-122-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại hoàng cung đã là buổi chiều.

Vừa đặt đồ xuống bàn, quay sang đã thấy Lệ Sa đã tiến đến giường của mình, phơi người ở trên giường như mặc kệ mọi thứ.

Thái Anh chỉ biết thở dài bỏ qua, dù mình ưa thích sạch sẽ muốn mọi thứ thật hoàn hảo nhưng không nỡ lòng nào mà gọi lại.

Cảm giác trở lại nơi thân thuộc khiến Thái Anh cảm thấy thoải mái, trong lòng cũng không vì chuyện Hà Nguyệt Chiêu mà áy náy e ngại.

Để Lệ Sa nằm ở đó, việc tiếp theo Thái Anh làm chính là đến tẩm điện nghe cung nữ thuật lại mọi chuyện diễn ra trong mấy ngày qua ở hoàng cung.

Kết thúc đoạn thuật, chung quy cung nữ nói chính là yên tĩnh không có bất cứ chuyện gì to tát xảy ra.

Thái Anh hài lòng gật đầu cho người lui.

Từ lúc Điền Vĩnh giam giữ Nam Cung Kiệt, triệt tiêu bè phái, nắm bắt kẻ gian không sót một ai, giống như thay toàn bộ máu huyết, chuyện mà rất ít đế vương có thể làm được thế nhưng hắn lại có thể làm nó, mọi thứ trở nên yên bình hơn, tạm thời có thể đánh lui ma, trấn áp quỷ.

Mắt thấy nương nương bước khỏi ỷ, Na Liễn mau chóng chạy đến dìu lấy tay người: "Nương nương, người muốn ra ngoài sao?"

"Ta muốn đến chỗ hoàng thượng." Thái Anh gật đầu trả lời.

"Nô tỳ nghĩ giờ này chắc hoàng thượng đã trở lại tẩm điện." Na Liễn nói.

"Na Liễn, ba ngày nay hoàng thượng có ra ngoài không?" Thái Anh ngồi trên liễn, từ bên trong hướng ra nói với Na Liễn đang đi cạnh bên ngoài.

"Dạ nương nương, hoàng thượng không có xuất cung." Tuy rằng liễn che khuất nương nương, nhưng Na Liễn vẫn cúi đầu đáp lại.

Về phần Điền Vĩnh ở bên trong, vừa nghe thái giám báo thái hậu đến, lập tức ra đến cửa điện đón mẫu hậu, vừa thấy thân ảnh người xuất hiện đã hô vang, tựa như người trước mặt không phải là hoàng đế, mà người trước mặt bây giờ chỉ là nhi tử.

"Tham kiến mẫu hậu."

"Hoàng thượng sao lại ra tới đây, cứ để mẫu hậu vào trong chẳng phải là được rồi sao." Thái Anh thật không ngờ hắn sẽ ra trước cửa đợi mình.

"Nhi tử rất nhớ người, hôm qua còn định sẽ đến Kim Ninh tìm người, nhưng chợt nhớ ra mẫu hậu đã xuất cung mới không có đi." Điền Vĩnh lập tức dìu tay mẫu hậu bước vào trong, vừa đi vừa nói.

"Lớn rồi vẫn còn nhớ mẫu hậu sao?" Thái Anh nhướn mày hỏi lại. Không biết là nhi tử nói thật được bao nhiêu phần hay chỉ là muốn lấy lòng mình, cũng không còn là tiểu hài tử suốt ngày kề sát bên mẫu hậu nữa, mình mới đi có vài ngày thôi nói nhớ thật không đáng tin cậy chút nào.

"Sao lại không chứ?" Điền Vĩnh rõ đã nhìn thấy ánh mắt bán tín bán nghi của mẫu hậu, chỉ muốn một phen phân trần cho bản thân.

"Trưởng thành rồi có rất nhiều thứ để nhớ, mẫu hậu có khi sẽ xếp ở cuối cùng cũng nên." Thái Anh cười, có ý nói đùa.

Điền Vĩnh lắc đầu trước, sau khẳng định chắc nịch: "Mẫu hậu là đầu tiên!"

"Vĩnh nhi, ba ngày nay Điền Công có đến tìm con không?" Điền Vĩnh trưởng thành, Điền Công cũng không ngoại lệ trưởng thành theo, một đứa trẻ từ nhỏ đã thông minh ranh mãnh, rất biết cách để tiếp cận vì mục đích với người khác, theo thời gian càng làm tăng bản tính, chỉ sợ một ngày nào đó sẽ vì tham vọng mà bất chấp.

"Mẫu hậu, không có." Điền Vĩnh lắc đầu, biết được nỗi lo của mẫu hậu, cầm tay trấn an, "Vĩnh nhi đã trưởng thành có thể tự lo được cho mình, mẫu hậu không cần lo lắng, Điền Công dù có mưu mô đến mức nào cũng không thể làm gì được con."

Thái Anh chính tai nghe một câu từ Điền Vĩnh mới an tâm, cùng hắn nói chuyện thêm một lúc, rất mau đã trở ra bên ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho hắn nghỉ ngơi. Mặc dù đã lớn, nhưng nàng vẫn luôn không an tâm về hắn, có lẽ đã thành thói quen từ trong tiềm thức, khó mà bỏ được. Cũng có lẽ là vì ở trong cung vẫn còn một thế lực đe doạ nhi tử của mình, nàng thật sự không biết phải làm sao mới tốt, khó mà tiêu diệt kẻ ác khắp nơi, chỉ có thể mong nhi tử bảo hộ được chính mình.

-----------

Mẫu hậu vừa đi một lúc, Điền Vĩnh cũng trở lại long ỷ tiếp tục xử lí chính vụ.

Ngồi trên long ỷ không chút phòng bị, Điền Vĩnh chỉ lo tập trung vào chính vụ trên bàn, cứ nghĩ an toàn cho đến khi nghe được tiếng động của gió xuất hiện giữa sự yên tĩnh, mới phát hiện có người muốn ám sát mình, điều mà hắn thật không ngờ tới.

Tiếng động nhỏ mang theo gió, thu hút sự chú ý của thính giác, thính giác vừa vặn đã nghe ra một thứ gì đó vừa được tung ra có lực đạo vô cùng mạnh, khoảnh khắc tính bằng giây ấy Điền Vĩnh chỉ kịp biết là nó đang tiến về phía mình.

Thân thủ mau lẹ, Điền Vĩnh nghiêng người né đi, tiếng động vang lên ngay bên tai, rồi xoẹt qua người hắn đâm thẳng cột phía sau, rớt xuống dưới nền, nhìn lại chính là phi tiêu bốn cánh sắc bén, vừa rồi là may mắn thoát chết trong gang tấc.

"Ngươi là ai!?"

Đứng thẳng người dậy, Điền Vĩnh bắt lấy trường kiếm ngay trên bàn, thủ thế vững chắc đối đầu với kẻ trước mặt.

Người vừa xuất hiện trong đại điện của mình, một thân hắc y từ trên xuống tận giày, khăn đen tuyền che gần hết cả gương mặt, hoàn toàn không nhận ra được là ai cả.

"Ngươi là ai mà dám to gan thâm nhập vào cả đại điện của trẫm!?" Điền Vĩnh không hề e sợ, còn bước lên trước trừng mắt, mũi kiếm chỉ thẳng xuống hắc y nhân bên dưới lớn giọng.

Hắc y vẫn kiên quyết yên lặng, tuyệt đối không mở miệng chữ nào sau câu hỏi. Chẳng những phớt lờ câu hỏi, hắc y còn vừa rút trường kiếm vừa đạp chân xuống đất, một cái đạp liền bay về trước, tiến thẳng đến hoàng đế.

Điền Vĩnh có chút bất ngờ hiện trong mắt, người trước mặt mình nhất định là cao thủ, lợi hại khinh công, chỉ đơn giản đạp nhẹ đã bay lên, người cứ tựa như lông vũ mà bay.

Chỉ vài giây, hắc y nhân đã đến trước mặt, đường kiếm đâm xuống trước mặt, Điền Vĩnh trước xoay người né tránh, sau thủ vững chân vung kiếm đánh trả lại.

Chỉ mới tung vài đường, đánh vài chiêu, Điền Vĩnh từ hoang mang thành mất tập trung, kế tiếp bị dồn ép chặt chẽ, vì né chiêu thức của hắc y mà Điền Vĩnh xoay mấy vòng trên không trung rồi bị văng xa xuống dưới điện, người lăn thêm vài vòng mới ngừng lại.

"Ngươi rốt cục là kẻ nào?" Có thắc mắc muốn hỏi, chưa đứng dậy sau cái ngã, Điền Vĩnh đã hỏi ngay tức thì.

Vẫn chưa kịp đứng lên, chỉ vừa hỏi xong, hắc y nhân đã liên tục hướng mình tấn công dồn dập, y lại bay từ trên long ỷ xuống, Điền Vĩnh lập tức đập tay bật người đứng thẳng dậy.

Vừa rồi mất tập trung chính là vì những chiêu thức mà hắc y này dùng thật quen thuộc, nó quen đến mức đã ngấm vào cả xương máu của mình. Rõ ràng đây là chiêu thức gia truyền của Lạp gia do thúc thúc chỉ dạy cho mình, người trước mặt mình rốt cục là ai sao lại biết được nó?

Trong một khắc, dù biết không thể nhưng hắn đã vô thức nghĩ đó là thúc thúc. Nhưng mỗi một chiêu tung ra đều muốn đoạt mạng, lập tức bóp nát suy nghĩ, khiến hắn bừng tỉnh, có lẽ là thuộc hạ Lạp sơn trước kia ôm hận muốn trả thù mình cũng nên.

Lại là mũi kiếm tiến đến, đầu óc dần thanh tỉnh, Điền Vĩnh nắm chặt trường kiếm, giờ khắc này hắn biết không thể để những thứ mà thúc thúc dạy trở nên vô nghĩa được.

Lệ Sa có chút bực dọc trong mắt, không ngờ tên tiểu tử này lại dễ dàng mất tập trung như vậy, điều này chính là điều cấm kỵ nhất lúc giao đấu, chỉ trong một giây sơ xuất lơ là, tính mạng cũng không còn.

Điền Vĩnh đánh trả, lần này dùng đến chiêu thức trong quyển Thế Đoan, lợi hại đến mức kiểm soát được quyền thức hắc y nhân, rốt cục cũng ngang sức với y.

Lệ Sa vô cùng ngạc nhiên với quyền của Điền Vĩnh vừa đánh, rốt cục rút kiếm, dùng lực chân lui về phía sau một đoạn. Từ từ kéo khăn che trên mặt xuống, gương mặt trắng trẻo đầy đường nét xinh đẹp hiện ra.

"Thúc thúc!"

Điền Vĩnh sững sờ, kiếm trên tay rơi leng keng xuống đất, một mạch chạy đến ôm lấy người trước mặt.

--------

Nhìn nương nương có phần uể oải bước xuống liễn, lại thấy người có vẻ muốn đi về phía tẩm cung, trời dần đã sẫm màu tối, lo lắng đến thuỷ trì muộn quá sẽ không tốt, Thái Linh vội nhắc:

"Nương nương, một ngày nay người đã thấm mệt rồi, trời chiều bây giờ rất thích hợp đến thuỷ trì, chút nữa tối sợ sẽ dễ cảm lạnh."

Thái Anh gật đầu đáp ứng, chỉ vì lo sợ người kia thức dậy sẽ chạy lung tung mà chút nữa quên mất trời đã tối, đành phải bỏ qua đi đến thuỷ trì.

Nhìn nương nương ngâm cơ thể dưới làn nước ấm, vẻ mặt giãn ra trông thấy, khiến tâm tình Thái Linh cũng thoải mái vui vẻ theo. Quả thật thuỷ trì chính là nơi thư giãn hữu hiệu nhất đối với nương nương.

Ngồi ở trên, Thái Linh không để ý nhiều, vốn tưởng nương nương chỉ nhắm mắt tịnh thần đôi lát, ai ngờ đến khi nhìn lại đã phát hiện, nương nương của các nàng dường như đã thiếp đi trên thành thuỷ trì từ lúc nào rồi.

Vốn là nước âm ấm dễ chịu, không khiến Thái Linh vội vàng, nàng chỉ chậm rãi đến khe khẽ gọi nương nương dậy, dù sao cũng là nước, dù ấm hay lạnh cũng đều không tốt.

"Nương nương, nếu người mệt thì nên về tẩm điện nghỉ ngơi sẽ tốt hơn."

Bị đánh thức, Thái Anh chợt tỉnh, rồi nhìn Thái Linh giương miệng cười, như cười bản thân mình: "Ta vừa ngủ quên sao, thật không ngờ lại có thể ngủ được."

"Có lẽ người vẫn còn quá nhiều nỗi lo." Từ trước đến giờ, điều khiến nương nương lo lắng, nàng biết, không phải là ở chỗ Nam Cung Kiệt, người mà nương nương để tâm nhất mới chính là Du Đinh Uyên.

Một người mưu mô xảo quyệt đến mức không thể làm gì được nàng, những chuyện xấu xa nàng làm vô số, nhưng sạch sẽ đến mức không để lại một dấu vết, dù là nhỏ nhất. Lần đó ám sát kinh hoàng tại thiết yến, mục đích như nhắm vào hoàng thượng, nhưng thật chất chính là nhằm vào nương nương.

Đến cuối cùng cũng không còn dấu vết, vụ việc khép lại, không có bằng chứng, rốt cục cũng không thể làm gì Du Đinh Uyên.

Thiết yến lần này, chỉ sợ sẽ lại tiếp diễn, chỉ mong là không có chuyện gì xảy ra.

Cùng nương nương bước ra ngoài, đèn lồng đã thắp sáng từ bao giờ, đèn lồng treo trên cao theo từng hàng từng dãy khắp nơi trong cung, trời càng tối thì đèn lại càng sáng, cả một vùng trời sáng đỏ rực rỡ, khiến lòng người nao nức theo.

"Nương nương, hoàng cung đã giăng đèn kết hoa cả rồi, nô tỳ đã cho chuẩn bị một ít thứ trang trí ở Kim Ninh, chỉ chờ người xem xét qua mà thôi. Vài ngày nữa đã đã là tết nguyên tiêu, không khí ở kinh thành càng ngày càng náo nhiệt hơn."

Thái Anh vui vẻ cười: "Lại một năm sắp trôi qua rồi sao, quả thật thời gian trôi rất nhanh."

"Nương nương, lần này chúng ta sẽ tổ chức yến tiệc ở ngự hoa viên sao?"

Thái Anh gật đầu: "Ta dự định sẽ cho các vị phu nhân cùng nhi tử của quan lại cùng đến."

Thái Anh vẫn đều bước cùng Thái Linh trên hàng lang rộng lớn. Đột ngột nghe tiếng nói thất thanh, khiến Thái Anh phải quay đầu ngừng lại.

Trùng Ngạn Dương hớt hải chạy đến ở phía sau Thái Anh, gương mặt tái xanh, bộ dạng như vừa chạy rất cực lực:

"Nương nương có chuyện không hay rồi!"

"Có chuyện gì?" Thái Anh cũng theo hốt hoảng của Trùng Ngạn Dương lo lắng theo, sao hắn không ở chỗ của hoàng thượng mà lại chạy đến đây với bộ dạng này?

Trùng Ngạn Dương cố thở gấp để có thể trả lời thái hậu: "Dạ bẩm thái hậu, nô tài thấy hoàng thượng cùng một nữ nhân hắc y nữa bước vào kỹ viện!"

"Kỹ viện?" Thái Anh tròn mắt, như không tin vào những gì mình vừa nghe, Điền Vĩnh cùng một nữ nhân? Chẳng lẽ là Lệ Sa?

Đoán đến đó đầu óc Thái Anh có chút choáng váng, lòng trong một khắc rối loạn. Gương mặt cũng vì vậy mà đại biến, doạ cho sắc mặt Thái Anh tái đi trông thấy.

"Lúc nãy có một người mang rèm che đến tìm hoàng thượng, nô tài không thể nhìn mặt nhưng nghe hoàng thượng gọi là thúc thúc, sau đó hoàng thượng cùng nữ nhân đó ra ngoài, còn lệnh cho nô tài không được theo, nhưng vì lo cho an nguy hoàng thượng nên nô tài đã lén đi theo, không ngờ hoàng thượng lại đến nơi đó, từ trước đến nay rõ ràng chưa bao giờ hoàng thượng có hứng thú nhìn đến nơi đó kia mà!"

Hai từ kỹ viện quá mức cả kinh đánh thẳng vào tâm trí, khiến Thái Anh vẫn chưa hết choáng váng, đầu như vừa oanh một tiếng nổ lớn, cảm thấy áp bách lồng ngực đến khó thở, cả người sinh khí nóng lên kì lạ.

"Ngươi trước lui đi." Thái Anh cố hít lấy một hơi khí, điều hoàn tâm tình muốn phát hoả của mình lại, mới cho thái giám lui đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro