Chương 9: Lời mời ngoài dự định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người bán hàng dẫn đường, Phác Thái Anh bị động đi theo, nàng suy nghĩ cái này điện thoại là muốn hay không đây? Nàng không phải loại người có thể tùy tiện tiếp nhận đồ người khác, chính là nàng ẩn ẩn biết người này là ai, nếu quả thật nàng đoán đúng thì muốn như thế nào từ chối đây?


Đang lúc Dịch Dương cùng Tôn Hồng Na cao hứng bừng bừng chọn lựa, Giang Minh Kiệt [thị trưởng bí thư] đã trở lại. Hắn đứng ở ba người không xa đánh giá trước mắt ba cô gái, sau đó không lâu ánh mắt liền nhìn sang Phác Thái Anh thật sự rốt cuộc không muốn dời đi. Quả nhiên đối diện thực tế phải đẹp hơn rất nhiều, dáng người cao gầy dịu dàng, cô bé này hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn bạn gái của hắn. Giang Minh Kiệt trong lòng thầm nghĩ, đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy tò mò, cô bé trong sáng xinh đẹp này rốt cuộc cùng thị trưởng là quan hệ như thế nào? Mà thị trưởng lại đối đãi tốt như thế.


"Tiên sinh hảo, muốn hay không ngồi đợi, các nàng đang chọn lựa." Nam bán hàng trông thấy người thanh toán xuất hiện, hắn liền chạy tới ân cần.


Giang Minh Kiệt nhẹ gật đầu, liền vượt qua người bán hàng đi đến trước mặt Phác Thái Anh ba người, hắn tháo xuống kính râm, rất lịch sự hướng về phía Dịch Dương cùng Tôn Hồng Na cười cười sau liền nhìn xem Phác Thái Anh hỏi: "Như thế nào? Có hay không yêu thích?" Giang Minh Kiệt thanh âm rất hiền từ cộng thêm vẻ mặt tươi cười, người bên ngoài nhìn ở trong mắt thật sự cho là hắn đang quan tâm bạn gái của mình.


"Thái Anh..." Tôn Hồng Na hướng ánh mắt nhìn Phác Thái Anh kêu một tiếng.


Nghe thấy người đàn ông trước mặt nói, Phác Thái Anh đầu tiên là sững sờ, sau lập tức phản ứng, nàng không có trả lời Tôn Hồng Na mà là nhìn Giang Minh Kiệt mở miệng hỏi: "Xin hỏi anh là?"


Giang Minh Kiệt hiển nhiên thấy Phác Thái Anh gặp chuyện như vậy tỉnh táo rất hài lòng, trên mặt hắn càng lộ vẻ cười lớn nói: "Tôi cũng là phụng mệnh làm việc, tin tưởng Phác tiểu thư biết rõ lãnh đạo của tôi là ai a?" Giang Minh Kiệt cố ý đem lãnh đạo hai chữ nói nặng, hắn nhìn Phác Thái Anh đang nhíu mày. Bước đến trước quầy, hắn qua lại nhìn nhìn, liền làm cho người bán hàng đi lấy loại mới nhất một lần nữa đi trở về Phác Thái Anh trước mặt.


"Tôi còn thực sợ cô không tiếp thụ, cho nên quay trở lại đây. Cái này điện thoại em gái của ta chính là ưu ái thật lâu, chắc là con gái các ngươi đều yêu thích, cho nên lấy cái này đi." Vừa nói Giang Minh Kiệt vừa vươn tay đưa cái hộp tới trước mặt Phác Thái Anh.


Giang Minh Kiệt nhìn xem Phác Thái Anh phản ứng, hắn trông thấy Phác Thái Anh không có gì động tĩnh, liền nói thêm: "Tôi cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, kính xin Phác tiểu thư không cần phải khó xử."


Giang Minh Kiệt đưa tới cái hộp Phác Thái Anh cũng không có đưa tay ra đón, nàng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không có ý tứ, chỉ sợ thật sự sẽ làm anh khó xử. Mời về chuyển lời lãnh đạo các anh, tâm ý ta nhận, chính là tôi không có thói quen tùy tiện nhận quà cáp của người khác." Phác Thái Anh nói xong lời này cũng không có ý định dây dưa, nàng kéo tay Tôn Hồng Na kêu Dịch Dương một tiếng liền đi ra ngoài.


Tôn Hồng Na bị Phác Thái Anh lôi kéo nhanh chân bước, nàng quay đầu lại nhìn nhìn người đàn ông, nhỏ giọng hỏi: "Thái Anh, chuyện gì xảy ra a? Cái gì lãnh đạo a? Cậu chừng nào thì tiếp xúc được người như vậy rồi?"



"Phác Thái Anh, cậu nói gì đi chứ." Dịch Dương cũng lên tiếng.


"Trở về nói với các cậu sau." Phác Thái Anh cũng rất muốn biết tại sao phát sinh tình huống này, chính là hiện tại nàng không có thời gian nghĩ cũng không còn tâm tình giải thích, hiện tại nàng thầm nghĩ nhanh lên về nhà.


Giang Minh Kiệt quả nhiên không đợi bọn người Phác Thái Anh đi xa ra ngoài, hắn liền nện bước nhanh đuổi theo, hắn thấy Phác Thái Anh cũng không để ý tới mình, nên cùng nàng vừa đi vừa nói: "Phác tiểu thư, cô không phải không biết chúng ta lãnh đạo là ai a? Cô cảm thấy cô như vậy rõ ràng từ chối nàng, là tốt sao?"


Phác Thái Anh vốn đi vô cùng nhanh, nghe thấy lời này nàng chần chờ một chút, rồi liền bước nhanh hơn đi thẳng về phía trước. Nàng chán ghét loại giọng điệu này, nàng cũng lười để ý tới, lời này từ trong miệng hắn nói ra, như thế nào nghe đều có loại cảm giác ép người.


Lạp Lệ Sa xế chiều hôm nay không có chuyện gì, nàng mang theo Iran đến thương xá mua món đồ chơi không nghĩ tới tại trong thang máy đụng phải Phác Thái Anh, còn nghe thấy lời bạn Phác Thái Anh nói. Lúc ấy Lạp Lệ Sa không hề nghĩ ngợi liền phái cấp dưới trực tiếp đi tính tiền cho Phác Thái Anh, sau đó nàng ra thương xá ngồi vào trong xe, về sau mới cảm thấy có chút không ổn, như vậy sẽ làm cô bé khó xử. Cuối cùng Lạp Lệ Sa an ủi chính mình, coi như là đối một đêm kia Phác Thái Anh cùng tại bên người cảm ơn, còn có hơn nữa nàng đối cô bé này có thiện cảm a. Lạp Lệ Sa cười khổ, bao nhiêu năm không có làm qua chuyện tình xúc động như vậy


Lạp Lệ Sa ngồi ở trong xe, 20 phút, Giang Minh Kiệt còn chưa có đi ra. Không quan tâm ngươi địa vị cao bao nhiêu, tiền tài nhiều hay ít, là người đều có cảm tính thời điểm, ví như lúc này Lạp Lệ Sa, nàng nghĩ mãi mà không rõ chính mình rảnh rỗi không có việc gì làm mua cho người ta cái gì điện thoại hiến cái gì ân cần a? Hơn nữa chính mình còn không lộ diện, ngồi ở trong xe tăng thêm phiền não.


25 phút đồng hồ sau, Lạp Lệ Sa quyết định tự mình đi nhìn xem, nàng làm cho bảo mẫu mang theo Iran về nhà trước. Dù sao món đồ chơi cũng mua xong, lúc này Iran chính là bưng lấy đồ chơi mới của mình, cùng mẹ nói gặp lại sau, tiểu tử kia đầu đều không có ngẩng lên. Lạp Lệ Sa cảm giác rất bất đắc dĩ, đứa nhỏ này rõ ràng là không quá thân thiết. Cũng khó trách, Iran lớn như vậy, nàng có rất ít thời gian ở cùng, mỗi ngày đều là tại lúc con đang ngủ, nàng mới có thời gian ngồi ở bên giường thân cận nó, chính là trong lúc ngủ mơ tiểu Iran căn bản là cảm thụ không đến.


Lạp Lệ Sa hôm nay ăn mặc vô cùng có dáng vẻ nữ vương, áo sơ mi màu đen, quần ống rộng, chân mang giày cao gót 5 phân, tóc như trước rất chỉnh tề, mang trên mặt thật to kính râm. Cả người thoạt nhìn khí tràng mười phần, nàng đi ở trên đường thật đúng là không dễ bị người nhận ra thân phận.


Lạp Lệ Sa mới đi vào thương xá, từ xa đã nhìn thấy Phác Thái Anh cùng bạn nàng, rất nhanh hướng nàng đi tới, mà Giang đại bí thư đáng thương của chúng ta, tay cầm theo cái gói to không ngừng nói gì đó. Xem bộ dáng của các nàng rất hiển nhiên là cô bé cự tuyệt ý tốt của nàng, Lạp Lệ Sa trông thấy người bình thường rất ít lời – Giang Minh Kiệt đang cố gắng khuyên bảo một cô gái hoàn toàn không để ý mặt mũi của mình, khóe miệng không tự giác hướng lên mở ra một cái thú vị mỉm cười. Tuy đây là lần đầu tiên bị người cự tuyệt, nhưng điểm này nàng cũng không thèm để ý, Lạp Lệ Sa cười cười giẫm giày cao gót hướng phía mấy người đi tới.


Lạp Lệ Sa đón Phác Thái Anh phương hướng ngăn cản đường đi của các nàng, nàng dừng bước lộ ra thật to kính râm, khoảng cách gần nhìn trước mắt khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, không biết như thế nào tâm tình của nàng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng. Cô bé này quả nhiên rất hợp mắt nàng, Lạp Lệ Sa cảm thấy nàng mỗi một lần gặp Phác Thái Anh sẽ có thêm một phần ý nghĩ này, bất luận là tướng mạo cô bé hay là tính cách có chút quật cường của nàng.


Giang Minh Kiệt trông thấy thị trưởng xuất hiện, hắn biết vậy nên dễ dàng không ít, cô bé này dầu muối không vào a, hắn nói nhiều như vậy một câu đều không đáp lại. Giờ thì tốt lắm, thị trưởng đại nhân tự mình đến, nhiệm vụ của hắn cũng đã xong. Giang Minh Kiệt hướng về phía thị trưởng nhẹ gật đầu, cầm gói đồ to đưa cho thị trưởng, cũng rất là cung kính đứng qua một bên.


Phác Thái Anh trông thấy người phụ nữ trước mặt, nàng sửng sốt một chút, đối mặt người như vậy ngay từ đầu nàng thật đúng là không nhận ra. Khi nàng nhìn thấy hành động của Giang Minh Kiệt, nàng hoàn toàn biết rằng, mỹ nữ khí khái trước mắt này đúng là thị trưởng đại nhân. Kịp phản ứng, Phác Thái Anh lập tức tan mất giận dữ trên mặt, bất kể như thế nào đối phương là thị trưởng cao quý, đây chính là chức quan lớn nhất thành phố Giang Vịnh, nàng – một thường dân nho nhỏ thật sự đắc tội không nổi.


"Lạp..." Phác Thái Anh "Thị trưởng" Hai chữ còn không có nói ra, liền bị cắt đứt.


"Chào em Phác Thái Anh, chúng ta lại gặp mặt." Lạp Lệ Sa thấy vẻ mặt Phác Thái Anh, biết là nàng muốn hô thị trưởng, liền rất thức thời duỗi ra tay phải của mình cũng lên tiếng cắt đứt lời Phác Thái Anh.


"A..Chào chị." Phác Thái Anh có chút đầu óc không thông, cô không biết thị trưởng đây là làm cái gì? Đêm đó trong gian phòng cũng không có thấy nàng muốn cùng chính mình nắm tay a, Phác Thái Anh có chút vươn tay bắt tay thị trưởng, hơi lạnh xúc cảm làm cho nàng có chút khẩn trương, cũng chính vì thân phận của đối phương.


Lạp Lệ Sa tuy mang theo kính râm nhưng từ lúc nàng xuất hiện trên mặt rõ ràng vẫn là tươi cười, nàng nới lỏng tay Phác Thái Anh, nhìn nhìn hai cô bé bên người Phác Thái Anh, rồi nói ra: "Bằng hữu của em? Nếu như không có chuyện gì, tôi mời các em đi quán cà phê ngồi một chút a!"


Nghe thấy Lạp Lệ Sa đề nghị, Phác Thái Anh lúc này xem như hoàn toàn ngây ngẩn cả người, rốt cuộc là tình huống gì? Thị trưởng mời nàng cùng bạn học cùng uống cà phê? Phác Thái Anh nhìn sang hai cô bạn, Tôn Hồng Na cũng đang dùng ánh mắt cực kỳ thắc mắc nhìn xem nàng, mà một bên Dịch Dương, từ lúc thị trưởng xuất hiện, một khắc liền một mực ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm thị trưởng. Phác Thái Anh hung hăng trừng Dịch Dương, nàng biết rõ Dịch Dương là ưa thích phụ nữ, hơn nữa đối thị trưởng như vậy nữ vương khí chất mười phần mỹ nữ không có nửa điểm sức miễn dịch, nhưng nàng cũng không cần như vậy rõ ràng a, vẻ mặt bỉ ổi thiếu điều muốn chảy ra nước miếng. Phác Thái Anh trong nội tâm không vừa bụng, nghĩ nếu để cho Dịch Dương biết rõ mỹ nữ trước mắt nàng là Giang Vịnh thị trưởng, nàng kia cái cằm mà không kinh hãi rớt xuống mới là chuyện lạ.


Bên kia Giang Minh Kiệt ngược lại có vẻ rất lãnh nhạt, không hổ là người trải qua sóng to gió lớn. Hắn thấy đối diện ba cái tiểu cô nương đều các loại biểu lộ không có trả lời thị trưởng vấn đề, liền đối với Lạp Lệ Sa cẩn thận hỏi: "Lãnh đạo, có muốn hay không tôi đi đặt chỗ trước?"


"Cậu trước trở về đi, có chuyện tôi lại gọi cậu." Lạp Lệ Sa không quay đầu lại mà khoát tay, nàng một mực nhìn Phác Thái Anh chờ quyết định của nàng.


Giang Minh Kiệt biết mình nên ly khai, hắn đáp lời thị trưởng, hướng Phác Thái Anh ba người cười cười liền xoay người rời đi.


Phác Thái Anh trông thấy người đàn ông kia đi, mà thị trưởng lại như cũ đứng đối diện nhìn nàng, nàng chỉ biết vô luận như thế nào cái này cà phê là nhất định phải đi uống, tuy cho tới bây giờ nàng chưa từng sợ qua người phụ nữ trước mắt, nhưng nàng thân là Giang Vịnh thị trưởng, nàng đương nhiên là nhất định phải nghe, mà thị trưởng đại nhân mời nàng cũng là tuyệt đối không dám từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro