-32-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngự Hoa Viên.

Buổi sáng ở hoa viên không khí rất thoáng đãng mát mẻ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thân ảnh bé nhỏ chạy tung tăng vui đùa phía trước. Khuôn mặt trắng hồng lộ rõ vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn kia không ngừng ríu rít mỉm cười.

Điền Tâm không biết vừa nhìn thấy cái gì, bất chợt xoay người chạy về phía bên kia. Tình huống bất ngờ làm cho bọn cung nữ thái giám phía sau không kịp phản ứng đành phải chạy theo.

Điền Tâm chạy một mạch đến nơi mình muốn đến, chỉ thấy trước mắt có một người cung bào đỏ thẫm vô cùng xinh đẹp đứng đó, Điền Tâm theo quy phép đi đến trước mặt cúi người hành lễ: "Tâm nhi tham kiến Hoàng hậu nương nương".

"Tâm nhi mau miễn lễ" Thái Anh vừa nhìn thấy tiểu hài tử bước đến hành lễ, gương mặt hiện chút bất ngơ, vội cho miễn lễ.

Lúc nãy không hiểu sao trong lòng lại nổi hứng muốn đi ra ngoài, tâm trạng nàng hôm nay đặc biệt tốt, trùng hợp khí trời cũng thực mát mẻ nên mới đi dạo trong ngự hoa viên một chút. Không ngờ sẽ gặp được hài tử này, cũng lâu rồi nàng không gặp đứa nhỏ này, bây giờ nhìn lại thấy Điền Tâm lớn lên không ít.

"Tâm nhi sao lại ở đây? Con ra đây để dạo cảnh sao?".

Điền Tâm đứng thẳng người , ngước nhìn hoàng hậu, gật đầu chu chu môi nói: "Đúng vậy a , mà người cũng giống con sao? Cũng đi dạo sao?".

Thái Anh gật đầu, nghe được giọng nói non nớt trong trẻo phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn kia, trên môi không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, sao hài tử này có thể khả ái đáng yêu đến như vậy được.

"Tâm nhi hôm nay dám đi một mình sao? Mẫu phi không đi cùng còn sao?".

"Ừm...lúc nãy con vốn định xin mẫu phi dẫn đi nhưng mà người nói phải chuẩn bị tiệc mừng của Hoàng cô nên không đi cùng con được" Điền Tâm chu môi đảo mắt qua bên đây rồi lại bên kia nói.

Nói xong liền ngẩng đầu nhìn Thái Anh sau đó còn dùng hai tay mình bắt lấy tay nàng lắc lắc: "Nhưng mà Tâm nhi lớn rồi có thể tự đi một mình được mà. Con đi dạo cùng với người có được không?".

Thái Anh gật đầu, nâng cánh tay xoa xoa đầu Điền Tâm nói: "Đương nhiên Tâm nhi có thể tự đi rồi".

Điền Tâm chỉ là đứa nhỏ bốn tuổi nhưng lại có tư chất thông minh hiểu chuyện như vậy. Cách nói chuyện lại rất đáng yêu, khuôn mặt non nớt luôn luôn nở nụ cười hồn nhiên, thật sự quá mức khả ái.

Thái Anh mỉm cười chạm vào bàn tay nhỏ nhắn ấm áp kia, cảm giác nhỏ nhắn mềm mại bao trùm lấy lòng bàn tay. Thái Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé, dắt Điền Tâm đi dạo ngự hoa viên cùng mình.

Thái Anh môi nở nụ cười vui vẻ, nhưng đâu đó ẩn chứa ưu thương, nụ cười đó ẩn chứa điều gì, không ai biết, chỉ mình nàng biết.

Quá khứ cứ như vậy lần nữa ùa về, vây lấy tâm hồn, quá khứ kia quá mức kinh hãi, trong lòng lại có cảm giác chưa xót lan tràn.

Thái Anh lúc này như muốn vỡ tan. Nàng thật nhớ cô cô của mình, nhớ trước kia vẫn còn là đứa trẻ nhỏ, cô cô lúc nào cũng dịu dàng yêu thương mình. Lại nhớ người từ bỏ thế nhân, lúc đó đứa trẻ luôn luôn đeo bám bên người của người đã sợ hãi, nhớ thương người đến chừng nào.

Kể cả đã qua rất lâu rồi, nàng vẫn còn nhớ quá khứ đầy ưu thương.

--------------------

Thái Linh, Na Liễn dứng bên ngoài gõ cửa, từ lúc nương nương quay về Kim Ninh Cung liền trở về phòng cho đến bây giờ, mà bây giờ đã gần qua giờ chiều rồi. Tâm tình của nương nương nhất định không được tốt, đột nhiên biến đổi nhiều như vậy đương nhiên có lí do, nương nương không nói ra nhưng các nàng đều nhìn thấy, biết là do đâu mà ra.

"Vào đi" tiếng Thái Anh nhỏ nhẹ từ bên trong truyền ra ngoài.

"Nương nương!"

Thái Anh nằm nghỉ ở trên giường nghe các nàng gọi mới tỉnh giấc. Ngồi ở mép giường chợt nhớ đến chuyện quan trọng, vội hỏi: "Sắp đến giờ rồi sao?".

Thái Linh gật đầu, nhìn sắc mặt nương nương không được tốt nên lo lắng hỏi: "Nhưng nếu người không khỏe nô tỳ liền bẩm báo hoàng thượng, người nhất định phải xem trọng ngọc thể".

Thái Anh đứng lên, lắc đầu xua tay đáp: "Sao có thể được, mau mau chuẩn bị cho bản cung đi, chuyện lần này quan trọng không thể không đi".

--------------------

Lệ Sa sau khi rời khỏi chỗ của Liễu Cẩm Lạc, liền đi đến cung Họa Phiên.

Mà cung Họa Phiên chính là nơi tổ chức yến tiệc cho Trân Ni Công Chúa. Công việc đúng là nhiều vô số, nhưng không vì vậy mà qua loa được, quan trọng là làm sao phải cho nơi đây an toàn tuyệt đối, nói đến việc bày binh bố trận hay là bố trí canh phòng này nọ, đối với cô mà nói cũng không khó.

Bây giờ tất cả dường như đã hoàn tất, chỉ còn chờ đến giờ khai tiệc. Đền lồng được giăng khắp nơi, tất cả lúc này đều đã được thắp lên, sáng trưng rực rỡ cả một vùng trời, nhìn quanh có rất nhiều bàn, tính ra cũng phải đến mấy chục bàn ở đây.

Cung Họa Phiên chính là nơi tổ chức lễ tiệc bên ngoài trời, tuy là ngoài trời nhưng vẫn phân cấp bậc rõ ràng.

Phía trên kia riêng biệt, có đặt hai cái chiếc bàn phân cách với nhiều bàn bên dưới, một bàn là dành cho hoàng thượng cùng những vị vương gia, ngay cạnh bên là bàn của hoàng hậu cùng Trân Ni Công chúa và vài phi tần có địa vị cao, Du Đinh Uyên cùng Liễu Cẩm Lạc cũng không ngoại lệ.

Yến tiệc lần này vô cùng hoành tráng, đây quả thật là ân điển của hoàng thượng cho Trân Ni Công chúa.

Chỉ một lúc nữa thôi yến tiệc sẽ bắt đầu, lúc này quan khách được mời đến dường như đã đông đủ, tứ phía đều nghe được tiếng người cười nói đàm chuyện vui vẻ, tiếng cười nói này kéo dài liên tục không ngừng, người sau nối tiếp người trước, người này nối tiếp người kia, cứ như thế dường như không có điểm dừng.

Liễu Cẩm Lạc cũng đã đến trước cửa cung Họa Phiên, chỉ là vừa bước xuống kiệu đã bắt gặp thân ảnh quen thuộc đứng trước đại môn, theo lễ nhẹ nhàng nở nụ cười hết sức xinh đẹp.

Liễu Cẩm Lạc đi đến gần hơn, chỉ thấy nàng cung bào hoa lệ, gương mặt trang điểm xinh đẹp sắc xảo mả cao quý, ngũ quan xinh đẹp cùng với khí chất mà nàng có được, nói ra cũng chính là đại mỹ nhân không hề thua kém ai.

Liễu Cẩm Lạc đến gần Lệ Sa, nở thêm một nụ cười, lại thấy người trước mắt vẫn một thân trường giáp, hình như không dự yến tiệc thì phải, "Đại nhân không cùng dự tiệc sao?".

Lệ Sa lắc đầu, cười nói: "Thân phận thần đặc biệt vốn không thể cùng mọi người dự yến tiệc. An toàn của hoàng thượng vẫn là trên hết".

Lệ Sa bấm môi nói dối, chỉ là một câu nói dối nhưng lại vô cùng khó chịu, tên hoàng đế bất tài như vậy thật sự không đáng để nhìn đến, huống hồ là bảo vệ cho hắn. Chẳng qua là kế bên hắn còn có một người quan trọng, cần được bảo hộ, nếu không hôm nay Lệ Sa ta cũng không muốn đặt chân đến đây.

"Chút nữa bản cung quên mất" Liễu Cẩm Lạc chợt nhớ ra vội nói, thân phận của người trước mắt chính là dẫn đầu ngự lâm quân hộ giá cho hoàng thượng, như thế nào có thể cùng dự tiệc.

"Nương nương cũng nên vào trong kia rồi, ta hộ người đến đó" Lệ Sa nhìn sơ, cung sắp đến giờ khai tiệc, không nên cứ ở ngoài đại môn như vây.

Một lúc sau, bất ngờ từ ngoài đại môn truyền đến âm thanh đầy nội lực của thái giám vang lên:

"Đương kim hoàng thượng giá lâm"

"Hoàng hậu nương nương giá lâm"

"Trân Ni Công chúa giá lâm"

Mọi người nghe vậy, bất kể là ai cũng im lặng dừng lại mọi hoạt động, quỳ rạp trên đất hô to:

"Hoàng thượng vạn tế vạn vạn tuế

Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế

Trân Ni Công chúa cát tường"

Chỉ thấy, Điền Chính Quốc dẫn đầu đoàn người bước vào, Thái Anh cùng Trân Ni theo sau hai bên hoàng thượng.

Thảm đỏ thẳng tắp trải dài từ cửa cung đến tận bên trong. Hoàng thượng, hoàng hậu cùng Trân Ni Công chúa cứ như vậy, nhẹ nhàng đạp trên thảm đỏ băng qua vô số người,đến nơi cao cao kia. Cảnh tượng này quá mức uy quyền cao quý, khí chất hoàng tộc lan tỏa khắp nơi.

Đợi đến khi đến nơi, Điền Chính Quốc mới hướng đám người đang quỳ, cao giọng uy nghiêm nói: "Chúng ái khanh bình thân. Trẫm ban tọa".

Sau khi hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi xuống, mọi người bên dưới mới dám từ từ ngồi vào ghế của mình.

Đợi tất cả yên ổn Điền Chính Quốc mới nói: "Hôm nay trẫm mở yến tiệc này các khanh ở đây chắc cũng biết lí do. Trân Ni Công Chúa rời xa kinh thành đã lâu,nay mới trở lại, đây quả thật là niềm vui cho Đại Liêu ta phải không? Trẫm cũng thật đặc biệt vui mừng nên mới ban yến tiệc cho hoàng muội.Các khanh hôm nay cứ thoải mái đi".

"Đa tạ hoàng thượng" Mọi người đồng loạt nói.

Nghe hoàng thượng nói đến Trân Ni Công chúa ,ai cũng lợi dụng thời cơ tốt dồn lực chú ý nhìn nàng, chỉ là vừa nhìn đã bị hoa mắt, dung mạo kia thực sự phi phàm, đúng là tuyệt sắc không gì sánh được.

Trân Ni Công Chúa ngồi cạnh hoàng hậu nương nương, cảnh tượng này đều khiến ai nhìn cũng giật mình, cả hai mỹ nhân ngồi cạnh nhau, còn muốn đẹp hơn tranh vẽ gấp trăm vạn lần.

Hôm nay hoàng hậu nương nương đặc biệt diện trên người cung bào vàng, sắc xảo thêu phượng, vô cùng khí khái, vô cùng đoan trang lịch thiệp. Muốn bao nhiêu cao quý liền có bấy nhiêu. Nàng chính là hoàng hậu cao cao tại thượng, trên người luôn tỏa ra lãnh khí, tạo nên cảm giác thật xa cách, tuy bề ngoài ôn như đối đãi nhưng ẩn nhẫn một loại khí chất bất khả xâm phạm.

Hoàng hậu gần mà như xa, cả người ví như băng thanh ngọc khiết, không vấn vương chút bụi trần nào cả. Trân Ni Công chúa lại trái ngược hoàn toàn, cung bào đỏ tươi tinh tế ôm lấy cơ thể hoàn mĩ, dáng dấp mỹ mạo muôn phần mị hoặc, ngũ quan tinh tế sắc xảo tìm không ra được một chỗ chê trách nào.

Hai mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành tụ họp một chỗ, khó mà đem ra so sánh hơn thua. Bọn họ nhìn thôi mà đã muốn hoa mắt, hận mình không phải là người ngồi trên cao kia, mang các nàng về làm của riêng mình.

________

Vote for me ⭐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro