Chương 11: Đầu quả tim là người loạn tâm ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh trăng yên lặng trộm nhìn, hàn quang chiếu vào chiếc bàn bên cửa sổ, nửa quyển sách khép hờ, bút mực khô cạn. Phác Thái Anh không dám đốt đèn, nương theo ánh trăng bên ngoài sờ soạng vào phòng.

Cửa chi nha một tiếng mở ra lập tức đóng lại, Phác Thái Anh nắm chặt áo choàng trên vai, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nghĩ lại không khỏi nhíu mày, Huệ Ninh công chúa sấm rền gió cuốn như nàng khi nào lại phải hành động như ăn trộm thế này.

Vượt qua bốn tấm bình phong thủy mặc nhìn thấy thân ảnh trên giường, Phác Thái Anh là tức giận, nhưng không phải giận người trên giường, thầm nghĩ: Ngày mai nhất định phải đem tên Trương Khánh kia răn dạy một lần...mười lần!

Trương Khánh quả là chất phác, chỉ biết cõng người, cõng về rồi lại thô lỗ ném lên giường mặc kệ.

Nửa thân người Lạp Lệ Sa còn ở dưới giường, xiêu vẹo thiếu chút nữa ngã xuống. Phác Thái Anh nhìn mà sợ, nhanh chân bước tới dìu nàng lên giường, lại giúp nàng cởi giày.

Trong lòng do dự không biết có nên thay quần áo cho nàng. Mặc dù nàng biết Lạp Lệ Sa là nữ tử, nhưng Lạp Lệ Sa không biết nàng sống lại.

Tay vừa đặt lên vạt áo nàng, Phác Thái Anh lại rút về, nghĩ thầm vẫn là không nên gấp: "Tên ngốc nhà nàng, khi nào mới có thể thông suốt đây."

Đang nói, Lạp Lệ Sa vẫn luôn lẩm bẩm đột nhiên hô to, tay chân cũng huơ loạn không yên.

Phác Thái Anh đã từng gặp người bị kinh hách trong mơ như thế này, chính là mẫu thân nàng, Thánh nhân (Hoàng Hậu) Đại Tống. Nàng nắm lấy tay Lạp Lệ Sa, luồng qua khe hở, mười ngón đan xen.

Giấc mộng kiếp trước vẫn còn rõ ràng trước mắt, trong mộng mười ngón tương khấu, là tình yêu viễn siêu sinh tử của Lạp Lệ Sa.

Cũng không biết Lạp Lệ Sa mơ thấy gì, chỉ thấy hai bên tóc mai nàng đều ướt, trán đẫm mồ hôi, trong đêm mùa thu tựa hồ rất lạnh.

Có lẽ cảm nhận được độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay, Lạp Lệ Sa dần dần buông lỏng, thanh âm cũng dần nhỏ lại. Giật giật thân mình liền yên tĩnh lại.

Phác Thái Anh dùng một bàn tay khác rút chiếc khăn hồng nhạt trong lòng ra, nhẹ nhàng thay nàng lau trán. Lạp Lệ Sa bình tĩnh lại dưới ánh trăng nhợt nhạt mỉm cười, nụ cười này không khỏi làm Phác Thái Anh xem đến ngốc.

A Sa của nàng ngay cả cười cũng đẹp như vậy, nàng cũng ôn nhu cười: "A Sa, nàng đang mơ thấy gì, trong đó có ta sao?"

Trời dần sáng, ánh trăng trộm nhìn cả đêm đã lén lút rời đi, bên cửa sổ bồn Hải Đường đang đua nhau nở rộ, rực rỡ đưa hương.

Lạp Lệ Sa tỉnh lại sau một đêm say giấc, đêm qua nàng mơ thấy... Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, sợ tới mức co mình lại giẫm chân lùi về sau, dựa sát vách tường.

Trừng to mắt nhìn cô nương đang ghé vào mép giường ngủ say.

Mộng đêm qua, nên nói thế nào đây, nàng mơ thấy một cô nương, không rõ dung nhan, nhưng nội tâm nói cho nàng, nàng khuynh mộ cô nương này, là khuynh mộ mang theo khát vọng chiếm hữu.

Vì thế vi phạm di huấn của Đạo gia, phá bỏ giới luật cùng nàng thân mật, sau lại nàng thân bại danh liệt bị nàng vứt bỏ, cuối cùng cũng vì nàng mà chết.

Mộng là giả, Lạp Lệ Sa biết, nhưng người trước mắt này là thật, vì thế nghi hoặc lẩm bẩm: "Ta không phải ở phủ Tri châu sao?" Nhìn xung quanh. "Phòng ta?"

Lại nhìn về phía Phác Thái Anh: "Đêm qua..." Nàng nhớ lại đêm qua uống ly trà kia, nước trà vào miệng nàng liền phát hiện không thích hợp, còn chưa kịp dùng nội lực bức độc ra đã té xỉu bất tỉnh nhân sự.

Sau lại... Lạp Lệ Sa nhìn quần áo trên người, vẫn là hôm qua, vì thế thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong lòng giãy giụa một phen, Lạp Lệ Sa cẩn thận bò tới trước mặt Phác Thái Anh, trời còn chưa sáng hẳn, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy dung nhan đang say ngủ của Phác Thái Anh rõ ràng.

Giọt nước mắt còn lưu lại làm Lạp Lệ Sa đột nhiên co rút đau đớn, không kìm được vươn tay, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt lệ chói mắt kia.

Lạp Lệ Sa ở trong lòng tự nói với mình, người trước mắt, không thuộc về nàng.

Vì thế run run nói: "Tú sắc không tuyệt thế, hương thơm vì ai truyền... Kết căn vi đắc sở, nguyện thác hoa trì biên." Ôn nhu cười, vén tóc mai bên tai Phác Thái Anh ra sau tai.

Nhìn nhìn, trong lòng ngăn không được thương tiếc: "Vốn là thân thể đơn bạc, bị lạnh thương thân mình làm sao bây giờ?" Nhìn nữ tử yêu kiều ngủ say bên giường, áo trong mỏng manh, trên người cũng chỉ khoác một chiếc áo choàng.

Lạp Lệ Sa bò xuống giường, thật cẩn thận kéo đầu nàng tựa vào lòng mình, bế nàng lên đặt lên giường, lại nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho nàng, làm xong hết thảy mới đi ra sau bình phong, nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa sổ ra, phía đông ánh sáng mặt trời đã ló dạng khỏi chân trời. Lạp Lệ Sa ngồi ngay ngắn, cầm lấy quyển sách đang đọc dỡ trên bàn.

Giờ thìn nàng sẽ đọc sách một hồi, sau đó thanh tu, đánh quyền trong chốc lát mới dùng đồ ăn sáng, mỗi ngày như một.

Mặt trời dần lên, ánh nắng chiếu vào phòng, đem bóng cây hải đường bên cửa sổ in nghiêng lên tường.

Chăn nệm còn lưu lại mùi cam thảo nhàn nhạt, làm người ngửi vào cực kỳ thoải mái, thẳng đến khi mặt trời lên cao, Phác Thái Anh mới thức dậy.

Nàng chưa từng nói, trên người Lạp Lệ Sa có một loại mùi hương độc đáo, không nùng diễm như nữ tử. Ngửi vào lại làm người thoải mái, là cực kỳ mê người.

Giường này Lạp Lệ Sa đã ngủ qua, chăn đệm bên trên tự nhiên còn lưu lại mùi hương trên người nàng, mà hiện giờ Phác Thái Anh ngủ một đêm, bên trên lại trộn lẫn hương mai thanh nhã của nàng.

Đang thất thần suy nghĩ, Phác Thái Anh đột ngột ngẩng đầu, ngẩng đầu không thấy. Vì thế xuống giường, phòng rất lớn, nàng đi quanh bốn phía cũng không thấy người, nóng vội.

"Chẳng lẽ nàng thấy ta ở đây nên... chạy rồi?" Phác Thái Anh nắm chặt tay, lấy tính tình Lạp Lệ Sa, chạy trốn cũng không phải không có khả năng.

Vòng qua bình phong, cửa sổ đang mở, trên chiếc bàn bên cạnh còn đặt quyển "Kim quỹ phương luận" đọc dỡ đêm qua. Phác Thái Anh đến gần, mở ra, nét bút mảnh mai, là ghi chú của Lạp Lệ Sa, dùng chính là thể chữ Khải.

Bên cửa sổ phòng chữ Giáp là hậu viện khách điếm, Phác Thái Anh cúi đầu nhìn liền thấy một đạo sĩ cài trâm gỗ đào đang đánh quyền ở trong viện.

Quyền phong vừa ra kinh động bồn hoa hướng dương, Phác Thái Anh khúc khích cười, lún đồng tiền như hoa: "Thật đúng là, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy."

Nàng đứng bên cửa sổ nhìn Lạp Lệ Sa đánh quyền, Lạp Lệ Sa trong lòng có chuyện đánh ra mỗi chiêu mỗi thức, nhìn như chuyên chú nghiêm túc, kỳ thật tâm tư đã bay lên chín tầng mây.

Lạp Lệ Sa thu quyền, cau mày nhìn hai tay mình: "Ta đây, là sao vậy?"

Nàng từ ba tuổi đã được Thái Thanh chân nhân đưa lên núi, sửa tên gọi Nhược Quân, tu đạo mười bảy năm tâm chưa bao giờ loạn. Nhưng kể từ lúc gặp được Phác Thái Anh, một đường đồng hành, Lạp Lệ Sa mới ý thức được.

Rốt cuộc là vì sao vẫn luôn trốn tránh?

Giấc mộng đêm qua, Lạp Lệ Sa ngẩn ra, buông quyền đi đến lu nước to trong hậu viện, khoát nước tát vào mặt mình.

"Nhất định là ngốc rồi!" Dòng nước lạnh băng vỗ vào gương mặt nóng bỏng của Lạp Lệ Sa. "Huyền Hư ơi Huyền Hư, ngươi là người xuất gia, không thể có suy nghĩ đó, càng không thể đối với một cô nương chưa xuất giá..." Nói đến đây, Lạp Lệ Sa lại đem một vốc nước tát vào mặt: "Ai!"

Đứng lên: "Ngươi dù không phải người xuất gia, cũng không xứng với nhân gia, nhân gia là minh châu của Quốc công phủ, mà Lạp Lệ Sa ngươi chỉ là..." Lạp Lệ Sa cắn chặt răng.

"Huống hồ ngươi... Nàng còn không biết ngươi, nếu biết phải làm sao... Cô nương gia người ta rất tốt sao ngươi có thể trêu chọc, làm việc trái luân thường này."

Lạp Lệ Sa tự giễu một tiếng: "Thật sự chính mình cũng thấy là trái luân thường sao?" Tu đạo mười mấy năm, nàng như thế nào hiểu được là tình, như thế nào hiểu được là ái, một khi nảy mầm, nàng nói không rõ, nghĩ cũng không thông.

"Nếu đã thế, nên sớm chặt đứt ý niệm mới là." Lạp Lệ Sa chống lu nước, mặt nước lắc lư, lay động cả bóng nàng bên trong.

Nước từ trên cằm nhỏ xuống, tóc mai dài hai bên thấm nước, vạt áo cũng ướt hơn phân nửa.

Phác Thái Anh mở cửa ngắm Lạp Lệ Sa luyện quyền, thấy được hành động của nàng bên lu nước, không khỏi tò mò. Đây cũng là hoạt động tập thể dục buổi sáng của đạo sĩ sao?

Ngày mùa thu đã có chút lạnh, huống hồ lại sắp vào đông, làm vậy chẳng phải đông lạnh hư thân thể sao, đây là thanh tu cái gì chứ?

Lạp Lệ Sa đưa lưng về phía nàng, Phác Thái Anh cho dù có thuật đọc tâm, lầu trên lầu dưới cách mấy chục bước cũng nhìn không rõ biểu tình phức tạp trên mặt Lạp Lệ Sa.

Nào biết đâu rằng bộ dáng Lạp Lệ Sa như vậy là bởi vì sầu khổ trong lòng gây ra.

Cách một bức tường, tâm tư không thể biết.

"Cô nương, ngài... nô tỳ biết ngay ngài ở đây mà!" Cửa phòng bị mở ra, người vào chính là Tiểu Nhu, khủng hoảng nhìn Phác Thái Anh đang cúi đầu bên cửa sổ.

Phác Thái Anh xoay người, nhướng mày nói: "Làm sao vậy?"

Tiểu Nhu bước vào, đóng chặt cửa lại, gấp rút chạy tới gần, theo nàng nhìn xuống cửa sổ liếc mắt một cái: "Hảo cô nương của ta, công chúa điện hạ của ta, ngài... như vậy quá mạo hiểm."

Tiểu Nhu cảm thấy công chúa cũng không khỏi quá lớn gan đi, nửa đêm lẻn vào phòng nam nhân, hơn nữa còn trai đơn gái chiếc ở chung một phòng. Tiểu Nhu vẫn luôn biết công chúa tính quật, nhưng làm việc luôn luôn đắn đo đúng mực. Hiện tại chuyện bày ra trước mắt, Tiểu Nhu khó có thể tin, đây là việc công chúa điện hạ sẽ làm sao?

"Nếu Thánh thượng và Thánh nhân biết, không riêng gì ngài sẽ chịu phạt, chỉ sợ Lạp Lệ Sa cũng sẽ như Biện Cơ bị chém eo."

Lúc nhỏ Phác Thái Anh ở đại nội theo thái phó đọc sách cũng sẽ thường xuyên kể một ít chuyện thú vị đời trước cho Tiểu Nhu nghe. Tiểu Nhu nhớ rõ nhất chính là chuyện vào đời Đường Thái Tông, công chúa Cao Dương tư thông cùng hoà thượng.

Công chúa xem như không ngại, chỉ là thất sủng với Hoàng đế phụ thân thôi, nhưng hoà thượng Biện Cơ thì thảm rồi, một thân tài hoa, tuổi còn trẻ đã bị chém eo thị chúng.

Phác Thái Anh ánh mắt lạnh băng.

Đời trước, nàng chọn Đinh Thiệu Văn làm phò mã, lại không từ chối Lạp Lệ Sa đối tốt với mình, nàng chỉ là oán, Lạp Lệ Sa vì sao dùng thân nữ nhi lừa gạt nàng, về sau Đinh Thiệu Văn biết tư tình của hai người lòng sinh đố kỵ, vì thế âm thầm hãm hại, chặt đứt xương bánh chè Lạp Lệ Sa.

Nàng là biết đến, cũng rõ ràng có thể ngăn cản, nhưng nàng lại chọn bao che dung túng Đinh Thiệu Văn.

So với Tam muội Phác Tĩnh Xu, muội ấy dũng cảm hơn nhiều. Tam muội chấp nhận thân phận nữ nhi của Lạp Lệ Sa, cũng không chê bai nàng là phế nhân, dù biết trong lòng Lạp Lệ Sa không có mình, vẫn như cũ toàn tâm toàn ý vì nàng.

Một đời này, nàng sẽ không lại làm công chúa Cao Dương, sẽ không làm A Hoài vì mình mà chết. Lạnh lùng nói: "Ta không phải Cao Dương, nàng cũng không phải Biện Cơ."

Tiểu Nhu không nói gì, chỉ có thể thừa dịp hành lang không có người, mang Phác Thái Anh về phòng rửa mặt chải đầu trang điểm.

"A Nhu không hiểu những đạo lý lớn cô nương nói, chỉ thật lòng cầu cho công chúa yên vui là tốt rồi."

"Ta biết." Phác Thái Anh biết nha hoàng bên người này đời trước cũng như Trương Khánh đều trung thành tận tâm, nhưng cuối cùng cũng không thể chết già.

Vết xe đổ đời trước, tuyệt không thể dẫm vào. Hoàng hậu trọng dụng Đinh Vị nắm quyền triều chính, vốn chỉ nghĩ tự mình nắm quyền mới có thể bảo vệ bản thân, không hề có tâm tư đoạt quyền, cuối cùng lại bị Đinh thị cắn ngược lại.

Phác Thái Anh cười khổ, Đinh thị cắn ngược lại, không phải cũng có một phần công lao của mình sao. Mẫu hậu hết mực sủng ái nàng, cũng hết mực tín nhiệm, vì thế mới ủy quyền cho thông gia Đinh thị.

Theo lý, từ Ngụy Tấn tới nay phò mã cũng chỉ là thùng rỗng, vì phòng ngừa ngoại tộc dùng thân phận hoàng thân quốc thích chuyên quyền, phò mã hầu hết đều chỉ có chức quan không có thực quyền. Đại Tống cho võ tướng cưới công chúa, cũng là vì kiềm chế. Binh biến Trần Kiều, không có Hoàng đế Đại Tống nào muốn nhìn thấy lần nữa.

Đinh thị phải trừ, nữ tử phải phòng, án của Tam muội cũng phải tra, từng bước từng bước tới, tóm lại, sống lại một đời, những món nợ kia nàng đều sẽ chậm rãi đòi lại. Đương nhiên quan trọng nhất, là giám sát chặt chẽ Lạp Lệ Sa!

Trang điểm xong ra ngoài, trên bàn ăn sáng không thấy Lạp Lệ Sa, nàng dậy trễ Lạp Lệ Sa đã đi tìm bạn cũ, gần đến giữa trưa, vẫn chưa thấy Lạp Lệ Sa về.

Lúc Phác Thái Anh đang rối rắm trong lòng, Trương Khánh đã từ phủ Tri châu trở lại, buổi sáng Phác Thái Anh phái hắn đi làm chút chuyện.

"Cô nương, thuộc hạ theo dõi Lạp Nhược Quân truyền tin bẩm báo, Lạp Nhược Quân mượn cớ tìm Lý Địch, kỳ thật một mình ra khỏi thành, đang trên đường đến Đông Kinh, đi chính là đường nhỏ."

"Cái gì!" Phác Thái Anh vỗ bàn đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro