Chương 130: Vi hà tiêu đắc nhân tiều tụy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạp Lệ Sa kinh ngạc nửa ngày không khép miệng được, Phác Thái Anh nhìn thấy bộ dáng Lạp Phi Tinh như vậy cũng biết hai vị ngự y chẩn đoán không sai biệt là bao.


"Còn thỉnh hai vị ngự y lo lắng."


"Điện hạ xin yên tâm."


Lạp Lệ Sa nhìn nhìn bốn vị ngự y, lại quay đầu nhìn nhìn Phác Thái Anh. Biểu tình Phác Thái Anh tuy vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng trong ngữ khí lại không che giấu được ý tứ quan tâm, than nhẹ một tiếng.


Ngự y vì hai người khai một bộ phương thuốc, Tiểu Từ lấy xuống sắc thuốc.


Thời gian cứ như thế trôi đi, Phác Thái Anh dưới sự tỉ mỉ điều trị của ngự y, khí sắc càng thêm chuyển biến tốt đẹp, Lạp Lệ Sa nhìn ở trong mắt, vui ở trong lòng.


Mà trạng huống Lạp Lệ Sa lại không có lạc quan được như vậy. Sau khi được ngự y kê phương thuốc, Lạp Lệ Sa dùng mấy ngày, cảm giác tích tụ ở ngực xác thật có chút thuyên giảm, hô hấp thông thuận không ít, nhưng mỗi ngày ác mộng vẫn hàng đêm giáng lâm, thân thể lúc nào cũng rét run khiến bệnh trạng lại không có chút nào giảm bớt.


Lạp Bạch Thủy đã có thể đi rồi, hơn nữa đã bắt đầu ăn một ít thức ăn nhẹ. Lạp Lệ Sa mỗi ngày bồi Phác Thái Anh dùng bữa sáng xong liền đi thăm nữ nhi. Nhìn làn da tiểu gia hỏa trắng nõn hồng nhuận, con ngươi sáng lấp lánh, lại còn có khuôn mặt nhỏ càng ngày càng giống cố nhân, Lạp Lệ Sa liền suy nghĩ đến xuất thần.


Ngày tháng cứ mãi trôi đi, đau xót trong lòng Lạp Lệ Sa cũng dần dần mờ nhạt theo thời gian, vết thương trong trái tim thong thả kết vảy, nếu không nhắc lại liền sẽ không quá đau.


Chỉ là chuyện này rốt cuộc ở trong lòng Lạp Lệ Sa chôn xuống một cây kim, thật sâu khảm vào da thịt, bề ngoài nhìn qua không có gì khác thường, thế nhưng vừa động, liền sẽ đau đớn tột cùng.


Lạp Lệ Sa vẫn luôn chờ đợi Phác Thái Anh cho chính mình một lời giải thích. Thế nhưng từng ngày qua đi, thân thể Phác Thái Anh dần dần khang phục, nàng lại không có một chút ý tứ nào muốn nhắc lại chuyện xưa.

Mấy ngày đầu, thân thể Phác Thái Anh suy yếu, bệnh tình trầm trọng, Lạp Lệ Sa áp xuống tạp niệm trong lòng, toàn tâm toàn ý làm bạn với Phác Thái Anh. Nhìn tình huống thân thể Phác Thái Anh càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp, trong lòng Lạp Lệ Sa liền vui vẻ, thế nhưng cũng rất đau.


Dần dần, Lạp Lệ Sa cả ngày chỉ đợi trong tiểu viện của chính mình, nàng không biết đối mặt với Phác Thái Anh như thế nào, thế nên chi bằng không gặp.


Kỳ thật nàng vẫn luôn si ngốc chờ đợi. Nếu Phác Thái Anh nguyện ý cho nàng một cái lý do, chẳng sợ hoang đường đến như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ tin.


Chỉ là, cũng không có.


Thuốc và kim châm cứu có thể chữa trị được vấn đề mấu chốt trong cơ thể, nhưng có một chỗ, thuốc và kim châm cứu khó có thể cứu chữa được.


Phác Thái Anh đối với Lạp Phi Tinh nói: Ung Vương đã tiếp chưởng soái ấn Bắc Cảnh.

Lạp Lệ Sa gật gật, không nói một từ.


Phác Thái Anh đối với Lạp Phi Tinh nói: Tương Vương đã bình an tiến vào phủ đệ ở đất phong.


Lạp Lệ Sa cong cong khóe miệng, cười mà không nói.


Phác Thái Anh đối với Lạp Phi Tinh nói: Thái Tử những ngày gần đây càng thêm tiến bộ, đem nhiệm vụ mà bệ hạ bố trí xử lý gọn gàng ngăn nắp.


Lạp Lệ Sa chỉ là lẳng lặng nhìn Phác Thái Anh, ánh mắt mang theo ba phần trống rỗng, phảng phất như xuyên thấu qua Phác Thái Anh, nhìn về nơi xa hơn.


Đêm khuya tĩnh lặng, Lạp Lệ Sa cô độc ngồi trên ghế đá trong tiểu viện, nhìn lên khoảng tinh không đầy ánh sao, ngồi xuống một hồi chính là qua nửa đêm.


Ở trong miệng Phác Thái Anh, mỗi người ai đều về chỗ người nấy, mỗi người ai cũng đều được nhắc đến, nhưng chính mình đâu?


Ác mộng hàng đêm buông xuống, cho dù chưa từng ngừng uống thuốc, Lạp Lệ Sa lại càng thêm gầy ốm.


Theo sự khang phục của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa mỗi ngày ngoại trừ đi thăm Lạp Bạch Thủy, liền rất ít bước ra khỏi tiểu viện, rất nhiều thời điểm ở trong viện ngây ngốc ngồi cả ngày, ai cũng không biết phò mã gia đang suy nghĩ cái gì.


Cũng may lúc này Thiên Đô Thành đã vào lúc thảo trường oanh phi, khí hậu dịu dàng, ngồi ở trong viện cả ngày cũng sẽ không cảm thấy lạnh.


Nhưng chậm rãi, rất nhiều hạ nhân đều phát hiện phò mã gia có điều "dị thường". Vị phò mã gia sức ăn kinh người từ lúc trước đã biến đâu không thấy nữa.


Phò mã gia lúc trước cho dù không ra khỏi tiểu viện, chính là sẽ ở trong thư phòng, hoặc là ở trong sân tập võ. Thế nhưng hiện giờ phò mã gia mỗi ngày chỉ đi đến thăm quận chúa một chuyến. Nếu điện hạ không chủ động truyền phò mã, hắn liền ở trong viện ngồi phát ngốc thật lâu.


Thế nhưng từ khi bắt đầu bọn hạ nhân chỉ cho rằng phò mã gia đau đớn khi mất đứa bé đầu tiên, đã chịu đả kích lớn liền cũng không có nghĩ gì nhiều.


Nhưng là, cuộc sống này cũng còn rất dài đi? Phò mã cùng công chúa phu thê ân ái, lại còn đang tuổi thanh xuân mơn mởn, hài tử rồi sẽ lại có thôi. Mắt thấy phò mã gia dần dần càng trở nên gầy ốm, Đinh Hương cùng Bách Hợp chuyên phụ trách hầu hạ Lạp Phi Tinh đứng ngồi không yên. Nếu phò mã gia xảy ra chuyện gì, kia chính là tội lớn!


Vì thế hai người cùng thương nghị, trực tiếp bỏ qua Lạp Phi Tinh, trộm đem tình huống phò mã gia bẩm báo cho chấp sự nữ quan Tiểu Từ.


Bởi vì những ngày gần đây Lạp Phi Tinh "không ra khỏi cửa", tạm thời không thấy bóng dáng đâu, nghe được Đinh Hương bẩm báo, Tiểu Từ giật mình không nhỏ, không dám trì hoãn, trực tiếp tới thư phòng Phác Thái Anh.


Phác Thái Anh đang ngồi ngay ngắn trước án luyện chữ, nghe Tiểu Từ hội báo xong, tay run lên "lạch cạch", mực nước rơi xuống mờ mịt, lập tức liền huỷ hoại đi tác phẩm đang sắp được hoàn thành.


Trong thư phòng lâm vào yên tĩnh, Phác Thái Anh buông xuống bút lông trong tay, nhìn chằm chằm một giọt mực đen bắt mắt rớt trên giấy Tuyên Thành kia, trầm mặc.


Tiểu Từ thấy Phác Thái Anh chậm chạp không tỏ thái độ, cắn chặt răng, quỳ xuống: "Điện hạ!"


Phác Thái Anh nhíu đôi mi tú mỹ lại, giương mắt nhìn Tiểu Từ đang quỳ xuống đất, hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"


Tiểu Từ trầm ngâm một lát, đem lời muốn nói sắp xếp lại rồi cất tiếng: "Điện hạ thứ cho nô tỳ nhiều miệng một câu."


"Ngươi nói."


"Nô tỳ cảm thấy, điện hạ thiếu phò mã gia một lời giải thích, không bằng, không bằng..."


Tiểu Từ không có đem câu cuối cùng nói ra. Phác Thái Anh than nhẹ một tiếng, giống như đối với Tiểu Từ lại giống như đối với chính bản thân nàng lẩm bẩm nói: "Bổn cung đâu chỉ thiếu hắn một lời giải thích..."

Tiểu Từ vui vẻ: "Điện hạ ngài là muốn..."


Phác Thái Anh lại lần nữa than nhẹ ra tiếng, kiên định lắc lắc đầu: "Ngươi đứng lên đi."


"Tạ điện hạ."


"Tiểu Từ... Ngươi có phải hay không cũng cảm thấy bổn cung lần này làm...quá mức chút?"


Tiểu Từ mới vừa đứng dậy lại quỳ trên mặt đất: "Nô tỳ không dám."


"Đứng lên đi, tình nghĩa cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lại không có người ngoài, không nên hơi một tí liền quỳ."


"Vâng."

Tiểu Từ đánh giá Phác Thái Anh, thấy trên mặt nàng cũng không có vẻ gì là không vui, châm chước tiếp tục nói: "Nô tỳ cùng điện hạ những năm gần đây sớm chiều làm bạn, tự nhiên biết điện hạ ngài đã chịu đựng bao nhiêu khổ sở, Ngài làm như vậy tự nhiên có cân nhắc. Chỉ là nô tỳ cảm thấy....phò mã gia, rốt cuộc cùng người khác bất đồng. Hiện giờ công chúa đã cùng hắn kết làm vợ chồng, chờ đến ngày nào đó trần ai lạc định, điện hạ còn phải cùng phò mã gia làm bạn cả đời. Nếu là vì chuyện này xuất hiện vết nứt... Điện hạ ngày sau, sợ là phải chịu khổ."


Nghe xong Tiểu Từ nói, Phác Thái Anh một trận hoảng thần, nhếch nhếch khóe miệng nói: "Bổn cung nghĩ, sau khi sự thành, liền thả hắn tự do, từ biệt đôi đường, mỗi bên vui vẻ, ngươi nghĩ có được không?"


Tiểu Từ kinh hãi: "Điện hạ tâm tư a! Thanh danh của điện hạ ngài..."


Phác Thái Anh lộ ra một mạt ý cười châm chọc: "Thế đạo này, đối nữ tử bày ra gông cùm xiềng xích thật nhiều. Bổn cung quý vì đế vương chi nữ, cũng muốn chìm vào nước lũ kia."


"Điện hạ?"


"Đi thôi, theo bổn cung đi tiểu viện một chuyến."


"Vâng."


Phác Thái Anh cho lui hai hàng cung nữ trái phải theo sau, chỉ dẫn theo Tiểu Từ đi tới tiểu viện của phò mã.


Đinh Hương cùng Bách Hợp thấy Trưởng công chúa điện hạ giá lâm, lập tức ra nghênh đón, Phác Thái Anh vẫy vẫy tay, hai người lập tức hiểu ý, đánh một cái vạn phúc rồi cùng Tiểu Từ lui xuống.


Lạp Lệ Sa đang ngồi ở trên ghế đá trong viện, đưa lưng về phía Phác Thái Anh, không hề biết công chúa giá lâm.


Phác Thái Anh đứng xa xa nhìn bóng dáng Lạp Phi Tinh, từ sau lưng nhìn lại, người này tựa hồ lại hao gầy đi không ít.


Nghĩ đến lời Tiểu Từ nói, trong lòng Phác Thái Anh hiện lên một tia áy náy, nhưng rất nhanh lại một lần nữa kiên định: Hiện giờ đang vào thời khắc phi thường, có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào trưởng công chúa phủ, ngay cả phụ hoàng cũng bắt đầu nổi lên lòng nghi ngờ. Suy nghĩ trong lòng người này toàn ứng ở trên mặt, đó là sự chứng minh tốt nhất.


"Phò mã?"


Lạp Lệ Sa run rẩy thân mình một chút, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Phác Thái Anh liền vội vàng đứng dậy: "Công chúa."


Phác Thái Anh nhìn Lạp Phi Tinh trước mắt, như thế nào cũng không nghĩ tới bất quá chỉ mới ngắn ngủn mấy ngày không gặp, thế nhưng lại có thể tiều tụy thành bộ dáng như vậy.


Tưởng tượng đến những điều này đều là do chính mình mang đến cho hắn, trong lòng nổi lên tư vị khó hiểu. Nàng vẫn luôn suy nghĩ nhiều ngày nay, chính mình đem Lạp Phi Tinh kéo vào con đường này rốt cuộc là đúng hay sai?


"Phò mã đã từng dùng qua ngọ thiện?"


"Chưa."


"Phò mã thế nhưng nguyện cùng ta dùng cơm trưa?"


"...Được."


Trong chính sảnh, Phác Thái Anh cùng Lạp Phi Tinh cùng ngồi đối diện nhau, trên bàn bày tám mâm ngọc đựng những món ăn trân quý, sắc hương vị đều đầy đủ, cơ hồ mỗi món đều là thứ mà Lạp Phi Tinh thích ăn.


Tuy rằng Phác Thái Anh chưa bao giờ hỏi qua Lạp Phi Tinh thích ăn cái gì, nhưng mỗi ngày dùng cơm Lạp Phi Tinh đặc biệt thiên vị một món ăn nào nàng vẫn đều biết đến.


Lạp Lệ Sa nhìn đồ ăn trên bàn, ánh mắt lấp lóe.


"Các ngươi trước đi xuống đi."


"Vâng."


Đợi tất cả nha hoàn đều rời đi, Phác Thái Anh từ trên chỗ ngồi đứng lên, lấy qua một cái chén ngọc, tự mình cầm lên cái thìa múc ra một chén canh, đặt ở trước mặt Lạp Phi Tinh.


"Ta thấy phò mã đã nhiều ngày nay lại hao gầy đi không ít. Nếu là không muốn ăn, thì uống chút canh cũng tốt."


Lạp Lệ Sa mở to hai mắt nhìn, muốn từ trên chỗ ngồi đứng dậy, lại bị Phác Thái Anh mỉm cười ngăn lại.


Lạp Lệ Sa thụ sủng nhược kinh, thân phận Phác Thái Anh là cỡ nào cao quý? Hôm nay cư nhiên tự tay vì chính mình thịnh canh!


Phác Thái Anh vẫn luôn nhìn Lạp Phi Tinh, thấy biểu tình rung động trên giương mặt hắn, trong lòng liền càng thêm khó chịu. Nàng biết chính mình khiến cho Lạp Phi Tinh chịu bao nhiêu thương tổn, bất quá chỉ là một chén canh, thế nhưng lại làm người này lộ ra biểu tình như vậy.


Phác Thái Anh nhìn Lạp Phi Tinh vùi đầu an tĩnh ăn canh, Lạp Phi Tinh càng dễ dàng thỏa mãn, nàng liền càng thêm cảm thấy áy náy, khó an.


Nàng tình nguyện Lạp Phi Tinh chất vấn chính mình. Cho dù là cùng chính mình đại sảo một trận, hoặc chẳng quan tâm đến bệnh tình của chính mình, Phác Thái Anh đều có thể tiếp thu.


Chỉ là Lạp Phi Tinh như vậy, làm Phác Thái Anh lần đầu tiên cam chịu sự khiển trách của lương tâm chính mình.


Từ lúc hắn hồi phủ đến hôm nay đã qua đi nửa tháng có thừa, thế nhưng sự tình về hài tử, hắn lại không đề cập tới!


Phác Thái Anh biết hắn kỳ thật vẫn rất để ý. Nếu thật sự không để bụng, như thế nào lại đem chính mình tra tấn thành bộ dáng như vậy?


Ngày ấy những lời ngự y lén lút nói với nàng, đã nhiều ngày nay lúc nào cũng quanh quẩn bên tai: Điện hạ, phò mã gia ưu tư quá độ, có thể nói bệnh tình của hắn nghiêm trọng đến thế, có hơn phân nửa là vì tâm bệnh. Tâm bệnh còn cần tâm dược chữa trị. Cứ thế mãi, ngay cả khi ngày ngày dùng thuốc, cũng không thay đổi được gì...


Giờ này khắc này, Lạp Phi Tinh cứ như vậy an tĩnh ngồi ở trước mặt Phác Thái Anh, cầm chén canh, vùi đầu ăn, ngoan ngoãn tựa như Châu Nhi mấy năm trước.


Chính mình phụ hắn đến như vậy, hắn lại vẫn cứ ẩn nhẫn.


Từ có lúc, Phác Thái Anh nhìn trúng đó là Lạp Phi Tinh vô dục vô cầu, người như vậy theo bên người chính mình quả thực chính là lông phượng sừng lân. Người như vậy, Phác Thái Anh cảm thấy càng có thể tin tưởng giao phó, không sợ bị người khác cổ động.


Chỉ là hiện giờ, Phác Thái Anh hận thấu điểm này, oán thấu điểm này. Bởi vì Phác Thái Anh không biết chính mình phải làm như thế nào mới có thể bồi thường cho Lạp Phi Tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro