Chương 114: Đông phong biến hậu cung đổi chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Thái Anh mang Lạp Phi Tinh ra khỏi Phượng Tảo Cung. Hai người liền dẹp đường hồi phủ, từng người tắm gội thay quần áo, thay một bộ cung trang khác, chuẩn bị tham gia cung yến đêm nay.


Lần cung yến này quy mô không lớn, mời đến đều là hoàng thất tông thân, chủ yếu là vì nghênh đón Phác Thái Anh lại mặt ngày thứ ba.


Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa tới không sớm cũng không muộn. Thời điểm đến đại điện nên tới đều tới, duy độc chỉ có Phác Chiêu vẫn chưa thấy.


Phu thê hai người cùng nhau chào hỏi những người khác xong, liền đi tới vị trí của chính mình ngồi quỳ xuống. Hôm nay Phác Chiêu vì Phác Thái Anh cùng Lạp Phi Tinh chuẩn bị một phương đại án, phu thê hai người cùng nhau ngồi.


Tề Vương mang theo hai gã tùy tùng phủng một cái hộp dài đi tới.


"Hoàng muội, muội phu. Ta chuẩn bị một phần lễ vật đưa cho muội phu."


Nghe vậy Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa song song đứng dậy, Tề Vương nghiêng thân đi hướng tùy tùng ra hiệu, hộp gỗ thật dài được chậm rãi mở, một cây ngân thương mang hàn khí bức người hiện ra.


"Cây thương này tên là "Cô đảm". Nhiều năm trước ở đất Tề ta tìm được một khối kỳ thiết, chiêu mộ được người có tay nghề điêu luyện, cuối cùng sau mấy tháng đã tạo nên được cây thương này. Hiện giờ đem nó đưa cho muội phu cũng coi như vật tẫn kỳ dụng, còn thỉnh muội phu nhận lấy."


Thời điểm Lạp Lệ Sa nhìn đến thanh Cô Đảm thương kia đôi mắt liền sáng lên. Văn nhân hảo mặc, võ tướng hỉ binh. Đây là đồ vật dung nhập vào trong cốt nhục. Bắc Cảnh khổ hàn cằn cỗi, tài nguyên thiếu, muốn tạo ra một cây thương tốt như vậy chỉ sợ rất khó.


Cây Cô Đảm thương này toàn thân ngân bạch, thân thương thành nhất thể, trên đầu thương hình thoi có một rãnh máu. Lạp Lệ Sa cầm lòng không đậu vòng qua án tử, đi đến trước hộp dài kia, vươn tay sờ một chút, vừa chạm tay vào thương liền cảm thấy lạnh lẽo, thật tốt.


Phác Thái Anh nhìn bóng dáng Lạp Phi Tinh cong cong khóe miệng, khó có cơ hội nào nhìn thấy được người này yêu thích một đồ vật nào đến như vậy. Phác Thái Anh hướng tới Tề Vương Phác đánh một cái vạn phúc: "Đa tạ Tề Vương huynh hậu tặng."


"Không sao, thần binh tặng anh hùng. Muội phu tuy rằng tuổi trẻ nhưng ta đã nghe qua rất nhiều sự tích của hắn, đem thanh Cô Đảm tặng đi cũng coi như vật tẫn kỳ dụng."


"Cảm ơn Tề Vương huynh." Lạp Lệ Sa hướng Tề Vương Phác chắp tay cảm tạ.


Sau đó liền có cung tì hầu hạ Phác Thái Anh tiến lên, khép lại hộp gỗ nhận lấy ngân thương


"Hoàng muội." Tề Vương tiến lên một bước, mỉm cười đè thấp thanh âm nói: "Cô Đảm này đặt ở trong hộp gỗ nhưng thật ra không sao, cũng đừng để cho muội phu mở ra ở trên đại điện, để lọt binh khí."


"Đa tạ Tề Vương huynh nhắc nhở."


Tề Vương Phác Thiến xoay người đi, Lạp Lệ Sa nghe xong lại không hiểu ý tứ trong đó.


Lạp Lệ Sa mang theo nghi vấn nhìn về phía Phác Thái Anh. Phác Thái Anh thế nhưng lại không tính toán giải thích, chỉ là hướng tới Lạp Lệ Sa cười cười.


Tề Vương mới vừa đi, Sở Vương lại đến.


"Muội muội, muội phu. Bổn vương cũng chuẩn bị lễ mọn tặng cho các ngươi."


"Sở Vương huynh có tâm."


Sở Vương đối với Lạp Phi Tinh lộ ra một mạt cười quỷ dị, vung tay ra hiệu cung tì đi theo phía sau nâng khay đi lên phía trước.


Chỉ thấy trên khay có một chuỗi ngọc tinh xảo , nhìn kích thước lớn nhỏ hiển nhiên là đồ vật dành cho trẻ mới sinh.


"A, chuỗi ngọc cát tường phú quý này là hạ lễ tân hôn ta tặng cho muội muội cùng muội phu. Nghe nói trưởng công chúa phủ đại hôn ba ngày, hàng đêm đèn đỏ treo cao, nghĩ đến hoàng muội thực mau sẽ có tin tốt, đất Sở đường xá xa xôi, chuỗi ngọc này liền tính lễ mọn ngày sau đi."


Thanh âm Sở Vương rất lớn, mỗi người trong đại điện đều nghe rành mạch. Đây vốn là việc bên trong phủ trưởng công chúa. Sở Vương không hề kiêng dè, cũng không chút nào lo sợ người khác hoài nghi hắn như thế nào biết được.


Lạp Lệ Sa nhíu nhíu mày. Trước cửa tẩm điện trưởng công chúa hàng đêm đèn đỏ treo cao, bổn hẳn là giai thoại công chúa phò mã phu thê thâm tình. Chỉ là bị Sở Vương cao giọng nói to làm ồn ào ra tới như vậy lập tức liền thay đổi hương vị.


Châm biếm Phác Thái Anh hỉ dâm túng sắc, hơn nữa cùng với tình huống của chính mình, nàng cùng Phác Thái Anh sao có thể có hài tử đây? Chẳng lẽ Sở Vương này đã biết chút tin tức gì, cố ý mở miệng nhục nhã sao?


Bên kia, Phác Thái Anh phản ứng lại so với Lạp Lệ Sa nhu hòa hơn nhiều. Nàng chỉ nhàn nhạt cười, bên môi lộ ra một đôi má lúm đồng tiền nhợt nhạt, phảng phất không hề có nghe ra ý tứ trong bông có kim của Sở Vương.


"Anh nhi cảm ơn Sở Vương huynh." Một bên ý bảo cung tì đem chuỗi ngọc thu, ngẩng đầu nhìn Sở Vương dùng thanh âm gãi đúng chỗ ngứa nói: "Đa tạ Sở Vương huynh quan tâm, Anh nhi xuất giá tòng phu, liền tính ngày nào đó sinh hạ hài nhi cũng muốn theo họ phu. Thế nhưng thật ra Sở Vương huynh thân mang hoàng thất huyết mạch, cần phải lo lắng vì dòng dõi Ly Quốc Phác thị sum xuê."


Tề Vương chưa đi xa đem lời Phác Thái Anh vừa nói xong nghe rành mạch, "phốc" một tiếng, nở nụ cười.


Lạp Lệ Sa nhìn quanh một vòng, thấy trên mặt Ung Vương, Phác Hoàn cách đó không xa, thậm chí Phác Yên, Phác Thái Châu ngồi cao cao phía xa, cùng với một vài cung nhân cá biệt đều hiện lên thần sắc quái dị. Trong lòng Lạp Lệ Sa lại khó hiểu.


"Ngươi!" Sở Vương giận không thể át, mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phác Thái Anh. Hắn trước sau đã chết hai vị Vương phi, trước đó vài ngày mới vừa cưới Vương phi vị thứ ba nhập phủ không lâu liền ngã bệnh. Đây sớm đã không phải là cái gì bí mật, toàn bộ Ly Quốc đều truyền hắn khắc thê, thị thiếp cũng không biết cố gắng, chỉ sinh ra hai nữ nhi. Phác Xuân hắn mắt cao hơn đỉnh, tự cho rằng bản thân kiệt xuất nhất trong rất nhiều hoàng tử, thế nhưng cố tình chỉ có chuyện con nối dõi này là trời không chiều lòng người.


Được lắm, Phác Thái Anh ngươi, bổn vương bất quá chỉ nói vài câu sự thật, ngươi ngược lại thế nhưng chọc vào chỗ đau của ta.


Sở Vương Phác Xuân khống chế không được, hướng về Phác Thái Anh ép đến một bước, biểu tình phẫn nộ. Phác Thái Anh đứng yên tại chỗ biểu tình bất biến. Thấy thế Lạp Lệ Sa bước về bên trái một bước, che ở trước người Phác Thái Anh.


Lạp Lệ Sa đem Phác Thái Anh hoàn hoàn chỉnh chỉnh che ở phía sau chính mình. Nàng tuy rằng so với Sở Vương thấp hơn nửa cái đầu, nhưng về khí thế lại một chút cũng không thua.


Lạp Lệ Sa học bộ dáng của Phác Thái Anh, đối với Sở Vương Phác Xuân lộ ra một mạt tươi cười: "Phi Tinh đa tạ Sở Vương huynh tặng lễ."


Trên mặt Lạp Lệ Sa tuy rằng mang theo ý cười, thế nhưng đôi tay trong tay áo sớm đã nắm chặt. Sở Vương nếu còn dám vọng động một bước, nàng mới mặc kệ hắn là cái gì thân vương. Nếu muốn thương tổn người phía sau lưng nàng, trừ phi nàng chết!


Phác Thái Châu ngồi trên cao thấy không khí khẩn trương, lập tức từ phía trên đi xuống. Tề Vương sau khi cười xong chưa từng quay đầu lại, tiếp tục về phía trước đi, ngồi an vị tại chỗ xa xa như cũ.


Sở Vương Phác Xuân ngực phập phồng, nhìn chằm chằm Lạp Phi Tinh, sắc mặt không tốt. Lạp Phi Tinh cũng chậm rãi thu liễm ý cười, cùng hắn đối diện.


Liền ở khoảnh khắc không khí bắt đầu giương cung bạt kiếm, một cánh tay mềm mại từ phía sau vươn tới, nhẹ nhàng kéo cánh tay đang dần siết chặt đầy căng thẳng của Lạp Lệ Sa, phía sau truyền đến thanh âm ôn nhu: "Phò mã."


Nghe được Phác Thái Anh gọi, Lạp Lệ Sa liền buông lỏng thân thể, cũng không hề quản Sở Vương, lập tức xoay người nhìn Phác Thái Anh, trong mắt toàn là ôn nhu cùng che chở: "Anh nhi."


Phác Thái Anh cho Lạp Lệ Sa một nụ cười trấn an. Sở Vương tự nhận ra bản thân thất thố, lại thoáng nhìn Phác Thái Châu đang đi tới, phía sau nhiều đôi mắt như vậy nhìn chăm chú vào, hắn có chút hối hận, cũng may sự tình không lớn, hắn liền theo cái bậc thang Lạp Phi Tinh chuyển qua này, quay người đi trở về.


"Tỷ tỷ, tỷ phu." Phác Thái Châu đi tới bên cạnh Phác Thái Anh, nhìn nhìn bóng dáng của Sở Vương.


"Châu nhi, không sao. Ngươi quay trở về chỗ ngồi đi."


"Vâng." Sau Phác Thái Châu xoay người đi rồi, Lạp Lệ Sa thương tiếc nhìn Phác Thái Anh, trong mắt đều là dày đặc ôn nhu mà ngay cả chính nàng cũng đều không có phát hiện.


Phác Thái Anh nhìn đến ánh mắt như vậy, trong lòng thở dài: Đem người này kéo vào trong vũng bùn, rốt cuộc là đúng hay sai? Tâm ý Lạp Phi Tinh nàng biết, chỉ là phải đáp lại như thế nào nàng lại không biết.


"Tỷ tỷ, tỷ phu."


Phác Thái Anh nhìn đến người trước mắt, cười.


Cuối cùng là kìm nén không được sao? Tới rất tốt...


"Hoàn nhi."


Lạp Lệ Sa đánh giá người trước mắt, vóc người cùng chính mình xấp xỉ, lại không có ấn tượng gì.


"Phò mã, Hoàn nhi cũng là đệ đệ ta, Đức phi nương nương sở sinh, năm nay mười chín."


Lạp Lệ Sa gật gật đầu, rốt cuộc nhớ tới đã nghe qua tên người này. Sáng sớm hôm nay từ trong miệng cha con Phác Thái Anh quả thật đã từng nghe qua tên của hắn.


Chỉ thấy Phác Hoàn này, thân thể đơn bạc thon dài, môi hồng răng trắng, một đôi phượng nhãn mang ý cười, biểu tình thân hòa. Lạp Lệ Sa nhìn hắn, phát hiện chính mình ở hôm yến tiệc đại hôn cư nhiên không có nhìn thấy hắn.


"Hoàn nhi cũng chuẩn bị hạ lễ mọn đưa cho tỷ tỷ, tỷ phu."


"Hoàn nhi có tâm."


Lạp Lệ Sa vẫn luôn nhìn Phác Hoàn, thấy Phác Hoàn chậm rãi từ trong tay áo móc ra một thanh chủy thủ.


Trên vỏ được khảm vài loại đá quý, hoa lệ loá mắt. Lạp Lệ Sa lại cảm thấy binh khí không nên có vẻ ngoài như thế, rất có cảm giác bên ngoài tô vàng nạm ngọc.


Lại thấy Phác Hoàn mỉm cười rút ra chủy thủ, chỉ nghe "tranh" một tiếng, Lạp Lệ Sa có chút ngoài ý muốn nhìn chủy thủ phát ra hàn quang. Bên trong thanh chủy thủ này thế nhưng cùng vỏ ngoài cách biệt một trời, nghe thấy thanh âm liền biết được độ sắc bén của nó.


"Bá" một tiếng, Phác Hoàn đem chủy thủ khép lại, đưa cho Lạp Phi Tinh.


Lạp Phi Tinh tiếp nhận chủy thủ, đột nhiên nhớ tới lời nói của Tề Vương, bất động thanh sắc đem chủy thủ thu vào trong tay áo.


Phác Hoàn tiến lên một bước, cách Phác Thái Anh bất quá chỉ một khoảng cánh tay, trên mặt ý cười hòa ái dễ gần, dùng thanh âm cực nhỏ nói: "Hoàn nhi còn phải cảm ơn hoàng tỷ nhọc lòng lo cho chung thân đại sự của Hoàn nhi. Bất quá Hoàn nhi còn muốn bồi ở bên cạnh phụ hoàng cùng mẫu phi thêm mấy năm, thừa hoan dưới gối, mong rằng hoàng tỷ thành toàn."


"Hết thảy cứ để cho phụ hoàng định đoạt."


"Đấy là tự nhiên."


Phác Hoàn cố ý nhìn nhìn Lạp Phi Tinh, quay đầu như cũ nhẹ giọng hỏi: "Không biết hoàng tỷ thế nhưng có nhận thức Lạc Y?"



Lạp Lệ Sa nghe được một cái tên hoàn toàn xa lạ, theo bản năng nhìn về phía Phác Thái Anh, lại phát hiện nhận thức lâu như vậy, nàng là lần đầu tiên từ trên mặt Phác Thái Anh thấy được một tia buông lỏng. Mặc dù chợt lóe mà qua, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn nhạy bén bắt giữ được biến hóa kia của Phác Thái Anh.


Lạc Y này đến tột cùng là người phương nào? Trực giác nói cho Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh nhận thức được người kia.


Phác Thái Anh biểu tình bình phục, nàng không có trả lời, mỉm cười cùng Phác Hoàn đối diện, nghĩ nghĩ hỏi ngược lại: "Hoàn nhi có từng đi qua Giang Nam?"


"Hoàn nhi chưa bao giờ ra khỏi kinh thành."


"Nga, đáng tiếc, phong cảnh mưa bụi ở Giang Nam không tồi. Nếu ngày sau có cơ hội, Hoàn nhi nhất định phải đi xem."


Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Hoàn biểu tình cũng hiện lên một tia mất tự nhiên.


Phác Hoàn lui ra phía sau một bước: "Hoàn nhi chúc tỷ tỷ, tỷ phu trăm năm hoan hảo."


"Cảm ơn Hoàn nhi."


Lạp Lệ Sa rốt cuộc cũng cùng Phác Thái Anh về tới vị trí của mình. Lúc này trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn, thế nhưng nơi này lại không phải chỗ để nói chuyện.


"Phò mã."


"Anh nhi?"


"Đem chủy thủ Hoàn nhi đưa trước giao cho ta bảo quản được không?"


"Được." Lạp Lệ Sa từ trong tay áo lấy ra chủy thủ, giao cho Phác Thái Anh.


Phác Thái Anh vẫy tay một cái, Tiểu Từ đi tới bên người Phác Thái Anh quỳ xuống.


"Đem chủy thủ này cùng những lễ vật khác của hai vị Vương huynh đều đưa ra xe ngựa trước đi."


"Vâng."


Tiểu Từ vừa dẫn người đi ra khỏi đại điện, Phác Chiêu liền tới.


Cung yến bắt đầu, hoà thuận vui vẻ.


Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh dùng chung một án. Phác Thái Anh thế nhưng tự mình cầm dao cắt thịt cho Lạp Phi Tinh. Lạp Lệ Sa thụ sủng nhược kinh lại hạnh phúc tràn đầy, liền học theo bộ dáng Phác Thái Anh, phụng dưỡng nàng dùng cơm, hai người ngươi tới ta đi, Phác Chiêu ngồi trên cao nhìn thấy liền vui mừng gật gật đầu.


Ở thời điểm yến hội tiếp gần kết thúc, Phác Chiêu đột nhiên đưa ra chuyện Ôn Huệ Đoan Hoàng Hậu hoăng thệ đã tam tái, hậu vị trống không đã lâu, dục sách phong Đức phi làm kế.


Đại điện Lạp vào trầm mặc, mẹ của Sở Vương Lương phi phúc mỏng ở đêm trước đại điển lập hậu hoăng thệ. Hiện tại chỉ còn lại Hiền phi, Đức phi, Thục phi, có tư cách làm kế hậu.


Hiền phi là mẹ ruột của Tề Vương, Đức phi có hoàng tử Hoàn, Thục phi là mẹ ruột của Ung Vương.


Ai lên làm kế, đều có rất nhiều người chú ý.


Sở Vương Phác Xuân cầm ly rượu không nói một lời. Hắn hận. Hận thấu Tề Vương. Nếu không phải Tề Vương độc sát mẫu phi của mình, lúc này thân phận của hắn đã sớm bất đồng!


Mà sự tình này liên quan đến chuyện mẫu phi của mình, Phác Hoàn, Phác Bội cũng đều tránh hiểm không nói. Ung Vương nhất nhất không phục. Chỉ là mẫu thân hắn vốn không được sủng, thẳng đến sau khi hắn trưởng thành mới được phong một phi vị cuối cùng trong bốn phi. Huống hồ lúc này một bàn tay vỗ không vang, hắn dù cho có thiên đại không cam lòng cũng không xuẩn đến công nhiên chống đối thiên uy.


"Nhi thần chúc mừng phụ hoàng."


Lạp Lệ Sa theo tiếng nhìn lại, thấy Tề Vương Phác Thiến bưng ly rượu từ trên chỗ ngồi đứng lên, triều hạ Phác Chiêu.


Tề Vương làm trưởng tử, đi đầu ăn mừng hợp với lễ, cũng đánh vỡ cục diện bế tắc.


Vì thế các hoàng thân hoài tâm tư khác cũng theo đó sôi nổi đứng dậy bưng ly rượu lên chúc mừng Phác Chiêu hậu cung có chủ.

--------------------------


Lạc Y tên này đã từng xuất hiện ở chương 32, không thấy liền có thể quay đầu lại xem một chút đem cốt truyện xâu thành một chuỗi.

Rất nhiều thời điểm đề một bút lại không hề viết về người không phải tâm huyết dâng trào, mà là về sau sẽ hữu dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro