Chương 63: Tâm linh tương thông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạp Lệ Sa dựa xe nhìn lên trời sao, gió lạnh thổi tới có chút cảm giác lạnh lùng đau đớn, thực sự làm cho nàng không thấy thoải mái. Đêm nay chạy tới chạy lui, giờ khắc này mới thật sự yên được một chút.


Lúc này đã gần đến đêm khuya, Lạp Lệ Sa đột nhiên rất muốn nghe thấy giọng Phác Thái Anh, nàng nhìn đồng hồ rồi cưỡng chế ý nghĩ này. Lúc này trước cổng lớn khu cấp cứu không có bao nhiêu người đi đi lại lại, Lạp Lệ Sa tay kẹp nửa điếu thuốc vô tình nhìn qua. Nàng thấy một xe taxi màu hồng chạy rất nhanh đến, dừng ở trước khu cấp cứu.


Lạp Lệ Sa hiếu kỳ nhìn sang, trong lòng nghĩ, cái này nhất định là nhà ai có người đột phát bệnh nặng mới vội vã chạy tới như thế. Cửa sau xe mở ra, một thanh niên còn trẻ nhảy xuống trước, theo sau là một người đàn ông thấp hơn. Xuống khỏi tay lái phụ là một lão bà, Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào lão bà kia, nàng dập tắt điếu thuốc, cau mày tự hỏi, nàng như thế nào cảm giác đã gặp qua người này ở đâu.


Ba người cùng một chỗ bàn luận cái gì đó, thì thấy người đàn ông bước nhanh đi vào bệnh viện, lão bà thì vịn cửa sau xe, tên thanh niên thì cúi người chui vào, sau liền ôm ra một nàng gái.


Lạp Lệ Sa từ bãi đậu xe xa xa nhìn qua, càng nhìn càng cảm thấy không đúng, trong nội tâm nàng có loại cảm giác thật bất an, nàng vừa lấy điện thoại ra gọi cho Phác Thái Anh, vừa đi nhanh về hướng khu cấp cứu.


"Sa, cậu đi đâu vậy?" Viên Hiểu Dật thấy Lạp Lệ Sa không nói gì mà trực tiếp rời đi, nàng cũng vài bước đuổi theo hỏi.


Lạp Lệ Sa đưa di động nắm chặt bên lỗ tai, suỵt ngón tay bảo Dật đừng có lên tiếng, bước càng nhanh hơn về phía trước.


Viên Hiểu Dật thấy kì quái, nàng không biết Lạp Lệ Sa rốt cuộc làm sao vậy, chỉ có thể theo nàng đi đến cổng lớn.


Điện thoại vang lên thật lâu đều không có người tiếp, Lạp Lệ Sa thật sự sốt ruột, tuy đã trễ, nhưng dù có ngủ sâu điện thoại vang lâu như vậy cũng nên nghe mà tỉnh lại chứ?! Nghĩ vậy, Lạp Lệ Sa kéo lại áo khoác, hướng phía trước chạy đi.


May mắn đêm nay có ít người, Lạp Lệ Sa cùng Viên Hiểu Dật vừa chạy vào cổng, liền trông thấy mấy người vừa xuống xe taxi lúc nãy đứng vây quanh y tá đang nói gì đó.


Lạp Lệ Sa đáy lòng chợt lạnh, cảm giác của nàng không có sai, lúc này nàng rõ ràng trông thấy người nhà Phác Thái Anh đứng ở đó, mà cô gái nằm trong ngực tên thanh niên kia, không phải Phác Thái Anh thì còn là ai nữa.


Lạp Lệ Sa vội chạy tới, nàng đứng trước tên nhóc kia nhìn Phác Thái Anh, lúc này Phác Thái Anh nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ hồng nhìn qua chính là đang bị sốt cao. Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn sang Phác ba ba đang cùng y tá nói chuyện, hỏi: "Thái Anh, bị làm sao vậy?"


Phác Khải Hồng thấy người tới là Lạp thị trưởng, hắn sững sờ rồi lập tức cau mày nói: "Sốt cao không lùi, không ngừng nói mê sảng, sợ xảy ra chuyện gì, tôi mang nó đến đây."


Lạp Lệ Sa không hề hỏi nhiều, nàng dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía nữ y tá, lạnh lùng hỏi: "Không an bài chạy chữa, còn ở đó quanh co cái gì?"


Nữ y tá bị khí thế Lạp Lệ Sa áp đảo, vừa mới còn chóng mặt buồn ngủ lúc này đều tan hết, đứng im ở đó nhất thời không nói ra lời. Lạp Lệ Sa chán nản, nàng lấy di động ra gọi cho viện trưởng Phương.


Quẳng xuống điện thoại, Lạp Lệ Sa dùng ánh mắt ra hiệu cho Viên Hiểu Dật đang đứng sau lưng, rồi lo lắng nhìn Phác Thái Anh.


Viên Hiểu Dật tự nhiên biết nàng bạn thân của mình không muốn Phác Thái Anh bị gã khác ôm, nàng tiến lên vài bước đến trước mặt hắn nói: "Tôi  ôm giúp cậu, thời gian lâu như vậy cậu cũng mệt rồi."


Phương Đào vừa định muốn từ chối liền cảm giác được đối phương dùng rất lớn khí lực tạo áp lực với hắn, không đợi hắn phản ứng gì, Phác Thái Anh đã bị đối phương ôm đi.


Lúc này mấy y tá cũng đẩy giường chạy tới, nàng y tá mới vừa rồi dây dưa có vẻ không tình nguyện với Phác ba ba giờ này cũng thay đổi sắc mặt. Lạp Lệ Sa chán cùng các nàng so đo, kêu Viên Hiểu Dật đem Phác Thái Anh đặt trên giường, đắp kín mền cho nàng. Nàng cảm giác ngực từng hồi co rút đau đớn, thật muốn ôm chặt lấy nàng bé trên giường bệnh, nói cho nàng biết mình đang ở bên cạnh nàng. Nhưng mà, nàng nhìn chung quanh đều là người nhà Phác Thái Anh, đành khẽ cắn môi dưới, kiềm chế xúc động muốn vuốt ve gò má Phác Thái Anh.


Rất nhanh, Phương viện trưởng xuất hiện ở đại sảnh, cùng với vài bác sĩ tiếp nhận giường đẩy Phác Thái Anh vào khu khám và chữa bệnh.


"Thật sự là ngại quá, mới vừa rồi đã làm phiền ông." Lạp Lệ Sa nhìn Phương viện trưởng thật có lỗi nói.


"Ngài nói rất đúng, đây là chức trách của chúng chị, ai cũng phải có trách nhiệm như vậy." Phương viện trưởng khách khí nói.


Sau nửa tiếng, Phác Thái Anh làm kiểm tra xong, bởi vì duy trì liên tục sốt cao không lùi nên xảy ra viêm phổi nhẹ, cần nằm viện trị liệu. Lạp Lệ Sa nói với Viên Hiểu Dật: "Dật, cậu đi giúp làm thủ tục nằm viện."


Viên Hiểu Dật gật gật đầu, hướng thu ngân đi đến.


"Như vậy sao được, đã rất làm phiền, cái này để tôi đi." Phác Khải Hồng vội ngăn cản Viên Hiểu Dật, nói với Lạp Lệ Sa.


"Ngài cũng đừng cãi, hết thảy đợi dàn xếp Thái Anh cho tốt rồi nói sau." Lạp Lệ Sa nói dứt lời mỉm cười với Phác Khải Hồng, nhìn Viên Hiểu Dật nói: "Mau đi đi".


"Ngài giúp đỡ đem Thái Anh đẩy đi phòng bệnh a." Lạp Lệ Sa thấy trên mặt Phác Khải Hồng mang chút ít xấu hổ, vội lên tiếng nói ra.


"Hay là ở phòng bệnh khoa não đi, hai nàng nằm gần nhau, tôi cũng thuận tiện đi thăm" Lạp Lệ Sa quay đầu nói với Phương viện trưởng.


Phương viện trưởng gật gật đầu, nói: "Lạp thị trưởng ngài tự quyết định đi."


Phác Thái Anh được đẩy ra, do bác sĩ vừa chích thuốc hạ sốt, nên gương mặt nàng không còn đỏ bừng như lúc mới đến, lông mày nhíu chặt lúc này cũng đã giãn ra, có vẻ ngủ rất an ổn.


Dưới sự trợ giúp của y tá, Phác Thái Anh được đưa vào nằm khoa não, ở phòng cao cấp cạnh phòng Vicky. Lạp Lệ Sa vẫn luôn đi theo bên giường Phác Thái Anh, từ dưới lầu đến trong phòng bệnh một bước đều chưa từng rời đi.


Phác Khải Hồng dắt díu lấy bà nội vào phòng bệnh còn muốn rộng rãi tiện nghi hơn phòng ở của mình, trên trán của hắn bắt đầu toát đầy mồ hôi. Trong lòng hắn không ngừng tính toán sổ sách, trừ phí trị liệu không tính, chỉ gian phòng này thôi một ngày muốn hết bao nhiêu tiền? Hắn nhìn mẹ mình cùng Phương Đào bên cạnh cũng đang kinh ngạc, lại nhìn người phụ nữ trước giường bệnh - Lạp thị trưởng, đi tới bên cạnh.


"Lạp thị trưởng, có thể qua đây nói chuyện một chút?" Phác Khải Hồng có chút cúi người nhỏ giọng nói với Lạp Lệ Sa.


Lạp Lệ Sa nghe thấy có người nói chuyện với mình, nàng thu hồi ánh mắt đang nhìn Phác Thái Anh, quay đầu mỉm cười với Phác ba ba, nhẹ gật gật đầu.


"Lạp thị trưởng, tôi nghĩ chúng tôi hay là về nhà a, đợi Thái Anh tốt hơn một chút thì chúng tôi trở về." Hai người ra ngoài, đến gần cửa sổ dừng lại, Phác Khải Hồng có chút xấu hổ mở miệng nói.


"Vì cái gì? Có vấn đề gì sao?" Lạp Lệ Sa nghe thấy Phác ba ba đột nhiên nói, không hiểu được nên hỏi.


"Tôi..."


"Thái Anh sốt cao bị viêm phổi, nhất định phải triệt để chữa khỏi mới có thể xuất viện." Lạp Lệ Sa thấy Phác ba ba nói chuyện có chút ấp a ấp úng, nàng nghiêm túc nói.


"Cái này tôi cũng biết rõ, nhưng ngài xem, điều kiện gia đình của chúng tôi, ngài cũng biết." Phác Khải Hồng bất đắc dĩ thở dài, nhìn nhìn qua phòng bệnh, nghiêm túc nói: "Để cho nó ở phòng bệnh cao cấp như vậy, chúng tôi thật sự không đủ sức chi trả."


"A" Lạp Lệ Sa rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân Phác ba ba nói với nàng, mỉm cười trấn an, nói thêm: "Tiền chữa trị ngài không cần quan tâm, tôi đã cho người thanh toán xong hết."


"Nhưng mà..." Lúc Phác Khải Hồng muốn nói thêm gì nữa, Lạp Lệ Sa tức thời cắt lời: "Ngài không cần phải cố mang gánh nặng, Thái Anh giúp cho nhà chúng tôi rất nhiều, đêm nay trong này gặp gia đình của ngài cũng coi như tôi cùng nàng có duyên, ngài cũng đừng quan tâm, mau trở về phòng nhìn xem nàng a." Nói xong, người từ trước đến tay luôn lãnh ngạo với mọi người – Lạp Lệ Sa, lần đầu tiên giơ tay làm tư thế mời Phác ba ba đi trước.


Phác Khải Hồng thấy thị trưởng thành khẩn mà những câu dùng đều là câu khẳng định, hắn nghĩ thầm con gái đã được an bài vào phòng bệnh, nếu lúc này hắn thật sự muốn kiên trì xuất viện, sợ cũng quá không nể mặt thị trưởng. Nghĩ nghĩ, hắn cũng chỉ có thể trước nghe theo thị trưởng, hết thảy chờ Thái Anh tỉnh dậy thì thương lượng sau.


Hai người một trước một sau vào phòng bệnh, Viên Hiểu Dật đang ngồi ở trên ghế sofa uống trà, bà nội cùng Phương Đào thì đứng bên cạnh giường Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa rất chú ý đến tên thanh niên đang mang vẻ mặt sốt ruột cùng đau lòng kia, nàng không tự chủ được mà nhíu mày.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc này trời cũng muốn rạng sáng, trong phòng bệnh mọi người không nói lời nào. Trên tay Phác Thái Anh nước biển từng chút nhỏ giọt, nàng vẫn ngủ rất say, không biết có phải vì nàng cảm giác được khí tức của thị trưởng bên cạnh hay không, lúc ngủ không còn kêu khóc không ngừng như khi ở nhà.


Lạp Lệ Sa nhìn bà nội đã hiện ra vẻ mệt mỏi, nàng nhẹ nói: "Mọi người về nhà nghỉ ngơi trước đi, tôi an bài hộ lí ở đây chăm sóc, đợi sáng mai nàng tỉnh, mọi người lại đến thăm nàng."


Phác bà nội đau lòng nắm tay Phác Thái Anh không chịu buông ra, nghe xong Lạp Lệ Sa nói, bà nhìn qua con trai. Rồi hướng về phía Lạp Lệ Sa, vẻ mặt thật có lỗi nói: "Lạp thị trưởng phải không? Hôm nay thật sự rất cảm tạ ngài, ngài xem chúng ta chỉ biết lo lắng cho Thái Anh, còn để ngài tại đây cùng, đã trễ như vậy ngài cùng bằng hữu mau trở về nghỉ ngơi đi."


Nghe thấy lời nói khách khí của bà Phác, Lạp Lệ Sa nở nụ cười nhẹ, nàng vừa định nói chuyện, chợt nghe Phác ba ba nói: "Mẹ, để cho Tiểu Đào đưa mẹ trở về đi, mẹ tuổi cao cũng đừng ở đây lâu. Lạp thị trưởng ngài cùng bằng hữu cũng trở về, tôi một người ở đây là tốt rồi."


"Thúc, người cùng bà nội trở về, con muốn lưu lại, ở đây cùng Thái Anh..." Phương Đào lúc này cũng ngẩng đầu lên, hắn nhìn Phác ba ba vẻ mặt kiên định nói.


Lạp Lệ Sa liếc mắt, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn Phương Đào, trong lòng nghĩ "Trong những người này, ai ở đây cũng được, nhưng hắn thì không thể ở lại. Thái Anh là cô gái của nàng, làm sao có thể để người khác ở cùng? Hơn nữa hắn còn là kẻ đang yêu, đang theo đuổi Thái Anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro