Chap 142: DẮT TAY DẠO PHỐ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


+

---

Nhìn người đàn ông đứng mắt Jessica chỉ cảm thấy vô lực, càng cảm thấy Donghae trước mắt càng ngày càng không giống bộ dạng trước kia mà cô biết, từ lúc nào anh ta đã học được kiểu sống chết mà quấn lấy thế này, từ lúc nào đã đánh mất vẻ lạnh lùng trước kia.


Nắm chặt túi xách trong tay bước về phía trước, sau đó lạnh lùng không chút biểu cảm đi lướt qua anh ta, giống như người xa lạ không hề quay đầu nhìn lại.


Tay chợt bị bắt lấy, Jessica bị buộc dừng bước, vẫn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng mở miệng:

"buông ra."


"Sica, cho anh thêm một cơ hội nữa, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi!" Donghae nhìn cô, ngữ điệu hàm chứa ý van xin:

"anh yêu em, trước đây là anh không xác định, anh thật sự yêu em, cho anh thêm một cơ hội có được không?"


Anh vẫn tưởng Nancy là người sâu thẳm trong đáy lòng mình, đời này không có ai là có thể thay thế được, nhưng sau khi mất đi, anh mới nhận ra, thì ra trong mười năm này Jessica đã len lỏi vào đáy lòng anh từng chút từng chút một, từ từ thay thế vị trí trước kia của Nancy ở đáy lòng anh, mình đã sớm yêu cô nhưng không hề cảm giác được.


"Ha ha."

Jessica cười rất lạnh, vẻ mặt cũng giống tiếng cười của cô, lạnh đến không hề có nhiệt độ, quay đầu nhìn anh ta, cong môi chậm rãi mở miệng "nếu như thời gian có thể quay trở lại, tôi sẽ yêu anh một lần nữa."


Khuôn mặt Donghae cứng đờ, há miệng nhưng không biết nên nói cái gì, tay vẫn nắm chặt tay cô, không muốn buông ra.


Jessica nhìn anh ta, hỏi tiếp:

"anh nói thời gian có thể quay lại được sao?"


"Sica. . . . . ." Donghae gọi cô với vẻ mặt đau đớn.


"Không thể quay lại, giống như không thể quay lại cái ngày anh chạy khỏi hôn lễ, không thể quay lại cái ngày mà đứa bé trong bụng tôi mất đi, tôi mãi mãi không thể quay lại tôi của mười năm trước, không oán không cầu mà yêu anh." Mặc dù vẻ mặt Jessica rất lạnh, nhưng khó mà giấu được đau đớn trong lòng, hốc mắt hồng hồng, ướt át mù sương.


"Jessica, anh thật sự ——" Donghae nóng lòng muốn giải thích, muốn cam đoan với cô, nhưng Jessica không cho anh ta cơ hội.


Chỉ thấy Jessica giơ tay lên, ngắt lời anh ta:

"bây giờ có nói gì cũng đã muộn." Nhắm mắt lại, đưa tay dùng sức rút tay mình ra, xoay người muốn đi nhưng vừa vặn đối diện với ánh mắt tìm tòi của Yuri.


Hơi giật mình sững sờ, không biết cô ấy chạy tới trước mặt mình lúc nào, cô nhớ rõ ràng là lúc cô ra cửa cô ấy còn đang cầm báo, ăn sáng trong nhà. Nhưng giật mình chỉ trong chốc lát, chỉ gật đầu với cô ấy rồi đi lướt qua cô ấy vào cửa chính công ty.


Donghae muốn bước lên đuổi theo mà lại chán nản ngừng bước, anh biết là mình đã làm Jessica tổn thương quá sâu rồi.


Yuri không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Donghae phía trước, khẽ nhíu mày lại, không nói gì liền đi vào công ty.


Khi Yuri xách cặp công văn đi lên, Jessica đã ngồi ngay ngắn vào vị trí thư ký tổng giám đốc ở cửa phòng làm việc của cô, đã mở máy tính, lúc này cô ấy đang xem xét sắp xếp lịch trình của Yuri hôm nay, xem có chuyện gì quan trọng không, cần chuẩn bị sẵn sàng trước, Jessica vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với công việc thư ký tổng giám đốc hiện nay của mình, vốn là cô làm về thị trường nhưng nửa tháng trước sau khi cô và Yuri đăng kí kết hôn, Yuri liền điều cô lên làm thư ký của cô ấy, hai ngày trước sau khi dẫn cô làm quen công việc, thư ký Kang tiền nhiệm đã chính thức bắt đầu kỳ nghỉ đẻ nửa năm rồi.


Yuri với dáng người cao ngất xách cặp đi vào phòng làm việc của mình, khi đi qua trước bàn làm việc của Jessica thì dừng bước lại, mở miệng nói:

"vào phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện nói với cô."


Jessica buông con chuột máy tính ra, hít sâu, điều chỉnh cảm xúc vừa bị Donghae xáo trộn rồi mới đẩy cái ghế ra đứng dậy, đi theo vào phòng làm việc của Yuri, cũng không đóng cửa bởi vì tầng này chỉ có hai người họ, bình thường không có việc gì sẽ không có ai đi lên.


Yuri thả chiếc cặp trong tay sang một bên, sau đó ngồi vào cái ghế xoay bằng da màu đen của mình, mở máy tính, đồng thời lấy tài liệu mà tối qua mình mang về từ trong cặp ra, cẩn thận sắp xếp lại, nghiêm túc xem xét.


Jessica vẫn luôn chờ cô ấy mở miệng nói hay ra lệnh, hoặc là nói vì sao gọi cô vào. Yuri xem hết công việc tối qua mang về một lần nữa, phân loại cất cẩn thận, rồi cầm lấy giấy tờ còn chưa xử lý ở trên bàn bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu, nhưng lại không hề có ý định mở miệng.


Cứ đứng như vậy gần mười phút đồng hồ, Jessica có cảm giác bị người ta đùa bỡn, nhìn chằm chằm vào Yuri "tổng giám đốc, xin hỏi cô gọi tôi vào là có chuyện gì?"

Chẳng lẽ là gọi cô đi vào để trình diễn tư thế đứng nghiêm quân đội?

Đừng có đùa người ta thế chứ!


Lúc này Yuri mới bỏ tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô rồi mở miệng nói:

"tôi nghĩ cô sẽ có gì muốn nói với tôi chứ."


"Tôi có lời muốn nói với cô sao?" Jessica nghi hoặc nhìn cô, không rõ rốt cuộc mình khiến cô hiểu lầm như vậy lúc nào!


Yuri ngửa người ra phía sau, hai tay khoanh ở trước ngực, "chuyện ở cửa vừa rồi, cô không cảm thấy cần phải giải thích với tôi sao?"


Lúc này Jessica mới kịp phản ứng, thì ra là cô ấy nói đến chuyện cô và Donghae vừa rồi. Nhìn Yuri, trực tiếp kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt cô ấy, đi giày cao gót đứng khoảng mười phút, đứng đến đau cả chân lại không phải là chuyện công việc, vậy mình cũng không cần thiết khách khí với cô ấy, dù sao giữa họ chỉ là quan hệ hợp tác, hẳn là có địa vị ngang nhau mới phải, không có chuyện cô ấy dùng địa vị cao hơn đến nói chuyện với bản thân mình!


Thấy cô ấy ngồi xuống trước mặt mình, Yuri nhíu mày cũng không nói gì, khuôn mặt vẫn là vẻ hờ hững, cũng là vẻ mặt thường xuyên nhất của cô.


Jessica khẽ nhếch cằm, nhìn cô hỏi ngược lại:

"Cô cảm thấy tôi nên giải thích với cô cái gì?"


Yuri cau mày lại, một lúc lâu lãnh đạm mở miệng, "tôi chỉ muốn xin cô nhớ kĩ thân phận hiện giờ của cô, trừ thân phận vốn có của cô ra, đừng quên cô còn là Kwon phu nhân! Đến lúc đó tôi không muốn nhìn thấy tin tức gì về cô trên báo chí, nhất là tin tức về 'phương diện kia'!"

Cô chán ghét hôn nhân của bản thân mình lại bị người ta bình luận trên báo chí, cảm giác này thật không tốt!


Cảm giác bị vặn hỏi thế này thật không tốt, nhìn cô, Jessica phản bác:

"tôi còn giữ hiệp ước, tối qua vừa nhìn lại một lần, tôi còn nhớ trên đó có một điều không được can thiệp vào chuyện riêng tư của đối phương, chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, giờ cô lại vặn hỏi tôi như vậy, có phải là đã vượt quá giới hạn rồi không?"


"Tôi chỉ là muốn mời cô xử lý vấn đề cá nhân của mình cho tốt, đừng khiến vấn đề cá nhân của cô liên lụy đến tôi." Yuri lạnh lùng nói: "tôi ghét bị hỏi những vấn đề vô vị đó."


Jessica nhàm chán nhún vai, đứng dậy, khi xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới lúc đi đón JiYong hôm qua, cô giáo của nó nói chiều thứ sáu này nhà trẻ có đại hội thể dục thể thao, hy vọng phụ huynh các em có thể tới tham gia cùng các bé trong vườn trẻ. Xoay người lại, mở miệng nói:

"đúng rồi, thứ sáu nhà trẻ của JiYong có đại hội thể dục thể thao, cô giáo nói phụ huynh nhất định phải tham gia, có cần tôi sắp xếp thời gian chiều thứ sáu không?"


"Tôi không rảnh."

Yuri cộc cằn nói, lại ngồi thẳng dậy, cầm lấy tài liệu vừa mới xem được một nửa trên bàn, cầm bút, vừa xem vừa đánh dấu.


Jessica cau mày, nửa tháng này cô thấy rất rõ thái độ của cô ấy đối với đứa con, dù là cha con nhưng lại không hề có sự thân thiết giữa cha và con, không hề cảm nhận được chút quan tâm nào với đứa bé, cô thấy đau lòng cho đứa bé kia.

"cô giáo nói phụ huynh phải tham dự!"

Chẳng lẽ chuyện của công ty có thể quan trọng hơn chuyện con mình sao? Cho dù trước đây mẹ đứa bé có làm tổn thương cô ấy thế nào, đứa bé kia cũng là con trai cô ấy, có quan hệ huyết thống, sao có thể vô tình như thế!


Yuri không muốn bàn về đề tài này, chỉ nói:

"vậy cô đi thay tôi."


"Tôi không phải là mẹ nó, cô mới là ba nó!" Jessica trừng mắt nhìn cô, con người này có phần lạnh lùng quá rồi, đối với con ruột mình mà cũng như thế! Chưa nói tới quan tâm, thậm chí còn cảm giác được rất chán ghét!


Yuri lại nở nụ cười, khóe miệng khẽ cong lên, lại ngẩng đầu nhìn Jessica, nụ cười có phần đùa giỡn nói:

"nhưng giờ cô là vợ tôi."


"Tôi —"

Jessica nghẹn họng, nhìn cô ấy thoáng cái nói không nên lời, dù thế nào thì kể từ lúc bọn họ kí tên vào hợp đồng trước đó, hay là từ lúc bọn họ cầm hai bản đăng kí kia ra khỏi cục dân chính, thì không còn nghi ngờ gì nữa cô chính là Kwon phu nhân!


Yuri nhìn cô, cười như không cười tiếp tục nói:

"chúng ta có quan hệ hợp tác, điều này cũng tính là thuộc phạm vi công việc của cô."


Jessica tức giận nhìn cô ấy, nhỏ giọng nói: "JiYong thật sự là con của cô sao? Cô quá lạnh nhạt đi!"

Cô chuyển đến nhà cô ấy cũng gần nửa tháng rồi, nếu không phải đã sớm biết bọn họ có quan hệ cha con, thì thật đúng là không nhìn ra được bọn họ có quan hệ gì, tình cảm của cô ấy đối với đứa bé lạnh nhạt đến mức tưởng chừng còn không bằng người xa lạ!


Nghe vậy, cả người Yuri cứng đờ, vẻ mặt cười như không cười kia trong nháy mắt tắt ngấm, dùng sức cầm bút đến nỗi muốn bẻ gãy bút, thanh âm tiếp tục lạnh xuống âm mười mấy độ.

"đi ra ngoài!"


Tất nhiên là Jessica cảm giác được sự biến đổi thái độ trong nháy mắt của cô ấy, dù không biết tại sao nhưng cô biết điều không hỏi thêm gì nữa, liền xoay người ra khỏi phòng làm việc, còn đóng cửa phòng làm việc cho Yuri, chỉ là trong giây phút đó chợt nghe thấy bên trong truyền đến 'ầm —' một tiếng, nghe như có tiếng tay bị nện mạnh lên bàn làm việc, cả người giật mình, có chút sợ hãi, vô thức quay đầu, nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, Jessica nghi hoặc, vừa rồi có phải cô đã nói sai cái gì rồi không.

Lúc Jessica lái xe tới trường học, JiYong đã được cô giáo dẫn tới đứng ở cửa, Jessica mở cửa xuống xe, áy náy xin lỗi nhìn cô giáo chủ nhiệm lớp của cậu bé nói:

"Xin lỗi đã tới muộn."

Vốn là sẽ không tới muộn, nhưng hôm nay cũng không biết Yuri xảy ra chuyện gì, buổi chiều lúc chuẩn bị họp thì phát ra tức giận nổi khùng nổi điên, liền vung tay làm cho cà phê cô mang tới đổ lên trên văn kiện quan trọng, nên buổi chiều này bọn họ phải làm lại giấy tờ văn kiện kia, đợi đến lúc làm xong thì mới phát hiện đã muộn, vội vàng gọi điện cho cô giáo của JiYong, phiền cô ấy ở lại với bé đến lúc cô tới.


Cô giáo buông bàn tay của JiYong ra để cho bé đi về phía Jessica, rồi cười ngẩng đầu nhìn Jessica "Không có chuyện gì, chỉ là lần sau nếu Kwon phu nhân có chuyện không thể kịp thời tới đây, thì xin cô gọi điện thoại tới báo cho chúng tôi biết, nếu không đến lúc đó các người không tới đây đón, mà cô giáo lại không biết, đứa nhỏ nhất định xảy ra chuyện gì sẽ không tốt."


"Nhất định là vậy rồi!" Jessica vội vàng gật đầu, đưa tay nghĩ muốn nắm tay của bé lại bị bé xoay người tránh né.


Jessica hơi lúng túng cười cười với cô giáo, đối với người 'mẹ kế' như cô, tên nhóc này vẫn không có chào đón. Mấy ngày nay đều là cô tới đón bé tan học, từ trước đến giờ bé cũng không cho cô nắm tay của bé lần nào.


Thấy thế, cô giáo cũng chỉ cười, về chuyện trong nhà của học sinh cô cũng không tiện nhiều lời, chỉ là thấy lúc Jessica chuẩn bị muốn đi thì gọi cô lại còn vẫn không quên nhắc nhở: "Chiều thứ sáu có đại hội thể dục thể thao, hy vọng đến lúc đó Kwon phu nhân cùng Kwon tổng có thể tới đây." Lúc đang nói chuyện thì quay đầu nhìn JiYong đang đứng ở một bên nhìn xe cộ qua lại.


Nhớ tới thái độ của Yuri lúc sáng, mặt Jessica lộ vẻ khó xử, mở miệng muốn cự tuyệt lại bị cô giáo cắt đứt.


"Đa số đứa nhỏ đều có suy nghĩ, JiYong kỳ thật cũng không quá vui vẻ." Cô giáo nhìn cô, nói rất thành khẩn.


"Tôi sẽ cố gắng."


Cùng cô giáo nói lời từ biệt xong, Jessica mang theo JiYong lên xe, cũng không có ngồi lên ghế trước, đứa nhỏ kia liền mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ngồi xuống, sau đó từ trong túi xách đem Transformers của mình lấy ra, một mình loay hoay. Jessica nhìn bé qua gương chiếu hậu, ở chung gần hơn nửa tháng, cô chưa từng thấy đứa nhỏ này nở nụ cười trên mặt mình, một lần cũng không có. Trong lòng không khỏi đau lòng cho đứa nhỏ này, bé còn nhỏ tuổi như vậy, không phải là lúc nên rất vui vẻ hạnh phúc sao?


Một lúc lâu, trong lòng Jessica không tiếng động khẽ thở dài một tiếng, lúc này mới đem ánh mắt thu hồi, khởi động xe rời đi.


Ban đầu lúc cùng Yuri kí cái hiệp nghị hôn nhân, không có nhắc tới chuyện cô chăm sóc đứa nhỏ 'sau khi cưới', công việc của cô là thư ký của Yuri, nhưng để cho tiện chăm sóc đứa nhỏ, cô mỗi ngày có thể tan việc sớm tới đây đón đứa nhỏ tan học.


Nói cái này, ban đầu hai người kết hôn thật cũng đặc biệt có kịch tính.


Lần đầu tiên gặp mặt Yuri cũng không tính là vui vẻ, bởi vì chuyện Chaeng suýt nữa sinh non khiến cô đem Yuri giáo huấn một trận, chất vấn cô ấy làm sao dạy dỗ đứa nhỏ như vậy, lần thứ hai lúc gặp mặt lại cô mới biết được thì ra Yuri là ông chủ của mình, vốn cho là cô ấy bởi vì chuyện của Chaeng sẽ đối với cô có thành kiến thậm chí sẽ đuổi việc cô, nhưng những băn khoăn đó là do cô suy nghĩ nhiều, Yuri nhìn qua rất nghiêm túc làm cho người ta có loại cảm giác không giận mà uy, ít nhất coi như là quân tử, không có công tư không phân minh, lấy công việc trả thù riêng, cố ý trong công việc làm khó cô.


Còn về lần gặp mặt thứ ba, quả thật là không ít hài kịch, càng có thể nói là cẩu huyết nhất, cô hoàn toàn không rõ được tình huống như thế nào mà thành vị hôn thê của cô ấy, còn có vật đính ước, càng về sau còn làm trò trước mặt mọi người tại chỗ hôn cô.


Sau đó mới biết được, thì ra là bởi vì ban thanh tra kỷ luật có một đoạn thời gian đang tra xét vấn đề tham ô, hoài nghi cô ấy thông qua Chaeng tiếp xúc với Lisa, dùng thủ đoạn không hợp pháp không người nhận ra đem dự án của chính phủ thu vào trong tay, sở dĩ tìm cô nói cô là vị hôn thê của cô ấy, chủ yếu là bởi vì món đồ bị chỉ chứng là 'tang vật' tham ô hối lộ lúc ấy đang ở trong tay cô, cũng chính là lúc đó, cô mới biết được cái lễ vật ban đầu khi Chaeng tặng cho cô lúc kết hôn vốn là đồ của Yuri mua, nhưng khi cô đem sợi dây chuyền kia đưa lại cho cô ấy, thì cô ấy nói thẳng không cần cứ vứt bỏ đi, đồ mắc như vậy cô làm sao mà chịu ném đi, sợi dây chuyền đó mang đến cho cô những đoạn trí nhớ không tốt đẹp gì, cô vẫn thu bỏ vào góc khuất nhất trong ngăn kéo.


Cô cho là quan hệ của họ cũng bất quá chỉ như thế, sau này vẫn như cũ không có ảnh hưởng tới cuộc sống riêng của mình, nhưng vào một ngày tan việc thì ngoài ý muốn xảy ra, ở cửa công ty cô gặp phải một vị phu nhân trung niên rất có khí chất, nhìn cô rất là thân thiết, lôi kéo tay của cô nói muốn cùng cô nói chuyện tâm sự mỏng, đang lúc cô còn không hiểu ra sao thì Yuri cầm lấy cặp từ trong công ty đi ra ngoài, sau đó đi về phía vị phu nhân kia thân thiết kêu một tiếng mẹ, cho cô một ánh mắt ý tứ làm cho cô không cần nói chuyện nhiều.


Cuối cùng do công việc hiện tại tìm rất khó khăn, cô cứ như vậy không biết tình huống như thế nào mà theo hai mẹ con họ cùng ăn cơm, trong lúc đó còn bị mẹ của Yuri lôi kéo tay nói một đống thứ, nhưng từ trong lời nói của Kwon lão phu nhân cô loáng thoáng cũng có thể nghe ra, tựa hồ quan hệ của Yuri cha cô ấy không được tốt, hai cha con hình như nhiều năm đã không có liên hệ rồi, bà Kwon bị kẹp giữa chồng và con gái nên những năm gần đây cũng không dễ chịu gì.


Sau bữa cơm quỷ dị đó, chiều ngày thứ ba, lúc cô đang giới thiệu phòng cho khách, điện thoại của Yuri gọi tới, nói buổi tối muốn mời cô ăn cơm, sau khi tan việc trong ngày thì chờ cô ở trong phòng ăn. Khi cô ngồi vào ghế, thậm chí nước còn chưa kịp uống, Yuri đã đưa tới một phần giấy tờ, ý bảo cô mở ra xem, cô cho là công việc xảy ra chuyện gì, sau khi xem xong mới biết được thì ra là hiệp nghị hôn nhân, cũng không tính là hiệp nghị trước hôn nhân, nó giống là một hợp đồng hơn, bất quá giao dịch không phải là phòng ốc, mà là hôn nhân.


Lúc cầm lấy văn kiện Jessica giống như nằm mộng, hoàn toàn không hiểu rõ cô ấy đây là ý gì.


Yuri cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng nói cô ấy muốn cùng cô kí hiệp nghị kết hôn, chính là loại tiết mục cẩu huyết mà Jessica lúc trước luôn thấy xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc trong phim ảnh: 'hiệp ước vợ chồng'.


Cô không giải thích được, còn không thể tiếp nhận, hỏi cô ấy tại sao?


Yuri cũng không nhiều lời, chỉ nói để cho cô cẩn thận nhìn hiệp nghị cẩn thận một lần, suy nghĩ xem có đáp ứng hay không, lại càng lựa chọn nói rõ ràng lần quan hệ hợp tác này, cô có thể coi nó như một phần công việc. Cô lúc ấy hoàn toàn cảm thấy không thể hiểu nổi, bởi vì chuyện của Donghae cô rất khó đi yêu lại, nhưng cô chưa từng nghĩ tới mang hôn nhân của mình đi làm giao dịch. Cho nên đem bản hợp đồng trong tay đẩy trở về, cũng cho thấy lập trường của mình.


Yuri nhìn xấp văn kiện trên bàn, trầm mặc một lúc, chỉ nói một lần nữa đem xấp văn kiện đẩy tới trước mặt cô, sau đó nhìn cô nói, bảo cô trước tiên hãy suy nghĩ kĩ đã, không cần vội vã trả lại cho cô ấy, sau khi suy nghĩ kĩ càng thì trả lời chắc chắn lại cho cô ấy biết, dĩ nhiên nếu cô không muốn tiếp nhận, cô ấy cũng sẽ không miễn cưỡng.


Bữa ăn tối đó cũng không tính là quá cứng nhắc, nhưng cũng không phải rất hòa hợp, cô cho là Yuri còn có thể nói thêm gì đó với cô nữa, ít nhất sẽ khuyên cô đồng ý, nhưng không có, trong lúc dùng cơm hai người không nói một câu. Sau khi ăn xong từ trong phòng ăn đi ra ngoài, cô ấy ít nhất cũng biết phép lịch sự nói đưa cô trở về, trên đường cũng chưa từng nói gì, chỉ là đợi đến lúc đưa cô về đến nhà, khi cô xuống xe thì nói cô cẩn thận suy nghĩ lại.


Nếu như không phải là ngày thứ hai nhận được điện thoại của nhà, cô có lẽ sẽ không xem xét chuyện này, trong điện thoại cô nghe được ba mẹ lo lắng đối với cô, cũng nghe được gần đây bởi vì lúc trước ba ngã bệnh, vay không ít tiền của người thân thích ở quê, hiện trong đó có người bởi vì trong nhà xảy ra chuyện cần dùng tiền gấp, thật sự không còn cách nào, nên hỏi bọn họ có thể đem tiền lúc trước mượn sắp xếp trả lại một phần hay không, ba mẹ dù không muốn để những thứ này quấy nhiễu tới mình, nhưng đã thật sự không còn cách nào, nên mới phải gọi cho cô nói có thể tìm người giúp đỡ hay không.


Cúp điện thoại, cô lại một lần nữa cầm lấy hợp đồng kia, lần này cô cẩn thận nhìn, cũng chỉ là quan hệ hợp tác, hôn nhân giữa hai người bọn họ chỉ là một cuộc mua bán, điều khoản bên trong hợp đồng đều rất rõ ràng, cũng rất hợp lý, không làm cho người ta cảm giác thiên về phía nào, hai người chỉ đơn giản quan hệ hợp tác, cũng sẽ không tồn tại bất kỳ địa vị khác biệt nào.


Khi cô cầm bản hợp đồng tìm Yuri, Yuri cũng không quá nhiều đắc ý, mặt khác cô nói ra trước khi kết hôn hi vọng cô ấy có thể cho cô mượn một khoản tiền, Yuri cũng không hỏi chuyện của cô liền đáp ứng một tiếng, nhưng cô ấy cũng nói ra yêu cầu của mình, hi vọng cô có thể chịu trách nhiệm đón con trai của cô ấy sau giờ tan học, dĩ nhiên, trên công việc cô ấy sẽ cho cô tan làm sớm.


Đối với yêu cầu của Yuri, Jessica không cảm thấy quá đáng, cho nên hai người ở trước sự chứng kiến của luật sư ký tên lên hợp đồng, sau kí xong hợp đồng, sáng ngày thứ hai thì đi cục dân chính.


Bởi vì đèn đỏ nên xe phía trước chậm rãi dừng lại, lúc này từ trong ký ức phục hồi tinh lại thần Jessica không khỏi cũng cảm giác mình rất điên cuồng, ban đầu nghe Chaeng nói chuyện nhanh chóng cưới còn cảm thấy khó có thể tiếp nhận, thậm chí cho là chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh ở trên người của mình, nhưng thật sự xảy ra thì không phải là không có bất đắc dĩ.


Ngẩng đầu từ kính chiếu hậu nhìn lại, vốn muốn nhìn nhóc con kia đang làm gì đó, lúc này thằng nhóc kia cũng không còn chơi Transformers nữa, mà quay đầu nhìn phía ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm, trên mặt lúc này mới có vẻ mặt tương ứng với số tuổi, vẻ mặt háo hức. Jessica tò mò, theo ánh mắt của bé nhìn lại, trên đường đối diện mở ra một cửa hàng Kentucky Fried Chicken, giờ phút này một bà mẹ cũng đang nắm tay con mở cửa đi vào, đứa bé kia so sánh với Jiyong còn nhỏ hơn, hiện tại đang cao hứng chạy nhảy.


Jessica liếc nhìn, khóe miệng nửa ôm lấy, quay đầu nhìn cậu nhóc nói:

"Jiyong, dì dẫn con đi ăn Kentucky Fried Chicken có được hay không?"


Nghe vậy, nhóc con quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng, nhìn Jessica với vẻ mặt mong đợi.

....

Không có đi làm cộng thêm sau khi mang thai Chaeng đối với thời gian trở nên hoàn toàn không có khái niệm, cho đến khi dì Oh nói với cô ngày mai cháu trai cháu gái trở về nhà muốn xin phép nghỉ một ngày Chaeng lúc này mới kịp phản ứng một năm đã qua lại sắp đến quốc khánh.


Tính chất công việc của Lisa hoàn toàn không có bất kỳ ngày nghỉ nào phân chia rõ ràng, một cú điện thoại tới đây, bởi vì vào một ngày nào đó bỗng nhiên có một văn kiện khẩn cấp gửi xuống, vốn tính muốn dẫn Chaeng đi ra ngoài đạp thanh, kế hoạch bất đắc dĩ cũng chỉ có thể gác lại, chuẩn bị một lần nữa quay lại phòng làm việc làm thêm giờ.


Cúp điện thoại, Lisa quay đầu nhìn Chaeng đã thay đổi quần áo bà bầu, "Thư ký Park gọi điện thoại tới nói có một văn kiện khẩn cấp đưa tới, Li phải tới phòng làm việc."


Cô có vẻ thất vọng, nhưng có thể hiểu được, Chaeng rất hiểu lòng người nói:

"Đi đi, công việc quan trọng hơn." Vừa nói, vừa sửa sang lại cà vạt cho cậu.


Lisa áy náy tiến lên ôm lấy Chaeng, nhẹ giọng ở bên tai nói: "xin lỗi em, vì Li không có quá nhiều thời gian ở bên cạnh em."

Bởi vì liên quan tới công việc, cũng không thể cùng người bình thường giống nhau có thể có giờ nghỉ ngơi làm việc, ngay cả hiện tại Chaeng mang thai, bụng lớn như vậy, cậu nghĩ muốn ở bên cạnh cô một ngày cũng đều khó khăn.


"Vậy Li phải làm việc tốt nha, nếu không làm sao có thể nuôi em và cục cưng được." Chaeng đưa tay ôm cậu, khẽ cười nói.


Lisa cũng cười, buông cô ra, trán của cậu chạm vào trán của cô, "Hôm nay dì Oh không ở nhà, có muốn Li đưa em về nhà mẹ hay không?"


Chaeng lắc đầu, "Ba mẹ hôm nay phải đi dự tiệc cưới của con trai một chú họ, không có ở nhà."


Lisa nhíu mày, cậu thủy chung không yên lòng để một mình cô ở nhà.


Tựa hồ nhìn ra cậu đang băn khoăn, Chaeng bĩu môi, sau đó đưa tay đang giữ lấy khuôn mặt của cậu, nửa nghiêng đầu hỏi:

"Lalisa Manoban, Li xem em là người vô dụng sao? Em có thể ở nhà một mình!"


Lisa buồn cười đưa tay kéo tay của cô xuống, thuận thế đặt lên miệng của mình, hôn nhẹ, rồi nói: "Một mình em ở nhà Li không lo lắng, nhưng em bây giờ là ba người ở nhà, Li sao có thể yên lòng?" một cái tay khác qua đặt nhẹ nhàng lên trên bụng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.


"Yah, thì ra là Li lo lắng không phải là em, mà là hai tiểu tình nhân của Li sao?!" Chaeng vờ như tức giận vỗ tay cậu một cái.


Lisa há miệng đem tay của cô thả vào trong miệng của mình, nhẹ nhàng cắn, cũng không có làm đau cô, "Bởi vì em, nên mới lo lắng để ý bảo bối trong bụng của em."


"Cũng biết nói ngọt để lừa gạt em."

Chaeng nhìn cậu vừa bực mình vừa buồn cười, biết rõ cậu am hiểu nhất đúng là lời ngon tiếng ngọt như vậy, nghe như vậy cũng rất đặc biệt hưởng thụ.


Suy nghĩ kỹ một lát, Lisa đột nhiên nhíu mày, "hay là em đi theo Li tới văn phòng làm việc đi."


Chaeng than thở, nhìn cậu nhắc lại,

"Em có thể ở nhà một mình, Li không nên coi em như đứa trẻ vậy."


"Ừ, Li biết em có thể, cũng không xem em là trẻ con, em coi như đi theo Li, có được hay không, hả vợ?"


"nơi nào Li cũng muốn đem em theo cùng sao ?!" Cô không thông minh, nhưng cô cũng không ngu ngốc, còn coi cô như trẻ con để dụ dỗ, thiệt là.....!


"Em theo Li, Li sẽ có động lực, có thể hoàn thành công việc nhanh hơn." Lisa chính là nói dối không cần bản thảo,liền hạ bút thành văn rất có thứ tự.1


"Được rồi."

Cậu kiên trì như vậy cô cự tuyệt không được, cũng không muốn cự tuyệt.


Lúc Lisa mang theo Chaeng xuất hiện ở văn phòng, thư ký Park nhìn đến há hốc mồm, lẳng lặng nhìn Chaeng mà phản ứng không kịp, lấy kinh nghiệm anh ta đi theo bên cạnh Lisa nhiều năm, anh ta vẫn cảm thấy Lisa là người công tư rõ ràng, chưa bao giờ sẽ đem tình cảm đi cùng với công việc, nhưng hôm nay lại mang theo vợ đi làm, thật sự là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.


Chaeng thong dong cười với thư ký Park:

"Thư ký Park có khỏe không?"


Thư ký Park lúc này mới kịp phản ứng, thu hồi cái miệng mở quá độ bởi vì kinh ngạc, thay bằng nụ cười nhiệt tình nói: "Phu nhân khỏe không?"


Chaeng bị anh ta gọi một tiếng phu nhân cảm thấy là lạ, chỉ gượng cười,

"Gọi tôi Chaeng là được rồi."


"Chaeng là lần đầu tiên tới đây sao, chờ một chút cô có muốn tôi dẫn cô đi dạo không?" Thư kí Park ngượng ngùng, đưa tay gãi đầu tóc trông thật ngố.


Còn không đợi Chaeng mở miệng, người kia ở bên cạnh lạnh giọng nói:

"Thư ký Park anh rất rảnh rỗi sao?"


Nghe giọng nói kia thư ký Park liền sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn Lisa "Không có, tôi rất nhiều việc, còn có rất nhiều chuyện chưa có hoàn thành, tôi sẽ đi ngay bây giờ, phó thị trưởng."


Trước lúc thư ký Park xoay người nghĩ bỏ chạy, Lisa càng rảnh rỗi mở miệng:

"Tôi thấy anh rất rảnh rỗi đó, đi lấy hạng mục xây dựng thành phố làm một bảng tổng kết cho tôi."


Thư ký Park chợt quay đầu, kích động nói:

"phó thị trưởng, cái bảng kia tôi đã làm cho cô rồi mà."

Ban đầu anh ta vì cái bảng phiền phức kia liên tục bận rộn hai ngày hai đêm, bận rộn khiến cho anh ta cũng không có thời gian ở bên cạnh bạn gái, thiếu chút nữa làm cho bạn gái của anh ta vì thế mà đòi chia tay với anh ta.


"Ừ, tôi biết."

Lisa gật đầu, trên mặt không có biểu hiện gì "Nhưng mà cái bảng trước kia anh làm cho tôi, tôi đã làm mất rồi, anh không phiền toái thì có thể làm giúp tôi một bản nữa được không ?."


Cậu nói xong chỉ nghe thấy thư kí Park khổ não kêu lên "phó thị trưởng, cô không nên chơi đùa với tôi như vậy!"

Anh ta không phải là sợ Chaeng lần đầu tiên tới đây cảm thấy không có gì vui nên mới nói đưa cô đi dạo chơi, chỉ là nhiệt tình một chút, về phần kia ngay cả nghĩ anh ta cũng không dám! Lấy hiểu biết của anh ta đối với Lisa, cậu làm sao có thể đem tư liệu trọng yếu như vậy đánh mất chứ!


Lisa nhíu mày, quay đầu nhìn anh ta,mở miệng hỏi:

"Có vấn đề sao?"


Thấy thế, thư ký Park chỉ cảm thấy thân thể run lên, nhìn cũng không dám nhìn cậu nhiều một cái, xoay người liền bước đi, vừa đi vừa nói chuyện:

"Tôi phải đi chuẩn bị tài liệu!"


"Ha ha."

Một bên Chaeng bị hai người họ làm cho nhịn không được cười ra tiếng, nói như thế nào cũng cùng ở chung với Lisa hơn nửa năm rồi, không thể nói đối với cậu hiểu biết tất cả như lòng bàn tay, nhưng đối với tính cách và xử sự của cậu cô biết bao nhiêu cũng hiểu, tất nhiên nhìn ra mới vừa rồi đoán chừng cậu đang trả đũa thư ký Park.


Thấy cô cười, Lisa quay đầu nhìn cô, đưa tay vuốt tóc dài mềm mại của cô, giống như lơ đãng hỏi: "Sao vậy, có cái gì đáng cười sao?"


Chaeng dùng lỗ mũi khi hít hà trên người của cậu, sau đó giảo hoạt cười hỏi:

"Em gửi thấy được một mùi vị chua quá, Li có ngửi được không?"


"Ừ, là Li đang ghen đấy."


Cậu thẳng thắn ngược lại khiến cho Chaeng hơi phản ứng không kịp, ngây ngốc nhìn cậu, cô còn tưởng rằng cậu sẽ phủ nhận chứ, cho dù ai bị phá ra ý nghĩ trong lòng cũng sẽ lúng túng không phải sao.


Lisa đưa tay vỗ về mặt của cô, nhìn cô với vẻ mặt buồn rầu "Làm sao bây giờ? Li thật giống như biến thành càng ngày càng không lý trí rồi, thậm chí bắt đầu công và tư chẳng phân biệt được."


Chaeng nhìn cậu mà không nói ra lời, trong lòng lại không biết từ đâu truyền tới cảm giác kỳ quái, rất ngọt ngào.


Giữ lấy khuôn mặt của cô, khóe miệng của Lisa mang theo nụ cười tiếp tục nói: "Li nghĩ đem em giấu đi, để người khác cũng không thể nhìn thấy, để em chỉ có thể cười với một mình Li thôi, trong đôi mắt cũng chỉ có thể nhìn một mình Li."


Chaeng buồn cười vỗ nhẹ lên người cậu:

"Cũng không biết Li có lòng tham muốn giữ mạnh như vậy." Ngón tay mãnh khảnh chọc chọc vào lồng ngực kiên cố của cậu

"Bá đạo."


Lisa cười, cúi người hôn xuống môi của cô, "Chỉ bá đạo đối với một mình em, có được không?."


Chaeng ngọt ngào cười, cười đến mặt mày đều loan ra biên độ đẹp mắt, nhìn cậu nặng nề gật đầu: "Được!"

Cô thích cậu bá đạo như vậy, làm cho người ta cảm giác mình là trân quý nhất, là người được quý trọng.


Hai người như vậy nhìn nhau cười một lát, Lisa mang theo cô vào phòng làm việc của mình, từ phía sau trong giá sách tìm một quyển sách không đến nỗi buồn chán cho Chaeng, để cho cô ngồi vào chỗ nghỉ ngơi trên ghế sô pha của mình, còn cậu thì trở về phía sau bàn làm việc xử lý văn kiện giấy tờ khẩn cấp mà thư ký Park lúc trước đã để lại trên bàn cho cậu.


Chaeng cho rằng quyển sách thật sự rất nhàm chán, chi chít tất cả đều là chữ, cũng những loại học thuật từ ngữ này, Chaeng chỉ cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng, sau đó từ từ cũng mất đi ý thức. Đợi Lisa xử lý tốt một phần văn kiện giấy tờ lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chaeng đã gối lên ghế sô pha ngủ thiếp đi, tiến lên cởi áo khoác đắp lên cho cô, nhẹ nhàng ở trên ghế sô pha ngồi xuống, đưa tay vén lên mấy sợi tóc trước trán của cô, khóe miệng mang theo nụ cười.


"Cốc, cốc, cốc."

Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị gõ vang, thư ký Park đẩy cửa đi vào"phó thị trưởng, ngài bộ trưởng đã đến, muốn triệu tập mọi người."


Đột nhiên không dám lên tiếng, bởi vì nhìn thấy Lisa trước mắt đang làm động tác chớ lên tiếng với anh ta, lúc này anh ta mới thấy Chaeng đang nửa nằm trên ghế sô pha ngủ.


Lisa đứng dậy đi về phía anh ta, giảm thấp thanh âm xuống hỏi:

"Chuyện gì?"


Thư ký Park thấy vậy, cũng giống như cậu giảm thanh âm thấp xuống nói: "Ngài bộ trưởng đã đến, triệu tập mọi người ở trong phòng họp số một chuẩn bị họp, chắc là nói về chuyện giấy tờ văn kiện khẩn cấp buổi sáng."


"Tôi biết rồi."


Thư ký Park gật đầu, xoay người trước tiên lui ra khỏi phòng làm việc.


Lúc Chaeng lần nữa tỉnh lại thì trong phòng làm việc sớm đã không còn thấy thân ảnh của Lisa, cô nghi ngờ dụi dụi mắt, vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu thì nhìn thấy điện thoại của cậu đặt trên bàn. Nghĩ thầm cậu có thể đi tolet rồi, cũng không nghĩ gì nữa lại cầm quyển sách kia đọc. Đợi một lúc lâu nhưng không thấy người trở lại, cô liền cau chân mày, không biết Lisa đến tột cùng là đi đâu.


Cô không yên lòng nên đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài phòng làm việc ngay cả thư ký Park cũng không có ở đó, nghi hoặc, đồng thời mang theo hiếu kỳ đối với tòa nhà này, mới đi đến đầu hành lang, chỉ thấy có hai người từ phía dưới cầu thang đi lên, lúc Chaeng nhìn thấy hai người kia đồng thời hai người đó cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn thấy Chaeng.


Chaeng sửng sốt, nhận ra người đi lên là chủ tịch tập đoàn Choi thị - Choi Min Kyung. Chủ tịch Choi hiển nhiên cũng nhận ra cô, cười nhạt gật đầu với Chaeng

"Chaeng, đã lâu không gặp."


Chaeng cũng cười với ông ta "chủ tịch Choi đã lâu không gặp."


Đợi Lisa họp xong trở lại, chỉ thấy Chaeng và chủ tịch Choi ở trong phòng làm việc đang nói chuyện rất hăng say.


"Chú Min Kyung tại sao cũng tới vậy?"

Lisa vừa cười nói vừa đem tài liệu thả vào trên bàn làm việc của mình, sau đó đi tới bên cạnh Chaeng ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, tay rất tự nhiên khoác lên trên bả vai của cô, còn Chaeng thì quay đầu cười nhạt với cậu, hai người liếc mắt nhìn nhau.


"Chú tới tìm ngài bộ trưởng, lúc đi ngang qua tầng này của cháu vừa lúc gặp được Chaeng, cho nên cùng Chaeng nói mấy câu." chủ tịch Choi cười nhạt nói, sau đó đứng dậy: "Xem ra hội nghị của các người cũng đã xong, chú phải tìm ngài bộ trưởng ông ta hẳn là rảnh rỗi quan tâm tới chú."


Lisa khách sáo nói:

"Chú Min Kyung sao không ngồi thêm một chút?"


"Không được, chú ở lại sẽ làm trở ngại hai vợ chồng các cháu tình cảm mặn nồng, báo ngày đó chú đã đọc rồi."


Bài báo ngày hôm đó Chaeng cũng đã đọc, mặt cô đỏ lên, cả người ngượng ngùng, oán giận quay đầu nhìn Lisa. Lisa với vẻ mặt cười nhạt, không một chút ngại ngùng cùng không được tự nhiên.


Đưa chủ tịch Choi ra cửa, lúc tới cửa, ông ta đột nhiên quay đầu, nhìn Chaeng thần bí cười cười, "Chaeng, điều chú mới vừa nói với cháu, cháu suy nghĩ kĩ một chút, nhất định đừng lãng phí thiên phú của cháu."


"Dạ được, cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ."


Lisa nâng mày, cậu vừa mới không có ở đây, hình như đã bỏ lỡ điều gì đó?


Đợi sau khi chủ tịch Choi đi, một lần nữa đóng cửa lại, Lisa nhìn cô hỏi:

"Mới vừa rồi chú ấy nói em suy nghĩ cái gì?"


Chaeng di chuyển ánh mắt, nhìn cậu hỏi:

"Li nói em ở nhà nhận mấy dự án làm thì như thế nào?"


Cô nói như vậy cậu liền hiểu rõ rồi, nhíu mày, không quá đồng ý nói: "Chaeng, em không nhớ hiện giờ em đang có thai sao?"

Cậu nhìn cô lúc trước bởi vì theo đuổi việc vẽ bản thiết kế mà bất chấp tất cả, cậu không muốn cô khổ cực như vậy, bây giờ còn đang mang thai nữa.


Chaeng cong miệng, ngón tay vẽ vài vòng nhỏ trên ngực cậu, nhỏ giọng nói thầm: "Em biết ngay Li sẽ không đồng ý mà."

Bởi vì biết cậu sẽ không đồng ý, nên cô cũng không tùy tiện đồng ý với chủ tịch Choi.


Lisa đưa tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, "Chaeng ah, chúng ta bây giờ lấy cục cưng làm trọng, được không?"


Chaeng mặc dù cảm thấy mất mát, nhưng biết cậu là vì tốt cho mình, đầu hàng gật đầu.

"Được."


Lisa tất nhiên nhìn ra sự cô đơn trên mặt cô, nhìn văn kiện giấy tờ đặt trên bàn làm việc, nghĩ thầm, cũng may không vội, nếu không sẽ chờ khuya về nhà làm đêm xử lý cũng không sao.


Trong lòng quyết định ý kiến như vậy, Lisa vuốt đầu của cô "Đi thôi Li cũng bớt bận rồi." cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã gần đến bữa trưa rồi.

"Chúng ta đi trước ăn cơm, sau đó lại lái xe đi đạp thanh?"


"Ừ."

Chaeng cười gật đầu, đưa tay tùy ý cho cậu cầm lấy.


Bởi vì là ngày nghỉ lễ, trên đường người đặc biệt nhiều người, người yêu nhau, bạn bè, cũng đều có người đi cùng, dĩ nhiên trên đường xe cũng nhiều, con đường nào cũng xuất hiện tình trạng tắc đường.


Lisa và Chaeng bị tắc ở con phố trước cửa tòa nhà chính phủ, thật vất vả mới tiến lên phía trước được một chút, Lisa quyết đoán đem xe dừng ở trước mặt một nhà hàng, sau đó đỡ Chaeng xuống xe.


Vừa đi, Chaeng vừa cười, tựa hồ tâm tình rất tốt.


Lisa thì lại buồn bực, cậu hoàn toàn không nghĩ tới ngày quốc khánh người và xe sẽ nhiều như vậy, đi trên đường đều bị cản trở.


Càng làm cho anh buồn bực chính là hôm nay ngay cả muốn tìm một nhà hàng đều chật ních người, từ phòng làm việc đi ra đã hơn một giờ, hai người còn đang trên đường đi tới, ngay cả quán cơm nhỏ tìm khắp cũng không tới.


Cúi đầu hỏi Chaeng:

"Em đói không?"


Chaeng chuyển lưu tròng mắt, gật đầu. Gần đây một thời gian ngắn ăn nhiều đều đã thành thói quen, mỗi ngày cũng phải ăn nhiều bữa ăn. Buổi sáng ăn đến bây giờ, đúng là hơi đói bụng. Lisa áy náy, đưa tay đem cô kéo tới gần mình, tránh cho người trên đường va chạm tới cô.


"Nếu không chúng ta trở về thôi, Li làm bữa trưa cho em." Lisa nói.


Chaeng lắc đầu:

"Nếu để em đợi đến khi về nhà em sẽ đói mốc meo mất."


"Nhưng mà em đói bụng rồi."

Chaeng suy nghĩ một chút, hai người cách đường dành riêng cho người đi bộ cũng không xa, giảo hoạt nhìn cậu nói:

"Li đi theo em đi dạo phố đi."


"Đi dạo phố?" Lisa nhướn mày.


Chaeng gật đầu, giơ lên hai bàn tay của hai người đang nắm chặt, "Chúng ta hình như chưa từng đi dạo lần nào, Li đi dạo cùng với em đi, dù sao hôm nay trên đường tắc đường cũng lớn, đạp thanh chúng ta chắc là không đi được rồi, em cũng không muốn giống như ở nhà, cho nên, chúng ta đi dạo phố đi."


"Đi dạo phố có thể, nhưng chúng ta trước phải tìm một chỗ ăn cơm đã, không thể để em đói bụng."


Chaeng vòng vo suy nghĩ, kéo tay của cậu đi về phía trước "Em biết có một chỗ ăn rất ngon."


Lisa sau khi kịp phản ứng tùy ý cô kéo đi, chỉ là ở phía sau bật cười lắc đầu, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.


Lisa ngó chừng đồ còn bốc hơi nóng trên tay Chaeng, cậu cau mày lại "Cái này vệ sinh không?"

Trên đường cái người đến người đi, bụi bay đầy trời, cũng không thấy người chủ kia lấy cái gì che đậy.


Chaeng nhìn vào mắt cậu, đỡ lấy cái bụng to đùng, đang cầm canh thịt bò vừa mua xong còn nóng hổi rưới tương trên mặt, cười híp mắt nói:

"Không thể luôn để ý như vậy, có đôi khi cũng phải chấp nhận hạ xuống, nếu không sẽ bỏ qua rất nhiều thứ." một bên nuốt một ngụm nước bọt, cô cũng đã thật lâu không có ăn cái này rồi, hình như từ khi ra khỏi trường học bắt đầu đi làm, mỗi ngày đều bận rộn, làm kiến trúc sư thời gian nghỉ ngơi luôn không có cố định, có đôi khi bận rộn suốt một tuần lễ, liên tiếp chừng mấy ngày cũng không có nhắm mắt, có thời gian nghỉ ngơi đều núp ở trong nhà ngủ ngon. Hình như đi dạo phố, luôn không đủ thời gian, mua đồ hay quần áo đều đến siêu thị mua, một lần là mua xong.


Nhìn Chaeng nóng lòng, dùng một chiếc thìa nhựa múc một ít canh thịt bò đưa vào trong miệng mình, còn không có nếm đến mùi vị, trước đã bị nóng một đầu lưỡi, tính trẻ con oa oa kêu to:

"Thật nóng, thật nóng, nóng quá."


Lisa khẽ thở dài một tiếng lắc đầu, đưa tay nhận lấy chiếc thìa trong tay cô thổi nguội, kéo cô đi tới ven đường đứng, buồn cười nhìn mắt cô:

"Làm sao lại giống như trẻ con vụn về thế." Cầm lấy chiếc thìa nhựa duy nhất trong tay cô, múc một ít, sau đó thả vào bên miệng nhẹ nhàng thổi, lại đưa tới bên miệng cô, nhẹ dụ dỗ nói:

"Há miệng ra nào."


Chaeng cười lan tới chân mày, nghe lời đem miệng mở ra, tùy ý cậu đem mùi vị thức ăn đưa vào trong miệng mình, không nóng không lạnh, cộng thêm mùi vị trong trí nhớ kia, Chaeng thỏa mãn nhắm mắt lại, thở dài nói:

"Ăn vẫn ngon giống như lúc trước!"


Lisa cũng mỉm cười, liền múc một thìa giống như lúc nãy đưa tới bên miệng thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng để cho cô há miệng ăn. Chaeng ăn được rất thỏa mãn, đợi đến lúc ăn hết hơn nửa chén, cậu tiếp tục đút cô cũng không mở miệng nữa, nhìn cậu lắc đầu nói:

"No rồi, còn dư lại để cho Li ăn."


Tâm tư nhỏ của cô cậu tất nhiên hiểu được, nhưng cô kiên trì cậu cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể đem đồ ăn còn dư trong nửa chén kia ăn hết. Sau đó ở dưới đôi mắt mong đợi của cô gật đầu nói ăn ngon. Nghe vậy, Chaeng liền rất thỏa mãn cười lan tới chân mày, một lần nữa nắm tay của cậu cứ như vậy đi trong đám người.


Lisa thì luôn đề cao cảnh giác, rất sợ người đi tới đi lui đụng vào cô, luôn đem cô che lại trong phạm vi bảo vệ của mình.


Hai người cũng không mua cái gì chỉ là đơn thuần đi dạo phố, Chaeng rất thích cảm giác dắt tay người mình yêu đi dạo như vậy trong đám đông, rất kiên định và an toàn.


Nhìn đến hai bên đường bày đầy đồ ăn vặt, Chaeng luôn có cảm giác chảy nước miếng, nhưng có nhiều thứ không tốt, cho dù cô làm nũng, Lisa cũng kiên quyết không đồng ý. Sau đó Chaeng sẽ mất hứng bĩu môi, sau khi nhìn tiếp những đồ ăn ngon trước mắt cô sẽ nhanh chóng quên hết tất cả những điều không vui lúc trước, chỉ vào quầy hàng phía trước vỗ tay Lisa, giống như hiện tại,

"LiLi à, Li nhìn đi, là Tteokbokki đó."


Lisa bất đắc dĩ lại buồn cười, sủng nịnh gật đầu: "Được rồi, bên kia quá nhiều người, em đứng đây, Li đi mua cho em."


Chaeng nặng nề gật đầu, giống như một đứa nhỏ chờ được quà, biết điều là được rồi.


Chaeng đứng ở dưới một cây ngô đồng, nhìn thân người nhỏ bé kia vì mình chen chúc ở trong một đám người chỉ vì mua cho mình Tteokbokki, cô khẳng định cậu nhất định chưa từng tới những con phố này, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Cũng không phải nói muốn ăn, nhìn cậu vì cô chen chúc trong một đám đông, trong lòng có loại cảm giác ngọt ngào không nói ra lời.


"Chaeng?"


Đang lúc Chaeng mang vẻ mặt hạnh phúc nhìn Lisa vì mình chen chúc ở trong đám người, phía sau truyền đến tiếng một người đàn ông quen thuộc, mang theo dò xét và không xác định. Chaeng quay đầu, chỉ thấy Nichkhun đang đứng ở sau lưng cô, nhìn thấy cô trên mặt hiện lên một tia mừng rỡ.


Chaeng hơi sửng sốt, ngoài ý muốn lại ở chỗ này gặp được anh ta, chỉ gật đầu, trên mặt cũng không có quá nhiều vẻ mặt. Cô xoay người Nichkhun lúc này mới thấy bụng tròn vo của cô, trên mặt mừng rỡ liền tối sầm không ít, gượng cười nói:

"Lần trước, bài báo lần trước anh đã đọc rồi."


Chaeng gật đầu, đối với Nichkhun cô chỉ cảm thấy không có gì để nói.


Nichkhun cũng phát giác sự lúng túng, cố gắng muốn tìm chút đề tài:

"Em..."


"Anh Nichkhun" Một giọng nữ truyền đến cắt đứt lời của Nichkhun còn chưa nói xong.


Nghe tiếng, Chaeng ngẩng đầu, chỉ thấy Hyomin ở phía sau Nichkhun trong tay đang cầm hạt dẻ rang đường đi về phía bên này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro