Chương 9: Bánh Phú Sĩ Và Bé Gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Ngày hôm sau, Phác Thái Anh đến Đại học Thiên Hà, khóa học mới đã bắt đầu. Hai giờ rưỡi nàng ra khỏi cổng trường, ghé tiệm bánh gần đó mua một chiếc bánh Phú sĩ, đang chuẩn bị bắt xe về nhà. Đột nhiên nàng trông thấy xe cảnh sát, còn có cả xe cấp cứu chạy qua, lái vào trường học trung học đối diện.

Có án mạng sao?

Lý trí nói với Phác Thái Anh không được vào xem, tránh cho một thế lực đen tối nào đó "động thủ" biến nàng thành "Conan thu nhỏ"; vậy mà, rốt cục nàng cũng đi, âu cũng bởi nàng không phải tuýp người lý trí.

Từng nhóm từng nhóm học sinh được sơ tán ra ngoài, Phác Thái Anh trong hình dáng thân giáo viên mặt học sinh đi thu thập tin tức: Có một giáo viên ngã lầu, là thầy dạy toán.

Vóc người nhỏ nhắn, không ai cản trở nàng vào bên trong, đi qua đài phun nước, có xe cảnh sát và xe cứu thương đậu ở đó, nạn nhân ngã lầu xác nhận đã tử vong.

Phác Thái Anh đứng bên ngoài đường cảnh giới, từ khe hở của hai cảnh viên nàng quan sát được tình huống bên trong, đầu tiên trông thấy Đội trưởng Cao Lâm, liếc ngang liếc dọc, đúng như dự đoán, một thân ảnh cao gầy với áo blouse trắng lọt vào tầm mắt nàng.

Lạp Lệ Sa đang đeo găng tay, vẻ mặt nghiêng hoàn mỹ, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng. Cô đi thẳng đến vị trí tử thi, ngồi xổm xuống, bắt đầu kiểm tra sơ bộ.

Phác Thái Anh hoàn toàn bịtừng động tác của cô thu hút, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến cảnh Lạp Lệ Sa làm việc, chẳng khác thường ngày là bao, chỉ khác chăng lúc này "hormone nữ tính" tỏa ra tứ phương mãnh liệt hơn...

"Soái quá..."

Tưởng mình vô ý thốt lời khen khỏi miệng, Phác Thái Anh lập tức lấy tay bịt miệng, một giây sau nàng phát hiện người nói ra câu này không phải là nàng. Nghiêng đầu tìm kiếm, cách nàng không xa là một nữ cảnh viên trẻ tuổi, vẻ mặt nàng ta vẫn mang theo vẻ sùng bái.

Phác Thái Anh tiến về phía nàng ta: "Ai soái cơ?"

Nữ cảnh viên không nhìn Phác Thái Anh, trả lời theo bản năng: "Dĩ nhiên là Đội trưởng Cao Lâm!"

Phác Thái Anh cố ý liếc nhìn Cao Lâm, rồi lại trông sang Lạp Lệ Sa: "Cô pháp y kia không phải soái hơn sao?"

"Pháp y Lạp không được gọi là soái!" Nói xong câu này cô ta chợt phát hiện không phải mình đang lẩm bẩm một mình, mà đối thoại cùng người bên cạnh, cô ta lập tức quay đầu nhìn người phụ nữ thấp hơn cô ta một chút.

Khuôn mặt của đối phương rất trẻ, mang theo nét trẻ con rất đáng yêu, không mặc đồng phục học sinh nên nữ cảnh viên không biết được thân phận của Phác Thái Anh: "Cô là học sinh hay giáo viên?"

Phác Thái Anh đưa thẻ ngành: "Là cố vấn đội hình sự!"

"A! Tôi có nghe qua, chị là chuyên gia trắc hoang!" Quá trẻ!

"Ừm, là tôi!" Phác Thái Anh vẫn còn nhớ câu cô ta nói trước đó, "Này... Cô mới nói pháp y Lạp không được coi là soái là có ý gì?"

Nữ cảnh viên đáp lời: "Từ "soái" là từ dùng để ám chỉ người!"

"..." Phác Thái Anh nhíu mày, nghĩa là nói Lạp Lệ Sa không phải là người ư?

Tựa như nhận ra mình nói sai rồi, nữ cảnh viên bứt tóc, vội giải thích: "Không! Không! Ý tôi không phải là ám chỉ cô ấy không là người. Ở Cục cảnh sát đều tôn xưng cô ấy là nữ thần... Quá-hoàn-mỹ! Hơn nữa, từ trên người cô tỏa ra khí chất cấm dục, chỉ có thể nhìn từ đằng xa, không thể áp sát."

Phác Thái Anh vừa nghe vừa trầm tư suy nghĩ.

"Cô Từ.... Cố vấn Phác?!!!"

"Ơi!" Nghe tiếng người gọi tên mình, Phác Thái Anh ngẩng đầu, trước mặt nàng là Lạp Lệ Sa, còn có Cao Lâm.

Cao Lâm nở nụ cười, ngạc nhiên: "Cố vấn Phác đang suy nghĩ gì đó!"

Tầm mắt chỉ có thể nhìn vào một người, trưng ra vẻ mặt "Bạch Liên Hoa" (1)

(1) Hoa sen trắng: Từ chỉ những nàng gái luôn ra vẻ trong sáng, ngây thơ, vô tội. Đây là ngôn ngữ mạng rất phổ biến ở Trung Quốc.

"..."

Mấy giây sau, Phác Thái Anh nhanh miệng chuyển đề tài: "Nạn nhân là giáo viên?"

Cao Lâm vuốt cằm: "Đúng, là giáo viên khối bảy, rơi từ trên nóc nhà xuống,sơ bộ phán đoán là tự sát."

Phác Thái Anh gật đầu, sau đó chỉ tay về hướng khác: "Nếu như mọi người muốn biết tình huống của nạn nhân, có thể hỏi nàng giáo đứng đằng kia."

Theo hướng tay Phác Thái Anh, Cao Lâm trông thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi: "Cô cho rằng cô ta biết được gì sao?"

"Nhìn qua cô ta rất lo lắng. Ngón tay của cô ta đặt sát miệng, đó là tư thế giữ im lặng. Chứng minh cô ta biết được một số chuyện nhưng không cho phép mình nói ra." Phác Thái Anh khoát khoát tay: "Do vậy, hỏi dò cô ta là thích hợp nhất!"

Cao Lâm nhìn Phác Thái Anh, "Tôi biết rồi, Cố vấn Phác cũng đi theo chứ?"

"Ừm!" Phác Thái Anh cũng không có việc gì làm.

"Tôi trở về cảnh cục." Vẫn chưa hoàn toàn xác định là án tự sát, Lạp Lệ Sa phải về phòng pháp y nghiệm thi.

Cao Lâm cúi đầu chào: "Vâng, phiền cô rồi!"

Lạp Lệ Sa đưa mắt nhìn Phác Thái Anh đang chuẩn bị chạy theo Cao Lâm, cô đưa tay kéo mũ áo khoác nàng lại.

Bị giật ngược về đằng sau, nàng nghiêng đầu, thì ra là Lạp Lệ Sa, nàng trừng mắt: "Sao?"

Lạp Lệ Sa cụp mắt nhìn Phác Thái Anh, lạnh lùng nói hai chữ: "Cơm tối!"

"A!!!!" Phác Thái Anh vỗ tay một cái, "Đúng rồi... cơm tối, chúng ta cùng đi mua thực phẩm???"

Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu: "Đến lúc đó gọi điện thoại!"

"Ok!" Phác Thái Anh phát hiện vấn đề: "Nhưng tôi không biết số di động của chị!"

Lạp Lệ Sa đọc dãy số: "189XXXXXXX, nhớ chưa?"

"Nhớ rồi!" Cũng may trí nhớ của nàng khá tốt, nàng rút điện thoại bấm phím gọi, "Nhận được chưa.... Này.....???"

Ngẩng đầu lên Lạp Lệ Sa đã đi mất tự bao giờ.

Phác Thái Anh ngắt máy, lưu danh bạ của Lạp Lệ Sa. Nên đặt tên là gì đây: Cô Lạp? Pháp y Lạp ? Bếp trưởng Lạp... xoắn xuýt một lúc sau cuối cùng lưu hai chữ "Lệ Sa".

Cất điện thoại, nàng đi theo Cao Lâm đến chỗ người phụ nữ kia, Phác Thái Anh quan sát vẻ mặt, và chân tay cô ta: hai tay ôm ngực, hành động tự an ủi bản thân.

Hai mắt Đường Nhuế đỏ au, vẫn còn nước mắt đọng lại, cô ta lắc đầu: "Tôi không có gì để nói, tôi không nghĩ anh ấy tự sát."

"Tại sao cô lại khẳng định anh ta tự sát!"

Câu hỏi của Phác Thái Anh khiến hai mắt Đường Nhuế lóe sáng, ngữ khí hoảng loạn: "Không phải anh ta nhảy từ trên lầu xuống sao?"

Phác Thái Anh tiếp tục hỏi: "Vậy cô biết vì sao anh ta tự sát không?"

Đường Nhuế hơi căng thẳng: "Tôi... Tôi... Dĩ nhiên tôi không biết vì sao anh ấy lại tự sát!"

Phác Thái Anh nheo mắt, từ tốn lên tiếng: "Cô khựng lại, lặp lại câu hỏi của tôi, cô nói dối."

Đường Nhuế lui về sau, hai tay bỏ lên trước ngực, mở to mắt, lớn giọng: "Tôi không nói dối!"

Phác Thái Anh giơ tay vẽ một vòng tròn trước mặt nàng ta, sau đó chỉ thẳng, gằn giọng: "Cô nói dối hay không do tôi quyết định!"

Đường Nhuế cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của Phác Thái Anh.

Cao Lâm đứng sát bên chớp đúng thời cơ, tạo cho cô ta thêm áp lực: "Cô Đường, cô có thể chọn lựa: một là ở đây, hai là đến Cục cảnh sát một chuyến!"

Nghe đến ba từ Cục cảnh sát, Đường Nhuế căng thẳng hơn, cô ta do dự một lát rồi gật đầu, nhỏ giọng: "Chúng ta qua phòng họp nói chuyện!"

Ba người vào phòng hội nghị, Cao Lâm và Đường Nhuế mặt đối mặt, Phác Thái Anh ngồi bên trái Cao Lâm, quan sát Đường Nhuế, nàng chú ý đến một động tác.

Phác Thái Anh lên tiếng: "Hai người là quan hệ yêu đương sao?"

Đường Nhuế giật mình, trợn tròn mắt nhìn Phác Thái Anh: "Cô.. Cô làm sao biết được?"

Phác Thái Anh chỉ vào tay cô ta: "Ngón trỏ của nàng ắt hẳn từng có một chiếc nhẫn. Cô liên tục dùng tay bên kia vuốt nhẹ vị trí này; vì vậy, tôi đoán quan hệ của hai người khá thân mật."

Đường Nhuế cúi đầu, nét mặt biểu hiện sự bi thương: "Đúng, chúng tôi từng yêu nhau!" Cô ta ngẩng đầu nói tiếp: "Tôi che giấu là vì sợ mọi người cho rằng việc anh ấy tự sát có liên quan đến tôi."

Cao Lâm nhìn Phác Thái Anh, sau đó chuyển sang Đường Nhuế, sắc mặt nghiêm túc: "Cô Đường, chúng tôi đều phải cân nhắc tất cả các tình huống xảy ra. Cô hãy cho chúng tôi biết hai người chia tay từ khi nào?"

Đường Nhuế cụp mắt: "Hai tuần trước, là tôi đề nghị chia tay."

Cao Lâm hỏi tiếp: "Có thể biết nguyên nhân không?"

"Tinh thần của anh ta có vấn đề, tôi không chịu được!"

Cao Lâm đã tìm được điểm mấu chốt, quả nhiên giống như Phác Thái Anh đã nói, có thể biết được chút ít thông tin từ Đường Nhuế: "Trạng thái tinh thần của anh ta không tốt từ bao giờ?"

Đường Nhuế ngẫm nghĩ một chút: "Đại khái khoảng một tháng trước."

"Cô biết nguyên nhân không?"

Cô ta gật đầu, hồi tưởng: "Cách đây một tháng, khoảng một giờ rưỡi sáng, anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, không biết là ai gọi đến. Khi ấy, tôi cũng ở bên cạnh. Sau khi cúp điện thoại vẻ mặt anh ấy rất sợ hãi, tôi hỏi làm sao thì anh ta chỉ nói là ai đùa dai. Thế nhưng, hôm sau vẫn có người gọi đến vào đúng giờ này. Tôi cảm thấy rất kỳ quái, nhưng anh ấy không giải thích. Tuy nhiên, từ hôm đó anh ta bắt đầu hoảng loạn. Sang ngày thứ ba, tôi phát hiện anh ta rút dây điện thoại bàn, nhưng đến đúng giờ điện thoại di động anh ta vang lên. Vì muốn làm rõ chuyện này, muốn anh ta giải thích vì sao anh ta lại sợ hãi như vậy tôi liền giật điện thoại, bấm loa ngoài."

Phác Thái Anh quan sát Đường Nhuế, đồng nhất một nét mặt, xác định nàng ta nói thật.

"Đối phương có nói chuyện không?"

"Có, là giọng của một bé gái!" Nhớ đến đoạn âm thanh đó, vẻ mặt Đường Nhuế lộ ra mười phần sợ hãi.

"Bé gái?" Cao Lâm nhíu mày: "Cô bé nói gì?"

"Ngày hôm sau khi điện thoại lại gọi đến, tôi ghi âm lại!" Đường Nhuế rút điện thoại của mình, ấn ấn vài cái, rồi đặt trên bàn, cô ta mím môi, lui sát về thành ghế, tựa như muốn tránh thật xa: "Hai người tự nghe đi!"

Tạp âm lẫn lộn, giọng của một bé gái xuất hiện, âm thanh non nớt, âm u: "Thầy Nguyên, đến chơi game cùng em đi, thầy chuẩn bị xong chưa? Em đến ngay đây, đến bên cạnh thầy đây. Xoay đầu lại đi, nhìn thấy em chưa? Bé gái không đầu!"

"Em tới bắt thầy, cục cưng ơi. Hì hì!"

_____

editor: t

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro