Chap 106: BẤT TRẮC THI NHAU TỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại lúc sáng là Min đốc công gọi tới, ông ta nói phòng mẫu — sập rồi!


Khi Chaeng cấp tốc rửa mặt thay quần áo chạy đến nơi thì thấy hiện trường hỗn độn, trần nhà phòng mẫu rơi xuống, làm vỡ rất nhiều đồ đạc bên trong. Toàn bộ hiện trường nhìn vô cùng thê thảm. Điều duy nhất đáng ăn mừng là lần này không có người bị thương, nghe nói thời gian sụp đổ là vào buổi sáng, có hai người công nhân đi đến, còn chưa mở cửa đi vào đã nghe thấy 'ầm —' một tiếng thật lớn, sau đó khi bọn họ chạy đến đây, mở cửa đi vào thì hiện trường đã thành như bây giờ.+


"kiến trúc sư Park, cô xem hiện tại phải làm sao bây giờ, thứ hai là thời gian nghiệm thu, như bây giờ, sửa chữa là không thể, dựa theo bản mẫu thi công lại một lần nữa thì thời gian không cho phép rồi!" Nhìn hiện trường bừa bọn này, Min đốc công không dám hi vọng vào buổi nghiệm thu ngày thứ hai.


Chaeng bình tĩnh nhìn khối bê tông rơi từ trên trần xuống, còn có những cái bàn và thùng nước bị khối xi măng đập nát kia. Cho đến bây giờ trái tim Chaeng vẫn còn đập rất mạnh, tiến lên đưa tay sờ vào những cái bàn bị đập hỏng "tại sao có thể như vậy chứ?"


"Tôi cũng không biết, theo lý mà nói tôi thi công cũng là dựa theo bản thiết kế, nếu là bản thiết kế không có vấn đề, như vậy thì tôi thi công —" vừa nói Min đốc công đột nhiên cảm giác mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, nhìn cô rất lúng túng.


An Nhiên liếc nhìn ông ta nhưng không nói chuyện.


Người ta nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, khi trở lại công ty hầu như cả công ty đã đều biết chuyện phòng mẫu xảy ra vấn đề, thấy cô đi vào cô bé tiếp tân lo lắng tiến lên "kiến trúc sư Park, chị không sao chứ. ?"


Chaeng nhìn cô bé, vô lực khẽ lắc đầu "không sao."


Lúc này vừa vào đại sảnh thấy Hara nhìn có chút hả hê từ vị trí đứng lên đi về phía cô "a, tác phẩm thiết kế lại sụp đổ nữa rồi, coi như cô là người đầu tiên ở công ty chúng ta đấy?"


"trước khi nguyên nhân cụ thể còn chưa được điều tra rõ ràng, phiền cô nói chuyện chú ý một chút."


"A." Hara cười lạnh nhìn cô "vậy thì chúc cô may mắn, hi vọng kết quả điều tra được không phải là do bản thiết kế có vấn đề." xoay người trở lại vị trí của mình.


Chaeng mỏi mệt lê người trở về phòng mình, cũng vào lúc đẩy cửa đi vào thì gặp Hyomin đi từ trong ra, nhìn thấy cô ta tỏ vẻ mặt cười như không cười. Nhìn cô rồi lắc lư thân thể rời đi. Chaeng chán nản ngồi vào ghế, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, giờ phút này cả người vô cùng mệt mỏi, có loại uể oải khó tả.


Thế nào cô cũng không nghĩ ra, tại sao phòng mẫu lại đột nhiên sụp xuống! Cô vẫn không cho là bản thiết kế của mình có vấn đề gì, cũng không cho là Min đốc công thi công xảy ra chuyện gì, dẫu sao mấy ngày qua bọn họ luôn thảo luận với nhau, thời gian cô ở phòng mẫu còn nhiều hơn so với ở phòng làm việc. Ngồi bật dậy, mở ngăn kéo ra định bụng lấy bản vẽ ra xem xét lại một lần nữa, nhưng vừa mở ra mới phát hiện, bản thiết kế vốn đặt trong ngăn kéo lúc này không cánh mà bay rồi, tìm mãi mà không tìm được!


Khi Chaeng còn đang lục tung tìm kiếm bản thiết kế, thì cửa phòng chợt bị gõ vang, là cô bé tiếp tân, nói Yang Hyun Suk bảo cô qua đó. Chaeng gật đầu, chính là ông ta không tìm thì cô cũng định qua đó, sự cố lần này tất nhiên là phải khai báo, đối với công ty, đối với hạng mục, đối với mình, đều cần cả.


Đột nhiên nhớ tới cái gì liền gọi lại cô bé tiếp tân đang chuẩn bị rời đi "đợi đã, Bora ở bên ngoài sao?" Cô quay về dường như không nhìn thấy cô ta. Phòng mẫu xảy ra chuyện lớn như thế, vừa rồi cô ở hiện trường gần một tiếng đồng hồ cũng không thấy cô ta qua đó.


"Dạ ?." Cô bé tiếp tân ngẩn người, cố gắng nhớ lại thì lắc đầu "hôm nay em nhớ là chưa nhìn thấy cô ấy, không phải là cô ấy đến muộn chứ?"


Chaeng trong lòng trầm xuống, dường như cô có dự cảm không tốt nào đó, cô rất coi trọng Bora, cô ta đúng là có thiên phú thiết kế, ý kiến rất đặc biệt, cô còn nghĩ đến sẽ cất nhắc cô ta, hẳn là không tới hai năm, chắc chắn tích lỹ công việc của cô ta còn vượt xa mình nghĩ. Nhưng cô nghĩ sai rồi sao?


Đứng dậy sải bước ra khỏi phòng làm việc, dừng lại trước chỗ của Bora.


Đưa tay gõ cửa "cốc cốc cốc."


Trong phòng làm việc Yang Hyun Suk cất giọng "vào đi."


Chaeng đẩy cửa đi vào, Yang Hyun Suk ngồi ở phía sau bàn làm việc, ngẩng đầu thấy cô đi vào, chân mày khẽ nhíu lại "ngồi đi."


Kéo cái ghế trước bàn làm việc của ông ta ra rồi ngồi xuống.


Yang Hyun Suk ngồi dựa vào ghế dựa "vừa rồi tôi tới hiện trường thi công rồi, làm sao lại biến thành như vậy, có thể giải thích cho tôi chứ?"


Chaeng cúi thấp đầu lại ngẩng đầu nhìn ông ta "chuyện này sẽ do tôi chịu toàn bộ trách nhiệm."


"nói như vậy, cô thừa nhận là bản thiết kế của cô có vấn đề?"


"Không." Chaeng lắc đầu, "về bản thiết kế, tôi rất có lòng tin nó tuyệt đối sẽ không có bất kỳ vấn đề nào." Tỷ lệ bản vẽ đã phải trải qua tính toán tỉ mỉ của cô, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề, nói cho cùng làm kiến trúc, sau này cung cấp nơi cư trú cho người ta, lơ đễnh một cái là xảy ra sự cố, bản thiết kế chuẩn xác là thái độ và trách nhiệm cơ bản nhất nên có.


"Vậy nếu không phải là vấn đề của bản thiết kế, thì làm sao nói trách nhiệm do ai gánh chịu?"


"cho dù không có sự cố lần này, tôi cũng phải khai báo rõ ràng về hạng mục này, vì bản vẽ, biến mất rồi." Một nhà thiết kế lại làm mất bản vẽ của mình, còn có chuyện gì buồn cười hơn sao?


Cô không xác định có đúng là bản vẽ bị Bora cầm đi không, bởi vì vừa rồi cô gọi điện thoại cho cô ta nhưng cô ta không nhấc máy.


"Cái gì ?!" Yang Hyun Suk khiếp sợ nhìn cô "bản vẽ, bản vẽ không phải là ở chỗ cô sao, sao lại biến mất chứ?"


"tôi không biết, tôi để ở ngăn kéo của phòng làm việc, nhưng mà vừa rồi lúc muốn tìm, đã không tìm được."


"Bị ăn cắp rồi sao?"


Ngẩng đầu nhìn ông ta "Bora cũng biến mất rồi."


Yang Hyun Suk nhíu mày, hiển nhiên là bất ngờ với chuyện này "cô nghi ngờ phòng mẫu sập và bản vẽ bị trộm liên quan đến Bora sao?"


"Tôi không biết, tôi không có chứng cứ. Hơn nữa hiện tại tôi cũng không tìm được Bora, tôi không cách nào xác nhận hai chuyện này có thật sự liên quan đến cô ta hay không. ?" chuyện không xác định được cô sẽ không mở miệng nói bừa, dù trong lòng hoài nghi, cuối cùng cũng không có chứng cứ.


Yang Hyun Suk im lặng, một lúc lâu mới mở miệng nói "Chaeng, cô phải hiểu rõ tầm quan trọng của hạng mục này đối với công ty chúng ta, lúc đầu tôi phải chịu áp lực mới tranh được cho cô dự án này, tôi biết cô có ý tưởng và thiên phú với thiết kế, hơn nữa cô làm rất tốt, nhưng đây không phải là điểm quan trọng, quan trọng là công ty chúng ta phải đoạt được dự án này, bởi vì đó là mục tiêu trọng tâm nửa năm sau của chúng ta, bây giờ chuyện lại ra thế này, cô bảo tôi ăn nói thế nào với hội quản trị đây."


"tổng giám muốn tôi làm thế nào?"


"cô cũng biết, mặc kệ là vì sao lại xảy ra chuyện này, kết quả đã thế này, cho dù thực sự là Bora trộm bản thiết kế rồi, lại còn động tay động chân vào phòng mẫu, những điều này không quan trọng, quan trọng là dự án này nhất định là vô duyên với chúng ta rồi, tất cả cố gắng trước kia của chúng ta đã uổng phí cả rồi."


Chaeng không nói lời nào, chỉ lắng nghe ông ta nói.


Yang Hyun Suk tiếp tục nói "nguyên nhân xảy ra sự cố công ty sẽ tìm người điều tra, về nhận định trách nhiệm đối với sự cố cũng là chuyện sau khi điều tra ra, hiện tại quan trọng nhất vẫn là làm thế nào để xoay chuyển cục diện này." lại nhìn cô rồi tiếp tục nói "dự án trang viên thể thao này vốn là trọng tâm công việc sáu tháng cuối năm của chúng ta, bây giờ như thế, phòng mẫu bị phá hủy, bản thiết kế đã đánh mất, giờ có nghĩ cách tu bổ cũng vô ích rồi. Dù cho chúng ta không muốn bỏ cũng phải bỏ qua. Như vậy, không có cách nào ăn nói với phía hội đồng quản trị, nhưng nếu thực sự phải ăn nói, thì cũng không phải là không được, có lẽ chúng ta còn có biện pháp khác." Khi đang nói chuyện, Yang Hyun Suk nhìn chằm chằm Chaeng, ánh mắt kia có thâm ý khác.


Chaeng tiếp lời ông ta "tổng giám đốc nói chỉ là biện pháp gì.?"


Yang Hyun Suk cười nhìn cô nói "Chaeng, cô biết tôi muốn nói gì, nếu cô có thể ở trước mặt trợ lí Manoban, a, không đúng, hiện tại phải là phó thị trưởng Manoban giúp công ty chúng ta đoạt được mấy hạng mục quan trọng của ban khoa học kỹ thuật, tôi nghĩ hội đồng quản trị sẽ không nói một lời nữa."


Chaeng không nói chuyện mà chỉ nhìn ông ta chằm chằm. Lần đầu tiên cảm thấy gả cho Lisa còn có điểm tốt như thế, mắc một sai lầm có tính kỷ luật như thế mà vẫn còn có thể dùng phương thức này để cứu vãn, thật không biết là nên khóc hay nên cười!


Yang Hyun Suk nhìn ra sự phân vân của cô, về chuyện này Chaeng chưa từng trực tiếp đáp lại ông ta, luôn trốn tránh không có ý giúp đỡ. Ông cũng không ép cô chỉ thản nhiên nói "cô cứ suy nghĩ kỹ đi, thật ra thì cô cũng biết rõ, coi như là đấu thầu thật sự, công ty chúng ta cũng có thực lực giành được, làm như thế này chỉ là cho có sự đảm bảo thôi."


Chaeng cũng không đáp chỉ gật đầu, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc của ông ta.


Lại trở về phòng làm việc của mình, Chaeng vô lực ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, lúc này Lisa gọi điện thoại tới, cầm điện thoại điện thoại lên nghe "alo."


Nghe ra sự khác thường trong giọng nói của cô nên Lisa lập tức hỏi "công việc xảy ra vấn đề gì rồi sao?"


" Lisa, nếu em về nhà cho Li nuôi, thì thế nào?"


Lisa cười khẽ, không hỏi nguyên nhân chỉ vừa cười vừa nói "được."


Chaeng cũng cười, đây là câu nói hay nhất mà hôm nay cô nghe được. Chaeng nghiêm túc mà thật tình mở miệng " Lisa."


"Li đã từng nói Li thích em gọi Li là Lisa chưa?" Lisa trịnh trọng nói.


Chaeng bị giọng nói nghiêm nghị của cậu khiến cho buồn cười, gật đầu trả lời "Li từng nói rồi."


"Vậy em còn định cứ lấy họ ra mà gọi chồng mình thế sao?"


Chaeng cười khẽ nhạt nhưng cũng là phát ra từ đáy lòng, một lúc lâu mới khẽ gọi "Lisa." Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, không tự nhiên như khi ra ngoài với cậu trước kia, mà có chút không quen, còn hơi ngượng ngùng.


"ừ." Trong thanh âm có thể dễ ràng nghe ra được lúc này tâm tình của cậu không tệ, không, phải nói là rất tốt.


Chaeng khẽ cười rồi quay lại chủ đề vừa rồi, ý cười trên mặt biến mất "nếu mà em bảo Li lấy việc công làm việc tư, Li có làm không?"


Lisa sửng sốt, một lúc lâu mới khẽ hỏi ngược lại "em sẽ làm thế sao?"


Chaeng cười nhẹ lắc đầu nói "em không biết." Cho dù bây giờ đã tới bước này, cô vẫn không muốn mở miệng yêu cầu Lisa vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp gian lận trong việc đấu thầu, công bằng chính trực vẫn luôn là nguyên tắc số một của cô, nếu không cô đã không phải lần lượt, từ chối Yang Hyun Suk hết lần này đến lần khác rồi.


"đã không biết, vậy em còn hỏi làm gì ?." Đây không phải là làm điều thừa sao.


"Em cho là Li sẽ nói được." Chaeng đùa vui nói.


Lisa im lặng một lát mới mở miệng nói "Fany à, có chuyện gì thì nói cho Li biết, được không?"


"công việc xảy ra chút vấn đề, khiến em đột nhiên thấy mệt mỏi quá" Cô đột nhiên cảm thấy mình làm người rất thất bại, hình như trừ một người bạn là Jessica ra, hầu như cô không còn có bạn bè thân thiết nào khác nữa. Cô rất cọi trọng Bora, lại không ngờ sẽ thế này, cô không biết tại sao cô ta lại làm như thế, theo lý thuyết, với tư cách là một người mới, không để cô ta vẽ bản vẽ hơn nửa năm như người khác, mà trực tiếp cho cô ta tham gia vào một hạng mục lớn như thế, tương đương với cho cô ta không gian để phát huy bản thân. Thế nhưng tất cả đều khác xa với suy nghĩ của cô.


"Nếu mà mỏi mệt quá, Li không ngại em quay về cho Li nuôi, tiền tích góp của Li có thể đủ để em khỏi cần đi làm cả đời, đương nhiên, không thể phung phí được." Lisa nói với giọng điệu chắc chắc thật tình.


Chaeng nghe mà ấm áp trong lòng, biết phía sau luôn có một người làm hậu thuẫn cho cô, sau này cô làm cái gì cũng không sợ rồi, cười nhạt "khỏi cần Li nói em cũng biết, em không hề có ý khách sáo với Li đâu."


"Được." Lisa cười đáp lại, hai người lại nói chuyện điện thoại thêm một lát, cho đến khi thư ký Park đi vào báo cho cậu biết là phải vào họp rồi, lúc này hai người mới cúp máy.


Có đôi khi chính là như vậy, rất nhiều chuyện tới dồn dập, thi nhau tới, thậm chí không có chút thời gian rảnh ra cho người ta chuẩn bị. Khi nhận được điện thoại nói bà Park phải nhập viện là vào buổi trưa, người gọi đến là bác Jang, đồng nghiệp của bà Park, bà ấy nói bà Park đang làm việc thì đột nhiên ngất đi, hiện tại đã được đồng nghiệp trong công ty đưa tới bệnh viện rồi. Chaeng bỗng chốc luống cuống, một lúc lâu mới từ từ tỉnh táo lại, xách túi chạy tới bệnh viện, ngay cả Yang Hyun Suk gọi cô ở cửa công ty cô cũng không nghe thấy.


Khi chạy đến bệnh viện bà Park còn đang ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ vẫn đang kiểm tra cho bà, những đồng nghiệp khác của bà đã quay về công ty tiếp tục làm việc rồi, chỉ có bác Jang ở lại bệnh viện chờ người nhà của bà tới.


Chaeng chậm rãi chạy từ ngoài vào, nhìn thấy bác Jang ngồi trên ghế nhựa ngoài phòng cấp cứu "bác Jang, mẹ cháu làm sao rồi? Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên bà ấy lại ngất đi vậy?" Câu hỏi liên tiếp đã phô bày ra sự căng thẳng và lo lắng của cô lúc này.


Bà ấy kéo tay cô "Chaeng cháu bình tĩnh một chút, bác sĩ còn chưa ra ngoài, mẹ cháu không sao, đừng lo lắng."


"Bà, bà ấy đột nhiên sao lại ngất, sức khỏe bà vốn rất tốt mà." Chaeng quýnh lên đến phát khóc.


Bác Jang vỗ về cô, kéo Chaeng ngồi xuống một ghế nhựa bên cạnh, nhẹ giọng an ủi "sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm đi."


Chaeng chôn đầu vào trong lòng bàn tay, một lúc lâu mới ngẩng đầu hỏi "bác Jang, ba cháu đâu?"


"À, lúc Nayoung vừa ngất xỉu bác gọi cho ông ấy trước, nhưng mà ông ấy đang trên lớp không nghe máy, vừa rồi bác đã gọi lại báo cho ông ấy rồi, chắc là đang trên đường đến bệnh viện."


Chaeng gật đầu, cau mày quay đầu lo lắng nhìn phòng cấp cứu được ngăn cách bởi tấm rèm kia.


"Xoạt ——"


Lúc này tấm rèm vải phòng cấp cứu được kéo ra, bác sĩ mặc áo blue đi từ trong ra, vừa tháo khẩu trang vừa nhìn Chaeng nói "cô là người nhà của bệnh nhân Lee Nayoung?"


"đúng vậy, tôi là con gái bà, bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?"


"Yên tâm đi, mẹ cô không có chuyện gì, trong khoảng thời gian này chắc là mệt mỏi quá nên mới ngất xỉu." Bác sĩ nói, quay đầu lại liếc nhìn phòng cấp cứu, tiếp tục nói "nhưng mà tôi đề nghị cô ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày, tiến hành kiểm tra toàn diện, dù sao bệnh nhân cũng không còn trẻ nữa."


Nghe được ông ta nói mẹ cô không có chuyện gì thì Chaeng mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu nói "được, tất cả nghe theo sự sắp xếp của bệnh viện " Mẹ cô quả thật cũng có tuổi rồi, khám toàn diện đúng là cần thiết. Nếu không biết đâu lần sau lại tự dưng ngất xỉu, thế đúng là dọa người rồi.


Lúc này trong phòng cấp cứu, bà Park đã tỉnh lại, nhưng mà vẻ mặt rã rời quay đầu nhìn một lúc lâu mới hỏi "đây là đâu?"


Cô y tá bên cạnh mỉm cười nói với bà "cô à, đây là bệnh viện, vừa rồi cô ngất xỉu, cho nên được đưa đến bệnh viện."


Bà Park nhíu mày cố gắng nhớ lại, bà chỉ nhớ rõ mình đang bận rộn đối chiếu sổ sách, bất thình lình đầu ù lên, rồi cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cái gì cũng không nhớ nữa.


"Mẹ à." Chaeng từ bên ngoài đi vào nhìn bà Park, có lẽ là sau khi sợ hãi, mũi còn ê ẩm, hốc mắt cũng nóng lên.


" Chaeng à!" bà Park hơi bất ngờnhìn cô "sao con lại ở đây?"


"Mẹ còn nói nữa, mẹ làm con sợ muốn chết đấy." nước mắt trong hốc mắt không kiềm được rơi xuống, thật sự là dọa cô mà, vừa rồi nhận được điện thoại của bác Jang, chính cô cũng không rõ làm sao mình tới được.


"haizz , Nayoung à, cô không có chuyện gì là tốt rồi, vừa rồi cô làm cả văn phòng sợ hết hồn, bây giờ vẫn còn hãi hùng đây này." Bác Jang cũng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy bà tỉnh lại coi như là yên tâm phần nào.


"ngại quá, làm phiền mọi người rồi."


"Cô nói gì vậy, cô không sao là tốt rồi." bác Jang giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay "được rồi, cô đã không sao, Chaeng cũng đã tới, tôi đây về trước đã, về báo cho các bà ý tin tức của cô, chắc là đang lo lắng cho cô lắm đây."


Bà Park gật đầu "thay tôi cám ơn mọi người nha."


"tự cô phải chú ý nghỉ ngơi đấy, những thứ khác đừng lo nghĩ, công việc của cô tôi sẽ làm thay cho." quay đầu nhìn Chaeng " Chaeng à, chăm sóc mẹ cháu cho cẩn thận đấy."


Chaeng gật đầu, đứng dậy muốn tiễn bà "bác Jang, cháu đưa bác ra ngoài."


"Được rồi, cháu không cần đưa, bác cũng không phải không biết đường." Bác Jang thẳng thắn nói "cháu cứ ở lại cùng với mẹ cháu đi."

Đến khi trong phòng cấp cứu chỉ còn lại có Chaeng và bà Park, Chaeng vẫn còn không yên lòng hỏi "mẹ, mẹ có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"


Bà Park cười, vỗ vỗ tay cô " mẹ không sao, không hề khó chịu, con đừng lo lắng."


"Vậy —" Chaeng còn muốn nói gì, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng của ông Park từ ngoài phòng cấp cứu "Nayoung , Nayoung à?"


"Là ba." Chaeng đứng dậy đi ra ngoài, thấy ông Park nôn nóng đứng ở bên ngoài, trên mặt tràn ngập lo lắng và bất an.


"Ba."


Ông Park xoay người, lúc này mới thấy Chaeng ở phía sau "mẹ con đâu, bác sĩ nói thế nào, sao lại đột nhiên ngất xỉu chứ?"


"Bác sĩ nói có thể là mẹ mệt nhọc quá nên mới ngất, không sao đâu ba. Nhưng mà đề nghị chúng ta ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày, ngoài ra còn tiến hành khám toàn thể tỉ mỉ lại." Chaeng tường thuật lại.


Nghe vậy ông Park mới yên tâm lại "mẹ con đâu?"


Chaeng dẫn ông tới bên cạnh bà Park, thấy ông nhìn mẹ cô lúc lâu nhưng không nói một câu, cuối cùng ngồi xuống mép giường, đưa tay cầm thật chặt tay bà, thấp giọng nói "không sao là tốt rồi." Lời này nói với bà cũng là nói với chính mình.


Ba người ở phòng cấp cứu không bao lâu thì cô y tá đã sắp xếp xong phòng khám, tới dẫn bọn họ đến phòng khám. Để cho ông Park đi phòng khám với bà, còn Chaeng thì cầm giấy tờ đi làm thủ tục nhập viện cho bà, nhân tiện đến siêu thị cạnh bệnh viện mua chút đồ dùng sinh hoạt.


Đến khi Chaeng làm xong thủ tục nhập viện chuẩn bị đi ra siêu thị, vừa mới tới cửa đột nhiên bị người gọi lại.


"Park Cheyoung?"


Chaeng nghi hoặc quay đầu lại, thấy phía sau là một người đàn ông có vóc người trung bình, mặc âu phục màu đen, đầu tóc chải chuốt chỉnh tề, lúc này đang đứng nhìn cô với vẻ rất bất ngờ. Chaeng nhìn chằm chằm anh ta, suy nghĩ kỹ một hồi lâu mới nhận ra người đàn ông trước mắt này, đây chẳng phải là tên đàn ông keo nhất còn sót lại mà hồi đó cô đi xem mắt – Lee Teuk đó sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro