Chap 23: Thời Gian Ôn Thi Tốt Nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 23: Thời Gian Ôn Thi
..............//..............

2 tuần sau....

Cộc cộc_

"Con đang học bài sao?" Trần Mỹ Lam gõ cửa rồi cũng tự động mở cửa đi vào, trên tay bưng khây nước và trái cây.

"Vâng, đang ôn thi" Dù biết là mẹ, nhưng Lệ Sa vẫn trả lời nhưng lại không nhìn bà lấy một cái.

"Mẹ đem cái này cho con. Nhớ uống sữa nhé!" Mỹ Lam đặt khây nước lên bàn rồi bỏ đi.

"Mẹ về phòng đây"

Chờ cánh cửa khép lại thì Lệ Sa mới chuyển hướng mắt về phía cánh cửa nhưng rồi cũng tiếp tục việc học
.
.
.
.
.
.
"Con đi thư viện. Chắc tối mới về, khỏi đợi cơm" Lệ Sa đứng trước cửa để mang giày vào, không muốn nói nhưng cũng phải nói.

"Ừ, nhớ về sớm nhé!"

Lệ Sa mang balo lên vai rồi ra ngoài sân lấy chiếc xe đạp.

Cô phải cần ôn thi kỹ lưỡng, vui chơi dẹp qua một bên cái đã, bây giờ điều quan trọng là phải cố gắng kỳ thi tốt nghiệp, cô không muốn thi lại lần hai đâu....

Nhưng mà... cô vẫn chưa chọn ngành mình thích. Aaa... nếu không chọn được thì ba sẽ bắt cô học kinh doanh để vào công ty làm việc. Không muốn tý nào....

Bản thân đang đọc sách, kế bên là một chồng sách có khoảng năm sáu cuốn, cô cần tìm hiểu về vật lý, hoá học, văn,...

Vì sợ đề thi sẽ cho câu hỏi ngoài, cô cần phải đọc nhiều sách hơn nữa.

"Ủa... Sa?" Thái Anh đặt cuốn sách mình chọn lên bàn, chưa kịp ngồi xuống thì thấy người quen ngồi kế bên. Thật bất ngờ

"Bất ngờ nha... em cũng đến đây à?" Thái Anh ngồi xuống ghế

"Em cần phải tìm hiểu rộng hơn. Sắp thi tốt nghiệp rồi. Em không muốn mình rớt đâu" Vẫn cứ nhìn vào cuốn sách ấy.

"Tốt. Vậy có cần tôi giúp em không?"

"Giúp?" Lệ Sa ngước lên nhìn nàng, cười...

"Có chứ!"
.
.
.
.
.
"Thái độ nó đỡ chưa em?" Lâm An Dư lo lắng về tình mẹ con của người yêu, lúc nào cũng hỏi thăm vì sợ Mỹ Lam buồn lòng, bà không nỡ.

"Con bé cũng nói chuyện với em, nhưng mà không vui vẻ như trước nữa" Mỹ Lam cười buồn nói

"Được rồi! Chị sẽ nói với nó. Từ từ nó sẽ hiểu thôi" An Dư nắm tay Mỹ Lam, ngón tay cái của bà liên tục xoa xoa ngón cái của Mỹ Lam như an ủi.
.
.
.
.
.
"Em biết rồi! Chị đi vui vẻ nhé!"

.....

"Vâng, chị cứ nói mãi thôi"

.....

"Em biết mà. Chỉ có chị thương em thôi"

.....

"À... chuyện đó hả? Em... cần thêm thời gian mà!"

.....

"Vâng, bye chị. Nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé! Anh rể mà bắt nạt chị thì cứ nói em, em dần cho anh ấy một trận"

.....

"Haha, em chỉ lo cho chị thôi! Được rồi, bye. Mà nhớ mua quà cho em đó"

.....

Lệ Sa mỉm cười xong tắt máy, cô đứng đó thở dài rồi mới chịu đi vào trong...

"Chị em đang chuẩn bị lên máy bay" Lệ Sa vừa ngồi xuống rồi nói

"Tôi biết rồi! Cậu ấy có nói với tôi"

"Mà sao đi bất ngờ vậy nhỉ?"

"Nghe nói là đặt vé máy bay là ngày mốt, nhưng bị hoản lại, chuyển sang hôm nay"

"À... em biết rồi!"
.
.
.
.
.
.
Tháng này là tháng 12, tháng của mùa đông nên trời cũng trở lạnh, Hà Nội cũng lọt trong top những nơi lạnh nhất Việt Nam, lạnh nên nói chuyện cũng ra khói như hàn quốc, trông cũng hay phết nhỉ....

Lệ Sa mặc áo hoodie và quần jeans baggy, đôi giày bata sải bước ra vườn để lấy xe đạp, cô có cầm theo áo khoác để phòng thân nữa, nào lạnh thì mặc vào ngay.

"Em đến rồi à?" Thái Anh ôm chồng sách rồi để lên bàn

"Dạ. Chào buổi sáng" Lệ Sa ngồi xuống

"Nghe nói em yếu hai môn phải không?"

"Sao cô biết? Mà không hẳn là vậy"

"Toán và Anh Văn. Tôi sẽ giúp em"

"Hửm?" Lệ Sa nhìn nàng tò mò.

"Có thể sao? Cô là dạy văn mà?"

"Nhưng không hẳn là giỏi cái này tệ cái kia. Tôi cũng từng học chuyên những môn đó"

"Haha...."

"Suỵt...."

Mọi người xung quanh đều đặt ngón trỏ lên miệng nhìn lấy Lệ Sa, cô quên mất là ở thư viện nên đứng lên cuối đầu.

"Xin lỗi" Sau đó ngồi xuống.

"Vậy thì tốt quá rồi. Phiền cô nhé"
.
.
.
.
.
.
"Ách xì..."

Thái Anh hắt hơi hơi to nên mọi người quay sang nhìn, nàng cuối đầu coi như xin lỗi họ, thấy nàng xụt xịt mũi thì đưa tay lên trán mình và người kế bên.

"Hình như cô bị cảm rồi. Trời lạnh vậy mà mặc đồ mỏng manh như thế đó" Lệ Sa bây giờ mới để ý bộ đồ trên người của Thái Anh nên phán xét

"Hửm... chắc vậy rồi!"

Lệ Sa đứng dậy cởϊ áo khoác mình ra rồi choàng lên người nàng

"Hay là cô về trước đi! Bây giờ để em học một mình cũng được"

"Không được, tôi là muốn giúp...."

"Không sao mà! Cô lo sức khoẻ mình đã. Em có thể học một mình được nếu không hiểu gì thì có thể tra sách để tìm hiểu, cô về nghỉ ngơi đi nhé"

Lệ Sa kéo Thái Anh đứng dậy

"Được không?"

"Được mà được mà"

"Vậy... tôi về trước, nếu có gì thắc mắc thì có thể gọi điện hỏi tôi"

"Ok, vậy đi"

"Ừm. Vậy tôi về..."

"Về cẩn thận, nhớ ăn rồi uống thuốc đấy"

Lệ Sa đứng nhìn nàng đi khuất bóng, tự cười rồi ngồi xuống tiếp tục công việc của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro