Chương 6: Bạn nhảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào đại sảnh lớn, Chaeyoung không quen được với ánh sáng chói loá mà mắt hơi nhíu lại. Mọi thứ trong căn phòng như được dát vàng. Nơi này quả thật rất chi là xa hoa, không bình thường như cô nghĩ một chút nào. 

Cứ tưởng Lalisa sẽ đưa cô đến một dạ tiệc đơn giản, chủ yếu là để cô được dịp ra ngoài, hít thở không khí, sẵn tiện giao lưu với một số người nhằm giảm bớt sự ngột ngạt, tù túng mà thôi. Ai ngờ đâu cô lại được đến một nơi phải nói là siêu siêu cấp vip, mọi thứ xung quanh đây đều rất sang trọng, chắc chủ nhân của nơi này phải tốn kém lắm.

Những người có tiếng trong giới hắc đạo đều tập chung về đây. Ai ai tập trung ở buổi tiệc này đều tỏa ra thứ hào quang ngời ngời, khí chất sang chảnh cùng sự quý phái của giới thượng lưu. Những con người chưa từng bước vào một nơi hào nhoáng như này bao giờ, nếu được một lần bước vào chắc chắc sẽ rất choáng ngợp, mắt mở to, miệng há chữ A, chữ O mất thôi. Bởi lẽ, tất cả mọi thứ ở đây đều quá sức xa xỉ. 

Bản thân cô cũng nghĩ, mình không nên xuất hiện ở những nơi như này, nó không phải thực sự làm cô hứng thú, cô rất không thích. Chả qua là do Lalisa yêu cầu cô phải theo cùng, nếu không cô cũng sẽ chẳng đến những nơi như vậy bao giờ.


"Hôm nay sao lại tổ chức tiệc."


Cô ghé sát, hỏi nhỏ vào tai Lalisa.


"Mừng ngày tập đoàn Lee thị tròn 30 năm thành lập."


Cô gật gù trước câu trả lời của chị. Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, cô quay mặt sang. Bước chân Chaeyoung khựng lại. Chị thấy ngay sự chấn động nhẹ của cô liền hướng theo phía cô đang nhìn. Là Park Yonggi. Ông đang nhìn chằm chằm cô con gái của mình.


"Đến nói chuyện với ông ấy đi."


Lalisa nhẹ nhàng bảo cô. Cô dứt mắt khỏi người đàn ông nhìn thẳng vào mắt chị. Đôi mắt cô kiên định nhưng có phần e dè nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẳm của Lalisa, môi mấp máy nói.
"Không, tôi không muốn."


8 tháng rồi cô chưa gặp ông trông ông có vẻ tiều tuỵ hẳn đi. Cô sợ phải đối mặt với ông. Sợ nếu gặp mặt ông rồi cô sẽ không kìm chế được mà khóc oà lên, mà xà vào vòng tay ấm áp của ông. Cô sợ bản thân cô sẽ yếu đuối mà rơi nước mắt khi ông dành nhưng cử chỉ thân mật, ôn nhu với đứa con gái mà ông luôn cho là bé bỏng cần được chở che là cô. 

Cô không muốn, cô phải trở nên thật mạnh mẽ. Mạnh mẽ để chứng tỏ cho ông và Lalisa thấy được rằng, cô không phải một kẻ mong manh dễ vỡ và cũng dễ đánh mất cảm xúc của bản thân hay một cô gái nhỏ bé cần sự quan tâm hay thương hại của bất kì ai. 

Cô có thể tự quyết định cảm xúc và số phận của chính mình mà không cần ai phải nhúng tay vào. Chỉ có cô, cô mới xứng đáng để làm điều đó.


"Vậy đi ăn gì đi, cả ngày hôm nay em cũng chưa ăn gì rồi."


Chaeyoung gật nhẹ đầu. Không quay lại nhìn ông, cô đi theo chị. Khoát lấy cánh tay chị dựa hẳn cả đầu vào bả vai rộng lớn của chị, mắt hơi nhắm nghiền rồi sải chân bước nhẹ nhàng theo hướng đi của chị.


Chiếc bàn lớn chải dài từ đầu đại sảnh đến cuối toàn những món sơn hào hải vị, nem công chả phượng... toàn các món ngon và số lượng rất nhiều, quan trọng là giá của chúng không hề rẻ chút nào .

Những đầu bếp cao cấp trong đội ngũ hoàng gia đã chế biến theo các công thức khác nhau, nên món ăn vì vậy mà không bị ngán mà ngược lại rất ư là vừa miệng . Dù vậy, cô lại chẳng hề có hứng thú. 

Nhặt mấy miếng ăn cho có, Chaeyoung liền cầm lấy một ly rượu sâm-panh tiến về chỗ chị đang nói chuyện với đối tác làm ăn. Tiếng giày cao gót đến gần làm chị theo thói quen mà quay đầu lại. Chị nở một nụ cười nhẹ chào các đối tác rồi tiến về phía cô.


"Sao em ăn ít vậy?"


Chị ôm lấy vòng eo cô, trán hơi nhíu lại, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo, chân mày cũng vì thế mà nhíu lại theo trán và mắt.

"Tôi không có tâm trạng."


Chị tựa cằm lên đầu cô, hít hà mùi thơm hoa hồng đặc trưng riêng không nhờ nước hoa của Chaeyoung.


"Em muốn đi về không?"


Cô lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy chị ra. Đôi mắt xanh lá cây nhìn thẳng vào mắt chị.


"Bữa tiệc còn chưa bắt đầu mà, chị không thể coi thường chủ nhà thế được."


Lalisa thở dài. Chị ngấy đến tận cổ các bữa tiệc thế này rồi. Mọi người toàn dành những lời nói có cánh với chị, nịnh nọt ,nói những câu mật ngọt nhất nhằm tân bốc chị để được hợp tác cùng công ti chị. 

Ngoài mặt giở trò câu dẫn, nịnh nọt, hành xử đúng mực với chị nhưng trong lòng bọn họ chắc gì đã nể nang chị, chả qua là giả tạo để lấy lòng, Nếu không vì gia thế và quyền lực tuyệt đối của chị, chắc bọn họ đã sớm lộ bản chất thật của họ là tham lam, và xem thường người khác , không coi ai ra gì trong mắt rồi. 

Những thể loại ham mê danh vọng thế này, cô đều gặp qua rồi nên tất nhiên là cô biết rất rõ là đằng khác. Lalisa cũng biết rất rõ chỉ có điều là bỏ qua, cô hiểu rõ tính cách con người chị, những chuyện nhỏ nhặt đều không đáng để chị quan tâm.


"La tổng, Park tiểu thư, rất vui được gặp hai người."


Nghe tiếng chào quen, chị và cô quay người lại. Hoá ra là Han tổng. Chị cũng có ấn tượng tốt với người này. Ông là một người đàn ông thành đạt, gia đình đầy đủ, chính trực và không hề có tình nhân bên ngoài. Han tổng giơ tay ra, chờ đợi. Chị cũng không ngần ngại bắt tay xã giao.


"Công ty của ngài gần đây thế nào?"


"Ổn cả, cảm ơn Han tổng đã quan tâm."


Chị nhẹ giọng trả lời.


"Han tổng, có người tìm ông kìa."


Tiếng nói lạnh lùng của Chaeyoung cất lên. Han tổng liền quay lại. Một người đàn ông mặc âu phục đen đang hớt hải tiến tới.


"Vậy tôi xin cáo lui trước."


Chị gật nhẹ đầu rồi với Han tổng rồi quay sang phía Chaeyoung.


"Em không thích ông ấy sao?"


Cô uống một ngụm sâm - panh, thong thả nói.


"Ông ta bị rách chỉ quần nếu còn đứng cúi người trước chị nữa thì thêm một giây nữa thì chỉ sẽ đứt hẳn. Chị biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó rồi đấy. Đằng nào nhắc ông ấy sớm một giây cũng có chết ai đâu."


Chị nhướng mày, cười thích thú.


"Vậy là ông ta mắc nợ em rồi."


Chị vừa dứt lời thì tiếng "choang" phát ra từ chiếc ly thuỷ tinh trong tay Lee Dong Wook vang lên. Gã đang đứng trên bậc cầu thang lên tầng hai, một tay cầm chiếc dĩa nhỏ, một tay cầm ly rượu thuỷ tinh. Đôi mắt dáo dát nhìn xuống khung cảnh nhộn nhịp diễn ra bên dưới sảnh, sau đó hắn ta cầm micro, nói lớn.


"E hèm... Tôi hôm nay rất hân hạnh được chào đón mọi người đến đây góp vui với tập đoàn Lee thị kỉ niệm 30 năm thành lập."


Tiếng vỗ tay vang lên.


"Như theo truyền thống thì chủ nhân của Lee thị sẽ phải chọn bạn nhảy để nhảy bài đầu tiên. Tôi hôm nay lại chưa có sự chuẩn bị trước. Vậy nên...."


Gã kéo dài giọng ,mắt nhìn chằm chằm Chaeyoung, môi hơi nhếch lên thích thú.


"...Các quý cô không phiền nếu tôi chọn một người chứ."


Mọi người vỗ tay thay cho sự đồng ý. Lee Dong Wook mỉm cười hài lòng, mắt vẫn không ngừng dán chặt vào người cô.


"Vậy, Park tiểu thư, cô không phiền nếu tôi làm bạn nhảy của cô chứ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro