Chương 15: Vô tình nhất là bậc đế vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vũ nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, nghĩ thầm phen này chết chắc rồi.


Mà Phác Mộc cùng Phác Thái Anh hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời thế nhưng cũng không biết nói cái gì cho phải.


Cuối cùng Phác Mộc có chút xấu hổ nhìn nhìn chất nữ chưa xuất giá đứng ở bên cạnh mình, hướng tới Lâm Vũ phất phất tay: "Cút đi!"


Nghe được Phác Mộc nói Lâm Vũ như được đại xá, liên tiếp hướng tới Phác Mộc dập đầu mấy cái: "Tạ ơn đại soái." Sau đó đi như chạy mà rời khỏi doanh trướng.


Khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Phác Thái Anh lại lần nữa mở miệng nói: "Cữu cữu có thể tin lời nói của tên Lâm Vũ này?"


"Lạp Phi Tinh trong lời của tên Lâm Vũ này nói ta đã gặp qua, theo ta thấy hắn xác thật không có khả năng là mật thám địch quốc. Tuy rằng chối từ quân công có chút làm người hoài nghi, nhưng nếu lời Lâm Vũ vừa rồi nói chính là sự thật, điều này cũng dễ lý giải đi. Lạp Phi Tinh này hai năm trước một mình tòng quân, nguyên nhân là thôn của hắn bị Hung Nô tàn sát hầu như không còn, hắn trùng hợp không ở trong thôn mới tránh thoát một kiếp. Sau này ta đã từng phái người đi xem qua, tình huống toàn bộ thôn cùng lời nói của Lạp Phi Tinh giống nhau như đúc."


"Nguyên lai là như thế này...... Vậy theo lời tên Lâm Vũ kia đều là là thật?"


"Ừm." Phác Mộc gật gật đầu tiếp tục nói: "Lạp Phi Tinh này thật là nhân tài khó gặp. Quân ta sở dĩ đánh trận nào thua trận đó, chính là bởi vì trong quân Hung Nô xác thật xuất hiện một tên quan chỉ huy phi thường lợi hại. Kết hành quân bày binh bố trận khó có thể đoán ra, quỷ mưu chi kế xuất thần nhập hóa. Mà nói ra thật xấu hổ, ngày đó người thứ nhất phát hiện tình huống kì quái này chính là Lạp Phi Tinh."


"Ồ? Chuyện là như thế sao?" Ngữ điệu Phác Thái Anh vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng ở con ngươi trong như thu thủy của nàng lại hiện lên một tia tinh quang.


"Ai, ta cùng Hung Nô tác chiến nhiều năm, theo phán đoán của ta ở trong đám người Hung Nô kia căn bản không có khả năng đào tạo ra một vị tướng quân như vậy. Chuyện này cùng thiên tính của người Hung Nô có quan hệ. Sính dũng hiếu chiến là bản năng bọn họ sinh ra đã có sẵn. Trong dĩ vãng các tướng quân Hung Nô đều có năng lực tự thân tác chiến rất mạnh, nhưng căn bản không có tố chất chỉ huy tốt, chỉ là lần này lại bất đồng. Bất đắc dĩ, ta mới treo lên miễn chiến bài, ta hiện tại hoài nghi có thế lực bí mật của địch quốc cài vào, liên hệ Hung Nô để bày mưu tính kế nhằm tiêu hao kiềm chế quân lực Ly Quốc ta. Hơn nữa một khi phòng tuyến phía Bắc bị xé mở như vậy, thì những quốc gia ở phía Nam liền sẽ xua quân bắc thượng. Khi đó Ly Quốc ta hai mặt thụ địch, hai mặt tác chiến, vô luận là lương thảo, quân lực, toàn tuyến căng thẳng, nguy cấp xã tắc!"


"Cữu cữu, người cũng biết tin tức người treo lên miễn chiến bài ít ngày nữa liền sẽ truyền tới trong triều. Tính tình phụ hoàng người hiểu, bất quá, hiện giờ người liên tiếp chiến bại hắn đã ban cho Thượng Phương Bảo Kiếm, trao toàn quyền cho Anh nhi "Tuỳ cơ ứng biến". Cữu cữu những năm gần đây vẫn luôn canh giữ ở biên quan, mẫu hậu đi về cõi tiên, chỉ sợ sau này trong triều không còn có ai chịu vì cữu cữu ngài nói câu công đạo. Cữu cữu, ngài là thân cữu cữu của ta cùng Châu nhi, Anh nhi nói ra sự tình này, cữu cữu chẳng lẽ không thể suy xét lại một chút nào sao?"


Nghe xong Phác Thái Anh nói, Phác Mộc trầm mặc thật lâu sau, bất đắc dĩ thở dài một hơi, phảng phất nếp nhăn trên mặt cũng hằn sâu thêm một ít, cuối cùng mới từ từ giãn ra:


"Ông ngoại ngươi cùng tiên đế là anh em kết nghĩa, ta cùng với thánh thượng có thể nói là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tính tình hắn ta lại như thế nào không biết? Ở trong lòng hắn: Ly Quốc chính là tứ phương đại quốc, lễ nghi chi bang, có thể nào treo lên miễn chiến bài đối với bọn man di Hung Nô? Một khắc trước khi miễn chiến bài được treo lên, cữu cữu cũng đã đoán trước được những thứ mà ta phải đối mặt chính là cái gì. Có lẽ Phác Mộc ta sẽ cứ như vậy mà trở thành tội nhân Ly Quốc cũng nói không chừng đâu. Chỉ là ta không thể bởi vì mặt mũi vô dụng này làm ngàn ngàn vạn vạn bá tánh phía sau gặp nguy hiểm. Nếu ta đã biết trong quân Hung Nô có kỳ quặc liền muốn cẩn tắc vô ưu. Chỉ cần phòng tuyến phía Bắc không phá, phía Nam cũng sẽ bình an vô sự. Cho đến như lời Anh nhi nói, đám sử gia viết ta ra dạng người như thế nào thì đó là sự tình của ta trăm năm sau, mặc cho hậu nhân bình luận đi."


Tuy rằng Phác Mộc nói như thế, nhưng là ở trong thanh âm trầm thấp của hắn Phác Thái Anh vẫn nghe ra một tia thê lương của đấng anh hùng mạt lộ.


Phác Thái Anh nhìn thân cữu cữu của mình trong lòng nổi lên một cổ chua xót nổi lên từ thân tình tận sâu trong đáy lòng, suýt nữa làm Phác Thái Anh từ bỏ kế hoạch ban đầu trong lòng. Bất quá cái ý niệm này chỉ lướt qua chốc lát. Phác Thái Anh lập tức bình tĩnh lại, đồng thời tự tay bóp tắt ngọn lửa nho nhỏ kia.


Mà Phác Mộc vẫn đắm chìm trong cảm xúc chính mình, cũng không có phát hiện biểu tình chợt lóe lên rồi lụi tàn kia của Phác Thái Anh. Cuối cùng Phác Mộc thấp giọng nói: "Huống hồ tuy rằng mẫu hậu của ngươi đi về cõi tiên, nhưng Châu nhi vẫn là con trai của chính cung, danh chính ngôn thuận, chỉ cần tỷ đệ hai người các ngươi không phạm sai lầm gì, hết thảy thuận theo tự nhiên, những gì thuộc về Châu nhi nhất định sẽ là của Châu nhi."


"Anh nhi đã hiểu rõ, canh giờ không còn sớm, cữu cữu ngài sớm chút an nghỉ, Anh nhi cáo lui."


Trên mặt Phác Thái Anh mang theo nhàn nhạt ý cười, tựa hồ đối với Phác Mộc cự tuyệt đề nghị của mình không để bụng chút nào. Hơn nữa còn cung kính hướng tới Phác Mộc nhún người một cái rồi chậm rãi rời khỏi lều lớn.


Phác Thái Anh đi ra khỏi lều lớn lập tức liền có thị vệ đem Phác Thái Anh vây vào trong, đối với việc này Phác Thái Anh sớm thành thói quen, nàng không có động, đứng ở tại chỗ ngẩng đầu nhìn về phía không trung, trăng sáng sao thưa.


Thật lâu sau, Phác Thái Anh từng bước đi về hướng doanh trướng của mình.


Phác Thái Anh ngồi ở trước bàn, trên bàn lẻ loi lập lòe một chiếc đèn dầu, ánh lửa lay động làm khuôn mặt khuynh thành của Phác Thái Anh trở nên đen tối bất định.


Phác Thái Anh trong tay nắm một khối cẩm thạch trắng bội, ngón tay ngọc nhỏ dài lúc này đang ở nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài của ngọc bội.


Bốn phía rất tĩnh lặng, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, lay động lá cờ treo phía trên bay phất phới.


Đột nhiên Phác Thái Anh đối với khoảng không trước mặt cất giọng nói: "Đi ra."


Ngay sau đó từ chỗ tối thật sự có một người đi tới!


Nhìn người này một thân áo đen, mặt mang mặt nạ hắc thiết, đi đứng lặng yên không một tiếng động, doanh trướng đề phòng nghiêm ngặt của trưởng công chúa cư nhiên không ai phát hiện có người tiến vào, phảng phất trong đêm đen mịt mờ, liền như sinh ra từ trong bóng đêm, đột ngột hiện thân trước mặt.


"Tử, tham kiến trưởng công chúa điện hạ." "Bóng dáng" quỳ một gối ở trước mặt Phác Thái Anh.


"Truyền lệnh xuống, hết thảy dựa theo kế hoạch tiến hành."


"Ân!"


"Phái người đi tra tra kỳ nhân Hung Nô bên kia là từ đâu ra."


"Ân!"


"Còn có..." Phác Thái Anh dùng ngón tay chà xát ngọc bội trong tay, trầm ngâm một lát, nhìn ánh nến lay động trước mặt tiếp tục nói: "Đi tra một binh lính trong quân doanh tên Lạp Phi Tinh, bao gồm tình huống thân thế của hắn trước khi tòng quân bổn cung đều phải biết."


"Là!"


Phác Thái Anh hướng tới người đang quỳ gối dưới phất phất tay, ngay sau đó kia "Bóng dáng" "Soạt" một tiếng liền biến mất ở tại chỗ!


Quả là một Vô Ảnh Vệ, thân thủ tốt lắm.


Phác Thái Anh cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, chỉ thấy ngọc bội cẩm thạch trắng tinh an tĩnh nằm ở trong lòng bàn tay trắng nõn của Phác Thái Anh, ở giữa khối cẩm thạch tinh điêu ngọc trác kia có khắc một chữ "Anh"nho nhỏ.


Khối ngọc bội này là Phác Khuynh Thành tặng cho, nàng cùng Thái Tử Phác Thái Châu mỗi người một khối, nhìn khối ngọc bội này Phác Thái Anh liền sẽ nhớ tới mẫu thân của mình. Hiện giờ mẫu tử các nàng âm dương cách biết, Phác Thái Anh cũng chỉ có thể nhìn vật nhớ người.


"Thực xin lỗi mẫu hậu, vì Châu nhi, nữ nhi chỉ có thể hy sinh cữu cữu."


Đột nhiên, Phác Thái Anh cười, bên môi hiện ra hai cái má lúm đồng tiền nhàn nhạt. Vì hai cái nho nhỏ má lúm đồng tiền mà dung nhan không dính khói lửa phàm tục tinh xảo của nàng thêm mấy phần nghịch ngợm, giống như tiên tử trên trời rơi vào phàm trần, mang theo vẻ đẹp điềm mỹ của nữ hài nhà bên.


Phác Thái Anh cười, giờ khắc này nàng đột nhiên phát giác chính mình cư nhiên cực kỳ giống với phụ thân, cùng là một đế vương vô tình.


"Mẫu hậu, Anh nhi nhất định sẽ bảo hộ Châu nhi một đời bình an thuận lợi."

-----------------

Công chúa: Lạp Phi Tinh, ngươi đã thành công gợi lên hứng thú của bản cung.

Lạp Lệ Sa:???? Hàn độc phát tác sao? Tự nhiêu sau lưng có chút lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro