Chap 27: BẦY CHIM LẠC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Chaeng và Lisa về đến , ông bà Park vẫn còn đang bận rộn trong bếp , thấy hai đứa về , bà Park đuổi ông Park ra ngoài ngồi cùng Lisa , còn Chaeng xung phong vào bếp nhận trợ thủ cho mẹ , tất nhiên hai mẹ con nhân cơ hội tâm sự riêng rồi .

Nhìn một chút ông Park và Lisa đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nói chuyện gì đó , bà Park ở trong bếp vội kéo con gái lại nhỏ giọng hỏi " Chaeyoung à , nó đối xử với con tốt chứ ? " là người mẹ , điều bà lo lắng nhất không phải là gả con gái thế nào mà là quan tâm xem con rễ đốixử với con gái như thế nào , chỉ có đối tốt với cô thì mới coi như là gả đúng người , nếu không cho dù điều kiện có tốt hơn nữa mà chồng không thương mình thì làm gì có hạnh phúc đây .

Chaeng gật đầu " Cô ấy đối xử với con rất tốt " lời này cũng không phải là an ủi mẹ , ngắn ngủi vài ngày sống chung , Lisa đối xử với cô thật không có gì để nói .

" Vậy là tốt rồi " nghe vậy bà Park vui mừng gật đầu , năm xưa nhìn con gái vì Nichkhun mà đau khổ , bà sợ cô dẫm vào vết xe đỗ của mình , nhưng mà ông Park nói không sai , bà có thể gặp được người đàn ông như ông , dĩ nhiên Chaeng cũng có thể gặp người biết quý trọng cô .

" Mẹ à , trong nồi của mẹ là canh gì vậy , thơm quá ! " Chaeng muốn đưa tay mở nắp để xem lại bị một tay bà Park giữ lại

" Còn chưa có chình , không được mở . Là củ mài hầm gà ác mà con thích ăn nhất đó " vừa nói bà vừa đẩy cô sang một bên " con đi ra ngoài đi , trong này nhiều dầu mỡ , con cũng không giúp được gì hết , đi ra ngoài với Lisa đi "

Chaeng thè lưỡi ra nói " để cho cô ấy và ba nói chuyện , con không muốn tham gia " ra ngoài đó cô cũng không biết nói chuyện gì với cậu , mặc dù nói cả hai là vợ chồng nhưng cô chính là không quen thuộc cho lắm .

" Vậy con vào phòng con đi , mẹ đã dọn xong đồ của con rồi đó , con coi còn sót thứ gì hay không ? " bà mở nắp nồi canh nhìn một chút , thấy màu canh đoán chắc 10 phút nữa là chính .

Chaeng ôm lấy mẹ từ phía sau , làm nũng để cằm lên bả vai của bà , biểu môi nói bên tai bà " mẹ à , con không muốn dọn đi "

Bà tức giận , vỗ nhẹ tay cô , cười mắng " bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như đứa trẻ con vậy , đã kết hôn rồi còn không muốn dọn thì bao giờ mới dọn đây "

" con không muốn dọn không thì mẹ cho con ở nhà suốt đời đi " Chaeng đùa giỡn nói

" Thôi thôi thôi , ở nhà 28 năm còn chưa đủ hả "

" chưa đủ , con muốn ở cả đời "

" Con không đủ còn mẹ thấy con đã chán lắm rồi , ước gì con nhanh chóng gả ra ngoài " bà Park cười nói " đừng làm nũng nữa , mau kiểm tra xem còn quên cái gì nữa để còn ăn cơm "

Chaeng gật đầu , từ phòng bếp đi ra ngoài .

Lisa trò chuyện với ông Park ngoài phòng khách , còn biết được cậu cũng luyện viết thư pháp liền kéo cậu đến thư phòng , nói muốn xem chữ của cậu .

Thấy không từ chối được Lisa cũng không từ chối nữa , đề bút viết lên trang giấy trắng chữ 'Young ' , cầm bút vô cùng khỏe khắn , rất thích hợp .

" Lisa à , con luyện chữ đã bao lâu rồi ? " ông Park nhìn chữ trên giấy , không nhịn được liên tục gật đầu , chữ viết của cậu đích thực vô cùng đẹp , dù ông đã luyện chữ hơn ba mươi năm cũng không dám nói mình viết đẹp hơn cậu .

" Khiến ba vợ chê cười rồi , từ tiểu học con đã bắt đầu luyện chữ rồi , nhiều năm như vậy mà chẳng tiến bộ gì hết " cậu khiêm tốn nói

" Không đâu , chữ con viết rất đẹp , mạnh mẽ rất có hồn , mỗi nét bút đều vô cùng thích hợp " ông tán thưởng , trong lòng lại càng vừa ý với người con rễ này .

Bà Park đẩy cửa vào , nhìn hai người họ cười nói " ra ngoài ăn cơm thôi , cơm nước xong rồi lại nghiên cứu chữ "

" a đúng rồi , ra ngoài ăn cơm thôi con " ông Park cười nói .

Ba người bước ra từ thư phòng , dường như Chaeng vẫn còn ở trong phòng , bà Park cất giọng gọi cô " Chaeyoung à , ra ngoài ăn cơm thôi con "

Đến khi ba người ngồi xuống bàn ăn cũng không thấy cô ra ngoài .

" Con bé này ở trong phòng làm cái gì vậy , đến lúc ăn cơm cũng không biết đi ra " nói xong bà Park định đứng lên đi gọi cô lại bị Lisa ngăn lại .

" Mẹ vợ à , để con đi "

Hai ông bà trao đổi ánh mắt , mỉm cười gật đầu " được rồi con đi đi , phòng của Chaeyoung là phòng đầu tiên bên trái "

Lisa gật đầu , đứng dậy đi đến phòng Chaeng , gõ cửa thì không thấy trong phòng có động tĩnh gì , cậu liền đẩy cửa đi thẳng vào , nhìn thấy Chaeng đang ngồi bất động ngây ngốc ở đầu giường , trên tay cầm một quyển sách , cô không có xem nhưng lại xuất thần như vậy , thậm chí không có phát giác ra được cậu đã vào phòng .

Lisa đi đến trước mặt cô , đưa tay lấy quyển sách trong tay cô ra , là tập ' Bầy chim lạc ' của Tagore .

Đến khi quyển sách trên tay bị lấy đi Chaeng mới hồi phục tinh thần , nhìn Lisa đang đứng trước mắt , nhưng hoàn toàn không biết cậu vào phòng từ lúc nào .

Lisa lật xem tập thơ " Tập thơ này Li đã học hồi trung học , bao nhiêu năm rồi cũng chưa có động vào , chắc là đã ném vào thư phòng của ba rồi "

Chaeng đứng lên , lấy quyển sách trong tay cậu , không tiếp lời mà hỏi ngược lại " Sao cô lại vào đây"

Lisa cười , quay đầu quan sát phòng của cô , căn phòng được bó trí đơn giản và trang nhã , vách tường màu trắng thuần phối hợp với tủ áo đồng màu , không có bàn trang điểm như con gái bình thường , gần ban công có một bàn đọc sách không lớn . Phía trên bày biện một số bộ sách chuyên ngành kiến trúc sư , cùng giấy vẽ và thước to . Trên tủ đầu giường đặt một cái đèn bàn nhỏ , ngoài ra còn một khung ảnh nhỏ , trong ảnh là Chaeng tóc dài xỏa ngang vai , mặc đồng phục học sinh , trên khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào rất đẹp , đối mắt cười khép lại tạo thành vầng trăng khuyết dễ thương vô cùng

Lisa khom lưng cầm lấy tấm ảnh , nhìn Chaeng trong tấm ảnh nói " Em hẳn nên cười nhiều hơn , em cười rất đẹp Chaeng à ! "

Da mặt Chaeng ửng đỏ , đoạt lại tấm ảnh từ trong tay cậu , từ nhỏ da mặt cô đã rất mỏng rồi , không chịu được những lời khen ngợi cũng như nhừng lời cười nhạo . Cậu mỉm cười , lấy quyển sách và tấm ảnh trong tay cô để lên trên tủ đầu giường bên cạnh , kéo tay cô đi ra ngoài , mở miệng nói 1

" Cơm chính rồi , mẹ vợ bảo Li vào gọi em ra ăn cơm " 2

Hai vợ chồng ông Park nhìn hai người nắm tay nhau bước ra ngoài , gương mặt cô còn đỏ ứng hơn thì hai người già nhìn nhau cười mờ ám .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro