Chương 86: Thế khó xử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì thị trưởng đại nhân "Tinh lực tràn đầy", Phác Thái Anh bị lăn qua vài trận lại kiệt sức ngủ một giấc, thẳng đến 2 giờ chiều hai người mới bò dậy được. Ngoại trừ toàn thân không còn chút sức lực nào, còn nhìn bề ngoài Phác Thái Anh cũng coi như là có tinh thần. Nàng nhìn người kế bên, bình thường người này luôn mang vẻ mặt lãnh khốc bây giờ trên mặt tràn đầy hai chữ hạnh phúc, đáy lòng bất giác lại ấm áp.


"Chị vào phòng khách coi TV không được sao?" Phác Thái Anh vừa cẩn thận chuẩn bị đồ ăn, vừa nói với thị trưởng đang dán sau lưng nàng, tay chân lại còn không yên phận.


"Chị cùng em, như vậy không phải em sẽ cảm thấy rất hạnh phúc sao?" Lạp Lệ Sa vươn đầu qua bên mặt hỏi Phác Thái Anh, còn nhìn nàng với ánh mắt vô số tội.


Phác Thái Anh liếc mắt, nàng xem như phục người này, cứ như vậy được xem là "cùng" sao? Lúc thì sờ sờ eo của nàng, lúc lại xoa xoa ngực của nàng, đều là bộ dạng lang sói. Vậy thì làm sao nàng có thể chuyên tâm nấu ăn?


Bởi vì Lạp Lệ Sa "Không nghe lời", đáng lẽ nửa tiếng là làm xong thức ăn, mà đến một tiếng sau thức ăn mới được dọn ra bàn. Sau khi ngồi xuống, Phác Thái Anh nhìn thị trưởng đã khôi phục thái độ bình thường tập trung đang ăn cơm, nàng thầm nghĩ: Có đôi khi thị trưởng trở nên đáng yêu, so với mình còn muốn trẻ con hơn. Trong lòng nàng ngọt ngào, có thể cùng người yêu bên nhau, hình thức ở chung ấm áp này, thật sự là rất rất hạnh phúc.


"Ăn xong chúng ta làm gì?" Phác Thái Anh cong lên khóe miệng, nghiêng đầu hỏi thị trưởng đại nhân.


Lạp Lệ Sa nuốt xuống thức ăn, nhíu mày suy nghĩ rồi nói: "Em muốn làm gì?" Dứt lời, nàng giống như nhớ ra chuyện gì, nghẹn cười còn nói: "Nếu không, chúng ta ngủ tiếp đi?"


Phác Thái Anh không nói gì, nhỏ giọng nói thầm câu: "Không có đứng đắn." Người này như thế nào ý nghĩ đầy trong đầu đều là "chuyện kia".


"Ha ha." Lạp Lệ Sa vui vẻ nở nụ cười, sau còn nói: "Nếu không chúng ta đi xem phim a? Hôm nay cả ngày chị đều không có việc gì, nghĩ muốn ở suốt bên em." Vừa nói, nàng buông đũa xuống, nắm bàn tay non mềm của Phác Thái Anh.


Phác Thái Anh nhếch môi cười, nhẹ gật đầu nhìn thị trưởng đại nhân, nàng yêu mến cảm giác có thị trưởng đại nhân bên cạnh, hạnh phúc sắp bay lên tới đám mây.


Cơm nước xong Lạp Lệ Sa xung phong chủ động rửa chén, đối với ánh mắt ngạc nhiên của Phác Thái Anh, nàng nói: "Chị thấy em đã quá mệt mỏi, thể lực tiêu hao quá nhiều, sợ một hồi ra ngoài, em sẽ không đi được mất." Nói xong cầm chén đũa nhanh như chớp biến mất khỏi phòng khách.


Phác Thái Anh cắn môi dưới tức giận nhìn bóng lưng thị trưởng, nàng phát hiện hình như người này nghiện khi dễ nàng mất rồi hay sao ấy?


Phác Thái Anh ngồi dựa vào sofa, trên TV đang phát một bộ drama, nàng nghe tiếng nước chảy ào ào từ phòng bếp, không khỏi mỉm cười, lúc này nàng thật muốn thời gian đứng yên, toàn bộ thế giới chỉ có nàng cùng thị trưởng đại nhân sống chung một chỗ.


"Chị rửa xong rồi, đi thôi, chúng ta đi thay quần áo." Lạp Lệ Sa lau khô tay, đi đến sopha cúi người hôn lên trán Phác Thái Anh.


Phác Thái Anh vươn tay ôm cổ thị trưởng để đứng dậy, nàng vừa định nói chuyện thì bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt. Hai người cùng nhìn qua, điện thoại di động của thị trưởng để trên bàn đang vang lên một khúc nhạc.


Lạp Lệ Sa nhíu mày, số điện thoại này tổng cộng không có mấy người biết rõ, hôm nay nàng nghỉ ngơi ngoại trừ Phác Thái Anh, người ngoài càng không biết, ai lại chọn lúc này mà gọi điện cho nàng đây?!


Lạp Lệ Sa buông hai tay đang ôm Phác Thái Anh ra, cầm điện thoại, màn hình hiển thị tên Hạo Vũ. Nàng nhíu mày nghe điện thoại, giọng lạnh như băng nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"


Điện thoại bên kia hơi ồn ào, sau truyền tới giọng Lục Hạo Vũ: "Lệ Sa, em đang ở đâu?" Giọng hắn có chút khàn khàn, uống say nói chuyện cũng không rõ ràng.


Lạp Lệ Sa càng cau mày hơn, không kiên nhẫn nói: "Ở cơ quan, anh uống rượu rồi?"


"Tôi...Uống một chút, tôi muốn tìm em nói chuyện."


"Không có gì để nói, tôi bận rộn nhiều việc."


"Em đừng nóng vội cự tuyệt tôi... Tôi hôm nay nhất định phải nhìn thấy em, tôi thật sự có lời cần nói với em." Đối với Lạp Lệ Sa lạnh lùng, Lục Hạo Vũ hiển nhiên đã miễn dịch.


Lạp Lệ Sa nghĩ một lát, nói: "Buổi tối đi, có chuyện gì đợi buổi tối về nhà nói sau." Nói dứt lời nàng liền cúp điện thoại.


Phác Thái Anh đứng ở bên cạnh thị trưởng, thấy trong nháy mắt thị trưởng đột nhiên lạnh lùng, nàng quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Chị có việc phải đi gấp?"


Lạp Lệ Sa quay qua, hòa hoãn biểu lộ nói: "Không có chuyện gì, là Lục Hạo Vũ."


Phác Thái Anh cúi đầu không nói lời nào, nàng rất không thích cảm giác này. Thấy thị trưởng luôn lạnh như băng với ba Iran, làm cho nàng cảm giác đây đều là lỗi của nàng, tuy sự thật không phải như vậy...Có thể nàng đang mang cảm giác mình là người thứ ba phá hư gia đình người khác, mình là một kẻ xấu xa.


Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh không vui, nàng đặt tay lên vai Phác Thái Anh, ôn nhu nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, không liên quan tới em. Đi, chúng ta thay quần áo đi xem phim."

***************

Tại một quán bar ở Giang Vịnh:


Ban ngày rất yên tĩnh, đèn vàng mờ mờ, nhạc nhẹ bên tai làm người ta cảm giác rất thư thái. Lục Hạo Vũ ngồi ở vị trí gần cửa sổ bên phải, bị Lạp Lệ Sa cúp điện thoại, hắn có vẻ rất phẫn hận, ném di dộng lên bàn. Trên bàn đầy vỏ chai, hắn nhấn mạnh chuông trên tường, cao giọng hô: "Phục vụ, lên rượu."


Không khí an tĩnh đột nhiên bị đánh vỡ, những người khách khác đều nhíu mày nhìn về phía hắn, Lục Hạo Vũ phát giác được, hơi xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, ngồi đàng hoàng lại.


Ngưng uống rượu, đầu hắn sẽ ngày càng loạn, Lạp Lệ Sa đã có chứng cứ hắn ngoại tình bên ngoài, bây giờ cũng không nguyện ý nói chuyện cùng hắn. Rõ ràng là người bị vứt bỏ, Lục Hạo Vũ càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình mãnh liệt yêu Lạp Lệ Sa, có thể nói là tham muốn giữ lấy. Mà làm cho Lục Hạo Vũ đau đầu hơn chính là cô gái bên nước ngoài đã tìm đến đây. Lúc này gia đình và hạnh phúc, hắn không biết nên chọn bên nào, hơn nữa bây giờ đối mặt với một Lạp Lệ Sa quyết tuyệt như thế, hắn còn có thể lựa chọn gia đình sao?


Lục Hạo Vũ lảo đảo đi ra quán bar, cứ đi trên đường không có mục đích, áo vest bị hắn khoát lên cánh tay, cà vạt cũng mở rộng xuống, nhìn cả người có chút uể oải. Hắn thở dài ngẩng đầu thấy cách đó không xa có tiệm MacDonald, đi nhanh vài bước, hắn đẩy cửa bước vào.


Lúc trở ra, Hạo Vũ đã khôi phục lại bộ dáng thường ngày, gương mặt còn hơi đọng nước, cà vạt đã chỉnh lại ngay ngắn trước ngực. Hắn híp mắt nhìn quanh bốn phía, lại không nghĩ mình đã bất giác đi đến khu thương mại của Giang Vịnh, hắn đến ven đường định bắt một chiếc taxi, thì trông thấy bên kia đường có hai cô gái đang đi tới, trong đó có một nàng mặc áo khoác đen, đeo kính râm thật to. Lục Hạo Vũ chăm chú nhìn, người này không phải Lạp Lệ Sa thì là ai? Hắn lại nhìn sang cô bé bên cạnh đúng là người lần trước hắn gặp ở khu cư xá.


"Chị cũng không biết đã bao lâu không có đi bộ nhiều như vậy." Lạp Lệ Sa đi bên cạnh Phác Thái Anh, chân mang giày cao gót có hơi đau nhưng vẫn thẳng tắp lưng, mắt nhìn về phía trước, vừa đi vừa trò chuyện.


Phác Thái Anh nhếch môi nở nụ cười, nàng cố ý làm cho thị trưởng đại nhân đậu xe cách xa khu thương mại. Đi dạo phố cùng nhau không phải luôn ngọt ngào hơn ngồi ở trong xe hay sao..


Lục Hạo Vũ đứng sau bảng quảng cáo, nhẫn nại kiềm nén xúc động muốn tiến lên, đến khi thấy hai người cười nói xa rồi. Hắn mới bình tĩnh lại, không muốn tự làm khổ mình, hắn biết rõ hắn đi tới chỉ trích, với tính cách của Lạp Lệ Sa, người bị xấu mặt nhất định sẽ là hắn, nghĩ tới những thứ này, Lục Hạo Vũ lại bắt taxi đi đến nhà ba mẹ của hắn.


Khi về đến nhà Lục Hạo Vũ đã hơi tỉnh rượu, vào cửa hắn liền thẳng lên thư phòng.


"Ba ba..." Hắn nhẹ gõ cửa phòng, nghe thấy đáp lại mới đẩy cửa đi vào.


"Hôm nay như thế nào có thời gian rảnh?" Lục lão gia đeo kính mắt viền vàng nhìn Lục Hạo Vũ thuận miệng hỏi.


"Ba, con có việc muốn nói với ngài." Vừa nói hắn vừa ngồi xuống đối diện ba mình.


"Con uống rượu hay sao? Lục lão gia tháo xuống kính mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, nhíu mày hỏi.


"Ừm." Lục Hạo Vũ gật gật đầu, nhíu mày nói: "Ba, con nghĩ con muốn ly hôn."


"Ly hôn?"


"Không phải con muốn, chỉ là Lệ Sa đã đưa đơn lên trên, nếu được thông qua, con nghĩ chúng con nhất định là phải ly hôn."


Lục lão gia ngưng thần nghĩ một lát, hỏi: "Vậy Iran thì sao? Các con ly hôn thì quyền nuôi dưỡng Iran thuộc về ai?"


"Lạp Lệ Sa nói quyền nuôi dưỡng con thuộc về nàng."


"Hồ đồ!!!" Lục Hạo Vũ vừa dứt lời, Lục lão gia liền đập mạnh tay lên bàn sách. Hắn nhìn thẳng Lục Hạo Vũ hỏi: "Làm sao cái gì cũng là nàng nói mà tự con không có chủ kiến? Iran là mang họ Lục của chúng ta, các con có thể ly hôn, nhưng đứa nhỏ phải do nhà họ Lục chúng ta nuôi dưỡng."


"Nhưng mà ba ba, ngài cũng biết tính tình của nàng, nàng sẽ không dễ dàng buông tha quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ."


"Như vậy con lựa chọn buông tay? Con rốt cuộc có phải là con cháu của Lục gia không, như thế nào một điểm khí chất cũng đều không có?" Lục lão gia cao giọng, nghe thấy con trai nói, hắn có vẻ rất tức giận.


"Ba..." Lục Hạo Vũ bất đắc dĩ kêu một tiếng, hắn cúi đầu nói: "Con bị Lạp Lệ Sa bắt được ngoại tình, hơn nữa hôm nay cha vợ cũng tìm đến con, nói bất kể như thế nào, không hi vọng hai nhà chúng ta tổn thương hoà khí."


"Hừ." Lục lão gia hừ lạnh hai tiếng, hắn cũng đã làm quan chức lớn trong tỉnh, không phải không biết rõ lời của Lạp Sùng Văn là có ý gì. Hắn nhìn con mình một hồi rồi nói: "Con để rơi chuyện gì vào tay người ta rồi?"


"Con..." Lục Hạo Vũ nhất thời nghẹn lời, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cũng không biết nàng làm sao lại chụp được ảnh của con cùng người phụ nữ khác."


Lục lão gia hung hăng trừng mắt Lục Hạo Vũ, lạnh giọng nói: "Con nói một chút, con nghĩ bây giờ thì làm sao?"


Lục Hạo Vũ im lặng, lát sau nhỏ giọng nói: "Bây giờ không phải là con nghĩ làm sao, hôm nay nàng luôn gọi điện thoại cho con nàng muốn tới đây tìm con."


"Ai muốn đến đây?" Lục lão gia nhất thời không hiểu ý của Lục Hạo Vũ, thắc mắc hỏi.


"Bạn gái ở nước ngoài của con."


Lục lão gia cuối cùng biết rõ vì cái gì con mình đột nhiên say rượu chạy đến tìm hắn, trước đó vài ngày hai cha con đã từng nói qua vấn đề ly hôn này một lần...Thì ra là vì nguyên nhân này, hắn làm cha thật cũng không biết nên dạy con trai như thế nào.


"Ba, con biết rõ lúc này không nên để cho nàng đến, chính là con sợ rủi nàng tới..." Lục Hạo Vũ hai tay vuốt vuốt huyệt thái dương còn nói: "Con là sợ nếu như vạn nhất bị mẹ biết được, thân thể mẹ đang không tốt, sợ mẹ bị kích thích."


"Chuyện của con chính con đi giải quyết, nhớ rõ lần trước ba ba đã nói gì với con. Còn nữa, trở về gặp Lệ Sa, nói nàng biết ta có việc tìm nàng, kêu nàng bớt chút thời gian đến đây một chuyến." Dứt lời, Lục lão gia khoát tay ý bảo Lục Hạo Vũ có thể rời đi.


Lục Hạo Vũ mở miệng như còn muốn nói điều gì, nhưng đã thấy ba ba một lần nữa đeo kính mắt xem tiếp văn kiện, hắn nhẹ nhàng thở dài lui ra ngoài.


Tại thời đại này, ly hôn là chuyện bình thường, đối với người giàu có như Lục Hạo Vũ mà nói chuyện ly hôn đã nhìn đến quen mắt. Sở dĩ hắn không đồng ý ly hôn, nguyên nhân lớn nhất là vì từ nhỏ đến lớn sống trong sự giàu có, được vây quanh, hắn căn bản không chấp nhận được sự thật là mình bị vứt bỏ...Lục lão gia đứng nhìn con trai của mình qua cửa sổ, nặng nề thở dài, lắc đầu lại về ghế ngồi, thời đại bây giờ thật sự đã không còn giống với lúc trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro