Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                     

"Cô! Lại đây!"

                     

"Sao?"

                     

Sun đặt một bộ nội y báo vằn vào tay Chaeyoung, nói lớn tiếng: "Chaeyoung, kết thúc kì thử việc, có thể ở lại công ty hay ra đi tùy vào biểu hiện của cô hôm nay đấy".

                     

"Chuyện này là sao...?" Người nào đó nhìn mấy mảnh vải nội y trong tay thì hoang mang hỏi lại.

                     

"Tiểu Đường bị tiêu chảy, giờ đang thiếu người mẫu, cô đi thay đi".

                     

Park Chaeyoung, là nhà thiết kế nội y, vừa tốt nghiệp đại học, hiện đang trong giai đoạn thử việc. Một phút trước nàng còn làm việc sau hậu trường, vận chuyển các đạo cụ sân khấu. Giờ đột nhiên nghe nhà thiết kế lão làng Sunbnói vậy, đầu óc vốn không tính là lanh lẹ lập tức bước vào giai đoạn đình trệ. Một lúc lâu sau nàng mới đứt quãng nói: "Chị nói... muốn tôi mặc cái này.... lên sân khấu?"

                     

Cô ta gật đầu vô cùng mạnh mẽ, còn bày ra vẻ mặt "Cô không mặc chẳng lẽ tôi mặc".

                     

Mẹ nó! Điên à! Trong lòng nàng nhanh chóng hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà cô ta một lượt. Lòng đầy căm phẫn nghĩ: Người ta thử việc, nàng cũng thử việc mà. Vì sao nhận lời mời làm người thiết kế, giờ thiết kế không được làm, lại phải mặc ba mảnh vải đó lên sân khấu? Đời người có thể bi phẫn đến mức đó sao!

                     

Nàng vô cùng hiên ngang bất khuất nói: "Xin lỗi, tôi bán nghệ chứ không bán thân!"

                     

Lời còn chưa dứt, khóe miệng cô ta đã cong lên rồi đưa tay búng một tiếng đầy vang dội, mấy người vạm vỡ từ phía sau bắt đầu hung thần ác sát lao tới.

                     

Nàng chóng mặt rồi đó, cái này cũng được à? Cưỡng ép kỹ nữ cũng không có cái kiểu thế đâu! Chaeyoung hoảng đến mức la to: "Chị Sun! Em không làm được, không làm được thật mà!"

                     

Đúng lúc này...

                     

"Bỏ cô ấy ra". Một giọng nữ nhân lạnh lùng trầm thấp vang lên từ trong góc, chặn đứng tiếng la hét như heo rú của nàng, trong đầu nàng lóe lên hai chữ: "Cẩu huyết!"

                     

Quả nhiên, cách đó không xa, một bóng hình cao lại ốm, người phụ nữ thanh tú từ từ đi về phía này. Tuy thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng mỗi cử động đều thể hiện khí chất trầm ổn của một người phụ nữ thành thục.

                     

Cực phẩm gái đẹp mà già trẻ đều mê mẩn kia không phải là tổng giám đốc tập đoàn La Thị của họ đó sao?

                     

Cuộc đời này nàng không có nhiều cơ hội để làm nhân vật chính, giờ gặp được há có thể bỏ qua. Người vừa rồi có la hét kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ kia ngay lập tức chuyển thành nhu mì lắp bắp cầu xin: "Tổng giám đốc, cứu em! Em không làm được, huhuhu.... Em không muốn mặc cái đó".

                     

Mấy tên vạm vỡ nhanh chóng lui ra.

                     

Lisa nhìn Chaeyoung đang khóc sướt mướt thì không khỏi nhíu mày: "Sun, cô làm gì thế?"

                     

Cô ta nghe giọng điệu này của cô thì nghĩ thầm: Xong rồi, không lẽ con bé ngây ngô chậm chạp Chaeyoung này cấu kết sau lưng với tổng giám đốc rồi!

                     

"Tổng giám đốc, xin lỗi, tôi...."

                     

Nàng được thương mà sợ! Nhìn thấy ánh mắt của Sun uất ức như thế, lòng ngưỡng mộ với tổng giám đốc quả thực như nước chảy thành sông. Đang định cảm kích vì chị ta cứu mình, không ngờ người kia lại lạnh lùng nói thẳng: "Nhanh tìm người cup D ấy".

                     

Lisa vừa nói vừa liếc về phía nàng: "Ai lại để cô ấy đi thay Tiểu Đường? Nhìn qua cũng biết cup A rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro