Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cút ngay!" Lisa đạp cô gái đang nằm trên người mình, lời nói lạnh lùng, trong mắt lại có một tia bất đắc dĩ và tuyệt vọng.

"Thế nào, còn cứng rắn như vậy, không biết một lát nữa anh có còn mạnh mẽ như vậy không?" Bàn tay Lôi Toa xẹt qua bộ ngực Lisa, ánh mắt thoáng qua một chút nhu tình.

Ba ngày trước cô không giết người con trai này, chính là coi trọng gương mặt và dáng người hoàn hảo của anh, mang anh tới nơi này, muốn thoả thích một lần trong đời, nhưng mà không ngờ lại mang tới nhiều phiền phức như vậy, hơn nữa, người con trai này lại còn rất cố chấp, cho nên anh chống cự... Ba ngày trước người đàn ông kia mang anh đến nơi đã hẹn trước với cô, đang muốn giết anh lại bị cô ngăn cản, vốn tưởng chỉ là một người con trai có gương mặt xuất chúng, lại không nghĩ đến anh cố chấp như vậy, cô lấy cái chết và nói lời uy hiếp cũng không làm người con trai này gật đầu đồng ý, cuối cùng sử dụng đến xuân dược, nhưng người con trai này thà cắn chặt môi đến chảy máu để giữ vững tinh thần, cũng không nguyện ý hoan ái với cô, làm cho cô tức giận dùng chút thủ đoạn với Lisa

"Cô có bản lĩnh thì liền giết tôi đi!" Tròng mắt Lisa đỏ ngầu, giống như dã thú bị thương, giãy dụa rất nhiều nhưng vẫn tuyệt vọng.

Ba ngày trước sau khi anh cự tuyệt cô gái này, cô liền tiêm ma tuý vào người anh, ba ngày nay, sáng tối một lần, mỗi lần cơn nghiện phát tác, liền làm cho anh càng thêm tuyệt vọng.

"Giết anh, không không không, em vì anh mất nhiều thứ như vậy, bởi vì anh mà em tổn thất nhiều tiền như vậy, em làm sao có thể giết anh dễ dàng như vậy chứ, dù sao những người đó cũng không biết anh đang ở đây, em sẽ giấu anh ở đây cả đời, để cho anh là duy nhất của một mình em." Lời Lôi Toa nói là nửa thật nửa giả, trong mắt xuất hiện tình ý như có như không.

Có lúc, một vài chuyện thật đúng là kỳ diệu, lúc bắt đầu có lẽ không có quá nhiều tình cảm, nhưng mà hai ngày chung sống, lại làm cho cô bất tri bất giác thích người con trai này, nếu như người con trai này nguyện ý ở chung một chỗ với cô, thật là tốt đẹp biết mấy.

"Không thể nào, tôi vĩnh viễn không thể là của cô, cô giết tôi đi, nếu không thì thả tôi ra!" Lisa nhào tới, bàn tay cô gái kia đã tuột xuống, đặt lên dục vọng của anh, cảm giác như vậy làm anh buồn nôn, nhưng mà ba ngày nay anh từ chối ăn bất cứ thứ gì cô ta đưa cho nên chỉ có thể nôn khan!

Sắc mặt Lôi Toa khó coi, dừng động tác, căm hận rời khỏi người Lisa!

"Lisa, nếu như anh còn không biết điều như vậy, vậy bộ dáng bây giờ của anh, anh nghĩ là cô gái Chaeyoung kia sau khi thấy được sẽ cần anh sao, chỉ cần mấy ngày nữa, cơn nghiện của anh sẽ càng sâu hơn trở thành kẻ nghiện, anh nghĩ Chaeyoung thấy anh bị nghiện, còn có thể yêu anh như lúc trước sao, hoặc là, lát nữa em chụp vài tấm hình vui vẻ của anh cho cô gái kia xem, để cho cô ta xem một chút dáng vẻ khi chúng ta ân ái."

Lôi Toa nói tới đây sắc mặt mới thay đổi tốt lên một chút, mấy ngày nay tâm tình của cô luôn thay đổi thất thường, một nửa là vì người con trai trước mặt này, một nửa là vì địa bàn của cô đang bị cảnh sát niêm phong.

Lisa đạp Lôi Toa, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

"Dù sao tôi cũng là tù nhân của cô, cô muốn làm gì tôi có thể ngăn cản sao, coi như là Chaeyoung không muốn tôi, tôi cũng không là người của cô, tôi nói cho cô biết, cả đời Lisa tôi chỉ có một cô gái là Chaeyoung , chuyện này cả đời cũng không thay đổi, mặc kệ là cô làm chuyện gì, cũng không thay đổi được sự thật này!" Lisa từ từ nhắm hai mắt lại nói ra những lời này, giọng nói bình thản mà ung dung, kiên định mà quyết liệt.

"Cho dù cô ta không còn cần anh?" Lôi Toa không thể hiểu nổi nhìn Lisa, cô không nghĩ ra người con trai này sao lại si tình như vậy.

"Cho dù cô ấy không còn thương tôi, tôi vẫn thương cô ấy, cả đời không hối hận!" Lisa chợt mở mắt, lúc cô gái này tiêm ma tuý vào người anh, anh đã cảm thấy tuyệt vọng như thế này rồi, đối với người bình thường như anh ma tuý chính là thứ tuyệt đối không thể dính tới, anh lại nhớ, Chaeyoung thích nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của anh, ánh mặt trời, bây giờ anh cảm thấy thế giới của mình tràn đầy bóng tối, không có một tia sáng nào.

"Đáng giá không, một cô gái mà thôi, em có thể thoả mãn anh hơn cô ấy." Lôi Toa không buông tha lại dựa vào người Lisa

Lisa chán ghét nhíu mày, nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa. Đáng giá không, dĩ nhiên là đáng giá, Chaeyoung là trụ cột tinh thần của anh, cho dù sống hay chết, anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với Chaeyoung

"Lisa, em khuyên anh tốt nhất nên nhớ một điều, không hiểu chuyện rất dễ chết, ba ngày nay anh không ăn cái gì, anh cho là ma tuý có thể làm thức ăn sao?" Lôi Toa cảm thấy thật là bất đắc dĩ, người con trai này không sợ tà ác, cứng mềm đều không ăn, chỉ qua ba ngày mà gầy đi rất nhiều, nhưng mà cho dù như vậy, mỗi lần ánh mắt kia mở ra vẫn sáng ngời như cũ, không nhiễm tạp chất, kiên quyết cố chấp, Lôi Toa là một cô gái vẫn luôn sống trong bóng tối, chưa bao giờ nhìn thấy người con trai nào như Lisa, điều này làm cho cô không khỏi mong muốn đến gần anh, sau đó đắm chìm vào trong ánh sáng của anh.

"..." Lisa cắn chặt môi, anh biết cơn nghiện này sắp phát tác, tư vị kia khó chịu giống như ngàn vạn con kiến đang cắn anh, tê tâm liệt phế, nếu như không phải còn có một chút tỉnh táo, có lẽ anh đã khuất phục, nhưng mà, mỗi khi anh muốn khuất phục, gương mặt của Chaeyoung liền hiện ra trước mắt anh, làm cho anh tiếp tục cố gắng, không từ bỏ!

Chẳng qua là, cơn nghiện càng ngày càng nghiêm trọng, Lisa không biết mình có thể kiên trì đến khi nào, hơn nữa, bây giờ anh rất mâu thuẫn, vừa hi vọng Chaeyoung có thể tới cứu mình, lại vừa không muốn Chaeyoung nhìn thấy bộ dáng giờ phút này của mình...

Có lẽ lời nói của cô gái này không nên tin tưởng, nhưng một câu lại đâm sâu vào lòng Lisa, cái bộ dáng này của anh, Chaeyoung có còn muốn không?

Cơn nghiện của Lisa lại phát tác, đau khổ không chịu nổi, Lôi Toa ở một bên nhìn anh, cô chờ Lisa cầu xin, nhưng Lisa lại cắn chặt cánh tay của mình, từng giọt từng giọt máu từ trong dấu răng chảy ra làm cho người ta nhìn thấy mà sợ hãi, mấy phút trước, trong miệng Lisa tràn đầy máu tươi, mắt lộ ra tia điên cuồng.

Lôi Toa đứng bên cạnh, càng nhìn càng tức giận.

"Đủ rồi, anh đúng là người con trai cứng đầu!" Lôi Toa nhìn không nổi, cầm ống chích tiêm ma tuý vào người Lisa, thân thể giãy dụa của Lisa dần dần bình tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc vang lên trong không khí.

"Cần gì phải làm như vậy, chỉ cần anh cầu xin em, em có thể thoả mãn anh, em có rất nhiều ma tuý, anh muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu." Lôi Toa vuốt ve cái trán bị mồ hôi thấm ướt của Lisa, trên mặt toát ra một tia dịu dàng.

Lisa nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng.

Lại một lần chịu đựng qua đi, không biết anh còn có thể chịu đựng bao nhiêu lần nữa, Lisa giật giật khoé miệng, muốn cười, lại cười không nổi, khoé miệng chảy ra rất nhiều máu tươi.

"Anh xem, anh chảy nhiều máu như vậy, aiz, nghỉ ngơi một chút đi, tránh cho anh chết em còn phải nhặt xác cho anh." Lôi Toa cười cười, rời khỏi căn phòng dưới đất, ba ngày nay cô đã hoàn toàn biết cảm giác vô lực là như thế nào, hơn nữa, bây giờ cô đang gặp rắc rối, tất cả địa bàn đều bị đóng kín, tất cả anh em cũng oán than khắp nơi, nhưng mà, nếu bây giờ cô đưa người con trai này ra, đoán chừng cô gái kia cũng không bỏ qua cho cô, huống chi cô không muốn giao người con trai này ra.

"Văn Mẫn, đã qua hai ngày, không có một chút tin tức nào sao, làm sao có thể, sao lại không tìm được anh ấy, tôi cảm thấy chúng ta nhất định đã bỏ sót một chỗ nào đó." Ánh mắt của Chaeyoung hồng hồng, không biết đã bao lâu rồi cô không có nghỉ ngơi thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro