Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó, Lisa đưa Chaeyoung về đến dưới chung cư xong cô không có bất kỳ hành động hay lời nói dư thừa nào, cô chỉ lái xe rời đi.

Không giống với lúc trước, bây giờ cô không còn nói rõ hành tung của mình nữa.

Chaeyoung thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô đã quyết định từ bỏ những cái suy nghĩ dơ bẩn đó rồi, cuộc sống nàng cuối cùng cũng trở lại quỹ đạo.

Sau đó Naeun có đến hỏi nàng, nàng giải thích nói là Lisa theo đuổi nàng, chẳng qua cô đã bị nàng từ chối rồi. Còn ngày đó vì nàng sợ quá, cho nên cô mạnh mẽ bế nàng lên thôi.

Chaeyoung không nói dối, nhưng thời điểm giải thích nàng lại ấp úng nên không biết cô ấy có tin hay không.

“Thì ra là vậy.” Naeun đưa ra kết luận là Lisa này theo đuổi người ta quá điên cuồng, nhân lúc nàng không chú ý mà ôm nàng nữa chứ, cô ấy lập tức vỗ vai nàng an ủi: “Không sao hết, dù sao thì chị ta cũng không còn quấy rầy cô nữa.”

Nói xong cô ấy tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Nói thật, tôi cảm thấy Lisa quá mạnh mẽ, nếu ở bên chị ta thì cô sẽ rất vất vả.”

Chaeyoung không hiểu gì, nàng chỉ biết kéo khóe miệng cười cho có lệ.

Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày.

Vào buổi tối nọ Chaeyoung đã gặp ác mộng, khi đó nàng đột nhiên mơ thấy mình được Lisa ôm vào trong ngực, giấc mơ đó khiến nàng sợ tới mức phải bật người dậy.

Đi vào phòng tắm rửa mặt lại phát hiện mặt nàng tươi như hoa, không giống đã gặp ác mộng một chút nào. Quay về trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, nhắm mắt thì nhớ đến mấy lời đó của cô.

Nàng cầm điện thoại đấu tranh tư tưởng một hồi lâu rồi bỏ chặn số và WeChat của Lisa.

Bỏ ra thì thấy có mấy trăm tin nhắn chưa đọc.

Kéo lên trên là tin nhắn sau khi nàng trả tiền cho cô.

“Thích em nên mới có thể ‘lên’ với em.”

“Không ‘lên’ nổi thì mới đúng là kỳ lạ.”

Chaeyoung cắn chặt môi dưới, ngượng ngùng mở tin nhắn giọng nói.

Giọng người phụ nữ khàn khàn rất gợi cảm: “Chặn tôi sao? Thẹn thùng như vậy? Vậy sau này phải làm sao đây?”

Kéo xuống chút nữa là tin nhắn nói về sự biến mất nửa tháng qua của cô.

Hoá ra khi ấy ông cô qua đời nên có rất nhiều chuyện cô phải tự mình xử lý, khó trách ngày đó cô lại mặc đồ đen, cảm xúc thì dễ bị mất kiểm soát. Sáng ngày hôm sau cô có phát bao lì xì xin lỗi nàng, nhưng nàng không biết chuyện này.

Sau đó cô đến nước M và gửi kèm một số video, là video cô huấn luyện nhóm học sinh ở trường võ thuật.

Trong video Lisa mặc một bộ đồ thể thao bó sát, cơ bắp rắn chắc trên người ẩn hiện, theo động tác của cô nó càng trở nên sôi sục hơn, xem đến đây mặt và tai Chaeyoung đều đỏ.

Nàng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc này của cô, mày kiếm cụp xuống, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa lửa giận, khóe miệng hơi nhếch, sau đó cô nói tiếng Anh một cách lưu loát, giọng nói vẫn trầm thấp nhưng lại rất nghiêm túc.

Xem những video đó xong, Lisa có gửi thời gian chuyến bay của mình, cô còn nói mình chỉ rảnh một tiếng thôi nên muốn đưa nàng đi ăn cơm.

Nhưng tất cả các tin nhắn cô đã gửi đều không gửi qua được, cuối cùng cô gửi một câu: “Quên đi, tôi trực tiếp đi tìm em vậy.”

Tin nhắn cuối cùng là lần chia tay không vui của ba ngày trước: “Chuyện lúc trước là do tôi quá đường đột, rất xin lỗi.”

Nhìn câu này, Chaeyoung mím môi buông điện thoại xuống.

Nàng không đau lòng nhưng nàng cảm thấy hình như nàng đã bỏ lỡ một chuyện gì đó rất quan trọng.

...

Trước khi bước vào kỳ nghỉ đông, Chaeyoung cần trả chìa khoá phòng vẽ tranh lại, nhân tiện cũng chuyển toàn bộ tài liệu trong lớp hội họa cho giáo viên mới.

Qua Tết Âm Lịch, nàng sẽ phải rời khỏi thành phố W để đến thành phố B làm việc.

Tác phẩm truyện tranh nàng vẽ lúc trước rất nổi tiếng bởi vậy biên tập đã giúp nàng xin vào làm cố định ở một công ty truyện tranh, tháng trước họ gửi tin đến nói nàng đã trúng tuyển.

Làm tác giả truyện tranh cố định, lương bổng thì cao hơn nhiều so với trước đây, nhưng có một điều kiện là Chaeyoung phải làm việc thành phố B để có thể tiện trực tiếp trao đổi với biên tập.

Thành phố B đối với nàng mà nói nó không phải là nơi để cho nàng quá mong chờ.

Chaeyoung thở dài đẩy cửa văn phòng ra, đem tất cả tài liệu trong tay để lên bàn làm việc. Người phụ trách hoạt động ngoại khoá vẫn đang giữ nàng lại, nhưng nàng đã ký hợp đồng, dù như thế nào đi nữa thì nàng cũng phải làm việc ở thành phố B một năm.

“…Cô Park, sau này cô còn định quay về thành phố W không?” Lời của giáo viên phụ trách quanh quẩn bên tai nhưng sự chú ý của Chaeyoung đã chuyển sang hướng người khác.

Văn phòng của hiệu trưởng đang mở cửa.

Người phụ nữ cao ráo mặc bộ tây trang hơi cúi người nói chuyện với vị hiệu trưởng cao tuổi, bên miệng mang theo ý cười, giọng nói trầm thấp không thể không truyền tới tai nàng: “Vâng, hiệu trưởng cứ yên tâm, tôi sẽ không để cho bọn họ gãy tay hay gãy chân gì đâu.”

Hiệu trưởng không thèm để ý đến lời nói đùa của cô, ông dặn dò thêm: “Nghe nói mấy năm nay thành phố B phát triển dữ lắm, lúc bọn họ ở thành phố B cô hãy trông coi cho thật tốt. Một đám khỉ con ra ngoài gây hoạ thì không tốt đâu.”

“Đương nhiên.”

“Cô Park?” Giọng giáo viên phụ trách kéo sự chú ý của Chaeyoung về.

Nàng biết mình đang ngẩn người không khỏi đỏ mặt, nhỏ giọng trả lời: “Tôi không biết nữa.”

“Vậy thì thật đáng tiếc, đám học sinh kia đều rất thích lớp học của cô, học kỳ nào chúng cũng vào học.” Giáo viên kia cười lắc lắc đầu, đem chìa khoá phòng vẽ tranh để vào tủ khóa kỹ lại rồi ngẩng đầu nói: “Một cô gái ở thành phố B thì nên cẩn thận chút.”

“Vâng.” Chaeyoung cười một chút rồi ngẩng đầu, cửa văn phòng của hiệu trưởng đã đóng lại, bóng dáng của người phụ nữ kia cũng không còn.

Nàng vội vàng đi ra khỏi văn phòng, bên ngoài hành lang cũng không có một bóng người.

Chaeyoung sững sốt ngay tại chỗ, bên ngoài gió thổi mạnh đến làm cho lỗ tai nàng đều đỏ vì lạnh.

Ngay cả một lời chào cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro