Chương 104: Hoa viên bàn cờ một đôi trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tỷ đệ Phác Thái Anh ở lại trong đại điện cùng Phác Chiêu nói chuyện nửa ngày rồi mới song song lui ra.


Đứng ở cửa đại điện tâm tình Phác Thái Châu rất tốt, nhìn Phác Thái Anh lộ ra một nụ cười vui sướng: "Tỷ tỷ, ta xem phụ hoàng đối với chuyện này chắc chắn đáp ứng."


Phác Thái Anh chỉ là nhàn nhạt cười, nhìn từng dãy tường cung đình nơi xa không nói gì.


"Tỷ tỷ làm sao vậy? Không vui sao?" Phác Thái Châu thật cẩn thận hỏi.


"Không có, chỉ là đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật mau, mẫu hậu đã rời khỏi chúng ta lâu như vậy."


Nghe Phác Thái Anh nhắc tới Ôn Huệ Đoan Hoàng Hậu, Phác Thái Châu cũng Lạp vào trầm mặc.


Tỷ đệ hai người cứ như vậy song song đứng ở trước cửa đại điện, các hoài tâm tư.


"Châu nhi, tỷ tỷ mệt mỏi, về trước phủ."


"Châu nhi tiễn tỷ tỷ."


"Không cần, cuối năm rồi, ta nghĩ Đông Cung cũng có rất nhiều sự tình muốn cần xử lý. Ngươi hồi cung hảo hảo ôn tập công khóa, nói không chừng ngày nào đó phụ hoàng nổi hứng thú sẽ kiểm tra."



"Này... Vậy được rồi, tỷ tỷ đi thong thả." Phác Thái Châu nâng tay áo rộng lên, hành lễ với Phác Thái Anh. Phác Thái Anh gật đầu, gọi tới Tiểu Từ đợi bên ngoài đã lâu, hai người cùng nhau rời đi.


Trong đại điện.


Phác Chiêu buông tấu chương của Phác Mộc xuống, xoa xoa huyệt Thái Dương: "Thuận Hỉ."


"Có nô tài." Tổng quản thái giám vẫn luôn đứng ở phía sau Phác Chiêu lập tức tiến lên một bước, khom người chờ đợi Phác Chiêu phân phó.


"Y ngươi xem... Anh nhi vừa rồi vẫn luôn nói gần nói xa, đến tột cùng là vì sao? Chẳng lẽ là, luyến tiếc tên Phác Trung kia? Hay lại là có lý do khó nói gì?"


"Nô tài không dám phỏng đoán tâm tư trưởng công chúa điện hạ."


"Ngươi lão đông tây này. Quả nhân thứ ngươi vô tội là được. Nữ nhi lớn rồi! Có tiểu tâm tư cũng không chịu nói với người phụ thân như quả nhân. Chỉ là Châu nhi nói đúng. Quả nhân không thể trơ mắt nhìn ái nữ nhảy xuống hổ lửa. Quả nhân vốn dĩ không xem trọng tên Phác Trung kia lắm, chỉ là Xuân nhi vẫn luôn hết lòng đề cử, lại nghĩ Bình Dương Hầu phủ kia căn cơ không sâu, phú quý bất quá chỉ hai đời mà thôi. Tên Phác Trung kia lại chơi với Anh nhi từ nhỏ, trước giờ nơi nơi chốn chốn đều quấn lấy Anh nhi. Quả nhân liền nghĩ Anh nhi gả cho hắn nhất định sẽ không chịu khi dễ. Ai... Quả nhân tuy là thiên tử, nhưng xuất giá tòng phu, quả nhân cũng không tiện bắt tay duỗi quá dài! Hiện giờ tiểu súc sinh kia cư nhiên làm sự việc đến nông nỗi này, cái chức phò mã hắn trăm triệu lần cũng làm đến không được."


"Bệ hạ nói rất đúng." Thuận Hỉ rũ hai mắt, trên mặt tràn đầy biểu tình kính cẩn nghe theo, một mặt phụ họa Phác Chiêu.


Phác Chiêu tựa hồ cũng quen với việc người bên mình toàn không có suy nghĩ riêng, chỉ biết xu nịnh mọi chuyện, cũng không để bụng, tiếp tục lo lắng nói với chính mình: "Anh nhi cũng không còn nhỏ nữa, qua năm nay liền mười chín. Đều là quả nhân nhất thời sơ sẩy, muốn nàng ở lâu bên người mấy năm, chỉ trong nháy mắt, thế nhưng lại đem nàng công chúa quả nhân yêu nhất lưu thành gái lỡ thì. Mắt thấy đại hôn sắp tới, lại xảy ra chuyện như vậy, với thanh danh của Nhàn Nhi rốt cuộc cũng sẽ không tốt. Quả nhân còn muốn hỏi Anh nhi ngoại trừ Phác Trung có chọn được người thích hợp nào khác nữa hay không để đại hôn đúng hạn tiến hành, nhiều ít còn có thể đền bù một ít. Chỉ là Anh nhi như thế nào lại không nói đây?"


"Bệ hạ... Y lão nô xem, việc này liên quan đến danh tiết của trưởng công chúa điện hạ. Bệ hạ ngài hỏi như vậy, ngay cả khi lòng trưởng công chúa điện hạ có sở niệm cũng không có khả năng nói ra."


Nghe được thái giám nhắc nhở, Phác Chiêu ảo não vỗ vỗ trán, làm cho rèm châu trên trán vang lên "xôn xao": "Ai, là quả nhân hồ đồ! Thật không nên hỏi Anh nhi vấn đề kia."


"Lão nô rõ ràng, bệ hạ ngài là thiệt tình yêu thương trưởng công chúa điện hạ. Nhưng điện hạ không nói cũng là nhân chi thường tình. Trưởng công chúa điện hạ tính tình giống nương nương nhất, thiện lương lại biết đại thể."


"Ai... Đứa nhỏ này! Tuy là thiên gia, nhưng đóng cửa lại quả nhân cũng là phụ thân nàng a, cùng phụ thân của mình có cái gì không thể nói đâu? Thuận Hỉ, ngươi nói có thể hay không người Anh nhi chân chính vừa ý lại không ở trong danh sách quả nhân cung cấp, cho nên nàng lúc trước chỉ có thể tuyển Phác Trung?"


"Nô tài không dám vọng ngữ." Nói xong, Thuận Hỉ một lần nữa thối lui về phía sau Phác Chiêu, an tĩnh phảng phất như không tồn tại.


' Bệ hạ, Mộc không con, tự biết không sống được bao lâu. Bào muội mất sớm, hiện giờ Phác thị nhất môn tất cả điêu tàn, dao cầu xin mong bệ hạ đối với chuyện đại hôn của trưởng công chúa, tam tư nhi hành, nữ tử không thể so nam nhi. Nếu nhập sai môn, sẽ phải ăn năn cả đời. Nếu bệ hạ đáp ứng, lão thần mỉm cười cửu tuyền. '


Phác Chiêu lại lần nữa đảo qua tấu chương của Phác Mộc, trong lòng nặng trĩu. Hắn làm thân sinh phụ thân của Phác Thái Anh, cư nhiên để một "người ngoài" tới cầu chính mình thành toàn hạnh phúc chung thân cho thân sinh nữ nhi.


Hai người Phác Thái Anh cùng Tiểu Từ lên xe ngựa, Tiểu Từ nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ, hết thảy còn thuận lợi?"


Phác Thái Anh gật đầu: "Ân"


"Vậy điện hạ vì sao rầu rĩ không vui?"


"Bổn cung... Chỉ là suy nghĩ, có lẽ còn có biện pháp khác."


"Điện hạ vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý? Hiện giờ thời gian gấp gáp như thế, điện hạ không phải đã sớm sắp xếp tốt sao? Đi một bước chuẩn bị một bước, như thế nào đột nhiên..."


Phác Thái Anh không có trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn cảnh vật phía ngoài cửa sổ. Nàng vĩnh viễn đều sẽ không nói cho người thứ hai, bởi vì Lạp Phi Tinh liếc nhìn một cái kia, làm xúc động trái tim của nàng. Cho nên, mặc dù đã sớm định tốt kế hoạch, nàng lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bất an. Cảm giác kỳ quái lại xa lạ này làm nàng theo bản năng muốn chạy trốn.


"Điện hạ, thứ nô tỳ lắm miệng, muộn tắc sinh biến, mong điện hạ suy nghĩ thật cẩn thận."


"Bổn cung đã biết."


Ngày thứ hai hồi kinh, Lạp Lệ Sa không chờ được Phác Chiêu truyền triệu, thì chưởng sự nữ quan trưởng công chúa phủ Tiểu Từ tới.


"Gặp qua Lạp tướng quân, Lạp tướng quân nghỉ ngơi có tốt không?"


"Đa tạ Tiểu Từ tỷ tỷ quan tâm, không biết Tiểu Từ tỷ tỷ tự mình tới tìm Phi Tinh có chuyện gì?"


"Cũng không phải là ta tìm ngươi, là điện hạ nhà chúng ta tìm tướng quân đến phủ một chuyến đây."


"Vậy thỉnh Tiểu Từ tỷ tỷ chờ một lát, Phi Tinh đổi bộ quần áo liền tới."


"Lạp tướng quân cứ tự nhiên."


Lạp Lệ Sa trở lại trong phòng, từ trong mấy bộ quần áo Phác Thái Anh đưa tới tìm một bộ trường bào màu xanh đen thay vào rồi đẩy cửa đi ra ngoài.


Tiểu Từ trên dưới đánh giá Lạp Phi Tinh cảm khái nói: "Thật là người dựa xiêm y mã dựa yên, ánh mắt của điện hạ nhà chúng ta quả thật là rất tốt. Lạp tướng quân mặc vào chính là rất thích hợp đây."

Lạp Lệ Sa cười cười: "Tiểu Từ tỷ tỷ chúng ta là ngồi xe ngựa đi hay là ta truyền cỗ kiệu?"


"Ai, không cần, công chúa phủ lại không xa. điện hạ nói muốn ăn bánh hoa quế của Tiền gia, vừa lúc tiện đường, chúng ta đi bộ đi."


"Được."


Lạp Phi Tinh cùng Tiểu Từ hai người ra khỏi dịch quán, thẳng đến cửa hàng Tiền gia, Tiểu Từ mua hai bao bánh hoa quế, lại chọn mấy loại điểm tâm mới mẻ tinh xảo rồi để lão bản gói lại, sau đó phi thường tự nhiên đem gói bánh đưa cho Lạp Phi Tinh.


Lạp Lệ Sa cười tiếp nhận gói điểm tâm, hai người tiếp tục hướng tới trưởng công chúa phủ mà đi tới.


"Lạp tướng quân nghe nói sao?"


"Cái gì?"


"Sau khi ngự y chẩn bệnh qua, nói Trung thế tử chỉ sợ là không được."


"Nga..."


"Mệt nhà của chúng ta điện hạ ủy thân gả thấp, thằng nhãi này thật là không biết tốt xấu."

"Hôm qua bệ hạ triệu điện hạ tiến cung, nói là muốn giải trừ hôn ước."


"Nga." Lạp Lệ Sa chất phác gật gật đầu.


Tiểu Từ quay mặt đi hung hăng quăng cho Lạp Phi Tinh một cái liếc mắt, hỏi: "Ngươi cũng không có gì để nói sao?"


Lạp Lệ Sa cười khổ: "Ta có thể nói cái gì?"


"Ai, mệt điện hạ nhà chúng ta đối với ngươi coi trọng đối đãi, cho dù là ra ra chủ ý cũng tốt! Qua năm nay điện hạ nhà chúng ta liền mười chín, bị tên Phác Trung này kéo lại một mực trì hoãn sợ là phải thành gái lỡ thì. Ý tứ của bệ hạ là giải trừ hôn ước cùng Phác Trung, hôn kỳ cứ theo lẽ thường tiến hành, chọn lựa thanh niên tài tuấn vừa độ tuổi chưa lập gia đình cùng điện hạ thành hôn."


"Nga..."


"Chỉ là nói nhẹ nhàng, điện hạ đều mười chín. Tuổi này, nam tử xuất chúng chưa hôn phối vốn dĩ liền ít đi. Nếu có, vạn nhất gả cho người không hiểu tận gốc rễ, sợ là điện hạ phải chịu ủy khuất đây!"

Lạp Lệ Sa trầm mặc nghe Tiểu Từ oán giận, ngực trướng trướng đau.


Hai chân Lạp Lệ Sa máy móc đi theo Tiểu Từ, thanh âm Tiểu Từ lại càng thêm mơ hồ. Lúc này trong đầu óc của Lạp Lệ Sa chỉ có một ý niệm: Nàng, liền phải gả cho một người xa lạ chung sống cả đời sao?


Tiểu Từ đứng yên ở trước cửa trưởng công chúa phủ, nhìn Lạp Phi Tinh thế nhưng còn bước đi về phía trước, lớn tiếng gọi lại: "Ai! Lạp tướng quân! Đã đi qua rồi!"


"Nga nga, tới." Lạp Lệ Sa từ trong suy nghĩ hoàn hồn, cầm theo điểm tâm vội không ngừng chạy đến bên người Tiểu Từ.


"Nghĩ cái gì đấy?" Tiểu Từ lấy đôi mắt giận dỗi liếc nhìn Lạp Phi Tinh một cái, khóe mắt thoáng nhìn cái thân ảnh theo đuôi nàng một đường biến mất ở góc phố, cười.


Vào phủ công chúa, Phác Thái Anh đang ngồi trên ghế đá ở hậu hoa viên, nhìn phong cảnh trước mắt sắp điêu tàn.

"Công chúa, Lạp tướng quân tới."


"Ân, ngồi đi."


Lạp Lệ Sa ngồi xuống ở đối diện Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đối với Lạp Lệ Sa đạm đạm cười, ngược lại phân phó Tiểu Từ nói: "Đem điểm tâm mang lên."


"Vâng!"


Điểm tâm cửa hàng Tiền gia thực sự là mỹ vị, nhưng hai người tựa hồ đều không muốn ăn uống gì. Phác Thái Anh thấy Lạp Phi Tinh cũng không dùng nhiều, liền gọi cung tì tới đem điểm tâm dọn xuống.


"Phi Tinh biết chơi cờ sao?"


"Chơi cờ? Khi còn nhỏ... Cha đã dạy một ít, biết quy tắc."


"Vậy liền tốt. Phi Tinh thế nhưng nguyện bồi ta đánh cờ một ván?"


"Đương nhiên! Nếu công chúa không chê Phi Tinh kỳ nghệ không tinh."


Phác Thái Anh đạm đạm cười, một lát sau, liền có hạ nhân trong phủ dọn xong bàn cờ để ở trên bàn đá, đốt hương.


"Phi Tinh trước hết mời."


Lạp Lệ Sa cũng không khách khí, cầm quân trắng hạ xuống bàn cờ.

Thoáng qua mười lượt, Phác Thái Anh nhìn Lạp Phi Tinh đáng lung tung rối loạn, nhàn nhạt cười.


"Lạch cạch" Phác Thái Anh tùy ý thả rơi xuống một quân cờ, giương mắt nhìn người trước mặt.


Thấy hắn đang mang theo quân cờ trắng, hai hàng lông mày nhíu chặt, hiển nhiên là làm khó đến hắn.


Phác Thái Anh cũng không thúc giục, chỉ an tĩnh chờ đợi. Rốt cuộc, theo thanh âm "lạch cạch" một tiếng, Lạp Phi Tinh suy tư thật lâu sau cũng đặt quân cờ xuống.


Phác Thái Anh cúi đầu liền thấy, rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười: Người này suy nghĩ nửa ngày, lại hạ xuống một nước đi xấu nhất.


Lạp Lệ Sa vừa lúc nhìn thấy nụ cười của Phác Thái Anh, trong lòng nhảy dựng, hai má đỏ ửng, nhỏ giọng hỏi: "Công chúa... Ta có phải hay không đánh không tốt?"


Phác Thái Anh tùy tay hạ xuống một quân cờ, cười cười trả lời: "Nghe đạo có tuần tự, mỗi người đều có thế mạnh riêng, cục trung thuật bất quá chỉ là trò trẻ con thôi, sao có thể sánh với Phi Tinh vận trù thiên quân vạn mã?"

Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh là cố ý bảo hộ tự tôn cho mình, trong lòng ấm áp dễ chịu.


"Phi Tinh nếu muốn học, ta dạy cho ngươi được không?"


Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào Phác Thái Anh, nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng tinh đều tăm tắp: "Được!"


Vì thế, bàn cờ này bị đẩy ngã, một lần nữa bắt đầu lại. Phác Thái Anh vì người bên cạnh giảng giải, Lạp Lệ Sa lắng nghe nghiêm túc, mỗi khi đi đến diệu dụng, đều được rộng mở thông suốt.


Phác Thái Anh là một vị lão sư tốt, kiên nhẫn không tàng tư, cũng sẽ không cố tình khoe khoang. Một lát sau liền gợi lên hứng thú học kỳ nghệ của Lạp Lệ Sa.


Bàn cờ này đánh suốt hai canh giờ, cuối cùng Phác Thái Anh bất quá cũng chỉ thắng Lạp Lệ Sa hai lần.


Lạp Lệ Sa đáp ứng lời mời ở lại trong phủ trưởng công chúa dùng cơm. Trước khi đi Phác Thái Anh tặng cho Lạp Phi Tinh một bộ phổ đơn giản, hai người ước hẹn ngày mai tái chiến.
Lạp Lệ Sa cầm theo kỳ phổ vui mừng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro