Chương 116: Hải khoát thiên không tố bổn tràng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nửa tháng sau, Lạp Bạch Thủy được hộ tống đến trưởng công chúa phủ.


Lạp Lệ Sa găp được nữ nhi thập phần vui vẻ. Tiểu hài tử lớn lên rất nhanh, mấy ngày một dáng dấp. Hiện mặt mày Tiểu Bạch Thủy có một chút bóng dáng của Lạp Vũ, mà khuôn mặt cùng cái miệng nho nhỏ lại có vài phần giống Dư Hoàn.


Nam nhân Ly Quốc, đặc biệt là người có quyền cao chức trọng cơ hồ cũng sẽ không ôm hài tử, phần nhiều là bà vú ôm, nam nhân đứng ở kế bên trêu chọc, chơi đùa cùng là độc nhất sủng ái.


Lạp Lệ Sa lại một chút không có cái giác ngộ này. Thời điểm nàng thản nhiên ở trước mắt bao hạ nhân trong phủ của Phác Thái Anh từ trong tay bà vú tiếp nhận Lạp Bạch Thủy, chung quanh an tĩnh lạ kỳ.


Tất cả mọi người đều mở cho hai mắt nhìn chằm chằm vị phò mã gia chủ động ôm hài tử, bao gồm Phác Thái Anh.


Lạp Lệ Sa cùng Lạp Bạch Thủy hai tháng chưa từng gặp qua, tiểu gia hỏa nhìn nàng cũng có chút sợ hãi.


Lạp Lệ Sa thực sự bị tổn thương, ôm nữ nhi của chính mình, nhìn nàng kế thừa giọng nói và điệu bộ của người bạn cũ, trong lòng một trận hoảng hốt.


Lâm Vũ là người huynh đệ tốt nhất trên thế giới này mà nàng quen được dưới thân phận Lạp Phi Tinh, Dư Hoàn là bằng hữu duy nhất của Lạp Lệ Sa. Hiện tại hai người đều không còn nữa, Lạp Lệ Sa ôm Tiểu Bạch Thủy, cảm giác chính mình thực cô độc.


Phác Thái Anh vẫn luôn đứng từ xa nhìn theo bóng lưng của Lạp Phi Tinh. Hoàng thất lễ pháp nghiêm khắc, đây vẫn là người đầu tiên nàng thấy nam nhân ôm hài tử, lại thấy Lạp Phi Tinh động tác thuần thục, trong lòng hiện lên một tia dị dạng.


Phác Thái Anh nhìn Lạp Phi Tinh tự nhiên quay lại nhìn chính mình một cái, rồi lại quay trở về.


Liền mạch đi tới bên cạnh Lạp Phi Tinh, Tiểu Bạch Thủy mở to đôi mắt tròn xoe ngập nước nhìn Lạp Phi Tình, liền nhẹ giọng nói: "Bạch Thủy chung quy ngồi xe ngựa đi một quãng đường xa, đã lâu chưa từng gặp nhau, e là có một chút sợ người lạ."


Bị đánh trúng yếu hại, Lạp Lệ Sa đối mặt với việc không thể chứng kiến toàn bộ hành trình Tiểu Bạch Thủy trưởng thành, cảm thấy có chút tiếc nuối. Có lẽ đó là tâm tư của bậc làm cha mẹ đi.


Tiểu Bạch Thủy vẫn luôn không phối hợp, bà vú thấy vậy liền chạy lên trước: "Lão gia ... Phò mã gia, tiểu thư giao cho nô tỳ đi."


Lạp Lệ Sa lưu luyến không rời đem Tiểu Bạch Thủy giao cho bà vú, không vui.


Tiểu Bạch Thủy ổn định nằm ở trong lòng ngực bà vú, mặt ngoài lộ ra vẻ thật cẩn thận đánh giá Lạp Lệ Sa, người kia có chút gì đó xa lạ mà cũng lại có chút cảm giác thân thiết.


Phác Thái Anh nhìn vẻ mặt uể oải của Lạp Phi Tình, mấy ngày vừa qua cũng không cười đùa với nàng, khóe miệng gợi lên độ cong.


"Lạp tướng quân." Tiếng la tục tằng từ đâu truyền đến.


Lạp Lệ Sa theo tiếng nhìn lại là thân binh của Phác Mộc Tiêu Tử Văn.


"Tiêu đại ca, sao ngươi lại tới đây."


Tiêu Tử Văn nhìn thoáng qua Phác Thái Anh, chắp tay nói: "Mạt tướng Tiêu Tử Văn tham kiến trưởng công chúa điện hạ."


"Tiêu tướng quân không cần đa lễ."


Tiêu Tử Văn tiếp tục nói với Lạp Phi Tinh: "Đại soái không yên tâm, đặc biệt phân phối một đội thân binh hỗ trợ đưa Tiểu Bạch Thủy vào kinh. Đại soái còn có một phong thư mệnh ta giao cho ngươi, ngươi nhìn liền minh bạch. " Nói xong Tiêu Tử Văn từ trong lòng ngực móc ra một phong thư có hồng sáp niêm phong đưa cho Lạp Phi Tình.


Lạp Lệ Sa trịnh trọng tiếp nhận thư, Phác Thái Anh một bên vẻ mặt hiện lên một tia hiểu rõ.
Đem mọi người sắp xếp, Lạp Lệ Sa phát hiện Phác Mộc cư nhiên phái hai ngàn người hộ tống Tiểu Bạch Thủy, trong lòng trầm xuống.


Hai ngàn người này cũng không phải là binh lính bình thường, đều là thân binh thân cận của Phác Mộc, có rất nhiều người Lạp Lệ Sa đều gặp qua.


Dự cảm xấu trong lòng Lạp Lệ Sa càng thêm nùng liệt, vội vàng chào tạm biệt mọi người về thư viện trong tiểu viện.


Dùng chủy thủ xé lớp niêm phong bên ngoài rồi lấy lá thư ra, chỉ thấy trong thư viết:


Phi Tinh, khi ngươi xem được phong thư này, chỉ sợ ít ngày nữa liền nhận được tin tức lão phu ly thế. Hai ngàn người này đều là những quân sĩ trung tâm, thực sự đáng tin cậy. Y theo lễ pháp Ly Quốc để hai ngàn người bọn họ làm binh phủ cho trưởng công chúa phủ. Lão phu thân trúng kịch độc vô pháp cứu chữa, có thể nghe thấy tin tức đại hôn của ngươi cùng Anh nhi ta cũng có thể yên tâm mỉm cười nơi cửu tuyền. Trước khi đi, lão phu giao cho ngươi khối lệnh bài kia, chính là Binh phù, ngàn vạn phải bảo hộ thích đáng.

Bắc Cảnh đại quân bên ngoài chỉ có hai mươi lăm vạn, kỳ thật không chỉ có thế. Tiên phụ chính là huynh đệ kế nghĩa của tiên đế. Tiên đế cho phép Phác gia được bí mật tư quân, tư quân này quy về đế vương điều phối, do Phác gia đời đời thống lĩnh, trong thời khắc đặc biệt nguy cấp sẽ phát huy tác dụng. Đây là bí mật chỉ có con cháu nhiều thế hệ của Phác gia bảo hộ, đời đời tương truyền. Mật chỉ đọc nếu ta độc phát thân vong, đại tướng quân phủ khó giữ được, ngươi mau chóng thu hồi mật chỉ, bảo hộ cẩn thận.


Phác gia quân ẩn bên trong đại doanh Bắc Cảnh, ngày thường cùng Hùng Nô tác chiến với những người lính bình thường giống nhau như đúc. Thế nhưng thân gánh trọng trách cần vương hộ quốc, duy tôn binh phù này điều khiển. Nếu ta chết đi, Bắc Cảnh tất loạn. Nhớ lấy, bảo trì trạng thái bình thường, tuyệt đối không thể để lòng quân rối loạn. Ngươi chỉ cần nước chảy mây trôi, tự có người bình định. Ngày nào đó nếu ngươi tiếp quản Bắc Cảnh, lão phu có tám chữ tặng ngươi: Lấy chiến dưỡng chiếm, đến điểm thì dừng.

Thư tới dòng cuối bút lực đã trôi nổi, chữ viết ngổn ngang. Phác Mộc có quá nhiều suy nghĩ muốn dò xét, đáng tiếc trời không chiều lòng người, dầu hết đèn tắt. Phác Mộc có thể tự tay viết ra nhiều điều như vậy, đã là kỳ tích.


Người trúng ôn nhu hương, cuối cùng sẽ đánh mất ngũ cảm, nội suy mà chết, vô cùng thống khổ.


Đối với chuyện hạ độc, trong thư Phác Mộc không nhắc đến một chữ.


Lạp Lệ Sa hồng mắt nhìn qua một lần nữa, mang theo nỗi không nỡ nồng nặc, ném vào trong chậu than, tận mắt nhìn thấy bức thư kia hoàn toàn hóa thành tro tàn.


Nếu là Lạp Lệ Sa trước kia, chắc chắn là tiểu tâm bảo tồn, quyết định không nỡ tiêu hủy. Cùng Phác Thái Anh thành thân bất quá chỉ mới mấy ngày, mặc dù Phác Thái Anh cái gì cũng không có dạy nàng thế nhưng nàng lại học được cách phải xử Phác như thế nào cho ổn thỏa.
Lạp Lệ Sa mở tay nải mang theo khi nhập kinh, bên trong có mấy bộ quần áo, bên dưới là một khối tấm gỗ khắc 117 dấu, bên dưới tấm gỗ kia là một khối lệnh bài. Trên khối lệnh bài kia không có chữ cũng không có hình, cực kỳ bình thường không có gì lạ, có thể nói khối lệnh bài này giống như sắt vụn.


Trước khi rời khỏi Bắc Cảnh, Lạp Lệ Sa từng muốn cho Phác Thái Anh một phần "tân hôn hạ lễ", liền dùng thủ đoạn lôi đình thẩm định đám tù binh Hung Nô kia. Bất quá cuối cùng cũng kết thúc bằng việc manh mối đứt gãy, những người liên quan đều bị chết hết.


Sự việc không biết như thế nào lại để Phác Mộc biết được liền chống chọi một thân bệnh tật triệu kiến ​​Lạp Phi Tinh. Đầu tiên là trách nàng không biết nặng nhẹ, cuối cùng sau khi trầm mặc một lúc lâu rồi vứt một khối lệnh bài cho Lạp Phi Tinh bảo nàng phải bảo quản cẩn thận.
Ngày ấy Lạp Phi Tinh còn từng hỏi Phác Mộc đây là vật gì? Phác Mộc chỉ nói ngày sau tự nhiên sẽ biết được.


Lạp Lệ Sa ngồi ở trên giường, trong tay nắm chặt khổi lệnh bài: Có lẽ đại soái muốn đợi chính mình trở lại Bắc Cảnh, chính miệng nói cho mình, lại không nghĩ rằng mình cưới công chúa, không thể trở về liền phái người mang theo tin tới.


Tiêu Tử Văn đối với Phác Mộc trung thành, tận tâm, Lạp Lệ Sa biết, không cần hoài nghi.


Có "Cần vương chi sư" trong tay, Lạp Lệ Sa cảm thấy chính mình dần trở nên kiên định, nàng không còn phiêu diêu như ​​lục bình trôi nổi.


Lạp Lệ Sa một mình tự hỏi thật lâu, quyết định nghe theo Phác Mộc dặn, không muốn nói chuyện này cho Phác Thái Anh.


"Đốc đốc đốc".


"Phò mã gia, điện hạ cho mời."


"Ta đến ngay!" Lạp Lệ Sa nói, mang khối lệnh bài như cũ đặt ở trong bao quần áo, gói tay nải thả lại chỗ cũ, hết bảo trì như bình thường.


Lạp Lệ Sa đi vào chính điện: "Công chúa, ngươi tìm ta?"


"Phò mã, phụ hoàng phái người đưa tới kim sách ngọc điệp, tán thành Tiểu Bạch Thủy mang thân phận hoàng tự, thánh chỉ sắc phong quận chúa còn ít ngày nữa sẽ hạ xuống."


"Cảm ơn công chúa."


"Phò mã cần gì như thế, ta cũng thích Tiểu Bạch Thủy. Không biết quân sĩ mà cữu cữu phái tới đây phò mã tính toán xử Phác như thế nào?"


"Trong thư đại soái đã phân phó, mệnh ta đem hai ngàn binh sĩ này cho công chúa định đoạt." Lạp Lệ Sa nói xong an tĩnh nhìn Phác Thái Anh.


Phác Thái Anh dưới ánh nhìn chăm chú của Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng chậm rãi chớp mắt hai cái, mới thu mắt về, nói: "Trưởng công chúa phủ sơ kiến, dựa theo Phác Quốc lễ pháp, ta có thể có hai ngàn tư binh. Vậy những quân sĩ này cứ lưu lại trong kinh, phò mã nghĩ như thế nào? "

Lạp Lệ Sa nghe những lời nói này cơ hồ cùng những gì Phác Mộc viết trong thư giống nhau như đúc, liền nở nụ cười, trả lời: "Phi Tinh không hiểu, hết thảy toàn bộ đều do công chúa định đoạt."


Phác Thái Anh cũng cười, biểu hiện như cũ nhất phái phong khinh vân đạm, không ai có thể từ trên người nàng thấy được tâm tư gì.


"Công chúa, ta có chuyện muốn đi tìm đại ca thương nghị, có thể hay không rời phủ một chuyến?"


"Phò mã cần gì phải hỏi như thế? Trưởng công chúa phủ này tất nhiên là mặc cho phò mã tự do ra vào."


"Đa tạ công chúa, như thế ta liền đi."


"Phò mã đi thong thả."


Lạp Lệ Sa sải bước ra khỏi chính điện, bên môi mang theo ý cười đẹp đẽ. Nàng cảm thấy địa vị của chính mình trong lòng Phác Thái Anh đã cao lên thêm một chút.


Phác Thái Anh nhìn theo Lạp Phi Tinh, mãi đến tận khi bóng lưng của hắn hoàn toàn biến mất.
Tiểu Từ từ bên ngoài điện đi vào.


"Tìm thấy rồi sao?" Phác Thái Anh nhàn nhạt hỏi.


Tiểu Từ đi đến bên người Phác Thái Anh, nhỏ giọng trả lời: "Hồi điện hạ, nô tỳ từ trong chậu than tìm thấy chút tro tàn, thư chỉ sợ là đã bị thiêu."


"Trong phòng thế nhưng có thiếu đi thứ gì không?"


"Hồi điện hạ, nô tỳ đã cẩn thận kiểm tra qua, giống nhau, không thiếu."


"Bổn cung đã biết."


Tiểu Từ buồn bực nhìn Phác Thái Anh, hỏi: "Điện hạ đang cười cái gì?"


"Biết quá nhiều, sống không lâu."


Tiểu Từ nghe xong Phác Thái Anh nói, cười nói: "Điện hạ đã thật lâu không nói đùa như vậy với nô tỳ."


Chủ tớ hai người nhìn nhau cười. Phác Thái Anh đã từng thường xuyên cùng Tiểu Từ nói những lời này. Đại thể vào thời điểm khi Phác Thái Anh không muốn trả lời vấn đề gì liền sẽ dùng những lời này để qua loa lấy lệ.

Sau này tâm trí Phác Thái Anh chậm rãi thành thục, thủ đoạn linh hoạt, đã không còn vấn đề gì mà nàng ứng phó không được, những lời này liền rất ít xuất hiện.


Người khác nếu nghe được Phác Thái Anh nói ra những lời này, chỉ sợ là muốn quỳ xuống đất xin tha.

Mà Tiểu Từ lớn lên bên cạnh Phác Thái Anh, cùng nhau bầu bạn mà trưởng thành. Những lời này ở trong lòng Tiểu Từ mà nói, càng như là một câu nói vui đùa trong lúc thảnh thơi của Phác Thái Anh.


Lạp Lệ Sa đi đến Bình Đông tướng quân phủ được Hạng Kinh Nghĩa nhiệt tình chiêu đãi.


"Tiểu tử ngươi hôm nay sao lại rãnh rỗi tới đây?"


Lạp Lệ Sa nghiêm mặt nói: "Đại ca, ta có lời muốn nói với ngươi."


Hạng Kinh Nghĩa thu liễm ý cười, vung tay lên: "Các ngươi đều đi xuống."


"Vâng." Đám nô bộc toàn bộ liền rời đi.


"Đại ca, ta hỏi ngươi một câu, ngươi nhất định phải nói sự thật cho ta biết."

"Chuyện gì?"


"Đại soái đến tột cùng là bị bệnh gì?"


Trên mặt Hạng Kinh Nghĩa hiện lên tia bi thương, thật mạnh thở ra một hơi: "Đã biết rồi?"


"Đúng vậy!"


"Vậy ngươi hà tất hỏi lại ta?"


Lạp Lệ Sa nhìn thẳng vào đôi mắt Hạng Kinh Nghĩa, kiên định nói: "Ta muốn một câu trả lời rõ ràng."


"Nhạc phụ đại nhân... Kỳ thật là trúng độc."


Lạp Lệ Sa nắm tay thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay bạo phát.


Hạng Kinh Nghĩa tiếp tục nói: "Kỳ thật này cũng không phải là cái gì bí mật. Ngươi cho rằng vì sao trưởng công chúa hạ cùng người đã từng là phò mã tương lai, Phác Trung sẽ tự mình đến Bắc Cảnh an quân? Vì sao ta cùng với đại tẩu ngươi lại muốn tới Bắc Cảnh? Ám sát nhạc phụ chính là hai nhóm người, trong đó một nhóm người dùng chủy thủ bôi độc. Độc này tên là ôn nhu hương, là một loại độc dược phi thường âm ngoan, được chế tạo từ nhiều loại độc dược, mỗi lần phối hợp đều không giống nhau. Chỉ có người hạ độc mới có thuốc giải, trúng độc sẽ từ suy nhược cuối cùng chết đi. "

Mũi của Lạp Lệ Sa đau xót, nhắm hai mắt lại, trong lòng tự trách không thôi: Chính mình thật sự quá ngu ngốc, cho rằng chỉ có dao kiếm có thể giết người, lại quên đi độc dược. Thân thể đại soái cường tráng như thế, làm sao sẽ vì bệnh cũ tái phát mà đau ốm trong thời gian dài như vậy.


"Tinh đệ, ngươi cũng không cần quá mức để tâm. Chuyện này nếu như lúc đó ngươi biết được, cũng không thay đổi được gì. Nhiều danh y như vậy đều bó tay không có biện pháp, ngươi có thể có biện pháp nào không? Huống hồ nhạc phụ đại nhân vì ổn định quân tâm mới cố ý lừa gạt, chúng ta cũng bị hạ phong lệnh. Mọi người đều không phải cố ý lừa gạt ngươi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro