên bay tới đây, trong lòng nàng thật ra cũng có thể đoán được lần này Vicky đến hơn phân nửa là vì Lạp Lệ Sa.


"Đi thôi, đi ăn cơm."Cristina không nghĩ nhiều nữa, ấn thang máy, nói với Vicky.


"Cô bé kia là ai?" Vicky đột nhiên hỏi.


Cristina nhíu mày, suy nghĩ rồi nói: "Bạn của Sa, bạn rất thân."


"Bạn bè?" Vicky đảo mắt cảm thấy nghi ngờ, người như Lạp Lệ Sa làm sao biết kết bạn trẻ tuổi như vậy lại còn xinh đẹp?!


"Đi thôi, chúng ta đi siêu thị a, đêm nay chúng ta cùng với con trai của Sa cùng dùng bữa tối." Vicky chuyển suy nghĩ, trong nháy mắt nàng cười sáng lạn, kéo Cristina đi.


"Cậu nói đùa gì vậy?" Cristina giật mình, nàng thật không biết cái cô bạn này trong đầu rốt cuộc là chứa cái gì, nàng cùng người ta không quen biết lại muốn đến nhà người ta ăn cơm!


"Mình không có hay nói giỡn đâu." Vicky giả bộ như rất vô tội, lúc nói chuyện còn mở to hai mắt.


Cristina biết rõ nàng này nói ra thì nhất định phải làm được, ít nhiều gì cũng cùng trường mấy năm, nàng rất hiểu rõ tính cách Vicky. Nhưng nàng cũng không phải là Lạp Lệ Sa, nên không có lý do gì để đi phản bác.


Bất đắc dĩ, hai người đem ý định đi ra ngoài ăn tối đổi thành đi siêu thị mua sắm, thừa dịp Vicky chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, Cristina lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lạp Lệ Sa.


Lúc hai người Cristina gõ cửa căn hộ Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh đang buộc tạp dề trong bếp cùng Iran nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn bữa tối. Nghe tiếng gõ cửa, một lớn một nhỏ đồng thời hướng cửa chạy ra.


"Thật có chút xấu hổ, nếu em không ngại, bữa tối cùng bọn ta ăn chung đi?" Cửa mở, Cristina giơ trong tay hai túi thực phẩm to, hướng về phía Phác Thái Anh nói ra.


"A, không ngại, mau vào đi." Phác Thái Anh vừa nói vừa kéo Iran lui qua một bên cho hai mỹ nữ vào nhà. Trong lòng nàng âm thầm cười khổ, đây là nhà của thị trưởng, Cristina lại là bạn thân của thị trưởng, nàng dù có không thích cũng không có quyền từ chối người ta a.


Cristina thoạt nhìn là người dịu dàng ra dáng tiểu thư không nghĩ là nàng cũng nấu ăn rất ngon, sau khi vào nhà, nàng liền thay vị trí Phác Thái Anh, đuổi nàng ra khỏi bếp, mà nữ ngoại quốc xinh đẹp kia cũng không tệ, vào nhà liền ở trong bếp phụ giúp Cristina nấu nướng. Bởi vậy, Phác Thái Anh trở nên nhàn rỗi, cùng Iran xem TV trong phòng khách.


Bữa cơm này, Phác Thái Anh ăn rất ít, nàng cảm giác nữ nhân kia cứ luôn ngắm mình, ánh mắt kia cho nàng cảm giác không diễn tả được, vừa hiếu kì dò xét vừa có chút ít khinh miệt, ẩn chứa địch ý.


Đang lúc Phác Thái Anh trăm mối vẫn chưa lý giải được, ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, Phác Thái Anh giật mình phản ứng, nàng cùng Iran nhìn nhau, rồi nàng có chút kích động đứng dậy chạy ra cửa.


Không có làm cho Phác Thái Anh thất vọng, người mở cửa quả nhiên là Lạp Lệ Sa, vẫn là dáng vẻ cao ngạo, mặt không có biểu tình gì. Nàng nhìn trong phòng một lượt, đem chìa khoá bỏ vào trong túi, xoay người bắt đầu cởi giày.


Phác Thái Anh vừa nhìn thấy thị trưởng đại nhân, trong nháy mắt liền quên cảm giác không thoải mái vừa rồi, nàng ngồi xổm xuống đem dép lê đặt trước chân thị trưởng, rồi lại đứng lên giúp thị trưởng cởi áo khoác ngoài.


Lúc này Phác Thái Anh nghe có một mùi hương khác thoảng qua, trước mặt liền có thêm một người, nữ nhân kia không biết từ khi nào đã tới bên cạnh, kích động đưa lưng về phía nàng, còn nói một đống tiếng Anh với Lạp Lệ Sa, thanh âm dường như có chút run rẩy. Sau đó liền ôm thị trưởng, thật lâu cũng không buông ra.


Phác Thái Anh đứng sững ra, Cristina vẫn ngồi ở bàn ăn, còn Iran lại chạy đến bên người nàng cũng vô cùng kinh ngạc nhìn hai người trước cửa.


"Mẹ..." Iran đứng một hồi nhịn không được lên tiếng kêu.


Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng thoát ra khỏi cái ôm của Vicky, liếc nhìn sang Phác Thái Anh, rồi nói với Vicky: "Làm sao tới đây mà không sớm nói trước?" Vừa nói nàng cũng không đợi người nào phản ứng, liền vượt qua mấy người đi vào phòng khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro