Chương 142: Nguyên lai Phi Tinh là Lệ Sa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạp Lệ Sa an tĩnh dựa vào trên giường ở phủ nguyên soái. Trên người quấn lấy băng vải sạch sẽ, ở vị trí giữa lưng bị máu tươi nhiễm thành một hình chữ thập màu đỏ chói mắt.


Phác Thái Anh an tĩnh ngồi ở mép giường Lạp Lệ Sa. Một bàn tay bị Lạp Lệ Sa gắt gao nắm chặt ở trong tay. Cho dù lúc này người trên giường đã hôn mê đi, Phác Thái Anh vẫn có thể cảm nhận được lực đạo như có như không từ trên tay truyền đến.


Lạp Lệ Sa ngủ cũng không an ổn, cau mày, đáy mắt cùng trên môi phiếm màu xanh tím nhàn nhạt, trên mặt phủ đầy mồ hôi tinh mịn.


Lúc này bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen. Trong nhà đèn đuốc thắp sáng trưng, Phác Thái Anh đã ở mép giường Lạp Lệ Sa ngồi ngay ngắn mấy canh giờ. Nàng nhìn người trên giường, trong lòng chấn động thật lâu không thể bình ổn.

Lạp Phi Tinh được kéo lên đem U Cầm giao cho binh lính, vung một cái đã bắt được tay Phác Thái Anh, gắt gao nắm trong tay, lộ ra một mạt ý cười tái nhợt: "Công chúa, ngàn vạn lần đừng rời khỏi ta!"


Nói xong, hai mắt Lạp Phi Tinh nhắm lại, té xỉu ở trong lòng ngực Phác Thái Anh.


Một khắc kia, Phác Thái Anh lại hoảng loạn, nàng tiếp được thân mình khuynh đảo của Lạp Phi Tinh, không nghĩ tới người này thế nhưng lại nhẹ như vậy.


"Đại soái!" Binh lính trên tường thành loạn thành một đoàn. Phác Thái Anh ôm thân mình Lạp Phi Tinh: "Nâng cáng tới, đem U Cầm giao cho quân y. Quân lệnh dựa theo lời lúc trước phò mã đã nói, tiêu diệt hết Hung Nô dưới thành."


"Rõ!"


Cáng tới, binh lính đem Lạp Phi Tinh bị tên xuyên vào giữa lưng đặt lên trên cáng, lại phát hiện nguyên soái gắt gao nắm chặt tay trưởng công chúa điện hạ, vô luận như thế nào cũng kéo không ra.


Phác Thái Anh nghĩ đến ánh mắt nhìn chính mình trước khi Lạp Phi Tinh té xỉu kia, bên trong mang theo áy náy cùng tuyệt vọng. Ánh mắt như vậy làm Phác Thái Anh hoảng hốt.


"Các ngươi chỉ cần nâng lên là được. Bổn cung đi theo."


"Vâng." Binh lính từ bỏ việc mở tay Lạp Phi Tinh ra, cáng được nâng lên xe ngựa, Phác Thái Anh phân phó nói: "Thông tri quân y, hồi phủ nguyên soái."


"Rõ!"


Một bàn tay Phác Thái Anh bị Lạp Phi Tinh gắt gao nắm chặt, một cái tay khác bắt lấy vải sạch, tận lực giúp Lạp Phi Tinh cầm máu. Lạp Phi Tinh nằm trên cáng, đáy mắt phiếm thanh, cau mày.


Phác Thái Anh nhìn Lạp Phi Tinh, nghĩ đến thần sắc trước khi Lạp Phi Tinh té xỉu, trong lòng hiện lên một cái ý niệm mà ngay cả chính bản thân nàng đều không thể tin tưởng.


Binh lính nhanh nhẹn đem Lạp Phi Tinh nâng tới phòng ngủ trong soái phủ, quân y phải qua một hồi mới có thể tới, Phác Thái Anh phân phó nói: "Các ngươi trước đi xuống đi, nơi này có bổn cung."

"Rõ!"


Tiểu Từ đi đến mép giường, muốn giúp Lạp Phi Tinh cởi áo.


"Tiểu Từ, ngươi cũng đi xuống, canh giữ ở cửa, đừng để bất luận kẻ nào tới gần."


Tiểu Từ giật mình, đánh một cái vạn phúc trả lời: "Vâng."


"Lập tức kêu Lạc Y tới gặp ta, phải nhanh!"


Tiểu Từ không thể tin tưởng nhìn Phác Thái Anh: "Điện hạ?"


Phác Thái Anh nhìn Lạp Phi Tinh trên giường, nhíu nhíu mày: "Mau đi."


"Vâng!"


Trong phòng, rốt cuộc chỉ còn lại có hai người Phác Thái Anh cùng Lạp Phi Tinh. Tay Lạp Phi Tinh vẫn như cũ gắt gao nắm chặt tay Phác Thái Anh, phảng phất giống như là đang bắt lấy một cọng dây cứu mạng cuối cùng, cho dù mất đi ý thức, vẫn như cũ không có buông ra.


Thần sắc Phác Thái Anh ngưng trọng, hao hết sức lực đem Lạp Phi Tinh nâng dậy, để hắn dựa vào trên người chính mình, một bàn tay Phác Thái Anh bị Lạp Phi Tinh nắm chặt, lại phải cẩn thận giữa lưng trúng tên của Lạp Phi Tinh. Nàng hành động thập phần cố hết sức, chỉ chốc lát sau trên trán chảy ra một lớp mồ hôi tinh mịn.


Lạp Phi Tinh gối lên trên vai Phác Thái Anh, cau mày, có lẽ miệng vết thương giữa lưng bị đụng vào, phát ra tiếng rên rỉ, cái tay nắm Phác Thái Anh kia, gấp lại gấp.


Lạp Phi Tinh rốt cuộc đang sợ cái gì? Vì cái gì phải nói ra một câu như vậy. Vì cái gì phải bắt lấy chính mình như vậy, hết thảy đáp án liền phải giải khai.


Hô hấp Lạp Phi Tinh dồn dập từng chút từng chút phả vào chiếc cổ trắng nõn của Phác Thái Anh, ngứa.


Phác Thái Anh kéo đai lưng Lạp Phi Tinh, vạt áo mở ra, lộ ra trung y tuyết trắng bên trong bị mồ hôi làm ướt sũng.


"Lạch cạch" một tiếng, từ trong lòng ngực Lạp Phi Tinh lăn ra một vật, rơi trên mặt đất.


Phác Thái Anh cúi đầu liền thấy, lại là thanh chủy thủ Phác Hoàn đưa cho kia. Chỉ là châu quang bảo khí bên ngoài bị Lạp Phi Tinh đổi đi, đổi thành một cái vỏ gỗ thuần khiết tự nhiên.


Phác Thái Anh cố hết sức nhặt chủy thủ lên, kéo vỏ gỗ bên ngoài ra, cầm chủy thủ trong tay thật cẩn thận hướng tới ngực Lạp Phi Tinh cắt qua.


Theo thanh âm bông vải lụa bị cắt đứt, hết thảy chân tướng đều rõ ràng.


Khi Phác Thái Anh nhìn đến ngực Lạp Phi Tinh bao bọc một lớp vải bố, đồng tử co rụt lại, cổ họng căng thẳng.


Chủy thủ giữa không trung nhẹ nhàng run rẩy, Phác Thái Anh cắt mở một tầng ngụy trang cuối cùng trên người Lạp Phi Tinh.


Theo miếng vải bố quấn ngực bị bong ra từng mảng, "Lạch cạch" một tiếng, chủy thủ rơi xuống đất.


Tiểu Từ ở ngoài cửa nghe được thanh âm lên tiếng dò hỏi: "Điện hạ?"


"Không có việc gì, ngươi chỉ cần trông coi bên ngoài."


"Vâng."


Phác Thái Anh thật cẩn thận đem nửa thân trần "Lạp Phi Tinh" một lần nữa an trí ở trên giường, một bàn tay như cũ bị gắt gao nắm chặt, mặt trên truyền đến xúc cảm thô ráp đau đớn.


Phác Thái Anh nhìn chằm chằm mũi tên cắm giữa lưng trên nửa thân trần của thân thể kia, đại não trống rỗng.


Thẳng đến khi Tiểu Từ gõ cửa nói, quân y tới.


Phác Thái Anh mới đột nhiên hoàn hồn, cẩn thận kiểm tra phía sau lưng "Lạp Phi Tinh" một chút. Xác định từ phía sau lưng sẽ nhìn không ra manh mối gì, mới để cho quân y tiến vào.


Quân y mồ hôi đầy đầu, cõng hòm thuốc quỳ sụp ở dưới chân Phác Thái Anh: "Tiểu nhân tham kiến trưởng công chúa điện hạ."


"Quân y miễn lễ bình thân. Thỉnh vì phò mã rút mũi tên đi."


"Vâng!"


Quân y từ trên mặt đất đứng dậy, đi đến bên người Lạp Phi Tinh, vốn định thỉnh trưởng công chúa điện hạ lảng tránh, lại nhìn đến hai người gắt gao nắm tay ở bên nhau, trong lòng cảm thán: Trưởng công chúa điện hạ này thế nhưng cùng nguyên soái ân ái như vậy.


Sắc mặt Phác Thái Anh trầm tĩnh như nước, nhưng ánh mắt vẫn đang đánh giá quân y. "Lạp Phi Tinh" bởi vì buộc ngực quanh năm, ngực bị thít chặt ra hai cỗ dấu vết xanh tím, mà dấu xanh tím này chậm rãi biến thành màu vàng, cuối cùng hình thành hai vết sẹo rõ ràng. Bởi vì buộc ngực nên hình dạng "Lạp Phi Tinh" cũng không mỹ quan, hơn nữa cũng rất nhỏ, thế nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra kia không phải là ngực của nam tử.


Cũng may chỉ lộ ra một chút ở phía sau lưng, cũng nhìn không ra cái gì. Chỉ là vòng eo "Lạp Phi Tinh" muốn so với những nam tử khác tinh tế hơn không ít, sau khi trút đi quần áo mơ hồ cũng có thể nhìn ra được thân hình của nữ tử. Phác Thái Anh cố ý phủ một lớp chăn mỏng ở trên eo "Lạp Phi Tinh", che chắn vòng eo.


Quân y lại không biết trưởng công chúa điện hạ vẫn luôn ở quan sát hắn. Hắn đi đến mép giường, biểu tình chuyên chú.


Hắn duỗi tay chạm chạm mũi tên, Lạp Phi Tinh chịu đau nhíu mày. Sau lại duỗi thân tay ra ở xung quanh miệng vết thương Lạp Phi Tinh đè đè xuống.


"Hừm....." Lạp Phi Tinh bị đụng đau hừ nhẹ.


Phác Thái Anh nhìn ngón tay quân y ấn ở trên lưng "Lạp Phi Tinh", nhíu nhíu mày.


Bàn tay bị Lạp Phi Tinh nắm lấy kia, dùng một chút lực nắm lại bàn tay thô ráp của "Lạp Phi Tinh".


Quân y đơn giản kiểm tra qua, chắp tay nói với Phác Thái Anh: "Điện hạ, nguyên soái trúng chính là mũi tên có gai ngược, nếu cứ như vậy mà rút ra chỉ sợ sẽ máu chảy không ngừng."


"Thế thì nên làm như thế nào?"


"Ân... Trước tiên cần dùng đao cắt ra một đường hình chữ thập ở chỗ trúng tên của nguyên soái, rồi lại rút mũi tên!"


Hai hàng lông mày của Phác Thái Anh nhíu lại nhô lên một gò, gật gật đầu.


Được sự cho phép, quân y mở hòm thuốc, lấy ra một thanh dao nhỏ, hơ qua lại trên ngọn lửa, lại nhanh nhẹn lấy ra một bình rượu mạnh nhỏ, nhấp vào ngậm ở trong miệng đi đến bên người Lạp Phi Tinh "phốc" một tiếng, phun lên miệng vết thương của Lạp Phi Tinh.


"Hừm!" "Lạp Phi Tinh" đang trong hôn mê rên ra tiếng. Cho dù dưới tình huống mất đi ý thức "Lạp Phi Tinh" cũng không có lớn tiếng hô đau, mà lại quật cường nhấp môi, tiếng hừ xuyên thấu qua đôi môi đang ngậm chặt, rầu rĩ truyền ra ngoài.


Mà loại đau đớn này tựa hồ theo bàn tay phát đau của Phác Thái Anh, truyền tới trên người nàng.


Quân y nhanh nhẹn nhéo mũi tên, ở phía sau lưng Lạp Phi Tinh rạch ra một vết hình chữ thập. Máu tươi chảy ra, quân y nhanh nhẹn dùng vải sạch lau đi, lại rất nhanh máu lại tiếp tục chảy ra.


"Điện hạ, tiểu nhân phải rút mũi tên, cần có người đè thân mình nguyên soái lại."


Phác Thái Anh suy tư một lát, đứng lên, đem đầu "Lạp Phi Tinh" hộ ở trong ngực, một tay kia đè lại bả vai Lạp Phi Tinh.


"Này..."


"Bắt đầu đi, phò mã nắm tay bổn cung không bỏ, người khác vào chỉ sợ cũng không dùng được lực."


"Vâng."


Trong nháy mắt mũi tên bị rút ra kia, Lạp Phi Tinh phun ra máu tươi nhiễm hồng vạt áo Phác Thái Anh.


"Lạp Phi Tinh" rốt cuộc thở ra thanh âm, thân thể run rẩy cong lên. Phác Thái Anh cắn khớp hàm, cơ hồ là dùng hết sức lực toàn thân gắt gao ngăn chặn bả vai "Lạp Phi Tinh", không cho nàng lộ ra manh mối.


Tấm vải sạch bị nhiễm hồng một khối lại một khối, rắc kim sang dược lên một lần lại một lần bị máu tươi rửa trôi.


Mồ hôi theo cái trán quân y chảy xuống.


Phác Thái Anh nhìn về phía mũi tên bị nhổ xuống, mũi tên mang theo móc câu dữ tợn, trên mũi tên phiếm một màu xanh lá nhàn nhạt.


"Quân y, vì sao trên mũi tên kia lại mang theo màu xanh lá?"


Quân y hoảng hốt, vội vàng lấy mũi tên ném ở một bên qua, nhìn thấy màu xanh lá như lời Phác Thái Anh nói, sắc mặt trắng bệch, ngập ngừng nói: "Này... Điện hạ... Này... Là lang độc tiễn!"


Trong lòng Phác Thái Anh trầm xuống: Nàng đã từng gặp qua ở trong một quyển sách. Lang độc được xưng là Hung Nô đệ nhất kỳ độc, là từ một loại độc vật được tạo ra từ vật cực âm tên là Lang Độc Hoa, lại phối hợp với nước bọt chó sói cùng vài loại độc thảo tinh luyện mà thành độc dược.


Lang độc một khi tiến vào nhân thể, sẽ theo máu tụ tập rất nhanh ở ngũ tạng lục phủ, ăn mòn ngũ tạng của người trúng độ. Lại bởi vì trộn lẫn nước bọt chó sói bên trong, người trúng độc chậm rãi sẽ trở nên hoặc điên cuồng hoặc ngu dại. Cuối cùng hành vi tựa như chó soi, hai mắt đỏ đậm, đánh mất năng lực ngôn ngữ, công kích người chung quanh.


Quân y run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất, dập đầu như đảo tỏi: "Điện hạ thứ tội, điện hạ tha mạng, tiểu nhân y thuật hữu hạn, giải không được lang độc này. Còn thỉnh điện hạ truyền ngự y tới vì nguyên soái chẩn trị. Điện hạ tha mạng!"


Sắc mặt Phác Thái Anh âm trầm, lạnh lùng nói: "Ngươi lập tức đi sắc thuốc đi, ngay cả khi ngươi giải không được, cũng phải đem độc này trước ngăn chặn. Phò mã nếu có chút sơ xuất, bổn cung muốn toàn tộc ngươi chôn cùng!"


"Vâng vâng! Tiểu nhân đây liền đi, liền đi!" Quân y từ trên mặt đất bò lên, cái trán đã xanh tím. Hắn mới vừa chạy đến cửa, lại quay người trở về, từ trong hòm thuốc lấy ra sạch sẽ băng vải: "Tiểu nhân... Tiểu nhân trước vì nguyên soái băng bó."


Phác Thái Anh tiếp nhận băng vải, lạnh lùng nói: "Không cần, nơi này đều có bổn cung, đem băng vải lưu lại, ngươi nhanh đi sắc thuốc."


"Vâng vâng!"

"Dược liêu trong phủ nguyên soái, tùy ngươi tuyển dụng. Nếu trong phủ nguyên soái cũng không có, thiếu cái gì, báo cho bổn cung."


"Vâng vâng."

--------------------------------

Vài lời muốn nói:

Ta muốn cùng mọi người nhiều lời vài câu. Kỳ thật cho tới nay có rất nhiều lời muốn nói với mọi người. Luôn muốn chờ đến khi tiểu thuyết kết thúc mới cùng nhau nói, nhưng bởi vì bảo bảo nào đó phi thường chấp nhất, ta chỉ có thể trước tiên nói vài câu.

Một chương này viết rất gian nan. Cấu tứ (*) trong đầu đều phải bay lên, chính ta cũng thực kích động, nhưng thân thể không cho phép. 6 giờ sáng hôm nay, ói lên ói xuống, sau đó ngã vào trên giường ngủ đến 4 giờ chiều mới bắt đầu bò dậy, cùng mẫu thân ta gọi một cuộc điện thoại. Trong điện thoại chính mình giống như người không có việc gì, rảnh rỗi cùng nàng nói chuyện phiếm, cũng chỉ có thể chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nói cái gì đều tốt cả.

(*) Cấu tứ: suy nghĩ, xác định và tổ chức về cả hai mặt nội dung và nghệ thuật trong quá trình chuẩn bị sáng tác một tác phẩm.

Treo điện thoại, đi ăn cơm, đi con đường 100m, nghỉ ngơi ba lần, vẫn luôn thở dốc, cảm giác tần suất tim đập không bình thường, ù tai, đổ mồ hôi.

Sau khi ăn xong về thì dạ dày lại không thoải mái. Về đến nhà mới, nói thật, thật sự ngồi không được, viết một chút liền phải leo lên giường nằm trong chốc lát, rồi lại ngồi dậy viết. Thả lỏng dùng âm nhạc nhẹ nhàng dời đi lực chú ý, tóm lại tu sửa, chữa sửa một chút. Tuy rằng thời điểm ta viết ra cấu tứ không có cái loại cảm giác khắc cốt minh tâm này, nhưng tổng thể mà nói thì cũng không tồi.
Phía dưới thỉnh mọi người nghiêm túc xem, ta muốn nói một câu trọng điểm trong 141 chương.

Gần nhất nhắn qua nhắn lại thảo luận kịch liệt, tổng thể lại có hai phương hướng: Trong đó một cái là yêu một người thì giới tính rốt cuộc có phải là vấn đề quan trọng hay không, dẫn phát hàng loạt các nhà triết học, nhân luân, nhân tính vào tranh luận cùng tham thảo.

Phương diện này đề tài này, mọi người cũng phát hiện, ta trước nay đều không tham dự. Nguyên nhân rất đơn giản, chính là mỗi người có một quan niệm cảm tình bất đồng. Tựa như có người là đồng tính luyến ái, có người là dị tính luyến ái. Đồng tính luyến ái cũng tồn tại hai phái【 người ưu tiên giới tính 】 cùng 【 người ưu tiên tình yêu 】.

Bổn tiểu thuyết này là ta viết. Tuy rằng cùng cách ta sinh hoạt không có chút liên quan nào, nhưng trên người vai chính hoặc vai phụ nào đó nhất định có chứa một ít bóng dáng cùng ý tưởng của ta. Tiểu thuyết bắt nguồn từ sinh hoạt hằng ngày hoặc loại sinh hoạt cao hơn. Đối với ta mà nói, ta là một người đồng tính thuần túy. Nhận định của ta đối với cảm tình tiền đề chính là nhất định phải ở giới tính, rồi lại bàn tam quan, nói linh hồn, nói yêu thích,....

Cho nên ta là một tác giả như thế, chỉ có thể viết ra một tác phẩm như vậy.

Cái vấn đề thứ hai, chính là: Có người nói ta bởi vì CP mà cưỡng ép CP, ta cũng không có bất kỳ biện pháp gì. Bởi vì đối với ta mà nói, một người nam nhân ưu tú cỡ nào, đối ta tốt cỡ nào, ta cũng chỉ có thể cùng hắn làm bằng hữu. Nếu đối phương triển khai theo đuổi ta, ta sẽ giải thích trước, sau đó còn theo đuổi, ta sẽ thực ghê tởm.

Được rồi, trở lại chuyện chính. Có người nói muốn nhìn thấy Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa tách ra. Bởi vì tam quan không hợp, miễn cưỡng ở bên nhau thực biệt nữu, cảm thấy tiểu thuyết sai lệch.

Ta ở chỗ này nói một câu: Thỉnh không cần dùng quan niệm tư tưởng hiện đại đi cân nhắc một đôi CP này. Ngươi là người hiện đại, ngươi từ nhỏ đã được tiếp nhận tư tưởng tự do, phóng khoáng, sinh hoạt ở một thời đại tương đối bao dung, rộng mở.
Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh không phải. Các nàng tuy rằng là nhân vật hư cấu, nhưng sinh hoạt, bối cảnh, tiếp thu giáo dục cùng quan niệm đều bất đồng. Ta cảm thấy các ngươi cái gọi là tam quan, căn bản là không tồn tại. Một thế hệ người như chúng ta đây, thời điểm khi cảm tình có vấn đề, hoặc là không vui, hoặc là cảm thấy mệt mỏi, đại đa số đều có thể lựa chọn gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, rất ít suy nghĩ ma hợp cùng bao dung.

Vì cái gì thời của gia gia nãi nãi việc ly hôn lại ít như vậy? Chẳng lẽ tam quan mỗi một đôi phu thê đều thích hợp sao?

Kỳ thật cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, đồng dạng áp dụng với hôn nhân.

Lạp Lệ Sa là nữ, ở trong thế giới nam tôn nữ ti, nữ giả nam trang tồn tại, thật vất vả gặp được Phác Thái Anh, nàng thích Phác Thái Anh, nàng là phò mã, ngay cả khi tam quan của Phác Thái Anh cùng nàng có không thích hợp đến như thế nào, ta cảm thấy Lạp Lệ Sa cũng sẽ không nghĩ đến việc "chia tay" với Phác Thái Anh. Các ngươi nói tiện công cũng được, nói cái gì cũng thế. Đây là thời đại cực hạn tính.

Chỉ có Phác Thái Anh không cần Lạp Lệ Sa, không có Lạp Lệ Sa không cần Phác Thái Anh, đây là chân thật. Tuy rằng là trong một cuốn tiểu thuyết.

Ta cảm thấy, nếu nói chuyện gì tam quan không thích hợp, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh chia tay, mới là sai lệch lớn nhất trong bổn tiểu thuyết này.

Trong lòng ta: Ta cảm thấy hôn nhân là có trách nhiệm. Tuy rằng ta là đồng tính luyến ái, có lẽ không có hôn nhân, ta yêu đương cũng chia tay, nhưng trong xương cốt của ta kỳ thật hướng tới cuộc sống nhất sinh nhất thế chỉ yêu một người. Ta khát vọng gánh vác trách nhiệm cùng nghĩa vụ ở trong hôn nhân chính mình, cùng người yêu tiến bộ, cùng nhau ma hợp. Ta không thích chia tay, tuy rằng ta cũng từng chia tay, nhưng ta thực bủn xỉn nói chia tay, cũng sẽ không đem chuyện chia tay ra nói giỡn.

Được rồi, những lời này, ta liền nói nhiều như vậy, ta tôn trọng giá trị quan cùng phương hướng của các ngươi, tôn trọng thái độ đối đãi cảm tình của các ngươi, cũng thỉnh mọi người cũng bao dung một chút sự tùy hứng nho nhỏ này của ta.

Phía dưới chúng ta tới nói một chút về chương 141. Ngày hôm qua khơi dậy hưởng ứng cực đại, tổng kết một chút chính là có người cảm thấy Lạp Lệ Sa không nên đích thân đi cứu U Cầm, còn có người cảm thấy: Có rất nhiều phương pháp linh tinh đi cứu U Cầm. Sau khi xem xong những lời nhắn này, ta thật sâu sắc cảm thấy 141 chương này ta viết xem như uổng phí.

Thật sự.

Ta miêu tả tất cả phông nền cùng khía cạnh, vì làm hết thảy hợp lý đều uổng phí.

Phía dưới ta liệt kê một chút: Thứ nhất, Lạp Lệ Sa vì không muốn Phác Thái Anh bị bại lộ, không có thổi hào, không có nổi trống. Đây là phục bút, nói cách khác dưới tình huống không có trống quân nhắc nhở, phấy cờ ra hiệu không có hiệu quả. 【 Cũng may người Hung Nô không nhiều, hai đội tiên phong có thể ứng phó 】. Các cuộc chiến tranh ở cổ đại, không có cơ động hóa hiện đại như vậy. Ở tình huống cờ tín hiệu không có gì thay đổi, các tướng sĩ sẽ cam chịu thực thi mệnh lệnh ban đầu của chủ soái đến khi hoàn thành mới thôi. Các ngươi làm kỵ binh như thế thì làm sao phân ra quay lại bảo hộ U Cầm? Chẳng lẽ để Lạp Lệ Sa đứng ở trên tường thành kêu sao?

Hơn nữa ta cường điệu lặp lại, Hung Nô giống như nổi điên, thà rằng tự sát cũng muốn bắn tên về phía U Cầm, dùng góc nhìn của Lạp Lệ Sa, góc nhìn của Mông Nghê Đại, nói cho mọi người, chính là sự phát đột nhiên, cất giấu quỷ dị.

Thứ hai: Có người nói có thể mở cửa thành đi yểm hộ, hoặc là để U Cầm tiến vào. Ta nhớ rõ ta thông qua góc nhìn của Lạp Lệ Sa phi thường rõ ràng nói cho mọi người: U Cầm ôm cánh tay bị thương, dựa vào trên tường thành, thân thể mềm mại trượt xuống.

Cho nên U Cầm chạy không đến cửa thành, các bảo bảo cảm thấy là kéo lên từ tường thành nhanh hơn, hay vẫn là leo xuống, mở cửa thành, chạy tới nhanh hơn?

Thứ ba: Ta dùng cảm thụ của Lạp Lệ Sa, nói cho mọi người Lạp Lệ Sa làm như vậy rất là chính xác: Có một đoạn nguyên văn là đại khái là: 【 Lạp Lệ Sa khiêng đại thuẫn, hô một tiếng cô nương, sau đó sau lưng truyền đến thanh âm trầm đục, mũi tên bắn trúng đại thuẫn. 】 nếu Lạp Lệ Sa không tới, bắn trúng chính là U Cầm.

SO. Ta cảm thấy những dòng này kia, đều viết một cách uổng phí. Cái gì là phông nền, cái gì là khía cạnh, cái gì là thị giác, toàn bộ uổng phí.

Còn có đối thoại của Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh, thái độ của Phác Thái Anh kỳ thật làm Lạp Lệ Sa có một loại đau thương như "Thỏ tử hồ bi", cũng có chút bực bội, cho nên mới nhất định phải tự mình đi cứu. Nếu lúc ấy Phác Thái Anh không có nói như vậy, mà là dùng một loại phương thức khác đi khuyên Lạp Lệ Sa, ta nghĩ nàng sẽ nghe lời.

Ta cũng không phải vì thúc đẩy cốt truyện, đem cốt truyện viết vặn vẹo như vậy, mà là vì ở trong đời sống hiện thực giữa tình lữ cãi nhau có đôi khi cũng bởi vì nghĩ một đằng nói một nẻo mà phạm phải sai lầm.

Ta nêu một cái ví dụ, có lẽ không thỏa đáng, mọi người liền tạm thời nghe một chút: Tỷ như, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa là người hiện đại, dưỡng một con chó. Có một ngày hai nàng dắt chó đi dạo, di động của Phác Thái Anh rớt xuống sông, con chó phóng một bước xa xuống sông, đem điện thoại tiếp được. Nhưng là bởi vì con sông kia quá siết, Phác Thái Anh bắt được di động lại kéo chó không lên. Lúc này nếu ngươi là Lạp Lệ Sa, ngươi muốn đi cứu con chó kia, chính là nước sông chảy thật sự quá siết, bạn gái ngươi bắt lấy ngươi, nói: Đừng cứu, ngươi đừng ngã xuống, con chó này chúng ta từ bỏ. Ngươi nói, con chó này ngươi cứu hay là không cứu?

Ta không phải nhất định cũng phải cùng người đọc nào đó phân rõ đúng sai thắng thua. Kỳ thật điều này với ta mà nói không sao cả. Các ngươi có thể xem tiểu thuyết của ta, hơn nữa đưa ra một ít ý tưởng ta thực cảm kích. Thật sự. Khả năng nói nhiều như vậy, cũng có một phần duyện cớ vì đại di mụ tinh thần thác loạn, cảm xúc sụp đổ đi.

Hôm nay tác giả có lời muốn nói có điểm dài. Nếu ta có bất kỳ địa phương nào không thỏa đáng, ta ở chỗ này khom lưng, xin lỗi, thỉnh chư vị thông cảm thân thể đang cực độ không khoẻ của ta. Dựa trên phần kiên trì đổi mới, tha thứ ta tìm từ không thích đáng. Thực xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro