Chương 65: Xuất viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạp Lệ Sa trông thấy người tới, cũng nở nụ cười, nàng tiếp nhận túi đồ trong tay tiểu Dật, nói: "Cũng là cậu hiểu rõ mình." Nói dứt lời xoay người đi vào phòng vệ sinh.


"Cô bạn nhỏ thế nào rồi?" Viên Hiểu Dật đi đến trước giường Phác Thái Anh, lúc nói chuyện nàng còn nghịch ngợm mở to hai mắt.


"Chị...Anh Dật." Phác Thái Anh ngại ngùng chào.


"Ha ha, Sa, bạn gái nhỏ của cậu thật đúng là ngoan." Viên Hiểu Dật rất thích người khác gọi nàng là anh, đặc biệt còn nghe người ngoan hiền điềm tĩnh như Phác Thái Anh gọi mình như vậy, nàng phướng phòng vệ sinh nói to cho Lạp Lệ Sa nghe.


"Mình thay quần áo, cậu đi qua phòng bên cạnh đi." Lạp Lệ Sa không biết sao lại đi ra, nàng lạnh lùng nói với Dật.


Viên Hiểu Dật thè lưỡi với Phác Thái Anh một cái, ra hiệu ok, liền xoay người đi ra ngoài.

*************

Viên Hiểu Dật đi rồi, Lạp Lệ Sa một lần nữa đi vào phòng vệ sinh, lát sau thay đổi một bộ quần áo đi ra. Nàng đem quần áo cũ cất xong, đi đến ngồi cạnh giường Phác Thái Anh.


"Chị một hồi phải đi công tác, em có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho chị lúc nào cũng được." Lạp Lệ Sa nghiêng người hôn khóe miệng Phác Thái Anh, bình thản nói.


Thị trưởng đại nhân đột nhiên hôn, làm Phác Thái Anh phản ứng có chút cứng ngắc, nàng ngại ngùng mím mím khoé miệng, miễn cưỡng cười gật đầu.


Lạp Lệ Sa nắm hai vai Phác Thái Anh, gương mặt đang vui vẻ dần trở nên nghiêm túc, cau mày vuốt ve gò má Phác Thái Anh nhẹ nhàng nói: "Thái Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua nhìn thấy chị, tại sao em lại khóc?"


Phác Thái Anh lắc đầu, nàng muốn tránh đi ánh mắt thị trưởng, nhưng bị thị trưởng đại nhân lấy tay ngăn trở động tác của nàng.


"Bác sĩ lập tức sẽ đến kiểm tra, đoán chừng ba ba và bà nội của em cũng sẽ nhanh đến đây, hiện tại chỉ có chúng ta ở đây, em không nghĩ muốn nói chút gì với chị sao?" Lạp Lệ Sa nhấn mạnh thêm. Nếu vừa rồi lời nói của nàng chỉ là vì trong lòng có cảm giác bất ổn, thì với biểu lộ của Phác Thái Anh bây giờ, nàng hoàn toàn xác định, trong lòng Phác Thái Anh đang có tâm sự, hơn nữa nhất định có liên hệ với mình.


"Em..." Phác Thái Anh vừa mở miệng, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lạp Lệ Sa rất nhanh đứng dậy, nói rõ: "Mời vào".


Giang Minh Kiệt cùng tài xế Tiểu Lý đi vào, hai người ôm mấy túi thức ăn thật to.


"Lạp thị trưởng, tôi mua bữa sáng cho ngài." Giang Minh Kiệt đặt túi thức ăn trên bàn, nói với Lạp Lệ Sa.


Lạp Lệ Sa gật gật đầu, nàng nhìn Phác Thái Anh rồi đi đến cuối giường, nhấn cái nút, giường chậm rãi bật lên một chút, cố định xong rồi nàng mới mở ra bàn ăn di động, điều chỉnh phù hợp tư thế ngồi của Phác Thái Anh.


"Em muốn xuống dưới ăn." Đợi Lạp Lệ Sa lấy hết đầy đủ mọi thứ, Phác Thái Anh có chút khó xử mở miệng nói.


Lạp Lệ Sa nhíu mi nhìn nhìn Phác Thái Anh, nghĩ thầm đứa nhỏ này có phải là cố ý cùng mình chống đối?


"Phác tiểu thư, cô cần gì phân phó một tiếng là được." Giang Minh Kiệt thấy Tiêu thị trưởng sắc mặt không được tốt, hắn liền nói với Phác Thái Anh.


"Em còn chưa có rửa mặt." Phác Thái Anh quay sang nhìn Giang Minh Kiệt, lại nhìn thị trưởng có chút đáng thương mà nói ra.


"Lạp thị trưởng, tôi đem bữa sáng qua phòng bên cạnh." Nghe xong Phác Thái Anh nói, Giang Minh Kiệt vội chào hỏi Lạp Lệ Sa rồi dẫn tiểu Lý ra ngoài.


Phác Thái Anh cảm giác thân thể mình so với hôm qua đã khá hơn nhiều, sau khi hai người kia đi ra, nàng đứng dậy xuống giường, cơ thể có chút loạng choạng, Lạp Lệ Sa vội tiến lên đỡ nàng. Phác Thái Anh mỉm cười, nói: "Không có việc gì, có thể do nằm quá lâu, có chút chóng mặt."


Lạp Lệ Sa đem dụng cụ vệ sinh chuẩn bị thật tốt, rót ly nước ấm đặt ở bên bàn, trét kem đánh răng ra cho Phác Thái Anh, lúc Phác Thái Anh đánh răng ngẩng đầu nhìn trong gương thấy thị trưởng kế bên, mắt dần dần lại đỏ lên, nàng cúi đầu xuống không muốn làm cho thị trưởng trông thấy bộ dạng yếu ớt của nàng.


Lạp Lệ Sa dựa trước cửa, nàng muốn tiếp tục đề tài mới vừa rồi, nhưng nhìn thần sắc Phác Thái Anh có chút tái nhợt, nghĩ nghĩ cuối cùng không có tiếp tục hỏi, dù sao còn nhiều thời gian. Thái Anh vẫn còn là sinh viên, nàng cho rằng trong quá trình thích ứng mối quan hệ này, có một số việc lẩn quẩn trong lòng cũng là rất bình thường.


Phác Thái Anh còn chưa rửa mặt xong, Phác ba ba cùng bà nội đem theo hộp giữ ấm chạy đến, đi sau lưng còn có Phương Đào.


Lạp Lệ Sa cùng bọn họ chào hỏi, sau đó xoay người đi vào buồng vệ sinh đến cạnh Phác Thái Anh, nhỏ giọng nói ra: "Cái tên gì mà anh trai của em, đừng để cho hắn quá thân mật với em." Bà nội cũng vừa đi đến, Lạp Lệ Sa mỉm cười xoay người rời khỏi.


"Chị đi làm, có chuyện gì gọi điện thoại cho chị." Lạp Lệ Sa lấy đồ đạc của mình, hướng về phía Phác Thái Anh nói ra, nàng hơi gật đầu với những người khác trong phòng, rồi mở cửa đi ra ngoài.


Lạp Lệ Sa đi rồi, Phác Thái Anh dùng qua bữa sáng, nàng dựa ở trên giường nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, không có thị trưởng đại nhân ở đây, nàng cảm thấy trong nội tâm vắng vẻ, tuyệt đối không an tâm.


Bác sĩ đi kiểm tra xong hết các phòng, Cristina qua thăm Phác Thái Anh, thấy có người nhà Phác Thái Anh nên cũng không ở lâu, đơn giản hàn huyên một chút liền đi khỏi. Lúc hai người lơ đãng nói chuyện phiếm, Phác Thái Anh biết Vicky đang ở phòng bên cạnh, nhớ tới ngày đó, nàng cùng Vicky nói chuyện, Phác Thái Anh trong lòng nghi hoặc, một người đang tốt như thế, rốt cuộc tại sao lại gặp tai nạn xe?


Phác Thái Anh lại bắt đầu khống chế không được suy nghĩ miên man của mình, nàng không phải rối rắm vì sự xuất hiện của Vicky. Nàng cùng thị trưởng đại nhân yêu nhau đến nay, đây thật sự là lần đầu tiên nghĩ đến chuyện lâu dài về sau, nàng không phải không thừa nhận lời nói của Vicky chọt trúng chỗ đau của mình, làm nàng suy nghĩ hơn nữa chính là Iran, còn có sự nghiệp của thị trưởng đại nhân, châm ngôn nói rất hay "trên đời này làm gì có bức tường nào mà không lọt gió?". Rủi sau này thật sự xảy ra chuyện như Vicky nói, thì thị trưởng sẽ làm sao? Phác Thái Anh không ngừng tự hỏi mình, nếu thị trưởng không ly hôn, nàng thật sự sẽ nguyện ý cả đời tránh ở sau lưng, cùng thị trưởng lén lút cả đời hay sao?


"Thái Anh..." Khi nghe thấy có người gọi tên mình, Phác Thái Anh lấy lại tinh thần, nàng nhìn bà nội bên giường đang ngồi gọt táo, cầm miếng táo đưa cho nàng.


Phác Thái Anh cầm táo nhẹ nhàng cười, nói: "Cám ơn bà nội." Rồi cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.


"Thái Anh, con có chuyện gì muốn cùng bà nội tâm sự không?" Phác bà nội hiền lành nhìn Phác Thái Anh đang nằm cực kì an tĩnh trên giường, nhẹ hỏi.


Phác Thái Anh nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Bà nội, con không sao."


Phác bà nội cũng gật gật đầu, bà vốn định thừa dịp Phác ba ba cùng Phương Đào đi ra ngoài, hỏi một chút chuyện ngày hôm qua buổi chiều Phác Thái Anh làm sao mà nói mớ, nhưng xem ra cháu gái bảo bối của mình không muốn trò chuyện, bà cũng chỉ đành nghe theo.


Không lâu sau, Phác ba ba cùng Phương Đào đã trở lại, trong tay Phương Đào còn cầm theo cái túi, Phác Thái Anh nhìn sang, đều là đồ ăn vặt mà lúc trước nàng thích ăn.


Phương Đào đi đến trước giường Phác Thái Anh, giơ cái túi trong tay lên cao, ngại ngùng cười nói: "Thái Anh, anh mua cho em đồ ăn ngon, đều là em thích ăn, em muốn ăn chút gì không?"


Phác Thái Anh rất không nể tình khinh miệt cười, nói: "Không cần, cám ơn." Nói dứt lời chỉ dùng dư quang nơi khóe mắt quét qua Phương Đào, chứ không hề trực tiếp nhìn hắn.


"Thái Anh, con làm gì nói chuyện với anh tiểu Đào của con như vậy." Phác ba ba cởi áo khoác bỏ lên ghế sofa, đi tới cau mày nhìn Phác Thái Anh.


Phác Thái Anh không nói gì, nàng không phải là loại người thù dai, nhưng hành động của Phương Đào đêm mưa kia quả thực làm cho nàng sợ hãi, cho nên hiện tại chỉ cần thấy Phương Đào, nàng liền không tự giác nghĩ đến cái đêm chết tiệt đó.


"Thái Anh, tối hôm qua ai ở đây cùng con?" Phác Khải Hồng ngồi cạnh bà nội, rất tuỳ ý hỏi.


Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn ba ba, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Con cũng không biết, khi con tỉnh lại đã hơn sáu giờ, khi đó Lạp thị trưởng cùng hai cấp dưới của nàng đã ở đây."


Phác Khải Hồng gật gật đầu, không nói gì thêm.


Phác Thái Anh nằm trong chăn, tâm tình có chút táo bạo, nàng do dự cùng ba ba nói: "Ba ba, con muốn xuất viện."


Phác Thái Anh nói ra những lời này là đã trải qua tự hỏi, nàng nhìn gian phòng này thì biết là do thị trưởng an bài, cảm giác thân thể mình cũng khá hơn, nàng thấy không cần lãng phí tiền bạc. Nhất là, Phác Thái Anh bận tâm Vicky đang ở phòng kế bên, nàng thật sự không muốn lại nhìn thấy nữ nhân kia, nàng biết Vicky không cần đối với nàng làm ra cái gì nhiều, chỉ cần lại nói với nàng mấy câu như lần trước, nàng sẽ không ứng phó được. Cho nên Phác Thái Anh muốn ra viện, nàng muốn ở trong nhà yên tĩnh suy nghĩ những sự việc phát sinh mấy ngày nay thật kĩ.


"Muốn ra viện?" Phác Khải Hồng không nghĩ tới con gái đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, hắn nhìn ánh mắt con gái, lập tức hiểu được, hắn chần chờ rồi nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy nói: "Ba ba đi tìm bác sĩ hỏi một chút."


"Ba ba..." Không đợi Phác Khải Hồng đi tới cửa, Phác Thái Anh liền gọi hắn lại.


Nàng nói: "Ba đừng đến hỏi, hỏi thì chúng ta sẽ không được ra viện đâu."


"Không hỏi sao được? Ba ba phải biết rõ tình trạng hiện tại của con thế nào, về nhà có vấn đề gì hay không a?" Phác Khải Hồng trả lời.


"Ừ, thúc nói rất đúng. Thái Anh, thân thể cũng không phải là chuyện đùa." Lúc này Phương Đào cũng mở miệng nói ra.


Phác Thái Anh không có để ý tới lời Phương Đào, nàng nghĩ nghĩ, nói với ba ba: "Nhưng mà con cảm giác đã khá nhiều, chúng ta về nhà kêu dì Hoàng dưới lầu mỗi ngày đến truyền nước biển cho con thì tốt rồi." Nói dứt lời, nàng nhìn ba ba vẻ mặt kiên trì, tiếp theo còn nói: "Vậy được rồi, ba đi hỏi đi, ba đừng nói con muốn xuất viện là được."


Phác Khải Hồng gật gật đầu ra khỏi, Phác Thái Anh thở dài, nàng không phải sợ bác sĩ không cho nàng xuất viện, nàng là sợ thị trưởng đại nhân, nếu như thị trưởng biết nàng muốn xuất viện, chắc chắn trăm phần trăm sẽ không đồng ý.


Ba ba sau khi rời khỏi đây, Phác Thái Anh có chút sốt ruột nhìn từng chút nước biển nhỏ giọt, qua nhiều giờ rốt cuộc cũng có hi vọng sắp xong. nàng quay sang nói với bà nội: "Bà nội, chúng ta bắt đầu thu dọn đồ đạc đi a."


Phác bà nội biết tính cách cháu gái mình, bề ngoài nhìn hiền lành nhu thuận, nhưng trong lòng quật cường muốn chết, chuyện gì mà con bé quyết định rồi, thì không ai nói được nữa, bà nội không nói gì, nhanh tay bắt đầu gom đồ.


Lát sau, Phác Khải Hồng trở lại, hắn trông thấy mẹ mình đã dọn đồ xong, mà nhìn Thái Anh cũng khoẻ khoắn hơn. Hắn mím môi, thử tính hỏi: "Thái Anh, hay là chúng ta ở thêm một ngày, mai hãy ra viện?"

Nghe xong ba ba nói, Phác Thái Anh nhíu mày tỏ ra mất hứng. Phác Khải Hồng thở dài, còn nói: "Không làm thủ tục xuất viện hay sao?"


"Chuyện đó không cần phải xen vào, đến lúc đó Lạp thị trưởng sẽ đi xử lý." Phác Thái Anh rất tự nhiên nói ra.


Phác Thái Anh vừa nói, ba người đồng thời nhìn về phía nàng. Phác Thái Anh lập tức kịp phản ứng, nói: "Buổi sáng thị trưởng có kể sự tình ngày hôm qua cho con nghe. Thủ tục nhập viện là nàng làm, con nghĩ xuất viện cũng để cho nàng làm đi, tiền còn lại trong viện chúng ta cũng không nên đụng vào."


Cái này giải thích cũng hợp lý, Phác Khải Hồng gật gật đầu, nói: "Cũng được, sau này có gì con tìm người ta thanh toán lại, đem tiền trả lại cho nàng."


"Dạ." Phác Thái Anh không dám nhiều lời, ngoan ngoãn gật đầu.


Mấy người thu thập xong đồ đạc, đợi nước biển của Phác Thái Anh truyền hết. Phác Thái Anh thay y phục của mình, được bà nội dìu ra phòng bệnh. Trên đường qua phòng bên cạnh, nàng dừng lại một chút, nhìn vào trong cửa sổ một cái, cuối cùng mới chậm rãi đi vào thang máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro