Chap 84: KÌ LẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để điện thoại xuống Chaeng khẽ thở dài ngã trên chiếc ghế xoay .

Mới vừa cùng Jessica nói chuyện điện thoại xong , có thể nghe được tâm tình của cô ấy không tệ lắm , trong lúc nói chuyện đều mang theo nụ cười . Hôn lễ của Jessica sẽ được tổ chức vào ba ngày nữa , ba mẹ của cô ấy đều đến , hai ngày nay đều đã được sắp xếp ở khách sạn , Jessica lấy cớ là muốn sang thăm ba mẹ mình đồng thời cũng nói nam nữ hai bên trước khi cưới không nên gặp mặt , vì vậy cô ấy cũng dời sang khách sạn để ở .

Chaeng biết Jessica đang trốn tránh Donghae , cô ấy là người chưa bao giờ quan tâm ánh mắt thế tục , dù đến ngày kết hôn bắt cô ấy bước vào lễ đường mà không cần chú rễ đón thì cô ấy cũng làm được .

Hiện tại Jessica làm như vậy là muốn cho cô và Donghae một thời gian để bình tâm , có câu nói rằng tình yêu dù tốt đến đâu đi nữa cũng không chịu nổi sự phản bội , quan hệ của đôi bênh một khi có vết nứt rồi thì rất khó trở lại như lúc trước , dù Jessica có muốn và cố gắng cứu vãn mọi chuyện đến đâu thì đối với việc bị Donghae phản bội , cô cũng rất khó làm cho tim mình không có vết nứt .

Chaeng biết lúc này cô cái gì cũng làm không được , bởi vì đây là lựa chọn của Jessica nên điều duy nhất cô có thể làm là chúc cô ấy hạnh phúc .

Buông ra tiếng thở dài , một lần nữa đem bản thiết kế mới vẽ được một nửa ở trên bàn làm việc ra nghiên cứu . Dự án của công viên giải trí chỉ còn mấy ngày nữa thôi thì cô phải hoàn thành bản thiết kế , bởi vì trong thời hạn một tháng cộng thêm thời gian bố trí bản mẫu mô hình , đã tiêu phí không biết bao nhiêu thời gian rồi .

CỐC CỐC CỐC ........

Cửa phòng làm việc lúc này bị gõ vang , Chaeng cũng không có ngẩng đầu mà trực tiếp cất giọng nói

" Vào đi "

Lee Hara đẩy cửa đi vào , vẻ mặt rất nghiêm túc kéo cái ghế phía trước bàn làm việc của Chaeng ra , ở đối diện cô mà ngồi xuống .

Chaeng giương mắt nhìn cô ta " Có chuyện gì sao ? " cô lại cúi đầu tiếp tục lật xem bản thiết kế trên tay , một vài tác phẩm của các kiến trúc sư nước ngoài không tệ , mỗi một công viên giải trí đều được thiết kế rất đặc sắc , không chỉ hấp dẫn trẻ nhỏ cũng rất hấp dẫn người trưởng thành để họ vào cửa .

" Park Chaeyoung , người cùng với chị Lisa kết hôn đúng thật là cô ? " giọng nói của Hara rất cao , vẻ mặt nhìn Chaeng oán hận và bất mãn .

Chaeng lấy làm kì lạ mà ngẩng đầu nhìn cô ta còn ngoài ý muốn khi nhìn Hara vẫn không biết gì , chẳng lẽ Lee Eun Ji chưa nói với cô ta sao ? Nhìn cô ta rồi gật đầu

" Phải , có vấn đề gì sao ? "

Hara nhìn chằm chằm cô , cặp mắt to tràn đầy ủy khuất cùng với không cam lòng , từ nhỏ cô ta đã quen biết Lisa , cậu chính là người mà chị cô ta theo đuổi , ban đầu khi thấy cậu và Eun Ji yêu thương nhau , cô ta chỉ có thể đem tình cảm yêu thích của mình đối với cậu dấu ở trong lòng , bởi vì cô ta biết cậu sau này sẽ trở thành chồng của chị gái cô ta , mà cô ta thì chỉ vĩnh viễn là em gái của cậu .

Nhưng sau này khi Eun Ji phản bội cậu , bị cậu bắt gian tại chỗ cùng với Kwon Yuri , lúc đó hỗn lễ vốn nên đăng lên báo chí truyền thông đã bị hủy bỏ , Eun Ji bị ông Lee không thương tiếc cắt đứt quan hệ cha con , rồi sau đó Eun Ji bị Kwon Yuri mang ra nước ngoài .

Khoảng thời gian đó khi cô ta đi tìm cậu thì thấy cậu dường như đem chuyện chị gái của mình phản bội chuyện hóa thành sự bất mãn đối với người nhà Lee gia , mỗi lần đều như thế cự tuyệt gặp cô ta .

Cô ta biết thân phận của mình khi đó rất lúng túng , đoạn thời gian đó cô ta đã từng rất hận chị gái của mình , vì chị ta đã làm cho Lisa thương tâm như vậy , vừa căm hận đồng thời ở trong lòng cô ta vừa có sự mừng thầm nho nhỏ , bởi vì bị chị Eun Ji phản bội thì cậu sẽ không còn có khả năng trở thành con rễ nhà họ Lee nữa , đây cũng là cơ hội để cô ta có thể làm bạn gái cậu .

Tuy nhiên vì chuyện của chị Eun Ji mà cậu không còn đến Lee gia nữa , khi cô ta tìm đến cậu luôn lấy cớ bận rộn mà không muốn gặp . Cô ta biết là chị mình đã đả thương sâu trái tim của cậu mà cậu thì cần phải có thời gian từ từ bình phục , nên cô ta nguyện ý chờ đến khi cậu hoàn toàn từ trong đau đớn của đoạn tình cảm mà ra ngoài .

Nhưng sau đó bởi vì công việc , Lisa lại một lần nữa cùng với Lee gia gần gũi , tuy nhiên vẫn luôn đối với cô ta khách khí nên cô ta vẫn cho là cậu vẫn còn đang để ý thân phận em gái Lee Eun Ji của mình , có lẽ cần cho cậu thời gian nhiều hơn , cô ta còn nghe nói cậu vẫn cự tuyệt việc bà Manoban giới thiệu các tiểu thư thiên kim cho cậu , vì thế cô ta vẫn cảm thấy mình còn có đủ thời gian để chờ cậu quay đầu lại chú ý tới mình .

Nhưng rồi có một ngày ông Lee về nhà nói cậu đã kết hôn , không có hôn lễ , không có mở tiệc chiêu đãi khách mà đã đăng kí kết hôn rồi , đêm đó cô ta khóc thật lâu . Đến tối hôm qua khi cô ta cùng ông Lee đi chúc thọ cho chủ tịch Choi , cô ta tìm thật lâu mới thấy được cậu , cũng vào lúc bọn họ rời đi điều mà cô ta không nghĩ tới chính là , người cùng cậu đăng kí kết hôn lại là Park Chaeyoung.

" Tôi ghét cô , Park Chaeyoung " Nhìn cô Hara gằng từng chữ nói , vẻ mặt rất căm thù cô đến xương tủy .

Chaeng cau mày chỉ cảm thấy không giải thích được , cô hình như không có làm gì cả , vậy cũng không đúng sao ?

Hara chợt đứng dậy ngó chừng Chaeng trịnh trọng nói " Sau này tôi sẽ không đi theo cô nữa , tôi sẽ tìm tổng giảm đốc để cho ông ấy đem tôi điều đến tổ của Park Hyomin "

Chaeng nhìn cô ta hoàn toàn không rõ cô ta đột nhiên không nói không rằng mà kích động như thế là vì cái gì , bất quá về chuyện điều cô ta đi thì cô rất vui lòng

" Tùy cô , nếu tổng giám đốc đồng ý , tôi cũng không có ý kiến "

Nếu như cô đoán không sai thì Hara vì quan hệ mới vào được cửa sau , sinh viên tài cao danh giá , tại thời điểm ở trường học đã đạt được rất nhiều giải thưởng quan trọng , bất quá chỉ là khoác lác lấy cớ , người có thể đạt được giải thưởng kiến trúc mà ngay cả tỷ lệ vẽ bản đồ cơ bản cũng không hiểu , nếu thật sự cầm bản vẽ thiết kế của cô ta tới xây nhà cao tầng , đoán chừng chưa xây xong thì đã sụp xuống rồi .

Hara phẫn hận chừng mắt nhìn cô rồi kéo cửa đi ra ngoài .

Về chuyện này Chaeng chỉ cảm thấy buồn bực nhưng cũng không có nhiều tâm tư mà để ý tới , vì cô không cho là tốn thời gian để suy đoán tâm tư của người khác quan trọng hơn việc vẽ bản thiết kế .

Dùng cả một buổi trưa để xem xét bản thiết kế công viên giải trí nước ngoài tương đối thành công nhất , nên khi cô từ trong công ty đi ra ngoài bắt đầu tốn một chút trước khi tan việc mấy phút đồng hồ , Lisa gọi điện nói là buổi tối có hội nghị không thể đến đón cô được bảo cô tự mình bắt xe về nhà .

Xách cặp tài liệu từ trong công ty đi ra ngoài , sắc trời mơ hồ tối đi báo hiệu trời sắp mưa rồi một trận gió mạnh thổi qua làm tung bay bụi trên mặt đất , Chaeng thấy vậy liền quay lưng lại , cũng trong nháy mắt xoay người lại cô liền nhìn thấy Nichkhun đứng ở phía sau mình .

Giờ phút này nhìn anh ta thật chật vật , mái tóc cắt tỉa chỉnh tề bị gió thổi làm xốc xếch không chịu nổi . Trên cổ cà vạt lỏng hửng hờ buộc lên , ánh mắt thẳng tấp nhìn Chaeng, há miệng muốn nói rồi lại thôi chỉ đành cười khô khốc .

Chaeng nhìn anh ta thật lâu rồi gật đầu với anh ta xoay người chuẩn bị rời đi .

Đang lúc Chaeng đi ra khoảng cách hơn mười bước thì ở phía sau Nichkhun mạnh mẽ gọi cô lại

" Chaeng "

Dưới chân đi bộ dừng lại , giữa bọn họ dường như chẳng còn chuyện gì để nói , cô không rõ vì sao mỗi lần gặp mặt anh ta đều mang vẻ mặt như vậy , tựa hồ cô đã nợ anh ta rất nhiều , nếu muốn tình toán nợ nần thì cũng là anh ta thiếu cô .

Nichkhun tiến lên ở phía sau cô nhẹ nhàng mở miệng nói " Hôm nay anh có về trường học "

Chaeng bất động , không có quay đầu lại cũng không lên tiếng , nhìn cái túi nhựa bị gió thổi đi , xoay tròn hướng bầu trời bay lên , những cây cổ thụ cao ở hai bên đường phố đã được xanh hóa , lá cây bị gió thổi ào ào phát ra tiếng vang .

Bầu trời càng lúc càng tối lại , cũng không phải là trời tối mà điềm báo trước khi mưa gió đến .

" Đi qua con đường ban đầu chúng ta thường đi cùng nhau " Nichkhun tiếp tục chậm rãi nói " Cái hồ nằm trong khu rừng nhỏ trong trường cũng không thay đổi , hồ nước vẫn sạch sẽ thấy đáy như cũ , dưới góc cây trong khu rừng nhỏ , vẫn là chỗ đôi tình nhân thích đi nhất , anh còn nhớ được .......... "

Không đợi anh ta nói xong Chaeng đột nhiên quay đầu lại nhìn anh ta nói " Không thay đổi sao ? Vậy thì do anh đã rời đi quá lâu , cho nên mới nhìn không ra sự thay đổi khác biệt đó "

Nichkhun sững sốt không trả lời được . Anh ta quả thật đã rời đi quá lâu , hơn sáu bảy năm rồi , xế chiều hôm nay là lần đầu tiên trở về trường học , thật buồn cười ngay cả đường trở về cũng muốn tìm không được còn phải nhờ hướng dẫn .

" Rừng nhỏ không thay đổi sao ? Ngay từ lúc ba năm trước đây vì cánh rừng chiếm diện tích nên đã thu nhỏ hơn một trăm thước vuông , đốn đi gần mười mấy gốc cây lớn " Chaeng nhìn chằm chằm vào anh ta rồi cười ra tiếng

" Anh nói hồ nước không thay đổi , haha , chẳng lẽ anh không có phát hiện quanh thân hồ đã xây rào chắn , ngay cả trong hồ còn xây một cái đình nhỏ , những thứ này , ban đầu chúng ta ở đó đã có sao ? "

Nichkhun á khẩu không trả lời được , nhìn cô nhưng một câu cũng không nói ra lời . Thật sự là rời đi quá lâu rồi , những thứ này anh ta không có chú ý tới , xế chiều hôm nay anh ta đã ở đó đợi đến trưa nhưng nhiều nhất là chỉ nhớ lại ban đầu lúc hai người ở chung một chỗ , cái loại cảm giác này đơn thuần rất tốt đẹp , nhưng hình như đã không trở về được nữa , anh ta không được , cô cũng không được .

Chaeng nhìn anh ta cười lắc đầu " Nếu không có chuyện gì nữa , xin lỗi tôi không thể tiếp anh nữa "

Thấy cô muốn đi , trước tình thế cấp bách Nichkhun chợt đưa một tay ra kéo tay cô , nắm thật chặt vì rất sợ cô quay người lại là đi mất .

Chaeng quay đầu lại nhìn cái tay bị nắm rồi nhìn anh ta bất đắc dĩ nói " Nichkhun , đừng làm trò ngây thơ đó nữa , đừng để cho sau này ngay cả làm bạn chúng ta đều không làm được "

Có mấy lời dù nói nhiều nhưng cũng không có vui vẻ gì mà mình còn cảm thấy nhàm chán .

Nichkhun vẫn nắm tay cô cố ý không buông tay ra , chỉ nhìn chằm chằm cô

" Theo anh uống ly cà phê đi , một ly thôi "

Chaeng thật không muốn cứ cùng anh ta dây dưa không rõ mãi , giữa bọn họ không phải là vấn đề uống hay không uống cà phê

" Không được , Lisa còn đang chờ tôi , tôi muốn về nhà "

Nichkhun nhìn cô vẻ mặt rất bị tổn thương , tay vẫn cố ý không buông tay cô ra , cười khổ nói

" Làm ơn có thể đừng nhắc cái tên này trước mặt anh hôm nay hay không ? "

Chaeng liếc mắt ............ không nhìn anh ta nữa .

Ầm ầm tiếng sấm đứt quãng từ trên không truyền đến , gió càng lúc càng lớn hơn , những mãnh giấy cùng bao nhựa trên đường bị gió mạnh cuốn lên không trung . Lá cây xanh um hai bên đường bị gió thổi càng phát ra thanh âm xào xạc . Bầu trời giuống như đêm tối , mây đen che đi tất cả ánh sáng .

Hai người cứ như vậy đứng một lúc thật lâu , Nichkhun mới mở miệng , trong giọng nói hơi tự giễu

" Chaeng, em quên rồi sao , hôm nay là sinh nhật của anh "

Lúc này Chaeng mới nhớ tới thì ra hôm nay là sinh nhật của anh ta , cái ngày này mà cô đã từng nhớ trong nhiều năm qua .

Trời mưa tới , mùa hè các trận mưa luôn như thế , tới rất nhanh hết cũng rất nhanh . Hạt mưa luôn to như hạt đậu từ trên cao rơi xuống , không hề nhẹ nhàng lất phất như mưa mùa xuân , mưa mùa hạ rất cuồng bạo .

Ngẩng đầu nhìn bầu trời Nichkhun kéo tay cô " Lên xe đi "

Chaeng muốn cự tuyệt nhưng vì mưa dường như càng lúc càng lớn nên cô đành gật đầu , phải cùng anh ta lên chiếc xe màu đen lớn dừng ở một bên cách đó không xa .

Trong xe Nichkhun đem khăn lông bình thường mình hay đặt ở trong xe để dự bị đưa cho Chaeng để cho cô lau mái tóc hơi rối vì bị ướt .

Chaeng đẩy tay của anh ta ra , cự tuyệt khăn lông của anh ta , cô khom người tiến lên kéo lấy khăn giấy đặt ở trước cửa sổ xe rồi nhẹ lau nước mưa trên mặt và trên cánh tay .

Nichkhun lăng lăng nhìn cô , một lúc sau mới nghiêng khóe miệng cười khổ tự giễu rồi liếc nhìn khăn lông trong tay , anh ta giơ tay lên lung tung lau tóc của mình .

Bên trong xe hai người cứ như vậy mà ngồi , Chaeng nhìn cửa sổ còn Nichkhun thì nhìn cô . Phía ngoài mưa trút xuống càng lớn , rơi xuống cửa sổ thủy tinh ở phía trước xe , nước mưa theo kính thủy tinh chảy xuống làm mơ hồ tất cả phong cảnh ở phía ngoài .

Một lúc sau Nichkhun mới đem ánh mắt thu hồi rồi khởi động xe rời đi .

Hai người không có phát hiện ra lúc chiếc xe rời đi , thì một chiếc xe màu đen lớn khác đã cùng hai người chạm mặt .

...

Nichkhun đem xe lái đến quán cà phê gần trường Soshibond thì dừng lại .

Mùa hè mưa gió là như thế , đến nhanh mà đi cũng nhanh , lúc này chưa đến hai mươi phút đồng hồ cơn mưa như trút nước đã ngừng lại , sắc trời vốn mờ nhạt vì mây đen đã tan rã nên đã trong và sáng sủa lại . Trong không khí còn mang sự mát mẽ sau cơn mưa cùng mùi vị bụi đất trên đường phố .

Chaeng nhìn quán cà phê trước mặt , đây là quán cà phê được xây khi bọn họ còn học ở trường học . Hoàn cảnh cũng không tính là tốt , trang trí thì cũng bình thường nhưng ưu điểm ở chỗ có giá tiền rẻ , thích hợp với chi tiêu của học sinh nên làm ăn cũng rất tốt , mở ra nhiều năm như vậy mà làm ăn trước sau vẫn như một .

Nhìn mấy đôi tình nhân nắm tay , ôm sách giáo khoa hướng trong quán cà phê đi vào , Chaeng tựa hồ cảm thấy thời gian như quay trở lại như ngày xưa , trở lại cái thời còn là học sinh ngây ngô . Khi đó bọn họ cũng thích tới đây hẹn ước , có đôi khi là ôm sách giáo khoa tới đây ôn tập , khi nhàm chán thì hai người tới nơi này ngồi . Khi đó tơi quán cà phê làm việc học theo phong cách phương tây , bởi vì khi đó quán cà phê không được thịnh hành lắm không giống như hiện tại , đầy đường đều có , khi đó đi quán cà phê là một tiêu chí rất xa xỉ , một số học sinh tổng thì già mồm cãi láo lại là vì ưa thích lãng mạn , nên dù cô không uống cà phê cũng thích tới nơi này để vui vẻ uống một ly trà sữa hoàng gia .

" Theo anh vào trong uống một ly nhé ?! " Nichkhun nhìn cô , giọng nói giống như cầu xin .

Chaeng trầm mặc hồi lâu mới gật đầu mở cửa xuống xe .

Một lần nữa trở về quán cà phê đã không còn là quán cà phê ban đầu nữa , nơi này hình như đã đổi chủ , người phục vụ cũng rất khác , họ hình như là học sinh trong trường đại học Soshibond , lợi dụng thời gian sau khi học xong đi làm thêm kiếm tiền . Có khi là vì học phí hoặc là vì tiền tiêu vặt .

Bức tường trước kia vốn sơn màu hồng phấn toàn bộ đã đổi thành giấy dán tường với màu sắc nhàn nhạt nhìn hơi ấm áp , bàn ghế trước đây vốn làm bằng gỗ bây giờ cũng đổi thành ghế salon và bàn thủy tinh .

Điều duy nhất không thay đổi ở đây chính là cách xếp đặt bàn ghế , vẫn giống cách xếp đặt ban đầu .

Ban đầu cô rất vui vẻ vì tìm được gốc khuất nhất ở vị trí gần cửa sổ để ngồi , vừa nhìn được mọi người trong quán cà phê lại có thể nhìn mọi người lui tới ngoài cửa sổ , dù không có việc gì làm cũng không thấy quá nhàm chán , mỗi lần như vậy Nichkhun đều chê cười cô , nhưng mỗi lần đến đây đều sẽ thay cô chiếm cái vị trí tốt kia .

Chẳng qua hiện tại cảnh còn người đã đổi , giữa hai người đã có khảng cách sáu năm , tình cảm hay tình yêu đã sớm theo thời gian mà biến mất đi , ngay cả chỗ ngồi ban đầu của riêng bọn họ giờ phút này cũng đã có một đôi tình nhân ngồi nói chuyện cười đùa , phản phất như từ trên người bọn họ có bóng dáng ban đầu của hai người .

Chaeng yên lặng nhìn bọn họ rồi xoay người chuẩn bị tìm chỗ ngồi khác , trong nháy mắt khi cô muốn rời khỏi đó Nichkhun đột nhiên đi lên phía trước , mỉm cười nhìn đôi tình nhân kia nói

" Chào cậu , xin hỏi hai người có thể đem chỗ ngồi này nhường lại cho tôi không ? "

Đôi tình nhân kia kì lạ nhìn anh ta rồi thấp giọng mắng một câu

" Bệnh thần kinh à ? " Hia người đó liền quay đầu đi không nhìn anh ta

Chaeng nhìn anh ta " Ngồi chỗ khác thì sao , dù sao cũng đều giống nhau . Tựa như thời gian này sẽ không dừng lại đợi anh , vị trí này cũng sẽ không bảo lưu để chờ anh trở lại . Điều đơn giản như vậy , anh cũng không hiểu sao ? "

Nichkhun đưa mắt nhìn cô rồi kiên định nói " Một số việc sẽ không thay đổi , cho dù trải qua thời gian dài , nếu như chúng ta cố gắng , nhất định có thể trở lại quá khứ "

Chaeng im lặng nhìn anh ta không nói lời nào , cô là người không có tài ăn nói , nếu anh ta muốn cùng cô lý luận thì đích thị là cô nói không lại anh ta .

Nichkhun xoay người một lần nữa nhìn đôi tình nhân kia , từ trên cao nhìn bọn họ

" Vị trí này tôi muốn ngồi "

Nam sinh kia bị quấy rầy thì liền tức giận , rõ ràng đang yên lành cùng bạn gái ở nơi này hẹn hò , đột nhiên vô duyên vô cớ chạy ra một tên thần kinh còn không ngừng tranh giành chỗ ngồi với họ .

" Aishhh , tôi nói anh rốt cuộc muốn cái gì đây , vị trí này là chúng tôi tới trước , bây giờ chúng tôi không muốn rời đi , tại sao chúng tôi phải đem chỗ này tặng cho anh ? " Nam sinh kia đứng lên muốn cùng Nichkhun đối chất .

Nichkhun nhìn cậu ta rồi chậm rãi lấy ví tiền ra , đem mấy tờ tiền màu xanh giá trị lớn từ trong ví tiền lấy ra , bày ra ở trên bàn thủy tinh , mặt không chút thay đổi mở miệng nói

" Như vậy đã đủ chưa ? "

Nam sinh cùng vị nữ sinh nhìn thấy thì hơi ngu ngơ , tiền ở trên bàn ít nhất cũng bảy tám trăm won hoặc là một ngàn won 1

" Anh , anh có ý gì ?! " Nhìn anh ta , cậu nam sinh không còn khí thế gây sự như vừa rồi .

" Không đủ sao ? " Nichkhun nhíu mày , lại từ trong ví tiền lấy ra thêm mấy tờ tiền màu xanh ra ngoài đặt ở trên bàn thủy tinh " Như vậy đủ chưa ? "

Cậu nam sinh kia nhìn chằm chằm Nichkhun rồi lại nhìn tiền ở trên bàn , kinh ngạt đến cằm suýt nữa cũng rớt xuống , vẫn là cô nữ sinh ở bên cạnh cậu ta phản ứng nhanh , đưa tay lôi cậu ta lại , lúc này mới kéo thần trí của cậu ta về , rồi lấy tiền trên bàn nhét vào trong túi áo , đứng cười một bên lấy mấy quyển sách cùng tài liệu trên bàn rồi nhìn Nichkhun

" Nơi này nhường cho anh , chúng tôi lập tức đi ngay " Cậu nam sinh liền thúc giục bạn gái mình nhanh rời đi .

Hia người họ vội vả thu dọn đồ đạc của mình rồi nhanh chóng rời đi .

Chaeng nhìn anh ta , đột nhiên cảm thấy Nichkhun dường như quá mức xa lạ , sáu năm sau anh ta đã hoàn toàn biến thành một người làm cho cô không tài nào nhận ra . Nichkhun cũng nhìn cô , khóe miệng cũng nổi lên ý cười

" Anh nói rồi , nếu như nguyện ý cô gắng , một số việc nhất định có thể trở lại quá khứ " Xoay người chỉ vào chỗ ngồi phía sau

" Bây giờ , vị trí này đã thuộc về chúng ta "

Chaeng không lên tiếng , bởi vì cô không biết có thể nói cái gì vào lúc này .

Nichkhun gọi người phục vụ tới đem cái bàn một lần nữa lau dọn sạch sẽ .

Tư thế ngồi vẫn như lúc trước , hai người chia ra ngồi hai bên , Chaeng ngồi ở bên dựa vào tường còn Nichkhun ngồi ở đối diện cô .

Người phục vụ cầm thực đơn đưa cho bọn họ chọn , thật là thay đổi quá nhiều , thực đơn trước đây vốn chỉ có đồ uống cà phê , giờ phút này đã biến thành phong phú dị thường , không chỉ có cà phê mà còn có những đồ uống khác , ngay cả thịt bò bít tết , mì ý , bánh gạo cay , bánh ngọt , các món điểm tâm ngọt , cơm chiên , cơm cuộn , kim chi , kim bap , ... cũng đều có , nội dung phong phú , đồng thời có thể thõa mãn tất cả yêu cầu của khách hàng .

Nichkhun không hỏi Chaeng mà mở miệng gọi ly cà phê cùng ly trà sữa hoàng gia , bánh ngọt và vái món điểm tâm ngọt mà cô thích .

Tất cả đều là món ban đầu cô cùng anh ta tới nơi này thường xuyên gọi , Chaeng không nói chuyện chỉ đặt thực đơn lên bàn rồi nhìn ra phía ngoài , sau cơn mưa đường phố còn ướt , vũng nước bên đường trải qua trận mưa gió vừa rồi hiện giờ đã chứa không ít nước , một chiếc xe thể thao màu trắng nhanh chóng chạy vượt qua , bánh xe chuyển động vừa lúc hướng về vũng nước kia cán lên làm tung tóe bọt nước , vừa lúc văng lên váy áo màu trắng của một nữ sinh tóc dài đúng lúc đi ngang qua , nhưng chiếc xe kia không có ngừng lại mà vọt đi qua , nữ sinh bị văng trúng một thân nước bẩn chỉ có thể khóc không ra nước mắt nhìn làn khói cùng cái nóng màu trắng của chiếc xe mà không làm được gì cả .

Nichkhun theo ánh mắt của cô nhìn qua cũng không có phát biểu ý kiến gì .

Hiệu suất làm việc của người phục vụ cũng không tệ , không mất bao lâu đã đem cà phê và trà sữa đưa lên , bánh ngọt được một người phục vụ khác đưa lên .

Chaeng lắc lắc ly trà sữa rồi dùng ống hút , hút một chút vị ngọt kia , kể từ sau khi anh ta rời đi , dù vẫn uống đồ ngọt nhưng cô đã không còn chạm qua trà sữa nữa mà đổi uống capochino , hơn sáu năm sau lại tới đây uống trà sữa , cô đã hoàn toàn không còn thấy thích như ban đầu chỉ cảm thấy chán ngán vì ngọt quá mức.

Nichkhun nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê rồi đem ly cà phê uống một nửa khóe miệng nhếch lên nhìn Chaeng " Thế này , giống như trở lại lúc đó vậy , cùng địa điểm , cùng là hai người , ngay cả đồ uống cũng không thay đổi " Vừa nói ánh mắt thẳng tấp nhìn Chaeng, trong mắt có loại tình ý nói không ra lời .

Chaeng quay đầu liếc nhìn anh ta , đem ly trà sữa trong tay đẩy tới một bên , vừa muốn mở miệng thì điện thoại trong túi xách lúc này lại vang lên .

Từ trong túi lấy điện thoại ra xem , là Lisa gọi tới , Chaeng nhìn Nichkhun ở đối diện rồi nghiêng người đưa điện thoại lên

" Alo , Lisa ? "

" Tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại ? " Bên trong điện thoại giọng nói của Lisa tức giận xen lẫn ôn nhu hỏi .

" Điện thoại để trong túi xách , nên suýt nữa không nghe được " Chaeng có phần chột dạ nói

Lisa nhẹ nhàng ờ một tiếng " Về nhà rồi sao ? Mới vừa rồi trời mưa rất lớn , có bị ướt hay không ? "

Sự quan tâm của cậu để cho Chaeng thấy ấm áp hơn , mỉm cười thản nhiên gật đầu nói

" Không có , còn Li , đang ở đâu vậy ? Hết bận chưa ? "

" Vẫn còn , bây giờ đang giải lao giữa giờ hội nghị , nhìn vừa rồi mưa lớn như vậy , nên gọi điện hỏi thôi " Lisa thản nhiên nói , giọng điệu không nhanh không chậm , không mặn không nhạt cũng không nghe ra tâm tình gì .

" À " Chaeng đáp lời , bởi vì cậu quan tâm mà khóe miệng không tự chủ được treo lên mỉm cười .

" Về nhà rồi sao ? " giọng nói của Lisa giống như muốn xác nhận lại mà hỏi lại một lần nữa .

Chaeng gật đầu đáp " ừ "

Cô không có nói cho cậu biết giờ phút này cô còn đang ở bên ngoài , bởi vì cô không muốn khiến cậu phải suy nghĩ nhiều .

Lisa đột nhiên trầm mặc , một lúc lâu cũng không lên tiếng .

" Lisa à ? " Chaeng nghi ngờ thử dò xét hỏi cậu .

Một lúc sau bên trong điện thoại truyền đến thanh âm của Lisa

" Chỗ của Li vẫn chưa kết thúc , một lát nữa Li mới về nhà " Nói xong cậu liền cúp điện thoại .

Chaeng cười nhạt cúp máy , một lần nữa quay đầu chỉ thấy ánh mắt Nichkhun đang nhìn chằm chằm mình , vẻ mặt rất kì quái có chút đau thương .

Chaeng thu hồi tầm mắt cúi đầu nhìn điện thoại trong tay .

Nichkhun đột nhiên cười ra tiếng nhìn Chaeng quái gở nói " Tại sao thời gian sáu năm dài như vậy cũng chờ rồi , mà không thể chờ thêm một thời gina ngắn nữa sao ? "

Chaeng ngẩng đầu nhìn anh ta , ánh mắt nhìn thẳng đôi mắt của anh ta buồn cười nói

" Tôi vì cái gì mà phải tiếp tục chờ ..... , anh chưa từng cho tôi lời hứa hẹn gì , tôi bị thương mà anh còn muốn tôi bị thương tiếp mà không nên tìm thuốc tới băng bó , để cho vết thương này tiếp tục máu chảy đầm đìa sao , Nichkhun , anh không cảm thấy mình quá ích kỉ hay sao ? Tại sao anh phải yêu cầu tôi như vậy ? "

" Là anh quá ích kỉ , hay do em quá tuyệt tình ? " Nichkhun cười lạnh hỏi ngược lại

Chaeng nhìn anh ta lắc đầu " Anh thật xa lạ , một chút tôi cũng không cảm thấy đã quen biết anh "

" Năm đó tháng đầu khi anh đi Mĩ , anh đã viết thư cho em , một tháng một bức , sáu năm , anh viết tám mươi bốn bức , dù em một bức cũng không có hồi âm trở lại , nhưng mà anh đã nghĩ đến , ít nhất em cũng hiểu tâm ý của anh " Nichkhun nhìn cô nói

Chaeng kinh ngạc cau mày hỏi ngược lại " Cái gì thư ? Cái gì một tháng một bức , cái gì tám mươi bốn bức thư ? "

Cô không có nhận gì cả , đừng nói thư ngay cả bìa thư cô cũng không nhìn thấy .

" Em không nhận được ? " Nichkhun nhìn cô vẻ mặt rất kích động , anh ta cho là cô cố ý không hồi âm , không nghĩ qua cô không nhận được thư , nhưng rõ ràng tất cả thư anh ta đều gửi đi , sáu năm qua cũng không có một lần trả về , nếu như cô không nhận được vậy thì thư đã bị người nào lấy đi .

" Không có , một bức cũng không có " Chaeng phủ nhận nói .

" Không thể nào , rõ ràng anh ............ "

Chaeng cắt đứt lời anh ta " Không phải là vấn đề thư , hôm nay , anh cho rằng tình cảm cũng giống như chỗ ngồi anh dùng tiền để mua về sao , nhưng mua được chỗ ngồi thì thế nào , anh nghĩ gọi cho tôi thêm trà sữa hoàng gia , cho thêm một chút bánh ngọt , là chúng ta thật sự có thể trở lại sáu năm trước sao ? Nichkhun anh không có phát hiện ư , hiện tại tôi đã không còn uống trà sữa nữa , mùi vị này đối với tôi mà nói , đã quá mức chán ngán rồi "

" Chẳng qua là vì quá lâu em không có uống thôi " Nichkhun liền phản bác lời cô

Chaeng nhìn anh ta một lúc lâu mới mở miệng " Tại sao biết rất rõ ràng sẽ có kết quả như thế , vậy thì tại sao ban đầu còn cố ý không lưu luyến mà xoay người rời đi ? Hay là nói anh luôn xem tôi hạ tiện , cảm thấy tôi nhất định sẽ không lấy ai làm chồng trừ anh ? Cho dù bị anh phản bội đi nữa , chỉ cần anh quay đầu lại . thì tôi nhất định sẽ còn ở lại tại chỗ chờ anh ? "

Nichkhun không nói lời nào mà chỉ nhìn cô , hai tay ở dưới bàn đã siết chặt thành nắm đấm .

" Nichkhun , anh quá tự cho mình là đúng rồi , cảm thấy tình cảm tôi đối với anh là đương nhiên . Đúng , lúc đầu tôi rất yêu anh , còn cảm thấy được kiếp này ngoài anh ra tôi sẽ không lấy chồng , nhưng mà anh đã quá xem tình cảm của tôi là đương nhiên , cảm thấy một mình anh bất kể là đi bao xa , chỉ cần anh quay đầu lại , thì vẫn có thể thấy tôi còn ở lại chỗ đó chờ . Anh không hiểu được quý trọng tình cảm mà tôi cho anh , mà chỉ thấy đó là đương nhiên nên tùy ý tiêu xài .Anh không biết rằng tình cảm là trao đổi lẫn nhau , bởi vì anh rất tốt với tôi , cho nên tôi mới không hối hận yêu anh . Nhưng khi anh phản bội tôi , khi anh để cho tim tôi đau đớn nhất , tình cảm của tôi cũng sẽ thu hồi lại , lòng của tôi cũng sẽ không mở rộng vì anh nữa " Chaeng nói một hơi , ở giữa đó cũng không có dừng lại .

Nichkhun gắt gao nắm tay nhìn cô , giống như vẫn chưa tin lời của cô

" Vậy tại sao em lại chờ anh sáu năm ? "

Chaeng đau đớn nhắm hai mắt lại , vô lực lắc đầu cười khẽ " Thật xin lỗi đã để anh hiểu lầm , trước khi anh trở lại , trong sáu năm nay tôi chậm trễ kết hôn không phải là đang chờ anh trở lại " Vừa nói vừa gật đầu

" Không sai , tôi đang chờ anh trở lại , nhưng mà chỉ muốn chờ anh trở lại để làm cho tôi hoàn toàn mất hết hi vọng , để cho tôi để xuống đoạn tình cảm dù chết cũng níu lấy không tha kia , mà không phải chờ anh quay đầu lại "

Nichkhun không nói lời nào , mím môi thật chặt nhìn cô .

Chaeng than nhẹ một tiếng rồi cầm túi xách ở trên ghế salon

" Xin lỗi , chồng của tôi gọi điện muốn tôi về nhà , có lẽ hôm nay anh không nên tìm tôi để trải qua ngày sinh nhật của mình , mà nên tìm phu nhân của anh mới phải "

Chaeng vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi .

Lúc Chaeng lướt qua bên cạnh anh ta thì tay lại một lần nữa mạnh mẽ bị kéo lại , chỉ nghe thấy anh ta mở miệng nói " Nếu như , nếu như anh buông bỏ mọi thứ hiện tại , chúng ta , chúng ta còn có thể quay lại không ? "

Chaeng đưa tay kéo tay anh ta ra , mặt không chút thay đổi " Không thể nào , bởi vì anh không bao giờ buông bỏ mọi thứ hiện anh đang có , nếu không , ban đầu anh sẽ không bởi vì ... những thứ này mà xoay người rời đi "

Một dao cấm vào máu chảy thật nhiều , Nichkhun không trả lời được ngây ngốc đem tay của mình lấy ra , một câu cũng đều không nói ra được lời nào .

" Haha " Nichkhun tự giễu khẽ cười , quay đầu nhìn Chaeng " Nếu như , anh nói bây giờ anh rất hối hận , ban đầu không nên rời xa em , em sẽ tin tưởng anh chứ ? "

Chaeng quay đầu nhìn anh ta rồi lắc đầu cười nhạt , không nói gì thêm xoay người hướng về cửa của quán cà phê đi tới . Bỏ lại Nichkhun một mình ngồi ở vị trí đó , nhìn ra cửa sổ nhìn cô đón xe taxi rời đi . Anh ta thật sự đã bỏ lỡ một cô gái tốt nhất , đẹp nhất đã từng xuất hiện trong cuộc đời anh ta .

...

Khi Chaeng về đến nhà đã thấy Lisa ở nhà , đang ngồi một mình ở trong phòng khách , giày không cởi ra , quần áo củng không đổi , cứ ngồi như vậy giống như đang suy nghĩ điều gì đó .

Chaeng thấy cậu thì vui vẻ kêu lên " Li đã về rồi , không phải đã nói còn có hội nghị sao ? "

Lúc này Lisa mới quay đầu lại nhìn cô , một lúc sau cũng không lộ vẻ gì chỉ nhìn như vậy thôi .

Chaeng bị nhìn đến sợ hãi liền để túi xách xuống đi qua chỗ cậu , bận tâm hỏi

" Sao vậy ? "

Lisa thu hồi tinh thần lại nhìn cô mỉm cười thản nhiên lắc đầu

" Mới vừa rồi trong điện thoại không phải em nói đã về nhà rồi sao , tại sao bây giờ mới về ? "

Chaeng bị hỏi liền chột dạ ánh mắt nhìn đi nơi khác cười nói " Vừa rồi lúc trở về em đã đi siêu thị , vốn nên mua vài món đồ , nhưng đến đó mới phát hiện không có thứ gì mua hết "

Nhìn cô thêm một lúc Lisa mới dứng dậy cười gật đầu

" ừ , hôm nay hơi mệt , Li đi tắm trước " Cậu vừa nói vừa lấy cái cặp công văn đi vào phòng ngủ .

Chaeng nhìn bóng lưng của cậu biến mất ở phía sau cánh cửa , cảm giác thấy Lisa hôm nay rất kì lạ không diễn tả được .


1 chap thôi nhé 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro