Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Thái Anh đi xuống nhà, chào dì Hồng, vừa ra đến cửa trước, liền trông thấy thị trưởng đi vào, Phác Thái Anh dừng bước lại.


Lạp Lệ Sa vào cửa giương mắt đã nhìn thấy Phác Thái Anh ăn mặc chỉnh tề, nàng thắc mắc hỏi: "Đã trễ như vậy em còn muốn đi đâu?"


Phác Thái Anh vừa mang giày vừa nói: "Ba ba gọi điện kêu em về nhà, em sợ ở nhà có chuyện gì, nên muốn về coi sao."


Lạp Lệ Sa gật gật đầu, nói: "Chị lái xe đưa em về."


"Không cần, chị vừa trở về nhanh đi nghỉ ngơi, em sẽ ở nhà không trở lại."


Lạp Lệ Sa không có để ý tới Phác Thái Anh phản đối, nàng lướt qua Phác Thái Anh hướng vào phòng khách nói với dì Hồng: "Dì Hồng, chút nữa cho Iran ngủ, một hồi tôi về sau."


"Ừ, con lái xe cẩn thận một chút." Dì Hồng giữ chặt Iran đang muốn chạy ra cửa, nói.


"Iran, nghe lời bà, mẹ đi qua nhà bà nội Phác một chút."


Nhìn thấy Iran gật đầu rồi, Lạp Lệ Sa mở cửa cùng Phác Thái Anh ra ngoài.


Giang Vịnh vào đêm, xe cộ trên đường không nhiều lắm, Lạp Lệ Sa lái rất nhanh, chỉ chốc lát đã đến nhà Phác Thái Anh. Nàng tắt máy xe, quay qua nhìn Phác Thái Anh nói: "Em lên đi, có chuyện gì thì lập tức gọi cho chị, chị ở đây chờ em, không có chuyện gì thì chị đi."


Phác Thái Anh ngoan ngoãn gật đầu, nghiêng người ôm thị trưởng đại nhân một hồi liền xuống xe.


Lên đến nhà, Phác Thái Anh lo lắng mở cửa, nàng thấy ba ba và bà nội đang ngồi trên sopha, vẻ mặt rất nghiêm trọng. nàng cởi giày bước nhanh đến sofa, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"


Bà nội thấy cháu gái trở về, bà dùng ánh mắt cảnh cáo Phác Khải Hồng, rồi mới nở nụ cười kéo tay Phác Thái Anh nói: "Thái Anh trở lại rồi, không có việc gì, chỉ là bà nội nhớ con."


"Nhớ con?" Phác Thái Anh nghi hoặc hỏi lại một câu: "Thật sự không có chuyện gì sao?" Nói chuyện nàng nhìn chung quanh, cảm thấy hết thảy đều như bình thường, cũng không có sự tình gì, bất đắc dĩ nói: "Ai nha, hai người làm con sợ muốn chết, đã trễ như vậy bảo con trở về, làm con cho rằng trong nhà xảy ra chuyện gì rồi."


Nói dứt lời Phác Thái Anh bĩu môi, mang túi xách tính đi vào phòng ngủ.


"Con đi vô phòng làm gì? Ba ba có chuyện nói với con..." Không đợi Phác Thái Anh đi đến trước cửa phòng ngủ, Phác Khải Hồng lạnh giọng nói.


Phác Thái Anh dừng bước quay đầu lại, Phác Khải Hồng vỗ vỗ lên sopha nói: "Tới đây ngồi."


"Chờ một chút, để con thay quần áo đã."


"Đợi lát nữa đổi cũng được, con lại đây đã."


"Nhưng mà..." Phác Thái Anh rối rắm nghĩ: Hôm nay ba ba bị gì vậy nhỉ? Còn không cho nàng đi vào phòng, thị trưởng đại nhân còn đang chờ ở dưới, nàng phải tránh mặt hai người mới gọi cho nàng được.


"Thái Anh, con tới đây đi, bà nội cũng có lời muốn nói với con."


Phác Thái Anh thấy bà nội cũng mở miệng, không có cách nào đành phải đi lại ngồi trên sofa, nàng thấy bà nội vẻ mặt nghiêm túc, nên tính nói lại thôi.


Bà nội thấy sắc mặt cháu gái mình không tốt, liền hỏi: "Thái Anh, con có chuyện gì sao?"


"Dạ." Phác Thái Anh gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Con muốn về phòng gọi điện thoại trước."


"Gọi cho ai?"


Phác Thái Anh quay qua nhìn ba ba, nghĩ nghĩ nói: "Con tưởng là ở nhà xảy ra chuyện gì, ban đêm bắt không được xe, không còn cách nào nên gọi điện thoại cho nàng, nàng lái xe chở con về, bây giờ còn đang đợi ở dưới nhà."


"Lạp thị trưởng?" Phác Khải Hồng phản xạ có điều kiện nhíu mày hỏi.


"Dạ." Phác Thái Anh gật đầu.


"Nhanh gọi đi, đừng để Tiểu Sa chờ ở dưới, trời lạnh thế này."


Phác Thái Anh nghe thấy bà nội nói, nàng hơi chần chờ nhìn ba ba. Bà nội trừng mắt với con trai, kéo vai Phác Thái Anh nói: "Đi gọi đi, có chuyện gì một hồi nói cũng được." Vừa nói bà vừa đẩy Phác Thái Anh về phòng ngủ.


Phác Thái Anh lúc đi ra đã thay xong đồ ngủ, ba ba và bà nội vẫn ngồi trên sofa, TV đang phát một bộ drama. Nàng đi qua ngồi giữa hai người, nhìn nhìn xung quanh bộ dạng chuẩn bị tiếp nhận răn dạy.


"Thái Anh, bà nội hỏi con, con có phải rất yêu mến Tiểu Sa hay không?" Phác Thái Anh vừa ngồi xuống, bà nội đang chăm chú xem TV liền xoay người lại, đột nhiên hỏi ra một câu như vậy.


Phác Thái Anh không hề chuẩn bị tâm lý, nghe bà nội nói, như sét đánh ngang tai, trong đầu liền trống rỗng...nàng quay qua nghi vấn nhìn ba ba, nghĩ thầm: "Sao ba ba lại nói chuyện này cho bà nội cao tuổi chứ?"


Phác Khải Hồng thấy con gái nhìn mình thắc mắc, hắn nén giận, mở miệng nói: "Bà nội của con đoán như thần, so với ba còn biết muốn sớm hơn..." Ý là không phải hắn nói ra.


Lúc này, bà nội nắm tay Phác Thái Anh nhẹ vỗ về, giọng điệu còn hoà ái hơn bình thường: "Thái Anh đừng sợ, ba ba của con là lão ngoan đồng, còn bà nội không phải. Bà nội cảm thấy Tiểu Sa là người rất tốt, hai cô gái yêu nhau mặc dù trái với lẽ thường, có thể do bà đã nếm trải qua cuộc sống, bà thấy chỉ cần hai con hạnh phúc bên nhau là được, không liên quan gì đến người ngoài."


Nghe bà nói, Phác Thái Anh há hốc mồm, thật lâu vẫn không phản ứng kịp. Qua một hồi lâu, nàng không thể tin được, có chút run rẩy hỏi bà nội: "Ý của bà là đồng ý cho con và chị ấy quen nhau sao?"


"Chỉ cần cháu gái bảo bối của bà nội hạnh phúc, bà nội sẽ đồng ý."


Phác Thái Anh nhìn vẻ mặt bà nội rất nghiêm túc, nàng cảm động nói không nên lời. Chỉ nhẹ gật đầu, trong miệng lặp lại hai từ hạnh phúc, ở bên thị trưởng nàng chưa bao giờ thấy không hạnh phúc. Vừa nói nước mắt của nàng theo gương mặt rơi xuống.


Bà nội dùng bàn tay đầy nếp nhăn lau nước mắt cho cháu gái, đối mặt với chuyện này, Phác Thái Anh rốt cuộc khống chế không được nữa, nàng nhào vào lòng bà nội khóc to hơn. Phác Khải Hồng nãy giờ vẫn ngồi một bên nhìn hai bà cháu, thấy con gái khóc, hắn nặng nề thở dài đứng dậy trở về phòng.


Phác Thái Anh khóc một hồi lâu mới rời khỏi người bà nội, nàng nghẹn ngào nói: "Nhưng mà ba ba..."


"Chuyện ba ba cứ để bà lo, người trẻ bây giờ ai cũng đều đề xướng tự do yêu đương. Con yên tâm, bà nội sẽ không để con bị gả cho một người mà con không yêu thương."


"Bà nội..." Phác Thái Anh thật sự không nghĩ tới bà nội lớn tuổi nhưng lại khai sáng như vậy, nàng nắm chặt tay bà, cảm động nói không nên lời.


"Bất quá, bà nội muốn dặn dò con vài câu. Tuy đồng ý cho các con bên nhau, vì ta thấy Tiểu Sa là người tốt, đối với con thật sự rất tốt, nhưng bây giờ con còn nhỏ tuổi, nó lại lớn hơn con nhiều, chuyện sau này không biết thế nào. Cho nên, hiện tại con nên chuyên tâm học tập, không thể vì lo yêu mà làm chậm trễ tiền đồ của mình."


Bà nội nói với Phác Thái Anh rất nhiều, lão bà suy nghĩ vô cùng toàn diện, kể cả thân phận của Lạp Lệ Sa, gia đình rồi Iran đều nói đến.


Phác Thái Anh chăm chú nghe, gật đầu.


"Kỳ thật từ đêm con phát sốt, bà nội đã mơ hồ đoán được, chỉ là con không nói nên bà nội cũng không nhắc đến. Lần này dọn nhà, Tiểu Sa tận tâm tận lực giúp gia đình chúng ta, bà nội đều nhìn hiểu hết. Còn có tiểu Iran, bà nội thật sự rất yêu mến thằng bé, cho nên mới thường đi nhà trẻ đón nó về nhà chơi..."


"Cảm ơn bà nội." Phác Thái Anh chưa bao giờ cảm nhận được bà nội lại thương mình nhiều đến mức này, nàng cảm giác mọi thứ tới thật bất ngờ, cũng làm cho nàng thấy có chút không chân thực.


"Tốt lắm, đã muộn rồi tắm rửa ngủ đi, mai còn phải đi học nữa." Bà nội thấy mọi chuyện đều nói xong, bà kéo Phác Thái Anh đi về phòng tắm.


Đêm nay, Phác Thái Anh ôm điện thoại trò chuyện với thị trưởng đại nhân rất lâu, ngọt ngào lâng lâng làm nàng cảm giác mình đang trên mây. Cuối cùng vì quá mệt, lại nghe giọng nói êm êm của thị trưởng bên tai, Phác Thái Anh cũng bất tri bất giác ngủ mất.


Lạp Lệ Sa biết được chuyện nàng và Phác Thái Anh đã được bà nội đồng ý, tâm tình nàng liền tốt hơn, trải qua thời gian lâu như vậy, đến lúc này nàng mới chính thức thấy được tương lai của nàng và Thái Anh.


Lạp Lệ Sa vốn định ngày hôm sau sẽ đến nhà Phác Thái Anh thăm mọi người mà do bận công tác cho nên kéo dài đến ba ngày sau mới có thời gian dẫn Iran đi. Lần này nàng mua rất nhiều lễ vật, đồ ăn ngon đem đến, còn mua nhiều rượu đế cho Phác ba ba.


Không biết bà nội dùng phương pháp gì, lần này Lạp Lệ Sa đến thăm, Phác Khải Hồng mặc dù không đặc biệt nhiệt tình nhưng thực sự cũng không còn lạnh lùng thờ ơ như trước. Cả nhà vây quanh trước bàn ăn, trên bàn bày đầy thức ăn ngon do bà nội làm, Lạp Lệ Sa cùng Phác Khải Hồng uống rượu đế, cảnh tượng này hoàn toàn không khác gì người một nhà đang cùng nhau ăn tiệc.


Từ lúc được người nhà tán thành, mỗi ngày Phác Thái Anh đều cảm giác đặc biệt hạnh phúc. nàng công khai dọn đến ở nhà riêng của hai người. Hơn nữa, lúc rảnh rỗi, bà nội và ba ba sẽ đi nhà trẻ đón Iran về nhà chơi. Hết thảy những thay đổi này, trước đây nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến, mà ngay cả thị trưởng đại nhân bình thường luôn không nở nụ cười, nay mỗi ngày mỉm cười đều đọng ở trên mặt.


Hôm nay là thứ hai, giờ nghỉ trưa, Phác Thái Anh trở về phòng ngủ kí túc muốn ngủ một chút. nàng vừa lên giường nằm, điện thoại vang lên. Phác Thái Anh nhìn màn hình hiển thị số lạ, nàng chần chờ một chút mới ấn nghe.


"Xin hỏi, là tiểu thư Phác Thái Anh phải không?" Giọng một người đàn ông truyền tới.


"Vâng, ngài là?"


"Chào Phác tiểu thư, ta là Giang Minh Kiệt, bí thư của Lạp thị trưởng."


"Giang Minh Kiệt?" Phác Thái Anh thì thầm nói, nàng chăm chú suy nghĩ một chút, cảm giác tên có chút quen thuộc.


"Cô quên sao? Tôi chính là người lần trước giúp cô chọn mua điện thoại ở thương xá."


"A..." Trong đầu Phác Thái Anh hiện lên hình dạng của Giang Minh Kiệt, nàng dừng lại một hồi nói: "Ngài tìm tôi có việc gì sao? Hay là Lạp thị trưởng..."


"Là như vầy, Lạp thị trưởng nhất định muốn cho cô tiến vào làm việc ở đài truyền hình, bây giờ tôi đang ở cổng trường học của cô, nếu như cô có thời gian, tôi muốn gặp nói chuyện trực tiếp với cô."


Phác Thái Anh nhớ tới thị trưởng đại nhân có nói qua chuyện này với mình, nàng vội vàng ngồi dậy, nói: "Tốt, ngài chờ tôi một chút, tôi lập tức ra tới."


"Như thế nào? Thị trưởng đại nhân của cậu lại triệu hoán cậu a?" Tôn Hồng Na nằm ở giường đối diện thấy Phác Thái Anh cúp điện thoại, có chút trêu chọc hỏi.


"Cái gì a? Là thuộc hạ của nàng, nói là chuyện công việc, mình đi coi sao." Phác Thái Anh vừa đứng trước gương chỉnh lại quần áo vừa nói.


"Nhìn cậu ngày ngày hạnh phúc, mình thật vừa hâm mộ vừa ghen ghét."


Nghe Tôn Hồng Na nói, Phác Thái Anh quay qua làm bộ liếc mắt. Trong nháy mắt, Tôn Hồng Na liền cười tươi, nói: "Khẳng định không có ghét."


"Vợ, tôi không hâm mộ, chút nào." Dịch Dương ôm vai Tôn Hồng Na dựa vào trên người của nàng, nói xong liền muốn hôn môi nàng.


Tôn Hồng Na ghét bỏ đẩy nàng ra, nói: "Dương chết đi..."


Phác Thái Anh cười nhạt nhìn xem hai người luôn "Không được tự nhiên" kia, nói câu "Đi đây" liền mang theo túi xách đi ra phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro