Chương 18: Chaeyoung điên rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng cười mang bao nỗi sầu bi thảm của Chaeyoung cất lên. Cô mệt mỏi rồi. Chán rồi. Cô thật sự rất mệt mỏi và chán nản với cái trò lúc nóng lúc lạnh của chị ta rồi. Cô không phải con rối để chị muốn làm gì thì làm. Cô cũng không phải là búp bê tình dục hay công cụ phát tiết để chị ta thích thì giải tỏa, không thích thì cũng đem cô ra giải tỏa. Nhưng...cô còn trốn đi đâu được nữa.

Cả cuộc đời cô đã gắn liền với bốn bức tường của La gia này rồi. Mãi mãi chẳng thể nào mà được tự do nữa rồi. Cô chính là bị giam cầm trong ngục tù đầy sự kìm hãm của La Lisa, cô như thiên thần mà mất đi đôi cánh vậy, không thể làm gì hơn ngoài chờ chết.
Lisa người toả đầy khí lạnh, bỏ lại thân thể mềm yếu bên giường, bước thẳng ra khỏi phòng. Chị không màn lấy cảm giác bây giờ của Chaeyoung, đóng rầm cửa rồi tiếng bước chân lộp cộp gõ trên sàn xa dần.
Chaeyoung mông lung nhìn ra ngoài. Trời hôm nay thật đẹp, trong xanh và ấm áp. Khác với nỗi lòng cô lúc này, mang vẻ u sầu, bi thương đến nao lòng. Thà rằng cô chết đi để được tự do còn hơn sống mà bị giam hãm như trong ngục tù. Có ai biết được ngay bây giờ đây Chaeyoung rất muốn ra khỏi nơi này như thế nào.

Tâm tư cô sâu thẳm mù mịt như sương mù không nhìn thấy rõ, nỗi buồn man mác, nỗi lòng thiết tha có thể tự do bước ra khỏi La gia rời khỏi con người độc đoán, bên ngoài tỏ vẻ chính trực, ngay thẳng nhưng thực chất còn hơn cầm thú của Chaeyoung rộng lớn như hoang mạc Sahara, dài như Vạn Lý Trường Thành. Như thế này thì cũng đã hình dung ra được Chaeyoung muốn nào rồi chứ.
Chaeyoung bước xuống giường thì cơn đau từ khắp thân thể nhất là phần hạ thân bên dưới đau đớn như cấu xé cô. Cắn răng chịu đựng, cô bước từng bước khập khiễng vào nhà tắm. Chaeyoung nhẹ nhàng cởi chiếc váy ngủ trắng tinh khiết rồi bước vào phòng tắm. Nước lạnh ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai của cô, hoà chung với dòng lệ đang đong đầy khuôn mặt.

Bên ngoài trời cũng đang không ngừng xối xả, cô có thể cảm nhận vị mằn mặn của nước mắt, tiếng lòng thống thiết thôi thúc hối giục khiến tâm tư cô dao động không ngừng, Cô thầm nghĩ có lẽ trời cao cũng đang thấu hiểu tâm tư nỗi lòng cô. Nghĩ đến đây nước mắt đã không rơi như lúc đầu lại một lần nữa vô thức lăn trên khuôn mặt phiếm hồng.

Chaeyoung đứng như vậy cả tiếng cho đến khi chính bản thân cô cũng cảm thấy tê buốt chân tay. Cô chẳng lau người mà bước thẳng ra ngoài. Đứng trước tấm gương treo trên bồn rửa tay, Chaeyoung nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp. Nhưng khắp cơ thể là những vết thương bầm dập, riêng tấm lưng lại chằng chịt những vết đánh ngang dọc. Cô như một thiên thần. Một thiên thần bị đầy khỏi Thiên cung, mang trên mình những tội lỗi nặng nề. Một thiên thần mang giọt máu của một ác quỷ.
Chaeyoung vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình. Trong đó một sinh linh đã được kết thành, một sinh linh mà mẹ của nó còn không muốn nhận. Cô mặc lại chiếc váy ngủ, che lấp những vết thương của mình. Nhìn vào gương, cô nhếch mép cười. Cười giễu với bản thân, cười giếu với chị.
"Chị cũng thật là tài, đánh rất đúng chỗ. Mặc quần áo vào là có thể che lấp được mọi đau đớn mà chị làm với tôi. Chị giỏi, giỏi lắm. Ha ha ha."
Mắt cô hằn lên những tia máu đỏ hoe. Cô không còn kìm chế được lí trí bản thân nữa, nội tâm cô điên tiết gào thét. Tay Chaeyoung điên loạn vơ hết mọi thứ trên bàn đập xuống đất.
"Choang, choang."
Tiếng vỡ làm các vệ sĩ trông coi ngoài phòng đều hốt hoảng chạy vào. Park tiểu thư là người họ không thể đụng vào. Nhỡ cô mà có mệnh hệ gì thì bọn họ cũng không có đường sống sót.
Tiếng gõ cửa rầm rập mà Chaeyoung chẳng hề nghe thấy gì. Không những vậy cô còn điên cuồng hơn. Đập tan mọi thứ trong phòng vệ sinh rồi lại đến phòng ngủ. Cứ nhìn thấy đồ vật gì còn nguyên vẹn thì cô liền mất bình tĩnh mà ném xuống nền nhà lạnh lẽo vỡ tan tành, những đồ vật này bị cô ném không thương tiếc. Thứ thì méo mó hết, thứ thì gãy làm đôi làm ba, thứ thì vỡ tan tành không thể nhìn ra hình dạng :>
"Park tiểu thư, cô không sao chứ, Park tiểu thư!!!"
Cô xé tan quần áo của chị trong phòng để đồ. Nhìn những bộ quần áo này cô lại liên tưởng đến La Lisa, thế là cô lại không nghĩ ngợi mà điên tiết dùng lực xé tan nát không thương tiếc chút gì. Những bộ quần áo sang trọng nhìn là biết đắt tiền đến cỡ nào rồi. Vậy mà giờ đây nằm trơ trơ trên sàn nhà như giẻ rách. Cô điên rồi, điên thật rồi.
"Cút hết cho ta!!"
Mấy tên vệ sĩ hãi hùng liền nhanh chóng gọi điện cho Lee Jongin. Không thể tự ý xông vào bên trong lại càng không thể gọi cho La lão đại thì tốt hết nên gọi cho Phó bang Lee để giải quyết tránh gây thương tích đổ máu không đáng có.
"Thưa Phó bang, cô Park điên cuồng đập phá đồ trong phòng, không cho chúng tôi vào. Tôi sợ...nguy hiểm đến cô ấy."
Lee Jongin im lặng rồi tắt máy. Cậu quay người tiến về phía La Lisa. Chị đang mân mê ly rượu, đứng trước tấm kính bao quát toàn thành phố trong phòng tổng giám đốc.
"Thưa lão đại, ở La gia có chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
Lee Jongin đánh giá sắc mặt chị, không một tia cảm xúc, lạnh lùng đến thấu xương.
"Dạ thưa, cô Park đang đập phá đồ trong phòng, sợ ảnh hưởng đến tiểu thư và đứa bé trong bụng ạ."
La Lisa đáy mắt tối sầm uống cạn cốc rượu.
"Gọi Kim Jennie đến La gia và gọi Jisoo đến gặp tôi."
"Dạ thưa chủ nhân."

"Chaeng à, mình đây, cậu mở cửa cho mình được không?"
Chaeyoung sau một hồi điên loạn đập phá đồ đạc thì mệt mỏi đang lim dim dựa góc giường chìm trong giấc ngủ thì tiếng gọi khiến cô lập tức đứng thẳng người dậy. Cô lao nhanh ra mở cửa. Nhìn thấy cô bạn thân, Chaeyoung liền lao vào ôm lấy Jennie chặt đến không còn kẽ hở, nước mắt không tự chủ được lại không ngừng tuôn rơi.
"Chaeng à có chuyện gì từ từ nói cho mình đi, đừng khóc, đừng khóc nữa mà."
Ánh mắt long lanh đầy nước thật đáng thương của Chaeyoung ngước lên nhìn cô bạn. Cô lắc đầu như muốn rũ bỏ hết tất cả mọi việc.
"Chaeyoung, mình yêu cầu cậu bình tĩnh lại , cậu đã xảy ra việc gì hãy nói cho mình."
"Jennie à, mình có thai rồi, mình có thai rồi."

----

100 follower đầu tiên , cảm ơn các bạn đã ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro