Chương 84: Phác cừu nhỏ trở thành công mạnh mẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhà mới, giường lớn, mọi thứ đều vô cùng thoải mái, trong cái ôm ấm áp của thị trưởng, Phác Thái Anh mơ màng buồn ngủ mà đôi bàn tay ấm áp kia cứ loạn lên trong người nàng. nàng lơ mơ nhẹ cau mày, dịu dàng nói: "Sa đừng làm rộn, em mệt lắm." Vừa nói nàng vừa trở người đưa lưng về phía thị trưởng.


Lạp Lệ Sa nghe giọng Phác Thái Anh nửa ngủ nửa tỉnh, một lần nữa từ phía sau lưng ôm cơ thể mềm mại của Phác Thái Anh, hết sức dán chặt vào người nàng, hai tay không ngừng chạm vào áo ngủ nơi ngực Phác Thái Anh, làm cho hai nụ hoa nhô lên.


Chịu không nổi người nào đó cứ quấy rầy, Phác Thái Anh vặn vẹo cơ thể, thị trưởng cứ như vậy căn bản nàng ngủ không được. Phác Thái Anh bất đắc dĩ mở mắt, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, rồi cười xấu xa nhanh chóng xoay người chui vào trong chăn.


"Ô... Thái Anh em đang làm gì vậy?" Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy trước người có chuyển động, tiếp theo trước ngực truyền đến cảm giác ướt át, trong nháy mắt như có dòng điện làm nàng tê dại.


Lạp Lệ Sa ngửa đầu hít sâu một hơi, nàng lấy tay ôm đầu Phác Thái Anh, đẩy ra không phải, mà kéo sát gần hơn cũng không phải...nơi bị đầu lưỡi Phác Thái Anh chạm vào liền cứng lên, nàng cảm giác rất thoải mái. Lạp Lệ Sa trong lòng kêu rên "Vốn định đùa giỡn với nàng cừu nhỏ này một chút, sao giờ mình lại bị đùa ngược lại rồi?"


"Thái Anh..." Hai tay nàng lung tung lôi kéo đồ ngủ của Phác Thái Anh, có chút khó chịu kêu tên của nàng.


Phác Thái Anh đẩy ra hạt anh đào đang bị nàng trêu chọc, trong chăn vụng trộm nở nụ cười. Rồi liền xoay người nằm lên trên thị trưởng.


Dưới ánh trăng lờ mờ, Phác Thái Anh ôm lấy hai gò má thị trưởng, nghiêm túc nhìn vào mắt của nàng, vô cùng thâm tình nói: "Sa, em thật hạnh phúc." Nói dứt lời, nàng nhắm lại hai mắt, chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi của người phụ nữ nàng yêu thương.


Nụ hôn thật lâu, Lạp Lệ Sa khẽ động đậy thân thể, nàng bé luôn nhu thuận này bây giờ lại hoàn toàn khơi gợi lên dục vọng của nàng. Cái hôn ngọt ngào này làm Lạp Lệ Sa không thể chờ đợi được, muốn đè Phác Thái Anh xuống dưới thân, nàng trong đầu chỉ có một ý nghĩ: "Quá lâu không có "yêu" rồi, nàng chỉ hận không thể nhanh chóng đem Phác Thái Anh ăn sạch."


Phác Thái Anh cảm giác được ý đồ của thị trưởng, nàng dùng sức áp lên thân thể người bên dưới, cong khoé miệng, dùng giọng như ra lệnh, nói: "Không cho chị động đậy". Nàng học theo động tác thị trưởng thường làm với nàng, đem môi kề sát tai thị trưởng, như có như không đụng chạm vào, nàng thì thầm: "Sa, đêm nay để cho em phục vụ chị thật tốt a..." Vừa nói, tay của nàng bắt đầu trượt xuống nơi tư mật nhất trên thân thể phụ nữ.


"Sa, chị có phải rất muốn hay không?" Thần kinh của nàng đã bị xúc cảm ướt át trên tay làm tê dại, loại cảm giác bức thiết muốn chiếm giữ này cứ dậy sóng mạnh mẽ, làm cho tính cách bình thường vốn rụt rè, ngại ngùng của Phác Thái Anh, toàn bộ bị ném đi hết.


Phác Thái Anh dùng lưỡi lướt qua bên tai rồi xuống đôi môi quyến rũ của thị trưởng, sau chậm rãi trượt người xuống phía dưới, tay nắm lên váy ngủ của nàng, mềm giọng nói: "Sa, mình nên cởi hết áo ngủ ra đi."


Lạp Lệ Sa vẫn không lên tiếng, nàng cắn môi dưới, mặc cho Phác Thái Anh cởi váy ngủ của cả hai ra.


Hai người khoả thân dán chặt vào nhau, Phác Thái Anh không thể chờ đợi được, nàng đặt tay lên nơi tư mật đó, rồi trườn người lên ngực thị trưởng, ngửa đầu rất vô tội nói với nàng: "Chị rất ẩm ướt a..." Vừa nói, ngón tay còn nghịch ngợm hoà với mật ngọt trượt đến chỗ động khẩu.


Thân thể Lạp Lệ Sa trong nháy mắt cứng đơ, hai tay choàng qua eo Phác Thái Anh lúc nắm lại thành hình quả đấm, lúc lại buông ra, "cô bé này đang đùa giỡn với mình chắc?!"


"Sa, chị không cần phải kêu lớn tiếng như vậy." Trong phòng, có tiếng hai người hít thở khó nhọc xen lẫn tiếng rên rỉ của Lạp Lệ Sa. Tay Phác Thái Anh không ngừng chuyển động, miệng thì vẫn nghiêm túc nhắc nhở thị trưởng của nàng.


"Ừ..." Lạp Lệ Sa cắn môi, trong nội tâm ai oán, nếu thân thể này không bị giống như mất đi khí lực, nàng thật muốn lập tức bật dậy chặn miệng của Phác Thái Anh lại, Phác Thái Anh chẳng lẽ không biết lúc vận động nếu không thể tận tình kêu rên, loại cảm giác nhẫn nhịn kia sẽ rất khó chịu đến chết người sao?


Sáng sớm hôm sau, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào cửa sổ, xuyên qua hai nữ nhân đang khoả thân ôm nhau chìm sâu vào giấc ngủ.


Bên ngoài gian phòng, Iran đã mặc đồ chỉnh tề đứng trước cửa, bàn tay nhỏ đặt trên cửa do dự không dám gõ.


"Iran, nhanh lên xuống lầu ăn sáng, con đứng ở đây làm gì?" Dì Hồng đi lên, đến bên người Iran vừa nói vừa kéo thằng bé xuống lầu.


"Bà Hồng ơi, mẹ với chị Thái Anh sao còn chưa chịu rời giường?" Iran đi được hai bước lại quay đầu nhìn về cánh cửa đóng chặt, thắc mắc hỏi.


"Iran ngoan, bà đưa con đến trường, đừng làm phiền mẹ".


"Nhưng mà, mẹ cũng phải đi làm, chị Thái Anh cũng phải đi học vậy?" Thằng bé nhớ rất rõ lần trước ở bên căn hộ nhỏ, mẹ dậy rất sớm. Chỉ có chị Thái Anh có chút mệt mỏi không chịu rời giường mà thôi, nhưng sao hôm nay cả hai người đều không ai dậy?


Dì Hồng thở dài không biết phải giải thích với Iran thế nào. Tối hôm qua, dì nhận được điện thoại kêu dẫn Iran đến đây, trên bàn ăn dì thấy có nhiều người như vậy chỉ thiếu mỗi ba Iran, dì đã ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng. Mặc dù Lạp Lệ Sa là chính dì nuôi từ nhỏ đến lớn, nhưng chuyện riêng của nàng, mình là người ở cũng không tiện xen vào. Hơn nữa, nhìn cô bé luôn ôn nhu im lặng kia, dì nhìn ra nàng thật sự thật sự rất vui vẻ.


"Ngoan, nhanh lên ăn sáng, bà gọi cho chú Tiểu Lý, kêu chú tới đón chúng ta đi nhà trẻ." Dì Hồng đem Iran đến trước bàn ăn ngồi xuống, dặn dò vài câu liền trở ra phòng khách gọi điện thoại.


Khi Phác Thái Anh tỉnh lại, trời đã sáng rõ, nàng cảm giác cánh tay ê ẩm tê dại vô cùng không thoải mái. Cau đầu quay qua thấy mình vẫn nằm trong ngực thị trưởng, còn thị trưởng đang ngủ rất say.


Phác Thái Anh trong nháy mắt tỉnh lại, nàng nhìn đồng hồ: "Trời ạ, đã 11 giờ..." Phác Thái Anh vội kêu người bên cạnh dậy, chuyện nàng đến trường muộn là chuyện nhỏ, người này đi làm trễ thì không được. Phác Thái Anh vừa lay thị trưởng vừa nghĩ: "Đã muốn giữa trưa, hai người lại còn nằm ngủ say mê trong phòng." Phác Thái Anh không khỏi nén giận bản thân, đều tại mình tối hôm qua giằng co nếu không với tính cách thị trưởng, vô luận như thế nào cũng không thể dậy muộn như vậy.


Lạp Lệ Sa đang ngủ say, bị người kêu dậy, mở mắt ra thấy sáng ngời, trong nháy mắt tỉnh lại. Nàng mở to mắt trông thấy Thái Anh đang lo lắng nhìn mình. Lạp Lệ Sa thấy rõ người trước mắt là ai rồi lại díp mắt, hai tay quàng cổ Phác Thái Anh kéo nàng vào trong ngực mình, lười biếng nói: "Ngoan, ngủ tiếp một chút, chị mệt mỏi quá."


Phác Thái Anh bị thị trưởng đại nhân ôm vào trong ngực, nàng sốt ruột ngửa đầu nói: "11 giờ rồi, Sa, nhanh lên một chút, chị bị trễ giờ làm rồi."


"Hôm nay chị không cần đi làm." Lạp Lệ Sa vô lực nói, nàng cảm giác mí mắt rất nặng, hôm nay nhất định phải ngủ một giấc thật ngon, cũng không biết bao lâu rồi không có được nghỉ ngơi thư thái như vậy.


Nghe thị trưởng đại nhân nói, Phác Thái Anh thở dài một hơi. nàng lẩm bẩm nhắc lại "Không đi làm, không đi làm... Không đi làm?"


"Không đi làm, em cũng phải đi học a?" Phác Thái Anh phát hiện có chỗ không đúng, người này cũng quá ích kỉ đi? Ngày hôm qua không nói cho nàng hôm nay nàng được nghỉ ngơi còn chưa tính, một giấc ngủ đến trễ như vậy, nàng cũng không biết nghĩ cho nàng sao. Nàng chỉ là sinh viên a, sao có thể cứ như vậy vô duyên vô cớ làm nàng thành người trốn học.


Phác Thái Anh không an phận, cứ vặn vẹo trong ngực thị trưởng, nàng không nói gì, tức giận làm loạn lăn qua lăn lại, ý muốn đẩy ra cái ôm của người ích kỉ kia. Quả nhiên, không lâu sau, Lạp Lệ Sa chống cự không nổi Phác Thái Anh, nàng một lần nữa mở mắt ra, cúi đầu nhìn Phác Thái Anh rồi cười lớn.


"Em đang làm gì vậy?" Lạp Lệ Sa đem gối dựng lên, nàng ngồi dậy nằm dựa vào gối, vuốt tóc Phác Thái Anh buồn cười hỏi.


"Chị không đi làm cũng không nói cho em biết một tiếng, em còn phải đến trường." Phác Thái Anh rầu rĩ nói.


"Em nói thì hay lắm, tối hôm qua là ai không buông tha cho chị? Lại còn để cho chị phải cầu xin em? " Lạp Lệ Sa cố ý nhấn mạnh hai chữ "cầu xin" trong đầu tràn đầy hình ảnh kích thích tối hôm qua, không nghĩ tới cô bé ôn nhu yếu đuối này cũng có lúc bộc phát như vậy, một đêm dây dưa không biết bao nhiêu lần đến mức nàng kiệt sức không đi tắm nỗi nằm ngủ mê mệt đến giờ.


Nghe thị trưởng nói, Phác Thái Anh cúi đầu xuống, đỏ mặt.


Lạp Lệ Sa nhìn tóc tai Phác Thái Anh rối loạn, tóc dài che khuất phía trước, nàng lấy tay vén tóc nàng qua một bên, liền nhìn thấy cảnh đẹp trước ngực Phác Thái Anh.


"Như thế nào, khoá học hôm nay rất quan trọng sao?" Lạp Lệ Sa vừa âm thầm suy tính vừa ân cần mở miệng hỏi.


Phác Thái Anh lắc đầu, nói: "Cũng không phải rất quan trọng, chỉ là vô duyên vô cớ nghỉ học cảm thấy không tốt."


"Không liên quan, chúng ta khó có thời gian bên nhau lâu như vậy. Cũng không phải thường xuyên nghỉ học, các giảng viên sẽ không trách em đâu." Lạp Lệ Sa tiếp tục an ủi.


"Ừ." Phác Thái Anh gật gật đầu, nàng vuốt tóc ngẩng đầu nhìn thị trưởng đại nhân hỏi: "Đã giữa trưa rồi, chị có đói bụng không?"


"Đói." Lạp Lệ Sa cau mày rất dứt khoát trả lời.


"Vậy em đi nấu cơm cho chị." Vừa nói Phác Thái Anh vừa loay hoay tìm kiếm đồ ngủ tối hôm qua không biết bị ném đi đâu.


Lạp Lệ Sa tà ác cười cười, trong lòng nghĩ "Ăn cơm gì chứ? Người đẹp trắng nõn trước mặt không phải có lực hấp dẫn hơn sao?" Nàng đột nhiên duỗi hai tay ôm Phác Thái Anh làm nàng ngã xuống mặt giường lớn, rồi nàng rất nhanh nhẹn nằm đè lên.


"A..." Phác Thái Anh kinh hãi kêu lên, nàng bị động tác đột ngột của thị trưởng làm hoảng sợ, nàng thắc mắc nhìn người trước mặt.


Lạp Lệ Sa cong khóe miệng xấu xa cười: "Không cần nấu cơm, chúng ta tiếp tục hoạt động tối hôm qua còn chưa xong."


"Hoạt động gì chưa xong?" Phác Thái Anh chống lên vai thị trưởng không cho nàng đè xuống, còn nói: "Không phải chị đói bụng sao? Để em đi nấu cơm a."


Lạp Lệ Sa kéo tay Phác Thái Anh lên trên, không để ý lời nàng nói, cúi đầu chậm rãi hôn từ xương quai xanh xuống dưới.


Lúc này Phác Thái Anh mới kịp hiểu ra thị trưởng đại nhân là muốn làm gì? Nàng nhìn bầu trời sáng rõ ngoài cửa sổ, nhận mệnh nhắm mắt lại, hôm nay cả hai nàng, ai cũng không cần phải rời giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro