Chương 112: Hàng đêm đèn đỏ treo cao cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Thái Anh đem khăn lụa thấm lạc hồng bỏ vào trong một cái hộp vuông, gọi cung tì tiến vào hầu hạ.


Cung tì nối đuôi nhau vào, hầu hạ Phác Thái Anh rửa mặt chải đầu. Lạp Lệ Sa giúp không được gì, đành phải đem bàn tay được băng bó cẩn thận giấu ở phía sau, đứng ở cạnh cửa nhìn.


Phác Thái Anh ngồi ở trước bàn trang điểm, Tiểu Từ ở phía sau chải đầu cho Phác Thái Anh.


Lạp Lệ Sa vẫn luôn an tĩnh nhìn bóng lưng của Phác Thái Anh, trong mắt mang theo nhu mà ngay cả chính bản thân nàng cũng đều không có phát hiện.


Trong không khí tản ra tràn đầy hương vị ngọt nị, nhóm cung tì nhìn thấy một màn này đều mang theo ý cười hiểu ý.


Nhìn thấy công chúa cùng phò mã nhà mình ân ái như vậy, các nàng cũng thay chủ tử mà cao hứng.


Mái tóc đen nhánh của Phác Thái Anh được vấn lên trên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ tuyết trắng ưu nhã.


Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh chải lên kiểu tóc dành cho nữ tử đã xuất giá, trong lòng nổi lên một cổ cảm giác đặc thù, ánh mắt nhìn Phác Thái Anh càng thêm ôn nhu, quấn quýt si mê.


Phác Thái Anh thông qua gương đồng trước mắt nhìn thấy Tiểu Từ cười vô cùng khả nghi, chăm chú nhìn lên, liền từ trong gương đồng tìm thấy được thân ảnh của Lạp Phi Tinh. Mặc dù gương đồng mông lung, Phác Thái Anh vẫn mơ hồ nhìn thấy được người nọ nhếch khóe miệng lên, trong lòng liền túng quẫn, trên mặt hiện ra màu phấn hồng.


Phác Thái Anh đem chiếc hộp có lạc hồng hộp giao cho Tiểu Từ, cùng Lạp Lệ Sa đi tới phòng ăn.


Cháo trắng thanh đạm cùng màn thầu đều là mấy thứ tinh xảo thoải mái thanh tân tiểu thái. Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa ngồi đối diện, cung tì sau khi múc cháo cho hai người xong liền an tĩnh thối lui đến một bên.


Đầu bếp của trưởng công chúa phủ được mang từ trong cung ra. Mặc dù là nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất cũng có thể làm ra những món ngon mỹ vị, bất quá chỉ là một chén cháo trắng, lại tinh oánh dịch thấu mễ hương vươn khắp bốn phía. Lạp Lệ Sa múc một ngụm đưa vào trong miệng, hương vị thật tốt.


Nàng híp híp mắt, trên mặt đều là vẻ thỏa mãn, Phác Thái Anh bất quá mới vừa ăn hai muỗng, Lạp Lệ Sa liền ăn xong một chén, cũng không phân phó cung tì thêm cháo, mà tự chính mình động thủ.


Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Phi Tinh vừa đưa tay múc cháo vừa nhăn nhăn mày, buông cái muỗng trong tay ra, phân phó nói: "Các ngươi lui xuống trước đi."


"Vâng." Nhóm cung tì rất nhanh liền lui hết ra ngoài, Lạp Lệ Sa buông màn thầu cắn một nửa, nhìn Phác Thái Anh hỏi: "Anh nhi, làm sao vậy?"


Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lạp Phi Tinh, nhẹ giọng hỏi: "Khăn đâu?"


Lạp Lệ Sa nâng tay bị thương lên, nhìn nhìn miệng vết thương trong lòng bàn tay rồi lại đem tay giấu ở dưới bàn, cười giải thích: "Ta thấy máu đã ngừng, hơn nữa loại vết thương nhỏ này kỳ thật không băng bó thì sẽ càng nhanh lành."


"Phò mã, trong trưởng công chúa phủ ngươi không cần phải cẩn thận như thế."


Lạp Lệ Sa thấy tâm tư của mình bị Phác Thái Anh nhìn thấu, cũng không che giấu nữa: "Trách ta vừa rồi quá gấp. Hẳn là nên cắt ở trên cánh tay sẽ tốt hơn một chút, nếu băng lại thì quá dễ thấy, chẳng may bị vị cô cô nào đó nhìn thấy, sợ là sẽ tạo thêm phiền toái cho Anh nhi."


Phác Thái Anh nhìn Lạp Phi Tinh, thấy đôi mắt trong suốt của hắn chân thành tha thiết, thế nhưng làm những lời muốn nói trong lòng nàng cái gì cũng cũng không nói ra được.


Hai người an tĩnh dùng xong đồ ăn sáng. Thời điểm cung nhân tới thu thập liền hoảng sợ, trên bàn bốn đĩa thức ăn, một nồi cháo trắng nho nhỏ, bốn cái màn thầu thế nhưng đều bị ăn sạch sẽ.

Duy độc vẻ mặt của nữ quan chưởng sự công chúa phủ lại có thần thái hiểu rõ.


Ăn cơm xong, Phác Thái Anh mời Lạp Phi Tinh chơi cờ, vẫn là ở đình giữa hồ cùng hai ly trà nóng.


Qua ba mươi lượt, tốc độ Lạp Lệ Sa hạ cờ chậm lại rõ ràng.


"Sau này ta liền phân phó xuống, phái mấy nhân thủ đắc lực, đưa Bạch Thủy đến công chúa phủ, phò mã nghĩ như thế nào?"


Lạp Lệ Sa cảm kích nhìn nhìn Phác Thái Anh: "Tạ công chúa."


Phác Thái Anh đạm đạm cười, tùy tay hạ xuống một quân cờ tiếp tục nói: "Ngày thứ ba lại mặt ta sẽ đem việc này bẩm báo phụ hoàng, thỉnh phụ hoàng ban cho ngọc điệp kim sách, chính thức thu Bạch Thủy làm nghĩa nữ."


"Cảm ơn công chúa. Ta thay vợ chồng A Vũ cảm ơn công chúa!"


"Phò mã không cần như thế. Ngươi ta đã là phu thê, Bạch Thủy tự nhiên cũng chính là nữ nhi của ta. Huống hồ Lâm Vũ vì nước hy sinh thân mình, A Hoàn hầu hạ ta nhiều năm, hậu nhân của bọn họ ta tự nhiên cũng nên chiếu cố thêm một vài phần."

Phác Thái Anh đảo qua bàn cờ, thấy Lạp Phi Tinh vừa hạ xuống nhất chiêu diệu thủ, vui mừng với việc cờ lực của Lạp Phi Tinh có tiến bộ, lại hạ xuống thêm một quân cờ nữa, rồi tiếp tục nói: "Phò mã thế nhưng có tính toán gì chăng?"


Lạp Lệ Sa cầm quân cờ trắng trong tay, trầm tư suy nghĩ, nghe được Phác Thái Anh hỏi, không chút do dự trả lời: "Tất nhiên là quay về Bắc Cảnh." Nói xong lại bỗng nhiên nhớ tới, lúc này thân phận của mình cùng dĩ vãng đã bất đồng, liền ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, nhẹ giọng hỏi: "Được không?"


Phác Thái Anh xinh đẹp cười, trả lời: "Ta biết phò mã tâm tồn cao xa. Huống hồ phò mã không mộ phú quý an nhàn trong kinh, làm người khâm phục. Phò mã không cần lo lắng, qua chút thời gian ta sẽ tự tiến cung đi cầu phụ hoàng."


Nghe được chính mình còn có thể trở về Bắc Cảnh, Lạp Lệ Sa vui vẻ. Thế nhưng lại nghĩ đến thân phận Phác Thái Anh tôn quý như thế nhất định sẽ phải lưu tại trong kinh. Sau này hai người tất nhiên chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, lại là một ưu.


Phác Thái Anh vẫn luôn nhìn Lạp Phi Tinh, thấy trên mặt hắn xuất hiện đầu tiên là vui vẻ, sau lại trầm mặc, chỉ ngốc ngốc nhìn mình, biết người này là không nỡ xa mình, liền ôn nhu an ủi nói: "Đại trượng phu trước quốc sau gia, huống hồ phò mã có đại tài an bang, nên lấy xã tắc làm trọng. Ta cùng với Bạch Thủy ở kinh thành chờ ngươi."


Nghe được lời Phác Thái Anh nói, bế tắc của Lạp Lệ Sa liền được giải khai. Tuy vẫn luyến tiếc Phác Thái Anh, nhưng tâm trạng đang không ổn định, lại vì cuộc nói chuyện này với Phác Thái Anh một lần nữa trở nên kiên định, lại nghĩ đến "bí mật"của chính mình, xác thật hẳn là rời xa kinh thành, liền sẽ bình thường trở lại.


Một bàn cờ, hai người vừa nói vừa đánh, thế nhưng đánh suốt một canh giờ.


Dù cho Phác Thái Anh có lòng nhường nhịn, Lạp Lệ Sa vẫn thua rất thảm.

Ở thời điểm ván cờ kết thúc, phò mã không cẩn thận đánh nghiêng chung trà, làm bị thương tay.


Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa trở lại trong phòng, Phác Thái Anh cầm bàn tay của Lạp Phi Tinh, trong lòng bàn tay thô ráp có một vết sẹo lớn ở trên ngón cái. Phác Thái Anh đem thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương của Lạp Phi Tinh, lấy băng vải sạch sẽ cẩn thận băng bó lại.


"Cái này phò mã không cần che giấu nữa, nhưng vẫn cần phải cẩn thận chút, chớ có để dính nước, có chuyện gì kêu hạ nhân đi làm là được."


"Anh nhi thật là thận trọng, cái này liền không ai hoài nghi!"


Phác Thái Anh cong môi tươi cười, không nói gì. Này chẳng qua là thủ đoạn nhỏ bé không đáng kể nhất trong cung đình mà thôi.


Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn ngón tay ngọc thon dài của Phác Thái Anh đang linh hoạt đem băng vải buộc lại, buột miệng thốt ra: "Anh nhi, tay ngươi thật là đẹp mắt."

Lạp Lệ Sa vốn là nữ tử, mặc dù che giấu rất sâu, vẫn sẽ còn tâm thái yêu cái đẹp của nữ tử. Đôi tay này của nàng, bởi vì kiếp sống năm năm trong quân lữ, khiến cho đốt ngón tay thô to, trên tay vết chai che kín, đã sớm không hề còn một chút mỹ cảm nào, thậm chí có thể nói là xấu xí.


Mỗi khi nhìn đôi tay này của chính mình nàng vẫn rất là để ý. Hiện giờ nhìn đôi tay Phác Thái Anh vừa trắng nõn lại duyên dáng, không khỏi toát ra vẻ hâm mộ. Ngày thứ nhất sau đại hôn cứ như vậy bình tĩnh trôi qua, bất quá vào lúc ban đêm xảy ra một khúc nhạc đệm nho nhỏ.


"Phò mã, có vị cô cô nhắc nhở cho mời."


Ăn xong cơm chiều, Phác Thái Anh đi vào trong thư phòng đọc sách, Lạp Lệ Sa một người ở trong phòng, vị cô cô kia là một sự tồn tại rất đặc thù. Do đế vương sai khiến đến trong phủ các hoàng thân, chỉ phụ trách ký lục, không chịu các phủ quản chế, tương đương với ngôn quan.
Vị cô cô nhắc nhở kia đột nhiên phái người tới mời mình đến, Phác Thái Anh lại không ở bên người, không có người nào có thể thương lượng, Lạp Lệ Sa có chút khẩn trương.


Nàng muốn tìm Phác Thái Anh thương nghị trước, lại sợ bản thân xuất hiện điểm khả nghi nào đó bị phát hiện, đành phải căng da đầu đi theo cung tì đến viện của vị cô cô kia.


Cô cô nhắc nhở kia đầu tóc hoa râm, ít khi nói cười, mặc một bộ cung trang, thập phần hợp quy tắc.


"Cô cô." Lạp Lệ Sa chào hỏi trước.


"Lão nô bái kiến phò mã."


"Không biết cô cô tìm ta tới, là vì chuyện gì?"


Cô cô nhắc nhỏ liền nói với cung tì: "Ngươi lui xuống trước đi."


"Dạ!"


Cung tì đi rồi, trong tiểu viện này chỉ còn lại có hai người Lạp Lệ Sa cùng vị cô cô kia. Chiều hôm buông xuống, Lạp Lệ Sa khoanh tay mà đứng, tận lực làm biểu tình của mình bình tĩnh thong dong.

"Phò mã cùng công chúa điện hạ ân ái là chuyện tốt."


"Đúng vậy."


"Đừng trách lão nô nói nhiều thêm một câu. Lão nô đã từng hầu hạ qua Ôn Huệ Đoan Hoàng Hậu nương nương, tự nhiên đối với trưởng công chúa điện hạ cũng mang kính trọng trong lòng......"


Lạp Lệ Sa không biết cô cô muốn nói gì, đành phải ứng thừa nói: "Đúng vậy."


"Công chúa điện hạ lần đầu tiên trải qua việc này, phò mã phải thương tiếc nhiều hơn mới đúng a!"


????


Lạp Lệ Sa không hiểu vì sao, không cách nào lĩnh ngộ hàm nghĩa trong lời nói cô cô giáo tập, liền ngậm miệng không nói.


Vị cô cô kia thấy Lạp Phi Tinh không có tỏ thái độ cho nàng một cái minh xác, nhíu nhíu mày, tiếp tục nói: "Lão nô xem qua lạc hồng, trên tấm khăn lụa vết máu loang lổ. Trưởng công chúa điện hạ thiên kim ngọc thể, phò mã làm sao không biết thương tiếc người như vậy? Nếu bị thương nội bộ, nên làm thế nào cho phải?"

Cũng may sắc trời đã tối, Lạp Lệ Sa da mặt lại đen, mới không lộ ra manh mối.


Lạp Lệ Sa thất thố đứng ở tại chỗ, một trận gió đêm thổi qua, cảm giác sống lưng chính mình lạnh lẽo.


Vị cô cô nhắc nhở kia già cả mắt mờ nhìn không rõ, liền cho rằng phò mã gia này là chống cự trong im lặng, vì thế run rẩy tiếp tục nói: "Vẫn biết là phò mã gia xuất thân quân ngũ, không hiểu chuyện phải thương hương tiếc ngọc. Lão nô là người từng trải, phò mã gia nếu là còn làm như vậy, cứ thế mãi chỉ sợ có trở ngại về chuyện con nối dõi!"


Cái trán Lạp Lệ Sa toát ra mồ hôi tinh mịn, cuống quít xua tay tỏ thái độ: "Cô cô... Ngài hiểu lầm. Không, ta đã biết rồi. Ta về sau sẽ chú ý!"


Nhận được hồi đáp vừa lòng, vị cô cô kia buông lỏng căng thẳng trên mặt , nếp nhăn giãn ra.
"Như thế, lão nô cung tiễn phò mã."


"Cô cô dừng bước."


Lạp Lệ Sa phi như bay khỏi sân viện của cô cô nhắc nhở, đứng giữa làn gió thổi, cảm giác mồ hôi chảy ròng ròng.


Lạp Lệ Sa cho rằng trong phòng không có người, liền lập tức đẩy cửa bước vào phòng.


Lại không nghĩ Phác Thái Anh lại ngồi ngay ngắn ở trong phòng, tựa hồ giống như đang đợi nàng trở về.


Ngay sau khi Lạp Phi Tinh bị cô cô nhắc nhở kêu đi, liền có cung nhân bẩm báo Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nghĩ nghĩ liền kết thúc trong tay sự tình, về tới tẩm điện.


"Phò mã vừa ở chỗ nào trở về? Như thế nào một người đầy mồ hôi đây?"


Lạp Lệ Sa nghe vậy, vươn tay áo lau mồ hôi trên trán, động tác thô lỗ, cực cực khổ khổ học cung lễ, ngắn ngủn hai ngày liền đem tất cả trả hết trở về.


Phác Thái Anh nhoẻn miệng cười, nàng cũng không sẽ ở phương diện lễ nghi cố tình yêu cầu Lạp Phi Tinh làm cái gì: "Phò mã, bể tắm nước nóng đã chuẩn bị tốt, phò mã đi tắm đi."

"Tạ công chúa, ta đi tắm."


Lạp Lệ Sa hoảng loạn rời khỏi tẩm điện, Tiểu Từ liền từ bên ngoài đi vào, ghé vào bên tai Phác Thái Anh đem những chuyện vừa mới phát sinh hết thảy báo lại.


Phác Thái Anh an tĩnh nghe xong, lại hồi tưởng lại bộ dáng hoảng loạn vừa rồi của Lạp Phi Tinh, buồn cười.


Muốn trách chỉ có thể trách người này xuống tay quá nặng, nhỏ giọt xuống nhiều máu như vậy...


Phác Thái Anh luôn luôn đoan trang khắc chế thế nhưng sinh ra mấy phần tâm tư trêu cợt, quay đầu đối với Tiểu Từ nói: "Tiểu Từ."


"Có nô tỳ."


"Đốt đèn."


Tiểu Từ cũng nở nụ cười, khom người đi.


Lạp Lệ Sa tắm xong, thần thanh khí sảng hướng tẩm điện đi tới, nghĩ đem chuyện vừa rồi cùng Phác Thái Anh nói một chút, tìm lí do phân phòng ngủ.


Lại không nghĩ rằng vừa đi đến cửa tẩm điện, một trản đèn đỏ đã được treo lên trên cao cao.
Công chúa đốt đèn, đó là triệu phò mã cùng tẩm.


Tiểu Từ canh giữ ở cửa đối với Lạp Phi Tinh đánh một cái vạn phúc: "Phò mã, công chúa ở bên trong chờ ngài đã lâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro