Chap 110: TỪ CHỨC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì đã hạ quyết tâm nên Chaeng cũng nói sao thì làm nấy, sáng hôm sau đi làm, ở trong phòng làm việc đánh xong đơn từ chức của mình, rồi đứng dậy đi thẳng tới văn phòng của Yang Hyun Suk. Đứng trước cửa phòng làm việc của ông ta, xuất phát từ lễ phép và tôn trọng Chaeng giơ tay lên gõ cửa

"cốc cốc cốc . . . ."

Chờ đến khi bên trong truyền đến tiếng ông ta bảo cô vào thì Chaeng mới mở cửa đi vào. Yang Hyun Suk từ trước máy tính ngẩng đầu lên, thấy rõ người tiến vào là Chaeng thì khóe miệng khẽ nở nụ cười, ngửa người ra phía sau, như đã sớm biết cô sẽ tìm đến.

"Chaeng, ngồi đi."

Chaeng cười nhạt, kéo cái ghế trước bàn làm việc ra ngồi xuống.

"Có câu trả lời rồi chứ?" Yang Hyun Suk thử hỏi, theo như ông ta tính toán, cô suy nghĩ rất nhanh có câu trả lời khiến ông ta hài lòng mới phải, ông ta chỉ muốn tính toán một chút để đảm bảo tuyệt đối thôi.

"vâng, mấy ngày qua đã cân nhắc kỹ."


"cô đồng ý rồi sao?" Nếu cô đồng ý, trong lần cạnh tranh này phần thắng của Yang thị sẽ càng lớn, giành thắng lợi lớn trong việc xây dựng ban khoa học kỹ thuật thì việc bình xét tổng giám đốc hàng năm chỉ là vấn đề hình thức.

Chaeng không nói chuyện, đưa tay đẩy đơn từ chức đã đánh máy từ trước sang cho ông ta, trên trang giấy vẫn còn độ ấm sau khi in ấn.

Yang Hyun Suk vui mừng nhận lấy, vừa cúi đầu nhìn thì nụ cười trên mặt liền cứng đờ, sau đó không cười nổi nữa mà mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói liền trở nên nghiêm khắc "Cô , là ý gì đây ?!" Hài lòng tưởng là chờ vài ngày sẽ chờ được một đáp án vừa lòng, không ngờ lại chờ được một tờ giấy rác rưởi! Ông ta cho là cô có thể từ chối không hợp tác, không nghĩ tới cô lại cho ông một lá đơn từ chức, thẳng thừng nói 'không chơi' nữa!

Chaeng không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt ông ta "Tôi nghĩ mấy ngày rồi, từ khi vừa tốt nghiệp đã tới tập đoàn Yang thị, bảy năm nay tôi chưa hề muốn từ bỏ, nhưng có một số việc tôi khó mà làm được, lầy này vì tôi mà gây ra chuyện nhiễu loạn như thế, tôi từ chức thế này coi như là tự nhận trách nhiệm vậy."

"Cô ..." Yang Hyun Suk nhìn cô, tay nắm chặt đơn từ chức "Chaeng, lần này cô gây ra họa không nhỏ , cô cảm thấy cô từ chức nhận lỗi là có thể bồi thường được sao? Thế thiệt hại của công ty thì sao, cô phải biết công ty giành bao tâm huyết cho hạng mục trang viên thể thao này, thiệt hại hơn một trăm triệu ai chịu trách nhiệm đây?"

"tôi có trách nhiệm hay không, tổng giám đốc Yang biết rõ hơn ai hết, không đúng sao?"

Yang Hyun Suk bình tĩnh nhìn cô, vội rời tầm mắt "Bản thiết kế là cô làm mất, coi như là Bora đánh cắp, nhưng bản vẽ là để ở phòng làm việc của cô, lúc đó khi tôi muốn đuổi Bora, là ai cực lực đảm bảo giữ cô ta lại, chuyện này không trách cô thì trách ai?"

"nếu tôi nói đã gặp Bora rồi thì sao, tổng giám đốc Yang còn cảm thấy chuyện này thực sự là trách nhiệm của tôi sao?"

Yang Hyun Suk mạnh mẽ sửng sốt, nhìn cô chằm chằm có chút ngoài ý muốn, kế hoạch bí mật mà ông ta vạch ra thật đã bị cô nhẹ nhàng làm tan biến như vậy? Bình tĩnh nhìn cô, còn có chút không tin "cô, cô thật đã gặp Bora rồi?" Bora cần dùng tiền gấp, không phải cùng ngày hôm đó đã đi rồi sao?

Chaeng gật đầu nhìn ông ta cười như không cười "cô ta nói với tôi nguyên nhân trộm bản vẽ, ngay cả người bảo cô ta trộm cũng tiết lộ. Tổng giám đốc Yang đoán xem cái người mà sai khiến Bora đánh cắp bản vẽ từ trong phòng làm việc của tôi là ai?"

Vẻ mặt Yang Hyun Suk cứng đờ, nhìn cô yếu ớt rồi quay đầu , đột nhiên lại quay đầu nhìn cô "cho dù cô không liên quan đến chuyện mất bản vẽ, cô cho là phòng mẫu đột nhiên sập xuống, công ty sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô sao?"

"về chuyện phòng mẫu sập rốt cuộc có liên quan đến tôi hay không, ngoài ra bản vẽ thực sự có vấn đề không, tôi nghĩ ông đều biết rõ."

"nếu tôi cứ khăng khăng nói là bản thiết kế của cô có vấn đề, cô cảm thấy công ty sẽ tin tưởng tôi hay tin cô."

Chaeng cười khẽ nhìn chằm chằm vào mắt ông ta "tôi thừa nhận mình không thông minh, nhưng tôi cũng không ngu ngốc đến nỗi bị người ta chà đạp lên mà không biết gì."

Yang Hyun Suk nhìn chằm chằm cô, có lẽ ông ta đã quá khinh thường cô, vốn tưởng cô chỉ có thiên phú về thiết kế, còn chậm chạp với những cái khác, mấy lần bị Hyomin ngấm ngầm mưu tính cũng không thấy cô phản kích, lại không ngờ rằng thì ra lòng cô như gương sáng đã sớm nhìn thấu tất cả.

"Tổng giám đốc Yang, nếu như tôi đoán không sai, ông làm thế này là muốn ép tôi nghe lời để tìm Lisa giúp đỡ. Lisa là người phụ trách việc xây dựng ban khoa học kỹ thuật thành phố, tất cả hạng mục lớn nhỏ đều qua tay cô ấy, tôi là vợ của cô ấy, vậy nếu tôi mở miệng muốn một hạng mục, cô ấy sẽ không thể không để ý mặt mũi của tôi, khi đó chuyện đấu thầu của Yang thị coi như là nắm chắc phần thắng rồi. Tôi không biết ngay từ đầu ông đã coi hạng mục trang viên thể thao là ngụy trang, hay là sau khi xem xong bản vẽ mới không có hy vọng với bản thiết kế của tôi nên quyết định vứt bỏ, nhưng mà tôi muốn nói rằng ông dùng hạng mục này tính toán ép tôi tuân theo là một quyết định sai lầm."

"Chaeng, cô hiểu rõ, nếu cô thực sự từ chức, công ty ắt sẽ truy cứu chuyện này tới cùng. Mặt khác, cô cảm thấy xảy ra chuyện này rồi, cô rời khỏi Yang thị tiếp tục hành nghề kiến trúc, cô cho là còn có công ty khác sẽ chịu nhận cô sao?" Một nhà thiết kế lại gây ra sự cố lớn như thế, rất khó có thể tiếp tục hành nghề.

"ông chỉ muốn lợi dụng tôi để giành được hạng mục ban khoa học kỹ thuật, vì ông biết tôi là vợ của LaLisa, tôi mở miệng nói cô ấy chắc chắn sẽ hỗ trợ." Đột nhiên xoay chuyển đề tài, nhìn ông ta hỏi ngược lại "Vậy ông cảm thấy Lisa biết tôi ở công ty bị chèn ép bất công thế này, ông cho là cô ấy còn có thể giao hạng mục cho Yang thị sao?"

Yang Hyun Suk sửng sốt, vấn đề này ông ta không nghĩ đến.

Chaeng cười lạnh "ông đã nghĩ đến tôi có thể bảo Lisa đồng ý giao hạng mục cho ông, chẳng lẽ tôi lại không thể tố cáo để công ty không thể giành được hạng mục nào sao? ông có thể lợi dụng tôi để nhận được hạng mục ban khoa học kỹ thuật, chẳng lẽ tôi không thể lợi dụng chức quyền của Lisa khiến cho ông không giành được gì sao?" Ông ta có thể đe dọa cô, vậy thì ngược lại cô cũng đe dọa ông ta như thế.

Yang Hyun Suk nhìn cô chằm chằm, điểm này đúng là ông chưa từng tính tới.

Chaeng nhìn bộ dạng của ông ta sững sờ không nói được một câu, biết là cô dọa được ông ta rồi, cuối cùng đứng dậy nhìn ông ta nói "cám ơn tổng giám đốc Yang bảy năm nay đã chiếu cố, tôi đã học được rất nhiều ở Yang thị, cho dù là đối nhân xử thế hay là xử lý công việc."

Yang Hyun Suk nhìn cô nhưng không nói chuyện, sắc mặt cũng đã sớm không còn như vừa rồi, xanh mét cực kỳ khó coi.

"Về hạng mục trang viên thể thao lần này, tôi tự nhận là bản thiết kế tuyệt đối không có vấn đề, mặt khác về chuyện sau khi bị trộm, bản vẽ đã đi đâu, còn phòng mẫu sao lại sập xuống, tôi nghĩ tổng giám đốc Yang biết rõ hơn tôi nhiều, đối với những chuyện này, tôi không cho là tôi cần trình bày hay là phải chịu trách nhiệm. Về phần tôi từ chức, tôi sẽ căn cứ vào hợp đồng mà bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, công việc trên tay tôi đã hoàn thành, đương nhiên nên bàn giao cái gì tôi cũng sẽ tìm người bàn giao rõ ràng." Cuối cùng nhìn ánh mắt tức giận đến mức phun ra lửa của Yang Hyun Suk cô nói chốt lại "nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin phép ra ngoài trước."


Trong phòng làm việc,Yang Hyun Suk nắm chặt lá đơn từ chức của cô thành một đống, Chaeng nói không sai, nước cờ này ông ta đi cực kỳ thất bại, ông ta cho là có thể mượn việc này để ép cô nghe lời lại không ngờ khiến cô từ chức, thực sự là mất cả chì lẫn chài !

Chaeng nói đi là đi, gần như vừa từ phòng làm việc của Yang Hyun Suk đi ra liền gọi đồng nghiệp trong công ty tới bắt đầu giao lại công việc trong tay. Công việc phải bàn giao cũng không nhiều lắm, giao lại hồ sơ mấy hạng mục trước đây, những dự án trên tay mình đã gần hoàn thành rồi, cho nên cũng không có vấn đề gì lớn, như vậy chuyện bàn giao coi như là tiến hành thuận lợi.

Khi cô thu dọn đồ đạc xong xuôi ôm theo hộp giấy rời đi, đi đến trước cửa thang máy, quay đầu nhìn lại tất cả bản thân cô có cảm giác rất khó tả. Cô bé tiếp tân công ty có quan hệ rất tốt với cô, tiễn cô đến cửa thang máy, nhìn cô bé hốc mắt hồng hồng, thầm vì cô mà thấy bất bình, Chaeng khẽ cười với cô bé, bảo cô bé ấy bình thường đọc sách nhiều hơn, tốt nhất là mang mấy cuốn sách kiến trúc đến, ít nhiều cũng có tác dụng. Đến khi ôm thùng giấy vào thang máy đi xuống dưới, trong nháy mắt thang máy mở ra vừa vặn đối diện với Hyomin đang chờ thang máy, Hyomin trông thấy cô thì hơi sững sờ, một lúc lâu mới phản ứng thấy cô muốn đi

"chị từ chức rồi sao?"

"đây chẳng phải là đúng ý cô hay sao ?."

Hyomin nhún vai "quả thật là đúng ý tôi." Cô đi rồi như vậy Yng thị sẽ không có ai khác chống đối lại cô ta, có thể không tốt sao.

Chaeng nhìn cô ta không nói thêm gì ôm thùng giấy đi lướt qua cô ta rồi rời đi.

...

Khi ôm đồ về đến nhà còn chưa đến buổi trưa. Đột nhiên từ chức, cô còn chưa tính xem sắp tới sẽ làm gì , lập tức đệ đơn từ chức lên cho Yang Hyun Suk có liên quan đến Lisa, vì câu nói tối qua của cậu, cậu nói cậu sẽ nuôi cô cả đời, hình như có những lời này của cậu cô thật sự không còn sợ gì nữa. Để đồ vào trong thư phòng, gọi điện thoại cho bà Hwang, vốn định buổi chiều về thăm bà, không nghĩ tới động tác của bà thật nhanh, sáng nay đã đi làm rồi. Chaeng bất đắc dĩ than thở, tất nhiên là cô hiểu tính mẹ, cho dù từ chức bà cũng sẽ làm từng bước theo thủ tục. Chỉ dặn dò bà phải tự chăm sóc bản thân mình đừng làm mệt quá, rồi mới cúp điện thoại, chuyện bản thân mình từ chức cô tạm thời chưa muốn nói cho bà biết, vì không muốn bà lo lắng cho mình.

Như vậy thì đúng là không có chuyện gì làm, cứ ngồi trên ghế sô pha ngửa đầu nhìn trần nhà thật lâu, cuối cùng Chaeng quyết định mình sẽ luyện tập cẩn thận tài nấu nước kém cỏi của mình. Tuy nói sau này để Lisa nuôi nhưng cô cũng không thể được voi đòi tiên được, không làm gì cả còn để cậu tan việc về rồi nấu cơm cho cô ăn, như vậy chính Lisa sẵn lòng cô cũng cảm thấy xấu hổ. Nghĩ như thế Chaeng quyết định thừa dịp khoảng thời gian mình không đi làm này phải luyện tài bếp núc một chút, không nói đến có thể làm đủ sắc hương vị, nhưng ít ra cũng phải làm được bữa cơm ăn tạm được đi.

Nói sao liền quyết định làm như vậy, cầm túi xách và chìa khóa liền ra khỏi cửa chuẩn bị đi mua đồ ăn cho hôm nay. Đẩy xe mua đồ đi trong khu tươi sống của siêu thị, Chaeng cố gắng chọn những nguyên liệu vừa đơn giản vừa dễ làm mà hay ăn, mục đích lần này của Chaeng rất rõ ràng, cô không mong có thể làm nhiều món ăn ngon đẹp mắt khiến người ta thèm ăn, cô chỉ mong có thể làm món không cháy không nhão không chín quá, đơn giản như thế thôi. Cầm một bó cải trắng tươi cho vào xe, gần tới buổi trưa, lúc này có rất ít người trong siêu thị, lác đác mấy người có vẻ trống trải, cho nên chỉ vài tiếng đối thoại cũng bị nghe rất rõ ràng.

Vì vậy khi phía sau truyền đến giọng nói của một người con gái cười duyên làm nũng cùng người đàn ông đi bên cạnh, Chaeng cũng có thể biết rõ những gì họ nói.

"Anh à, em muốn ăn cái này, lát nữa anh nấu cho em có được không ?."

"ừ."

Như thấy được cái gì hợp khẩu vị của cô ta, cô gái chạy về phía trước chỉ vào thức ăn bày trên quầy hàng rồi nói với người đàn ông phía sau "anh à, đúng rồi đúng rồi, em còn muốn cái này."

Chaeng cũng không nghe thấy người đàn ông trả lời, chỉ là vô tình nghe thấy cô không có ý nghe lén . Tiếp tục đẩy xe đi về phía trước, chọn lựa nguyên liệu nấu ăn thích hợp cho mình. Đột nhiên bả vai bị va vào đau nhói, thấy bên cạnh có một thân ảnh nhanh chóng chạy qua, chạy đến khu hải sản cách đó không xa, chỉ vào một con cá được đóng gói đặt trong ngăn tủ "anh Donghae, lát nữa chúng ta làm cá kho đi, em thích nhất món cá kho anh làm."

Lúc này Chaeng mới thấy rõ hình dáng người phụ nữ trước mắt, bỗng dưng trừng lớn mắt, sau đó xoay người quả nhiên người đẩy xe đồ phía sau không phải Lee Donghae thì là ai!

Donghae cũng nhìn thấy cô, đầu tiên là sửng sốt sau đó mừng rỡ đi về phía cô " Chaeng."

Chaeng cười lạnh, mệt cho cô lúc trước còn cảm thấy anh ta thật đã hiểu người mình yêu là Jessica, còn định nói chuyện với Jessica nữa, để thăm dò thái độ của Jessica, nếu là Jessica còn chưa quên được anh ta, như vậy thì cô có thể giúp bọn họ một lần, lại không ngờ anh ta chỉ là diễn trò, xem đi đây không phải là ở một chỗ với người phụ nữ kia sao, tự mình đi cùng đến siêu thị, tự mình nấu cơm cho cô ta ăn, nếu còn nói anh ta không có gì với người phụ nữ này, thật sự là đánh chết cô cũng không tin!

Donghae đẩy xe đến chỗ cô "Chaeng, trùng hợp thế."

Cười lạnh rồi nhìn anh ta lại quay đầu nhìn người phụ nữ kia "đúng vậy , trùng hợp thật."

Donghae cũng không nhìn ra thái độ lãnh đạm của cô, anh ta một lòng chỉ muốn hỏi tình hình của Jessica "Jessica, gần đây có liên lạc với em không, cô ấy, có khỏe không?" Anh ta đợi ở quê của Jessica hơn một tháng, nhưng không có chút tin tức nào của cô ấy, anh ta biết mình đã làm tổn thương cô ấy quá sâu, hiện tại né tránh mình cũng là dễ hiểu. Trong khoảng thời gian này anh ta đã suy nghĩ, nếu đây là điều cô ấy muốn, nếu đây là tốt cho cô ấy, vậy thì anh ta sẽ rời xa, chỉ cần anh ta biết cô ấy ổn là tốt rồi.

"cậu ấy có khỏe hay không có liên quan gì đến anh sao?" Anh ta còn có thể dối trá hơn nữa sao, một mặt nói mình yêu Jessica bao nhiêu, nhưng một mặt lại vẫn ở một chỗ với người phụ nữ này, anh ta thật sự là Lee Donghae mà các cô quen biết hồi đó sao, tại sao một người có thể thay đổi như thế, đến mức mà cô không thể nhận ra!

"Anh, anh chỉ là muốn biết cô ấy có khỏe hay không ?."

"Anh Donghae." Nancy trở lại kéo tay Donghae, ánh mắt đề phòng nhìn Chaeng, cô ta nhận ra Chaeng, cô là người đây la lối hất rượu đỏ trong nhà hàng.

Lạnh lùng nhìn bọn họ, cô thật sự không muốn nói chuyện với những người như vậy, liền xoay người đi thẳng về phía trước.

"Chaeng!" Donghae còn muốn tiến lên gọi lại cô, tay lại bị Nancy bên cạnh lôi kéo, nhìn Nancy lúc này mới hiểu rõ ánh mắt vừa rồi của Chaeng, khóe miệng nổi lên nụ cười khổ sở, đưa tay kéo tay Nancy xuống.

Chaeng chỉ lo đi về phía trước không hề chú ý đằng trước có người hay không, khi cô đâm sầm vào xe mua hàng phía trước, Chaeng mới ngẩng đầu thấy có một cô gái cao hơn đang đẩy xe hàng trước mặt cô, bên cạnh còn có đứa bé, còn đứa bé đang mở mắt to đen nhánh nhìn cô chằm chằm. Chaeng không nghĩ tới đi siêu thị còn có thể gặp phải nhiều người quen như vậy, nhìn Yuri vì sự thất lễ vừa rồi của mình mà lúng túng cười nói "thật trùng hợp vậy ?."

Yuri nhìn cô, trên mặt vẫn không có nhiều biểu cảm" ừ, thật là trùng hợp." vừa rồi cô ta cũng không chú ý đến cô, là Ji Yong bên cạnh chú ý tới kéo góc áo của cô ta, chỉ chỉ người đang nói chuyện phía trước, cô ta mới để ý tới nét mặt của cô không bình thường nên mới dừng bước.

"chào Ji Yong, gần đây khỏe không?"

JiYoung ngại ngùng khẽ cong môi cười với cô, cũng coi như là không xa lạ gì với cô rồi, lần trước ở bệnh viện là cô cùng nó xuất viện, những điều này nó đều nhớ rõ.

Chaeng cũng cười lại với nó, đưa tay sờ sờ đầu nó, lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn đồ trong xe của bọn họ "Cô cũng tới mua thức ăn sao?." Trong lòng chỉ cảm thấy đôi cha con này kỳ lạ, đôi khi cô cảm thấy Yuri đối xử quá lạnh nhạt với đứa bé này, giống như lần trước vậy, lại để nó ngồi một mình trên ghế sô pha trong tiệc rượu, được cô và Lisa đưa tới bệnh viện lâu như vậy cũng không phát hiện ra đứa bé biến mất, còn ở bệnh viện lần trước, cô ta lại có thể vô trách nhiệm nhét con vào bệnh viện,còn mình thì mấy ngày không ngó ngàng tới, ngay cả khi bệnh tình đứa bé đã hồi phục cũng không đến đón nó về. Khiến cô cảm thấy trên thế giới này không tìm ra được người cha nào vô trách nhiệm hơn rồi. Bây giờ nhìn lại bọn họ, cảm thấy như là cô ta cũng không quá lạnh nhạt với đứa bé như cô nghĩ, dẫn theo nó đi siêu thị, mua món ăn mà nó thích ăn, người cha thế này thấy thế nào cũng không phải là một người không thương con.

Yuri gật đầu rồi đẩy xe tiếp tục đi về phía trước "bây giờ hình như là giờ làm việc." Ngụ ý nói là cô đã quá rảnh rỗi rồi, giờ làm việc còn ra mua đồ ăn.


"À, tôi từ chức rồi." Chaeng cũng không để ý nói. Đưa tay lấy hộp trứng gà trên giá thả vào trong xe mua đồ.

Yuri kinh ngạc nhìn cô nhưng cũng không hỏi nhiều.

Hai người đi quanh một vòng, sau khi lấy xong đồ muốn mua, khi đẩy xe đồ người đứng phía trước vừa vặn là Donghae và Nancy. Thấy cô tới đây, Donghae nhìn cô với vẻ mặt cực kỳ khổ sở, há miệng muốn nói nhưng mấy lần không nói nên lời

"không phải như em nghĩ đâu."

"Tôi không cần nghĩ, bởi vì tôi có mắt, tôi sẽ nhìn, sau này, xin đừng hỏi tôi chuyện liên quan đến Jessica nữa, bởi vì anh như thế này khiến tôi cảm thấy anh rất dối trá." Chaeng lạnh lùng nói mà không hề lưu tình.1

Nancy ở bên cạnh tức giận bất bình cho Donghae "này, cô như vậy là sao vậy, nói chuyện có cần phải thế không, cô có biết anh Donghae đã như thế nào trong thời gian qua không, sao cô lại nói anh ấy như vậy!"

Chaeng lạnh lùng nhìn cô ta, giờ phút này cô không muốn để cô ta nói thêm cái gì nữa.

"Nancy, đủ rồi!"

Vẻ mặt Nancy uất ức nhìn anh ta, bĩu miệng.

Cuối cùng ra đến ngoài siêu thị, trong lòng Chaeng vẫn còn âm ỉ lửa giận, cô thật sự cảm thấy không đáng giá thay cho Jessica!

"Không nhìn ra cô còn có một mặt hung dữ như thế." Yuri xách theo túi đồ bên cạnh cười như không cười nói.

Chaeng nhìn cô ta, lửa giận trong lòng từ từ biến mất, người nào mà chả từng cáu kỉnh, nhưng mỗi người luôn có một điểm yếu, chỉ cần không đụng chạm đến điểm yếu của cô thì tất cả đều ổn.

"Cô còn nhớ sợi dây chuyên mà lúc trước cô nhượng lại cho tôi chứ ?."

Yuri khó hiểu nhìn cô nhưng không nói lời nào.

"Lúc đó tôi mua sợi dây chuyền kia là để làm quà tặng kết hôn cho bạn thân nhất của tôi, chú rể là người đàn ông vừa rồi, ba người chúng tôi từng là bạn học, cũng gần mười năm rồi, nhưng mà cô biết không, anh ta và bạn tôi có tình cảm mười năm , thế mà trong lễ cưới, vì người phụ nữ vừa rồi mà anh ta xoay người chạy đi."

Yuri liền cảm thấy tức cười, trong đầu nhớ lại bộ dạng người đàn ông vừa rồi, có hơi bất ngờ vì anh ta lại làm như thế.

Chaeng nhìn cô ta rồi cười nhạt, lần này cũng không nói thêm gì nữa giơ túi đồ trong tay lên "hình như mấy lần gặp cô đều chiếm tiện nghi của cô rồi, vậy lần này lại cảm ơn nhiều."

"lần sau nếu còn có chuyện này, tôi không ngại để cô trả tiền đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro