Chương 7: Nhìn xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau vài ngày, Phác Thái Anh rất thuận lợi hoàn thành công tác cuối cùng ở khách sạn Giang Chi Vịnh, thị trưởng giống như trước, từ đêm đó về sau nàng không có xuất hiện qua lần nữa. Phác Thái Anh ngẫu nhiên sẽ nghĩ đến nàng, nàng cũng sẽ nghĩ mãi mà không rõ, vốn chỉ thấy hai lần mà thôi, chính là trong lòng của nàng, cái người xa không thể chạm tới kia, lại trở thành một loại khác tồn tại, loại cảm giác này nói không rõ.


Một đêm kia cùng thị trưởng, Phác Thái Anh cho rằng các đồng nghiệp nhất định sẽ nói này nọ, nhưng mà lại là không có, chắc do nàng chỉ là một người mới, hơn nữa mọi người đều biết nàng lập tức sẽ rời đi, cho nên mới có thể làm cho nàng bình tĩnh qua vài ngày cuối cùng này.


Công tác ngày cuối, Phác Thái Anh làm tốt việc bàn giao, xong xuôi hết tất cả, nàng đi phòng tài vụ kết toán tiền lương, cùng đồng nghiệp đơn giản nói tạm biệt, xem như hoàn toàn từ biệt Giang Chi Vịnh.


Đi ra khách sạn, hôm nay bầu trời bao la có chút âm u, Phác Thái Anh đứng ở đường lớn nhìn xem đối diện là khách sạn Giang Chi Vịnh vàng xanh rực rỡ, bị thời tiết ảnh hưởng, trong nội tâm cảm giác có chút bị đè nén, nàng nghĩ tới thị trưởng, người luôn làm cho nàng không hiểu được.


Buổi chiều hơn 2 giờ, Phác Thái Anh đi chợ gần nhà mua thức ăn, nàng vòng vo hai vòng mua một cái chân giò lớn cùng cá sống còn có một chút rau dưa, xét qua các công việc nàng từng làm thì việc làm thêm tại Giang Chi Vịnh, lợi nhuận là nhiều nhất, cho nên Phác Thái Anh quyết định cùng người nhà ăn thật ngon để chúc mừng.


Về đến nhà, tiệm sửa xe của ba ba còn chưa có dọn, bà nội ngồi ở cửa ngõ cùng các bà cô hàng xóm trò chuyện việc nhà. Phác Thái Anh vừa xuất hiện, vài lão bà bắt đầu vây quanh nàng hỏi cái này hỏi cái kia, Phác Thái Anh một tay mang đồ một tay bị lôi kéo, vẻ mặt tươi cười trả lời thượng vàng hạ cám vấn đề.


Cả nhà đang nói chuyện, một giọng nữ rất cao truyền tới: "Ui cha, Thái Anh hôm nay cho bà nội mát lòng rồi?"


Phác Thái Anh nhìn về phía trước, mẹ của Phương Đào đang từ trong ngõ nhỏ đi tới. Mẹ của Phương Đào tính cách có chút đĩnh đạc, thân thể hơi béo, lúc nói chuyện, giọng rất to.


"Dì Phương." Đợi dì đi đến gần, Phác Thái Anh lễ phép chào một tiếng.


"Thái Anh, sắp đi học lại a? Đến lúc đó cho anh Đào của con đưa con đi." Dì Phương đi đến trước mặt Phác Thái Anh, rất là yêu thương lấy tay sờ lên tóc của nàng.


"Tú, buổi tối để Phương Đào đến nhà ta ăn cơm đi, Thái Anh mua nhiều, chúng ta cũng ăn không hết." Không đợi Phác Thái Anh đáp lời, Phác bà nội đứng ở một bên, lên tiếng nói ra.


"Chờ hắn trở về con sẽ kêu hắn qua." Dì Tú nhìn Phác bà nội nói, mắt lại yêu mến nhìn sang Phác Thái Anh, dì hỏi tiếp: "Thái Anh, khai giảng là năm ba rồi?"


"Dạ, năm ba."


"Còn có hai năm là tốt nghiệp, nhanh nhanh, tốt nghiệp cho tốt." Dì Phương mặc dù là hướng về phía Phác Thái Anh nói chuyện, Phác Thái Anh như thế nào đều cảm thấy dì như là đang tự nói với bản thân.


Phác Thái Anh nhìn bà nội mặt mũi đang tràn đầy tươi cười, nàng mím môi không lên tiếng, nàng đương nhiên biết rõ ý tứ trong lời nói của dì Phương. Mặc dù mọi người chưa từng có chính thức nói qua vấn đề này, có lẽ từ nhỏ đến lớn mọi người trong khu này, ai cũng biết, nàng lớn lên là sẽ gả cho Phương Đào, hai người tại trong mắt hai nhà thì phải là thanh mai trúc mã.


Đối với việc này, cá nhân Phác Thái Anh, thái độ cũng không tích cực nhưng cũng không bài xích, bây giờ nàng hết thảy đều dùng việc học làm trọng, nàng cảm thấy những sự tình này còn quá sớm. Hơn nữa đối với Phương Đào luôn làm bạn tại bên người, nàng không ghét, đơn giản khiến cho mọi người nói cho đã, bọn nàng vốn đã thành thói quen.


Phác Thái Anh cùng bà nội về đến nhà, bắt đầu chuẩn bị cơm tối, chân giò không cần làm, hâm nóng lại là tốt rồi. Bà nội hấp cá, một đạo tỏi dung tiểu món ăn. Phác Thái Anh làm rau trộn, cộng thêm súp cà chua, vô cùng đơn giản bốn món ăn một súp đã được bưng lên bàn ăn.


Phương Đào còn chưa có tan tầm liền nhận được điện thoại của mẹ, biết sẽ đi nhà Phác Thái Anh ăn cơm, hắn có vẻ rất vui vẻ, tan việc hắn về nhà thay đổi quần áo, cầm theo món quà đã chuẩn bị cho Phác Thái Anh, sau lại đi siêu thị mua cho Phác ba ba hai chai rượu ngon, hết thảy chuẩn bị sẵn sàng liền đi tới tiệm sửa xe của Phác ba ba, giúp đỡ thu thập xong xuôi, mới đi theo Phác ba ba về nhà.


Bữa cơm có thêm Phương Đào, bốn người ăn rất vui vẻ. Ăn cơm xong mấy người ngồi ở trên ghế sofa nói chuyện phiếm, Phương Đào lấy trong túi xách ra một cái hộp đưa tới trên đùi Phác Thái Anh, nói ra: "Thái Anh, tặng cho em, mở ra nhìn xem."


Phác Thái Anh cầm trong tay một hạt bồ đào, nàng đưa bồ đào vào trong miệng, có chút ngoài ý muốn nói: "Là cái gì? Không có dịp gì thì tặng quà làm chi a..." Vừa nói, nàng mở ra giấy gói, một cái hộp màu đen hiện ra ở trước mắt, trên mặt hình ảnh là một cái điện thoại.


Phác Thái Anh vốn rất vui vẻ trên mặt dần dần tối xuống, nàng hơi nhíu mi nhìn Phương Đào nói ra: "Anh Tiểu Đào, anh làm gì tặng cho em quà mắc như vậy, em không cần dùng, anh thu về đi." Phác Thái Anh ngay cả hình dáng điện thoại cũng không có xem, liền trực tiếp đưa cái hộp về tay Phương Đào.


"Anh ngày hôm qua khởi công tư, nghĩ em đã sang năm ba, không có điện thoại cũng không thuận tiện, nên đi mua cho em một cái. Cầm đi, không đắt, anh là chính mình chọn mua." Phương Đào hiển nhiên là trước đó nghĩ đến Phác Thái Anh sẽ từ chối, hắn cười hì hì nói.


"Em không muốn, tiền của anh cứ giữ cho tốt, em cũng có tiền lương, nếu cần điện thoại, chính mình tự mua." Phác Thái Anh hai tay khoanh trước ngực, ngồi trên ghế sofa, trên mặt tràn ngập vẻ không tiếp thu.


"....." Phương Đào thấy Phác Thái Anh kiên quyết, hắn đưa ánh mắt hướng sang Phác ba ba, ý tứ tựa hồ muốn nói, 'Ngài mau giúp con nói hai câu khuyên nhủ có ích a...'


Phác Khải Hồng nhìn con gái một bộ dáng quật cường, hắn hướng Phương Đào nhếch miệng, nói ra: "Phương Đào, cầm về đi thôi, Thái Anh nói rất đúng, nàng hiện tại tự mình kiếm tiền, có cần thì để cho chính nàng mua, tiền của con giữ lại về sau mua phòng ốc dùng."


Phương Đào thấy Phác ba ba cũng nói như vậy, hắn suy nghĩ, liền đem điện thoại thu về. Hắn lý giải, cô bé này bình thường luôn một bộ dáng mềm yếu, nhưng nội tâm rất mạnh mẽ, nàng không muốn làm chuyện tình, ngươi dù có ép nàng, nàng cũng sẽ không nhượng bộ.


Tiễn Phương Đào, Phác Khải Hồng gọi lại Phác Thái Anh đang muốn vào phòng ngủ, hắn tiến lên lôi kéo con gái ngồi trên ghế sofa.


"Thái Anh, ba ba muốn cùng con tâm sự." Phác Khải Hồng nắm bàn tay có hơi mảnh khảnh của con gái, hốc mắt chậm rãi đỏ lên. Hắn là đau lòng đứa nhỏ này, mười tuổi thì không còn mẹ, đi theo hắn cũng không có hưởng đến cái gì hạnh phúc, vậy mà vẫn học tập tốt lại còn hiểu chuyện.


Bởi vì uống chút rượu, Phác Khải Hồng trong lòng đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với con gái.


"Ba ba, ba nghĩ trò chuyện cái gì? Con sẽ trò chuyện với ba." Phác Thái Anh đứng dậy rót ly nước ấm cho ba ba, liền dựa sát vào ba ba, nàng biết rõ ba ba là vì uống rượu mới muốn cùng nàng nói chuyện, ba ba của nàng rất ít uống rượu, hai người quan hệ tuy thân cận nhưng cũng không mấy khi tâm sự. Phác Thái Anh biết rõ, đàn ông không có như phụ nữ, mặc dù là ba ba nghĩ đến, cũng chưa chắc như phụ nữ như vậy toàn bộ nói ra.


Phác Khải Hồng uống một hớp, đối với Phác Thái Anh nói ra: "Tiểu Đào nói rất đúng, năm ba rồi, con cũng nên mua điện thoại, về sau liên lạc cũng thuận tiện hơn".


"Dạ, con biết rõ, mai kia liền đi nhìn xem".


"Đủ tiền không? không đủ ba ba cho con chút ít."


"Đủ, con cũng không cần phải tốt như vậy, có thể gọi điện là được." Phác Thái Anh cười cho ba ba một cái yên tâm. Từ khi nàng có thể kiếm tiền, nàng vẫn luôn tự quản lý tiền bạc. Phác Thái Anh rất tiết kiệm, dùng tiền cũng có kế hoạch, bình thường rất ít khi dùng đến, chỉ có lúc học phí không đủ dùng, mới có thể há miệng đòi tiền mà thôi.


"Vậy đi, không đủ dùng thì cùng ba ba nói."


Phác Thái Anh nhẹ gật đầu, nàng chờ ba ba nói tiếp.


"Thái Anh, con cũng 21 tuổi, ba ba hỏi con, ở trường học có nam sinh nào tốt hay không?" Phác Khải Hồng sau khi suy nghĩ một chút, liền bắt đầu nói ra vấn đề chính.


"Ba...Ba hỏi cái này làm gì vậy? Là sợ con yêu sớm hay là nghĩ sớm một chút đem con gái gả đi ra ngoài a?" Nghe được ba ba lời nói, Phác Thái Anh ngồi ngay ngắn, nàng làm bộ nghiêm túc nhìn ba ba hỏi.


"Làm gì có, ba ba chính là tùy tiện hỏi, con cũng không nhỏ. Đối với các con những thứ như chuyện tình yêu, vấn đề này không phải rất bình thường sao?" Phác Khải Hồng nghiêng đầu nhìn con gái hỏi ngược lại.


"Ha ha, ba ba cũng biết nói vậy a?" Phác Thái Anh buông lỏng biểu lộ, ha ha nở nụ cười.


"Tai nghe mục nhuộm!" Phác Khải Hồng nhướng mày, nhìn con gái nhổ ra bốn chữ.


"Được rồi, con cùng ba thẳng thắn, nói đi, ba ba muốn biết cái gì?" Phác Thái Anh ra vẻ baba thắng con rồi, tiếp theo chuẩn bị bắt đầu trả lời câu hỏi.


"Con đối với Tiểu Đào thấy thế nào?" Phác Khải Hồng vừa nghe con gái nói, sắc mặt hắn lập tức có chút bát quái, nhỏ giọng hỏi.


Phác Thái Anh nhếch miệng, nàng biết vấn đề nhất định là vì anh Tiểu Đào.


"Ba ba, hôm nay chúng ta đã nói đến đây, con liền nói cho ba ý nghĩ của con. Anh Đào là người rất tốt, đối với con cũng rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều rất chiếu cố con, con biết rõ tất cả mọi người cảm thấy cuối cùng con hẳn là muốn gả cho hắn." Phác Thái Anh xoay đầu tựa vào trên ghế sofa, có chút suy nghĩ nói tiếp: "Nhưng mà ba ba, con chỉ xem anh Đào như người thân của mình mà đối đãi, con không xác định đây có phải là tình yêu không, hơn nữa hắn cũng chưa từng nói với con phương diện chủ đề này. Cho nên, nếu có một ngày con yêu người khác, không quản người khác nói như thế nào, ba ba không được phản đối." Nói xong lời cuối cùng, Phác Thái Anh hướng ba ba bĩu môi ra mệnh lệnh.


Phác Khải Hồng cau mày nghĩ một lát, hắn là rất vừa ý Phương Đào, nhưng con gái bây giờ còn chưa có tốt nghiệp, sự tình về sau thật đúng là chưa biết được. Nghĩ vậy hắn nhìn Phác Thái Anh cười cười nói ra: "Hiểu rồi, ba cũng không hỏi, bất quá nói sau, ba ba cũng không can thiệp con, nhưng là con cũng phải tìm người không sai biệt lắm, đừng học chị Hồng [nhà hàng xóm Phác Thái Anh], mang những người không đứng đắn dáng vẻ lưu manh trở về."


"Haha..." Nghe ba ba nói, Phác Thái Anh nở nụ cười ra. "Con biết rồi, con làm sao như vậy, ba phải tin tưởng ánh mắt của con gái ba a."


"Ừ, biết rõ là được, bất quá nếu có thể, ba ba hi vọng con có thể với Tiểu Đào cùng nhau, tối thiểu ba tin hắn có thể cho con cuộc sống tốt."


"Được rồi, được rồi, con biết rồi, bây giờ nói những lời này quá sớm." Nói dứt lời, Phác Thái Anh đứng dậy, cô nắm tay ba ba kéo lên. "Nhanh lên tắm rửa ngủ đi, nhìn ba cao thấp mí mắt đều sắp díp lại."


"Ta nào có, rõ ràng là con mệt nhọc." Phác Khải Hồng bị con gái lôi kéo đi về phòng ngủ, hắn vừa đi vừa còn phản bác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro