Chap 1 : XEM MẮT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tháng tư là một tháng rất được ưa thích, vì nó không quá lạnh cũng không quá nóng. Hôm nay khí trời lại rất tốt, ánh nắng rất tươi sáng, nhưng tâm tình của Chaeng thì không được tốt, bản thiết kế mới trình lên ngày hôm qua đến buổi sáng hôm nay thì bị trả lại, nguyên nhân thì không có, vì vị tổng giám đốc tích chữ như vàng chỉ nói một chữ "Đổi", nhưng đến tột cùng là phải đổi chỗ nào? Làm sao đổi thì lại không nói .

Chaeng có chút nhục chí để cây viết cùng bản vẽ trong tay xuống bàn làm việc, cô đem hai tay ấn lấy huyệt thái dương rồi dựa vào lưng ghế ở phía sau. Vào lúc này điện thoại ở trên bàn vang lên, cầm lấy điện thoại, nhìn hàng chữ hiện lên trên màn hình chân mày cô càng nhíu chặt, cuộc gọi này cô thật không muốn nghe một chút nào. Hít sâu một hơi, lúc này Chaeng mới ấn nút nghe rồi nói.

"Mẹ!"

"Buổi tối ở phòng cà phê trên lầu một của tiệm cơm DongHan, bàn số hai, LeeTeuk, nam, 31 tuổi, tốt nghiệp đại học khoa chính quy, là nhân viên công vụ, có nhà có xe, cao 1m73, không có ham mê xấu gì, không hút thuốc lá, rượu bia. Buổi tối bảy giờ, con đi qua đó gặp mặt cậu ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi. " Bà Park nói một hơi xong, giọng điệu rất nhanh, cơ hồ là không có dừng lại.

"Mẹ à!.... " Chaeng kêu lên ở âm cuối, cô thật sắp bị mẹ đánh bại, một tuần có bảy ngày, mỗi ngày là một cuộc gặp mặt, hầu như không gián đoạn, không biết mẹ cô rốt cuộc từ đâu mà tìm được nhiều 'hàng' như vậy.

"Chaeyoung " Bà Park thở dài, không ai hiểu con bằng mẹ, bà biết mình phải làm căng với cô một chút.

"Con năm nay 28 tuổi rồi không phải là 18 tuổi, con gái có được mấy năm thanh xuân đâu. Hiện tại con không muốn lấy chồng thì sang năm vẫn phải lấy, mẹ sắp sáu mươi rồi còn phải chờ con kết hôn sinh con, nếu con còn kéo dài nữa mẹ sẽ thực sự ôm không nổi cháu, hơn nữa... "

Chaeng vô lực mà nghe, những lời này của mẹ nhắm mắt lại cũng có thể đọc làu làu, mỗi ngày bà đều nói mấy lần với cô, không muốn nhớ cũng thật khó. Cắt đứt luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại của mẹ.

"Mẹ à, 7h phải không? Con sẽ đến đó đúng giờ. "

"Ừ, sau khi tan sở con cố gắng trang điểm lại, vì đối tượng của con lần nay là dì Han giới thiệu, điều kiện nhân phẩm cũng không tệ, thích hợp hơn hai người lần trước. " Bà Park vẫn không quên dặn dò con gái.

"Được rồi, con biết rồi. Mẹ à, con còn bản vẽ chưa vẽ xong, con cúp máy trước đây, buổi tối con sẽ qua đó đúng giờ. Yên tâm đi! " cô liền vội vàng cúp máy.

Thở dài một hơi để hô hấp bình thường, điện thoại đang nắm trong tay vẫn còn nóng thì lại vang lên lần nữa, Chaeng không có tiền đồ giật mình hết hồn, nhìn số điện thoại gọi tới liền đón lên, giọng nói rất không vui.

"Cậu đừng nói cho tớ biết cậu gọi điện tới cũng vì muốn tớ đi xem mắt nhé! "

"Chaeng à, chúc mừng tớ đi, tớ sắp kết hôn rồi đó. " Bên kia điện thoại của Chaeng là đứa bạn thân kiêm bạn học chung đại học, Jessica lớn tiếng tuyên bố.

Chaeng sững sốt, nhưng ngay sau đó thì kịp phản ửng, chế nhạo nói " DongHae rốt cuộc cũng chịu cưới cậu rồi à ".

Lee DongHae là bạn học chung đại học của hai người, ban đầu lúc Jessica mới vừa vào cửa trường đã tự say mê người ta, sau đó mất rất nhiều năm mới kéo được tên kia vào tay, tính thời gian hai người cứ dây dưa từ khi đó đến bây giờ đã mười năm.

" Ừ, ngày mai đi chọn áo cưới, tháng sau sẽ cử hành hôn lễ, cậu nhớ ngày năm tháng sau phải có thời gian xin phép nghỉ, vì ngày đó cậu phải làm phụ dâu của tớ đó. "

"Gấp nhứ vậy sao?! "

"Cái kia ... tớ có thai rồi. "

"Cậu có! " Chaeng bỗng dưng tăng cao âm lượng.

"Nè cậu nhỏ tiếng một chút. " Jessica giận dỗi trách cứ, hiện tại cô là phụ nữ có thai đó, không chịu nổi hù dọa đâu.

Chaeng cảm thán nói: "Làm sao chỉ mới chớp mắt mà cậu đã muốn làm mẹ rồi?! ".

"Đúng vậy. Tớ cũng muốn làm mẹ rồi, cậu còn không biết nắm chặt cơ hội nữa, khoan nói đến chuyện kết hôn, cậu còn không kiếm người để yêu thương đi. " Jessica nói

Về vấn đề này cô đã nói với Chaeng không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng một chữ Chaeng cũng không nghe lọt tai vẫn cứ sống độc thân một mình, từ khi tốt nghiệp đại học đến bây giờ cũng đã cô độc suốt bao nhiêu năm rồi.

"Không phải là cậu còn nhớ cái tên đàn ông phụ bạc đó chứ? ".

Trong lòng Chaeng bỗng đau nhói, rầu rỉ khó chịu nên nói gấp "Tớ, tớ còn bản vẽ phải vẽ, trước, trước hết cứ như vậy đi. " Vừa nói vừa vội vàng cúp điện thoại.

Gương mặt của người đàn ông đó vẫn rõ ràng ở trong tâm trí cô, ngày đó sự áy náy cùng xin lỗi trong mắt của hắn thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt cô suốt mấy năm nay, làm cho cô muốn hận hắn nhưng không được.

Cảm thấy phiền muộn trong lòng nên cầm qua sơ đồ phát thảo cùng bút máy, liền ở trên bản vẽ sửa đổi một chút, cô phải dùng tới cách này để trấn an sự lo lắng trong lòng.

...

Chiếc xe oto màu hường vừa dừng lại trước cửa nhà hàng sang trọng, đây là chiếc xe mà năm ngoái Chaeng dùng tiền thưởng của công ty để mua. Đối với xe cô rất là ngu ngốc, hết thảy những đồ vật máy mốc với cô mà nói là một vấn đề khó khăn, cho nên đến nay cô vẫn có thói quen dùng tay để phác họa những bản vẽ rất ít khi dùng đến computer. Vì quan tâm đến công việc mà mỗi ngày trừ ngồi ở phòng làm việc vẽ bản thiết kế, thì cô chỉ đi ra ngoài công trường xem xét, việc có một chiếc xe cũng sẽ thuận tiện không ít cho công việc của mình.

Dừng xe trước, rồi lấy từ trong túi trang điểm ra cái gương, cẩn thận kiểm tra nhan sắc của mình, mặc dù cô hơi chán ghét những buổi xem mắt không dứt như thế, sau đó còn phải hướng về phía người đàn ông hoàn toàn xa lạ vừa nói cười vừa ăn cơm, nhưng chán ghét thì là vậy, mỗi lần cô đều ôm tấm lòng chân thành để đi gặp gỡ. Bước vào nhà hàng, phục vụ liền mời cô tới chỗ ngồi đã hẹn trước, đối phương đã đến trước, tóc húi cua, mang mắt kính, ánh mắt không lớn không nhỏ, cái mũi không cao không thấp, nói anh tuấn thì không anh tuấn.

LeeTeuk thấy cô đi tới liền đứng lên, hơi thân thiện chìa tay ra.

"Park tiểu thư, tôi là LeeTeuk. "

"Park Chaeyoung " Cô gật đầu, bắt tay xong liền ngồi xuống đối diện với anh ta.

LeeTeuk đưa thực đơn qua, bên trong là cà phê và trà sữa, dĩ nhiên còn có rượu pha nữa. Chaeng gọi một tách Macchiato Caramel, cô thích ngọt nhưng cũng thích vị của cà phê, cho nên Macchiato Caramel đã trở thành lựa chọn tốt nhất và duy nhất của cô.

Cô há miệng định gọi thêm vì vẫn chưa ăn cơm tối nên muốn gọi thêm một ít thức ăn, nhưng nhìn bộ dạng của anh ta hình như không định gọi nên cô cũng đành đóng miệng lại, không thể không biết xấu hổ mà gọi một mình.

"Park tiểu thư làm nghề gì? " Cà phê vừa đưa lên, LeeTeuk mở miệng hỏi trước.

"Kiến trúc sư, bây giờ đang đi làm ở một công ty kiến trúc. " Cô tự nhiên nói, sau đó bưng tách cà phê lên nhấp một hớp.

LeeTeuk gật đầu "Phụ nữ làm kiến trúc sư rất ít, có thấy mệt hay không? "

"Không còn cách nào khác, máu kiến trúc đã ăn vào người quá mạnh rồi, rất khó đổi nghề. " Chaeng vừa nói vừa nhấp thêm một hớp cà phê, buổi trưa bởi vì kế hoạch thay đổi căn bản là chưa kịp ăn cơm, từ sáng đến giờ không có ăn gì nên cô thật sự rất đói bụng.

LeeTeuk lại gật đầu, nhìn cô biểu hiện hài lòng, bất quá tuổi hình như hơi lớn một chút nhưng lấy điều kiện của cô, không nên đến tuổi này mà còn phải dựa vào xem mắt mới đúng.

""Park tiểu thư điều kiện rất tốt, sao lại để kéo dài tới cái tuổi này mà chưa kết hôn vậy, là mắt nhìn quá cao hay sao? ".

"Không phải, bình thường do công việc bận quá, cho nên vẫn không có thời gian để nghĩ tới, vì vậy chỉ thoáng một cái đã đến tuổi này. " Chaeng đáp

LeeTeuk cười, gật đầu nhấp một hớp cà phê.

"Thật ra thì yêu cầu của tôi với vợ của mình cũng không cao, chỉ cần có công việc ổn định, có thể quán xuyến trong nhà là tốt rồi, bất quá sau khi cưới xong phải ở chung với ba mẹ của tôi, dù sao họ nuôi tôi đến lớn cũng không dễ dàng gì, bây giờ họ già rồi cũng đến lúc chúng ta phải trả hiếu với họ. Sau khi kết hôn cô cảm thấy được thì tiền lương của chúng ta tốt nhất là có thể thống nhất đưa cho mẹ của tôi giữ, như vậy sẽ có lợi cho mọi việc, chúng ta thì cũng không có chỗ sử dụng đến tiền nhiều, ăn ở đều từ nhà, khi nào chúng ta cần dùng đến tiền thì có thể đến chỗ mẹ của tôi lấy, cô thấy sao? ".

Chaeng cười khô khóc cũng không lên tiếng. Chưa nói đến chuyện sau khi cưới sẽ như thế nào, trong lúc này hai người mới lần đầu tiên gặp mặt đã vội vã thảo luận những thứ này, có cần khoa trương như vậy không?

"Mặt khác mẹ của tôi đi đứng không tốt lắm, nên sau này việc trong nhà có thể phải nhờ vào cô, chuyện này cũng không có gì khó, chỉ là nấu cơm quét nhà giặt quần áo nên sẽ không mệt lắm đâu. Lúc tôi rãnh rỗi cũng sẽ giúp đỡ chút ít. " LeeTeuk tiếp tục nói, cũng không phát hiện ra Chaeng khác thường.

"Thật ra thì ba mẹ tôi....... "

"Xin lỗi " Chaeng cắt đứt sự thao thao bất tuyệt của anh ta, chỉ vào cái tách trống rỗng ở trước mặt mình.

"Có thể châm thêm một tách không? "

LeeTeuk nhìn cô một cái rồi gật đầu gọi phục vụ.

Người phục vụ tới rất nhanh, mang nụ cười xuất hiện ở bên cạnh bọn họ hỏi: "Tôi giúp gì cho anh? "

"Có thể châm thêm một tách khác không? " LeeTeuk chỉ vào cái tách của Chaeng và nói

"Xin lỗi anh! Cà phê ở chỗ chúng tôi không có châm thêm. " Người phục vụ cười rất chuyên nghiệp.

LeeTeuk nhíu mày, một lúc lâu mới quay qua người phục vụ hỏi:"Có cái gì uống thêm mà không cần phải trả tiền không? "

Ngươfi phục vụ sửng sốt một cái, sau đó kịp phản ứng "Nước sôi là miễn phí ".

Nghe vậy LeeTeuk lại nói:

"Vậy thì cho chúng tôi thêm một tách nước sôi đi. "

Chaeng cảm thấy khóe miệng của người phục vụ kia đã co quắp rồi, còn cô cũng cảm thấy hơi choáng, cho xin lần này đã gặp phải đàn ông keo kiệt rồi.

Hai người ngồi thêm một lát, LeeTeuk đã không còn nhắc tới yêu cầu của mình với vợ tương lai. Chaeng lấy cớ muốn vào nhà vệ sinh để đi tolet nhưng thực chất là gọi điện cầu cứu Jessica, gọi xong thì đi lại chỗ ngồi, không đến một phút Jessica gọi điện lại, cô liền lấy cớ nói là công ty có việc gấp phải chạy trở về.

LeeTeuk gật đầu, gọi người phục vụ ra tính tiền.

Nếu như biết chuyện kế tiếp cô tuyệt đối sẽ không ở lại chờ hắn trả tiền xong mới rời đi, cô cho là anh ta hẹp hòi cũng chỉ là một bữa cơm thôi, nhưng không nghĩ tới hắn thế mà từ trong bóp tiền lấy ra cái vé cà phê miễn phí đưa cho người phục vụ , cuối cùng bữa cơm xem mắt này chỉ tốn có năm ngàn won cho phí phục vụ, sau đó dưới ánh mắt khinh bỉ của nhân viên phục vụ bọn họ rời khỏi nhà hàng.

Có điều Chaeng lại không biết là ở vị trí sau lưng cô, có hai cô gái tận mắt thấu cả quá trình xem mắt của cô, vừa thấy Chaeng rời đi cô gái tóc đen rất xinh đẹp há miệng ôm bụng cười không dứt, hướng về phía trước cô gái khác ở đối diện cũng xinh đẹp không kém đang cúi đầu xem văn kiện nói:

" Haha ~ Lisa à, tớ có chút đồng tình với vị tiểu thư kia. "

Người nọ ngước mắt lên nhưng không nói chuyện, khóe miệng nhuếch lên, sau đó vẫn tiếp tục xem văn kiện trong tay. Nghĩ ra thì vị tiểu thư kia Lisa đã gặp rồi, ngày hôm qua ở trong một nhà hàng khác, hình như cô ấy cũng đúng lúc đang xem mắt.

Về đến nhà Chaeng có phần mệt mỏi, cái bụng vốn vừa rồi bị đói đến kêu vang bây giờ đã không còn muốn ăn nữa rồi, coi như hôm nay mở mang kiến thức, cô vốn cho rằng cái gọi là đàn ông keo kiệt chỉ là bịa đặt ở trong tiểu thuyết thì ra tất cả đều có thật trong cuộc sống. Vừa vào cửa, bà Park đang ngồi xem tivi trong phòng khách, trên bàn trà bày đầy sổ sách bà vừa mới xem. Chaeng cúi đầu cứng nhắc gọi mẹ, da đầu cô hơi tê dại, gần đây mỗi đêm đều như vậy, chắc sẽ bị giáo dục một phen nữa thôi.

Park gia là một gia đình rất bình thường, bà Park được nhận vào làm ở một xí nghiệp quốc doanh, nên thường ngày cũng không quá bận rộn. Lúc còn trẻ bà Park là một mỹ nhân tuyệt mỹ, hiện giờ tuy đã đứng tuổi nhưng bão dưỡng rất tốt, rõ ràng đã sáu mươi tuổi rồi nhưng nhìn qua cũng không có vẻ già mà gương mặt còn chứa sự thanh nhã, trầm tĩnh trải qua năm tháng. Mà ông Park là giáo sư cao trung dạy ngữ văn, có hơn ba mươi tuổi nghề, đã dạy dỗ ra rất nhiều người có tiếng tăm, bình thường cũng được phụ huynh và học sinh kính trọng.

Thấy Chaeng về bà Park tắt tivi "Lại đây, mẹ có chuyện muốn hỏi con. "

Cô miễn cưỡng đi về phía bà, đặt túi xách lên trên bàn trà rồi ngồi xuống cạnh bà, xoay đi ngoảnh lại cũng không nhìn thấy ba đâu.

"Ba đâu mẹ, ngủ rồi à? "

"Ở phòng sách soạn bài " Bà Park đưa mắt nhìn cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười.

Cảm thấy tối nay mẹ có thâm ý khác, trong lòng cô có chút bất an, nuốt lấy nước miếng.

"Mẹ à, mẹ muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi. "

"Thế nào, thằng bé đó con hài lòng không? "

"Không tệ , nhưng con và anh ta..... chắc là không thích hợp. "

Chaeng cố gắng nói chuyện uyển chuyển, cô cũng không phải là một người thích nói xấu sau lưng người khác.

Nghe thế vẻ mặt bà đột nhiên trầm xuống.

"Cái gì mà thích hợp hay không thích hợp, người bình thường là thích hợp rồi.Chaeyoungg, chúng ta nhìn người quan trọng nhất là nhân phẩm người ta, tiền tài hay diện mạo cũng không quan trọng, người tốt mới là người quan trọng nhất, chuyện này con phải suy nghĩ thật kĩ. "

"Không phải mẹ à, con, con với anh ta có thể thật sự không hợp, giữa chúng con không có chuyện để nói, mà anh ta, anh ta chưa chắc gì đã vừa ý con đâu. " Chaeng giải thích

"Nói linh tinh, dì Han vừa gọi điện cho mẹ nói đối phương cảm thấy rất thích hợp, các con trò chuyện rất suôn sẽ, nó thấy con cũng tốt bảo mẹ dò hỏi thái độ của con. "

Chaeng mở to ánh mắt, trong lòng cảm thán hiệu suất làm việc của nhân viên công chức bây giờ đều cao như thế sao, mới có từng đó thời gian mà tốc độ chỉ còn kém người gọi điện trực tiếp hỏi tin tức thôi

"Mẹ à, con và anh ta thật sự không thích hợp, anh ta muốn con đưa toàn bộ tiền lương cho mẹ anh ta, còn buổi xem mắt ngày hôm nay anh ta chỉ tốn có năm ngàn won, ngay cả cà phê cũng là dùng phiếu giảm giá, con không thể kết hôn với một người con trai không có chủ kiến và keo kiệt như thế. "

Bà Park sửng sốt một cái nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại " Con trai biết nghe lời mẹ là hiếu thảo, hẹp hòi keo kiệt là biết chi tiêu tiết kiệm, chẳng phải con muốn tìm một người không biết hiếu thảo ba mẹ, ra ngoài còn tiêu tiền như nước sao? "

"MẸ ! " Chaeng cáu gắt, giọng nói tăng lên âm lượng không ít so với lúc trước .

Cô đứng lên nói:

"Con ở nhà chướng mắt mẹ thế sao? Mẹ muốn nhanh chóng gả con đi đến thế?!"

"Mẹ thấy con không quên được người kia thì đúng hơn. " Bà cũng đứng lên, có phần tức giận, sắc mặt lạnh lùng rất khó coi.

Chaeng giống như bị chọc vào nỗi đau, sửng sờ, hàm răng cắn chặt vào môi dưới, cơ thể run lên.

"Con nói đi làm sao con chưa chết lòng như vậy, mẹ nuôi con lớn thế này con lại để một thằng đàn ông hành hạ mình thành ra như vậy, lại còn định vì nó suốt đời không lấy chồng phải không? ".

"Vậy thì con thật làm mẹ và ba con thất vọng rồi! Chaeyoung , con không thể chỉ sống vì mình, con cũng phải nghĩ đến ba mẹ nữa chứ, con người ta không thể sống trong quá khứ quan trọng hơn là nhìn về phía trước. "

Bà vừa mắng mà lồng ngực vừa phật phồng vì tức.

Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, thật sự bà cũng đau lòng lắm, chứng kiến toàn bộ con đường tình yêu của con gái khi xưa, con gái luôn là miếng thịt trong lòng bà, cô đau thương bao nhiêu thì bà cũng đau thương bấy nhiêu, nhưng là người không thể sống trong quá khứ, quan trọng là tương lai sau này, việc hôn nhân của cô vẫn còn kéo dài từ sau việc đó đến tận tuổi này, thật sự là không còn kéo dài được nữa, nuôi con khôn lớn không ba mẹ nào là không muốn điều tốt đẹp cho con.

" Tối rồi hai mẹ con còn tranh cãi cái gì? "

Cửa thư phòng mở ra, ông Park đi ra từ thư phòng, đầu tóc hơi bạc, đeo kinh có tác phong học giả. Bà Park tức giận ngồi trở lại ghế sô pha, bộ ngực vẫn phập phồng vì tức. Ông Park liếc nhìn vợ và con gái, vừa rồi ở trong thư phòng cũng nghe được ít nhiều cuộc cãi vả, nhấc chân đi đến chỗ Chaeng, vỗ bả vai con gái.

"Chaeyoung à, mẹ con cũng muốn tốt cho con thôi, có lẽ cách làm có hơi vội vàng nhưng con phải hiểu đó là tấm lòng của bà ấy. "

Chaeng cảm thấy mắt nóng lên, cố gắng chịu đựng để mình không rơi nước mắt, nghẹn ngào nói câu xin lỗi với mẹ, sau đó lấy cái túi xách trên bàn trà chạy về phòng mình.

"Phanh________ ! " một tiếng, đóng cửa lại.

Ông Park liếc nhìn cửa phòng đóng lại nặng nề, lắc đầu thầm than, quay đầu nhìn bà Park đang ngồi ghế sô pha, ngồi xuống cạnh bà đưa tay ra kéo bả vai bà để tựa vào vai mình.

"Đừng tức giận nữa, trong lòng Chaeyoung cũng đau khổ lắm! "

Dựa vào ngực chồng, bà không nhịn được mà rơi nước mắt " Ông nói xem , sao tôi lại sinh ra đứa con gái ngốc nghếch như vậy chứ, vẫn không hết hi vọng, thật ngu ngốc muốn chết, một chút cũng không chịu tỉnh mộng, thật tức chết tôi mà! "

Ông khẽ cười, vỗ nhẹ bả vai bà: " Chaeyoung giống bà, cố chấp giống bà mà! "

Rời khỏi ngực chồng:

"Tôi sợ nó không may mắn như tôi, không gặp được một người chồng giống như ông. "

Ông lại cười, một lần nữa ôm vợ vào trong lòng ngực, nói nhỏ bên tai bà.

"Không đâu, Chaeyoung sẽ gặp được. "

Trong phòng, cô dựa vào cửa ngồi xuống, đầu tựa vào đầu gối, cả người co lại khóc thúc thíc. Trái tim thật đau đớn, mẹ nói không sai, dù đã qua sáu năm cô vẫn không quên được người đàn ông kia, người từng cho cô một tình yêu trong sáng tốt đẹp, cũng là người tàn nhẫn làm tổn thương cô. Cũng không biết đã khóc bao lâu, lúc cô cảm thấy mình gần như đã chảy ra toàn bộ nước mắt chịu đựng mấy năm nay thì cô quật cường lau nước mắt đi, mẹ nói rất đúng, cô không thể sống lưu luyến quá khứ đã qua, cô còn có ba mẹ, cô phải nhìn về phía trước.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro