Chap 92: Tất Cả Là Vì Chị!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 92: Vì Chị, Em Có Thể Làm Tất Cả!
..............//..............

Một tuần sau Thái Anh quyết định là sẽ đến bệnh viện.

"Có cần em đi cùng không?"

"Không cần đâu, tôi đi một mình vẫn ổn mà, em cứ đi làm đi"

"Vâng. Mà em sẽ làm nốt tháng này thôi, em sẽ dành thời gian để bên chị"

"Tùy em thôi"

"Tôi đi nhé!"

"Dạ, đi cẩn thận nhé chị"

"Bye em"
.
.
.
.
.
Thái Anh đứng trước bệnh viện, thở một hơi thật sâu rồi đi vào trong.

"Để tôi xem lại nhé!" Nữ y tá tìm lại tên của nàng.

"Ồ, hẹn là 2-3 ngày sau lại đến mà đến tận bây giờ?" Nữ y tá ấy nhìn ngày hẹn trong tờ giấy rồi nhìn nàng.

"Chưa chuẩn bị tinh thần thôi, bây giờ thì đã ổn nên đến rồi này"

"Ok ok, cô cầm cái này, đi đến phòng số 3 gặp bác sĩ Như"

"Ừm" Thái Anh cầm tờ giấy rồi đi đến phòng số 3.
.
.
.
.
.
"Ối, cô đùa à?" Nữ bác sĩ đó nhìn vào kết quả khám bệnh vừa xong của nàng.

"Đùa cái gì?" Thái Anh chau mày khó hiểu.

"Cái này...." Nữ bác sĩ đó đưa tờ giấy kết quả đó cho nàng xem.

"Cô có dấu hiệu mang thai gần một tuần rồi"

"Cái... cái gì...?" Thái Anh sợ hãi run rẩy lên khi nghe người kia nói xong.

"Có nhầm hay không?" Nàng vẫn chưa tin được sự thật.

"Tất nhiên là không, thường ngày cô có biểu hiện nào lạ thường không?"

Nhắc mới nhớ, mấy ngày nay nàng thấy mình ăn rất nhiều. Nhiều hơn mọi lần.

"Có, ăn nhiều hơn mọi lần, hay mệt mỏi, đau nhứt người, cũng có nhạy cảm với mùi"

"Chính xác là cô đã có thai rồi. Dù gì cũng chúc mừng cô"
.
.
.
.
.
Thái Anh xông thẳng vào nhà của Lê Tấn Sinh rồi quăng tờ giấy ban nảy lên bàn.

"Cái gì nữa đây...?" Hắn cầm tờ giấy xem

"Cái này...."

"Tôi đã có thai, và là con của mày. Bây giờ làm sao đây? Hả? Tên chó mày dám phá hại tao" Thái Anh hét lớn đi đến nắm lấy cổ áo của hắn.

"Lớn tiếng làm gì? Phá nó đi" Hắn đẩy nàng ra.

"KHÔNG. Nếu phá thì lỡ sau này không thể sinh con được nữa thì sao?" Nàng kìm chế cơn tức giận.

"Tùy cô thôi. Một là giữ hai là phá" Hắn bình thản nói.

"Rốt cuộc mày muốn gì ở đây hả?" Thái Anh tức giận quát vào mặt hắn.

"Bây giờ chưa tới lúc đâu, tôi cho cô 5 năm. Cho đến khi đứa trẻ trong bụng cô lớn lên, thì lúc đó... cô đã có giá trị lợi dụng rồi. Hahaha"

"Tên khốn. Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, chờ đó đi" Nói rồi nàng bỏ đi.

"Hahah, ok, chờ thì chờ, tôi xem cô làm được gì?" Hắn nói lớn để cho nàng nghe thấy.

Thái Anh thất thần ngồi trong xe. Một lần nữa nàng ôm mặt khóc trông thật đáng thương.

Nàng phải làm sao đây?

Nàng phải sinh ra đứa con này ra sao?

Mặc dù nó không phải là con của nàng và Lệ Sa. Mà là của nàng và cái tên súc sinh kia.

Nhưng mà nàng không muốn phá nó.

Chắc từ từ Lệ Sa sẽ hiểu và thông cảm cho nàng thôi.

Không sao không sao đâu mà.

Haha
.
.
.
.
.
"Sao rồi chị?" Thái Anh vừa về tới thì Lệ Sa nhào đến hỏi han.

"Sao... em vẫn chưa đi làm?" Thái Anh ngạc nhiên hôm nay sao không đi làm nhỉ?

"Thì tại nôn nóng quá, ở nhà chờ chị về luôn. Nhưng mà chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em"

"Hả... em hỏi gì tôi quên mất rồi?"

"Đã xong chưa? Được chưa?"

"Rồi"

"ÁAAA" Lệ Sa nghe xong liền vui mừng hét lớn.

"La gì dữ vậy?" Nàng xoa xoa lỗ tai mình.

"Ahahahaha... vậy là chúng ta có con rồi sao? Hahahah. Vui quá vui quá" Cô vui mừng ôm lấy nàng rồi nhảy dựng lên.

"Được rồi được rồi"

"Thế con mình sẽ là con trai hay là con gái hả chị? Rồi mình sẽ đặt tên nó là gì? Không biết nó sẽ giống em hay giống chị ha. Em mong là nó sẽ giống y hệt chị...." Lệ Sa nói một lèo, nếu mà nàng không lấy tay bịt miệng cô lại không biết nói tới khi nào.

"Stop. Chỉ mới thành công thôi thì vẫn chưa biết là trai hay gái. Lại đây ngồi trước đã, đứng nảy giờ không biết mỏi à?"

"Dạ"

"Em muốn đặt tên con là gì?"

"Em không biết mới hỏi chị nè"

"Ok, chúng ta sẽ đặt họ của em tên đệm là họ tôi"

"Dạ được dạ được" Lệ Sa gật đầu lia lịa.

"Nếu là con gái thì sẽ đặt con tên là Gia Hân. Lạp Phác Gia Hân. Còn con trai thì Lạp Phác Gia Hưng. Được không?"

"Được được. Miễn là chị đặt, tên nào cũng đẹp cả"

"Chúng ta phải bàn bạc thật kỹ chứ" Thái Anh bật cười, xoa đầu cô.

"Em biết rồi. Tên rất đẹp, như thế đi"

"Sau này chị phải cực khổ rồi. Sau này chị cứ việc nghỉ ngơi, mọi chuyện cứ để em lo. Em không muốn là phải cực nhọc đâu. Cho nên em sẽ không muốn chị làm gì cả. Chị biết đó... em rất xót, chị chỉ cần chú ý sức khoẻ, nghỉ ngơi là được rồi"

"Em yêu chị! Phụ hôm nay rồi. Chúng ta lên phòng ngủ tiếp thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro