Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới phòng khám Đông y, không ngoài dự đoán Chaeyoung đã bị ông bác sĩ kia mắng cho một trận.

“…Lần trước tôi đã nói rồi, thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày*. Mới hai tuần mà đã tháo băng vải ra để đi lại, nó chuyển biến xấu cũng không có gì lạ.” Ông bác sĩ châm cứu cho nàng, đôi mắt sắc bén không ngừng liếc nhìn người phụ nữ đứng ở bên cạnh đang cầm túi xách của cô gái nhỏ.

*Một câu nói của người Trung Quốc: bị dương ở xương và gân phải điều trị 100 ngày mới hồi phục.

Người phụ nữ có bộ dáng như muốn sống thì chớ lại gần, còn ánh mắt đen láy nhìn cô gái nhỏ này rất quen thuộc.

Chính là cái loại người đang kiềm nén ý đồ xấu của mình.

Ông bác sĩ hừ một tiếng, thấy vành mắt cô gái nhỏ đã đỏ, cuối cùng ông mở miệng quở mắng: “Còn nữa, người yêu cô bị sao thế? Sao không trông coi cô chút nào hết vậy? Hả? Còn muốn cái chân này nữa không? Tôi thấy người này sợ là không muốn nó rồi.”

“Không…” Chaeyoung vừa định giải thích, người phụ nữ kia đã cười một tiếng.

“Không thể không cần được.” Lisa không đối điện với ánh mắt của nàng, ngược lại nhìn về phía ông bác sĩ: “Bác sĩ, ông khuyên bạn gái tôi giùm đi. Cô ấy quá cứng đầu, lần trước đi khám cũng không cho tôi đi, còn dám gạt tôi nói chân đã hồi phục rồi. Ông xem đi, có phải cô ấy nên bị giáo huấn một trận không?”

Nghe vậy ông bác sĩ chĩa mũi dùi qua Chaeyoung, đùng đùng nói một đống lời khuyên nào là con gái phải biết yêu quý bản thân làm cho nàng muốn giải thích cũng không được.

Trên đường trở về, Chaeyoung rụt người ngồi trên ghế phụ, nàng chau mày nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ như đang có tâm sự. Muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng mím môi.

Người phụ nữ ngồi trên ghế lái thì hoàn toàn khác nàng. Khoé miệng cô đang ngậm ý cười, ngón tay gõ theo tiết tấu nhạc không chút che giấu tâm tình sung sướng của mình.

Chiếc siêu xe chạy vào bãi đậu xe, Chaeyoung tháo đai an toàn ra và nói: “Chờ khai giảng xong tôi trả tiền cho chị được không?”

“Đương nhiên có thể.” Lisa mở khoá điện thoại di động, đưa tới trước mặt nàng: “Lưu số em đi.”

Nàng theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng cô lại nói: “Lưu số. Hay là em muốn tôi ôm em vào?”

“…” Bực bội.

Lưu số xong, Lisa nhìn một cái rồi cười nhẹ: “Em ghi chú giùm tôi là ‘Cô Park’, ở sau còn đóng ngoặc mở ngoặc trường cấp 3 Jawoon?”

Cô vừa nói vừa chỉnh lại, không cho Chaeyoung có cơ hội giải thích mà trực tiếp hỏi: “Tên của em là chữ nào?”

Nàng không muốn trả lời nhưng người phụ nữ kia lại nheo mắt nhìn nàng, khí thế uy hiếp như muốn áp chế nàng. Nàng bĩu môi nói chữ đó cho người phụ nữ, nàng nhìn thấy cô đã đổi ghi chú kia thành hai chữ ‘Tiểu Chaeng’.

Nàng muốn giận nhưng lại không dám giận.

Sáng ngày hôm sau, nhận liên tục các cuộc điện thoại chí mạng Chaeyoung tức giận đứng bên ngoài chiếc siêu xe, nhìn xuyên qua cửa sổ xe là người phụ nữ đang cười một cách lưu manh.

Lisa nhướng mày: “Cô giáo Park, cùng nhau đến trường đi?”

...

Dạy bù 5 ngày trong kỳ nghỉ hè xong, Chaeyoung không còn phải ngồi chung xe với Lisa đến trường học nữa, nhưng sự tồn tại của người phụ nữ kia vẫn không hề giảm bớt đi. Ỷ vào việc có WeChat của nhau mỗi ngày cô đều gửi cho nàng vài tin nhắn, có đôi khi còn ác ý gửi giọng nói qua, giọng nói trầm thấp gọi tên nàng rất ái muội.

Mới đầu nàng sẽ đáp lại vài câu lễ phép, sau đó nàng trực tiếp tỏ thái độ không phản ứng gì.

Thờ ơ vài lần, Lisa cũng ít chủ động gửi tin nhắn cho nàng. Chaeyoung cứ nghĩ cô đã phát hiện ra nàng đang xa lánh cô, nhưng nàng đâu có biết thật ra cô đang dẫn nhóm học sinh đi tập huấn hè, bận rộn nhiều việc quá nên cô mới ít nhắn tin cho nàng.

Không có tin nhắn của cô, cuộc sống của nàng cuối cùng cũng đã quay lại quỹ đạo.

Chaeyoung vẽ tranh từ sáng đến tối, sửa bản thảo với biên tập, còn phải làm phương án nội dung giảng dạy mà trường cấp 3 Jawoon đề ra.

Tuy nói toàn bộ kỳ nghỉ hè đều dành cho công việc, nhưng tiến độ đạt được rất khả quan.

Một tuần trước ngày khai giảng, nhìn căn phòng bừa bộn nàng cảm thấy cuộc sống của mình đã trở nên hỗn độn rồi, ngay lập tức nàng quyết định sẽ làm tổng vệ sinh căn nhà.

Chaeyoung ôm cái chăn đi ra ban công phơi nắng, ngửi thấy mùi thuốc lá từ nhà bên cạnh. Nàng không dám nhìn kỹ, chỉ có thể nhìn từ khoé mắt thấy có một người đang đứng ở ban công bên cạnh, hình như là đang gọi điện thoại.

Nàng suy nghĩ một lát, không thể để chăn mình bị dính mùi khói thuốc lá được nên chuẩn bị đem nó về phòng.

Nàng còn chưa kịp mở cửa thì người hàng xóm đang hút thuốc bên kia đột ngột nói: “Cô Park?”

Chaeyoung sửng sốt, nàng thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, quay đầu lại nhìn thì thấy đó là người đã hơn một tháng rồi nàng không gặp – Lisa.

“Sao chị lại ở đây?” Nàng nhớ đến tên biến thái cuồng theo dõi mà người ta hay viết trong tin tức, ngay lập tức người nàng nổi da gà.

Lisa phun một làn khói, đôi mắt thì âm u, khóe miệng tuy đang cười nhưng lại không có ý cười: “Lẽ ra tôi nên hỏi em mới đúng, cô Park. Không phải em nói với tôi em ở lầu 5 sao?”

“Tôi…” Chaeyoung cứng họng không trả lời được, rõ ràng là nàng không sai nhưng nàng lại không nói được nên lời.

Nàng nhớ đến lần trở về từ phòng khám ông bác sĩ kia, vì để từ chối không cho người phụ nữ này đưa nàng về tới nhà nên nàng đã nói dối nói mình ở lầu 5. Nàng ở lầu 5 đợi một lúc, xác định cô đã rời đi rồi nàng mới ấn thang máy đến lầu 15, không ngờ người hàng xóm ít động tĩnh bên cạnh lại là cô.

Lisa cúp điện thoại, im lặng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đứng cách đó không xa.

Vừa tập huấn về, rạng sớm ngày hôm qua cô nhận được điện thoại của trường võ thuật ở nước M, một đống rắc rối còn chưa giải quyết xong mà ông lão bên kia lại đột ngột nhập viện, tất cả làm cho cô thấy bực bội không chịu nổi.

Mà lúc này, cô gái mềm như kẹo bông gòn kia đang đứng ở trước mặt cô với cảm xúc bất an vì bị cô lật tẩy lời nói dối của mình. Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi huyết mạch cô sôi sục lên, cô hận không thể đem người hung hăng ấn vào trong lồng ngực để giải toả cái áp lực này.

Ngày thường cô gái hay mặc váy dài rộng thùng thình, búi tóc thành viên tròn, trông rất phù hợp với thân phận giáo viên hội họa của nàng. Nhưng vừa rồi nàng mặc đồ bình thường, giơ cao tay và nhón chân đem cái chăn treo lên dây với dáng người phập phồng quyến rũ, để lộ ra một phần eo thon nhỏ, kích cỡ của ngực thì lại không tương ứng với gương mặt non nớt của nàng, còn cặp mông và hai chân càng hấp dẫn hơn.

Rõ ràng còn chưa làm gì mà “cậu em” của cô đã dần thức tỉnh.

Hai người không ai nói ai câu nào, sự chú ý của Chaeyoung vô thức dồn lên trên người cô. Dáng người cao ráo, chiếc áo màu trắng đã phác họa ra đường cong cường tráng, vai rộng, eo thon, chân dài của cô. Khi ánh mắt nhìn đến chỗ kia, đùng một cái gương mặt nàng đỏ bừng lên.

“Chị, chị…” Chaeyoung nhanh chóng xoay mặt đi, lông mi dài run rẩy, cuối cùng lời mắng chửi người cũng bật ra, nhưng giọng mắng lại mềm mại  giống như đang làm nũng: “Biến thái!”

Lisa cười một tiếng, cô búng búng điếu thuốc, nhàn nhạt đáp lại: “Hmm.”

Đối với xưng hô này, cô hoàn toàn dò đúng số ngồi đúng chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro