Chương 160: Bất phụ thiên hạ bất phụ khanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hết thảy dường như tiến hành quá mức thuận lợi, cung đình cấm vệ cơ hồ không có phản kháng.


Thuận lợi đến mức khiến Lạp Lệ Sa vô cùng hoảng hốt.


Có phải là, đã xảy ra biến cố gì?


Nàng không sợ đây là một âm mưu hãm hại nàng mưu phản. Nàng chỉ sợ mình trở về muộn, không thể cứu được Phác Thái Anh.


Không quản được cái gì tổ chế, cái gì lễ tiết.


Lạp Lệ Sa cưỡi Long Nhiễm bảo câu, chạy trên ngự đạo trong hoàng cung.


Tiếng vó ngựa, đạp "cộc cộc" ở trên đường rung động cung đình.


Cổng, một vị kỳ chủ Thượng Tam Kỳ đang đối chiến với mấy chục tên giáp vệ, chỉ bằng vào lực lượng một người, lại giữ vững cửa Vị Minh Cung không bị phá!


Lạp Lệ Sa vung tay lên, kỵ binh Bắc Cảnh ở sau lưng nàng lập tức xông lên phía trước. Kỵ binh hung hãn nhất Bắc Cảnh đối đầu với những tên giáp vệ này, giống như bổ dưa thái thịt, mấy chục người nháy mắt bị đánh ngã, phe mình không một người thương vong.


Lạp Lệ Sa nhảy xuống ngựa, sải bước đi đến trước mặt Dư Nhàn đang đeo mặt nạ: "Công chúa đâu!?"


"Điện hạ ở bên trong."


Một trái tim đang lửng lơ lo lắng thoáng yên ổn, nhưng Lạp Lệ Sa một khắc không nhìn thấy Phác Thái Anh bình yên vô sự, liền không thể triệt để an tâm.


Trước khi xuất phát, Lạp Lệ Sa còn từng xoắn xuýt vì quá khứ của Phác Thái Anh.


Trên đường đi, Lạp Lệ Sa cũng chỉ có suy nghĩ mau mau đuổi tới kinh thành.


Tại bên ngoài Vị Minh Cung, lòng Lạp Lệ Sa tràn đầy suy tư, chỉ còn lại Phác Thái Anh.


Chạy, Lạp Lệ Sa giống như mãnh thú xông vào rừng rậm, xuyên vào bên trong Vị Minh Cung.


Phác Thái Anh ở trong đại điện, trong cung rất yên tĩnh, nàng nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần.


Dựa theo thân thủ của Dư Nhàn, dù là chạy nhanh hơn nữa, cũng sẽ không có tiếng bước chân lộn xộn như vậy.


Thế nhưng Phác Thái Anh cũng không sợ hãi, một cỗ cảm giác quen thuộc khiến nội tâm của nàng vô cùng bình tĩnh.


"Ầm" một tiếng, cửa điện bị đẩy ra một cách thô lỗ.


Ánh nắng chiếu vào, làm cho người tới dát lên một tầng quang huy thật mỏng.


Lạp Lệ Sa đứng trước cửa đại điện, thở hổn hển. Bên trong, Phác Thái Anh đứng đó, bình yên vô sự.


Rốt cục, trái tim cũng được an tĩnh lại.


Lạp Lệ Sa không nói một lời, bước từng bước một vào đại điện, ánh mắt một khắc cũng không hề rời khỏi Phác Thái Anh.


Hơn hai năm không gặp, nàng vẫn như cũ, đẹp đến mức làm người ta nín thở.


Theo bước chân di động, quang huy trên người Lạp Lệ Sa từng chút từng chút một rút đi. Nụ cười của Phác Thái Anh ngưng kết ở trên mặt.


Trái tim, mạnh mẽ bị đâm một cái, đau nhức, chảy máu.


Tóc mai hai bên trắng bệch? Làm sao hai bên tóc mai lại trắng bệch!?


Chỉ mới hơn hai năm không gặp, nàng vừa qua khỏi tuổi hai mươi, như thế nào sinh ra tóc trắng!


Một đôi con ngươi sắc bén, mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào hai bên tóc mai tuyết trắng của Lạp Lệ Sa. Hơn hai năm không gặp, người này triệt để rút đi nét ngây thơ ngày xưa, thần sắc kiên nghị, hình dáng rõ ràng, hai mắt sáng ngời.


Chỉ là màu trắng tuyết bắt mắt, đập vào mắt, trùy tâm.


Lạp Lệ Sa nhìn thấy vẻ mặt của Phác Thái Anh, còn tưởng rằng nàng bị mình lỗ mãng đẩy cửa hù đến, tự trách lại đau lòng.


Nàng bước chậm lại, đè thấp khí tức, bên môi nở nụ cười mỉm, trong mắt mang theo an ủi nhu tình, từng bước một, đi đến trước mặt Phác Thái Anh.


Từ khi mười sáu tuổi hai người đã quen biết, đến nay đã đi qua năm cái xuân xanh.


Thế nhân đều biết nỗi khổ sinh tử luân hồi, chỉ vì: Yêu biệt ly, oán lâu dài, cầu không được, buông không đành.


Năm năm này, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh, trải qua rất rất nhiều, yêu cùng hận, si cùng giận, gặp nhau cùng biệt ly, hai nữ tử với hai thân phận hoàn toàn khác biệt, thủ vững cùng chấp niệm, va chạm, xé rách, dây dưa.


Từng vui, từng lo, từng yêu, từng hận, từng oán, từng niệm.


Mà những cái này, hết thảy, tất cả, được thời gian làm dẫn, tương tư là dắt.


Ở giữa một dắt một dẫn, rốt cục vừa vặn tạo thành một sợi tơ tình buộc chặt hai người lại với nhau.


Lạp Lệ Sa đi đến trước mặt Phác Thái Anh, nàng nâng hai tay đang khẽ run lên, đem Phác Thái Anh kiên định, ôm vào trong ngực.


"Công chúa, ta rất sợ hãi."


Gần ba năm biệt ly, sau khi gặp lại, câu nói đầu tiên của Lạp Lệ Sa với Phác Thái Anh, lại chính là câu này.


Phác Thái Anh buông lỏng thân thể, dùng tư thế thoải mái nhất, tự nhiên nhất, rúc vào trong ngực Lạp Lệ Sa.


Vốn đang rất bình thản, trong nháy mắt, bên tai nghe được lại là một câu không đầu không đuôi, không hiểu phong tình.


Khóe mắt, lại có ấm áp tràn ra.


"Hô..."


Lạp Lệ Sa trùng điệp thở ra một hơi, như trút được gánh nặng.


Phác Thái Anh trở tay ôm Lạp Lệ Sa, thì thào nhỏ nhẹ: "Tóc của ngươi..."


Lạp Lệ Sa giật mình, ôm chặt thân thể mềm mại của Phác Thái Anh, nhếch miệng cười một tiếng, hời hợt nói: "Chẳng qua là, di chứng lang độc thôi. Làm sao, đại phu không có nói cho ngươi biết sao?"


Mũi Phác Thái Anh chua chua, mười ngón tay thon dài lắc một cái, nắm chặt lên quần áo phía sau Lạp Lệ Sa.


Cái người này, vốn là như vậy.


Đem dung nhan khuynh thế kia, chôn ở trong khuỷu tay Lạp Lệ Sa, trong hơi thở có hương vị bụi đất cùng mồ hôi trộn lẫn, Phác Thái Anh luôn luôn thích sạch sẽ, lại không có chút ghét bỏ nào.


Nàng ở trong khuỷu tay Lạp Lệ Sa cọ xát, tràn ra hơi thở nóng hổi, thẩm thấu nhung trang tràn đầy mệt mỏi phong trần.


Đại điện trống trải, cửa điện mở rộng, ánh nắng chiều dần tan, hai người lặng im ôm nhau.


Chẳng quản bên ngoài long trời lở đất như thế nào, đều nhiễu không đến nơi này.


Hai trái tim không trọn vẹn, đã được lấp đầy.


Linh lung đầu tử an hồng đậu,


Nhập cốt tương tư tri bất tri. (*)


(Xúc xắc lung linh khảm hồng đậu,

Tương tư khắc cốt người biết chăng?)

---------------------

Sở Vương thành công phá vây, mang theo tàn quân, giấu trong lòng nửa khối binh phù, chật vật trốn về phía đất phong, đầu cũng không dám quay lại.


Mười vạn đại quân khống chế cả hoàng cung.


Lúc Thanh Ngôn đuổi tới Đông cung, giáp vệ đã bị Tử giải quyết toàn bộ. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Phác Thái Anh, hai người mặc trang phục của cung tỳ đang cùng Tử triền đấu một chỗ.


Thân là đệ nhất kỳ chủ của Ảnh Kỳ, lấy một địch hai, lại không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào. Chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn cũng không làm gì được hai người.


Khi Thanh Ngôn gia nhập chiến đấu, cân bằng duy trì thật lâu nháy mắt bị đánh vỡ.


Hai cung nữ nháy mắt một chết, một thương.


Có điều, không đợi Thanh Ngôn đuổi bắt, cung tỳ thụ thương thất khiếu tràn ra máu đen, vậy mà độc phát thân vong!


Đông cung Thái tử bình yên vô sự, hậu cung cũng được giải cấm.


Sau khi hết thảy đều kết thúc, Phác Thái Châu dẫn đầu, tay cầm Tiên Hoàng di chỉ cùng "phu thê" Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh, ba người đi vào tẩm cung Phác Chiêu.


Trên long sàng, Phác Chiêu hai tay khoanh lại nằm ở nơi đó. Dưới long sàng có một vị cung tỳ nằm ngửa mặt thất khiếu chảy máu.


Trên ngực Phác Chiêu, thình lình cắm môt cây chủy thủ!


Thân chủy thủ hoàn toàn cắm sâu vào lồng ngực, Phác Chiêu nằm trên long sàng, ngực đã không còn chập trùng.


"Phụ hoàng!"


"Bệ hạ!"


Kẻ trí nghĩ đến ngàn điều tất vẫn có điều bỏ qua, Phác Thái Anh đã phát giác ra gian kế của Tương Vương.


Nếu Sở Vương thành công, sau khi để Sở Vương giết chết tỷ đệ nàng, thích khách sẽ ám sát Sở Vương. Nếu Sở Vương thất bại, Thái tử chắc chắn bị ám sát, giá họa cho Sở Vương!


Thế nhưng, Phác Thái Anh làm thế nào đều không thể ngờ đến, Tương Vương thế mà lại ám sát cha ruột của mình!


Có thể nói bố cục Tương Vương bày ra, Phác Thái Anh phần lớn đều phá giải được.


Duy chỉ có chiêu này, Phác Thái Anh tính sai!


Thống khổ vì phụ hoàng không được chết tử tế, đồng thời Phác Thái Anh âm thầm kinh hãi: Tương Vương thật độc ác!


Chỉ sợ ít ngày nữa liền truyền ra tin tức Thái tử giết cha thí quân!


Nay duy chỉ có một kế! Lớn tiếng doạ người, đem việc này toàn bộ đổ hết lên trên đầu Sở Vương!


Nhưng... Nếu như thế, Sở Vương tất phản! Trên tay của hắn lại có nửa khối binh phù, Đông cung đăng cơ trong tình huống bất lợi như thế, có thể ngăn cản được một nửa binh mã cùng dân ý thiên hạ suy đoán chăng?


Còn có, nếu Sở Vương cùng Đông Cung đấu đến lưỡng bại câu thương, đến cùng kết quả sẽ như thế nào?


Tương Vương đã lộ ra răng nanh rắn độc, hay là Tề Vương thần bí tiêu dao nhiều năm, trưởng tử tay cầm binh quyền, chiến công hiển hách?


Trong giây lát, Phác Thái Anh đã suy nghĩ rất nhiều.


Phác Thái Châu phủ phục trước long sàng gào khóc, cao giọng la hét muốn truyền ngự y.


Lạp Lệ Sa tay cầm thánh chỉ, kinh hãi nói không nên lời.


Duy chỉ có Phác Thái Anh, mặc dù cũng là nước mắt liên miên không ngừng, lại đi đến bên giường Phác Chiêu, vươn tay đặt trên cổ Phác Chiêu, xác nhận phụ hoàng đã chết, nàng bi thống nhắm hai mắt lại.


Kiên định nói: "Phò mã, đóng đại điện lại, bất kỳ người nào cũng không cho phép tiến vào. Phái người... mời Hoàng hậu nương nương, còn có... đem Bội nhi, bảo vệ."


Lạp Lệ Sa vẫn không đuổi theo mạch suy nghĩ của Phác Thái Anh. Chẳng qua lần này nàng kiên định gật đầu, cái gì đều không có suy nghĩ: "Được."


Đức Hoàng Hậu một mình tiến vào đại điện, vòng qua bình phong, nhìn thấy thi thể Phác Chiêu, trên mặt hiện lên một tia bi thương, nước mắt lăn dài.


"Mẫu hậu." Phác Thái Anh đối Đức Hoàng Hậu hành lễ thật sâu.


"Nhi thần Lạp Phi Tinh, tham kiến mẫu hậu."


"Nhi thần... Tham kiến mẫu hậu."


Đức Hoàng Hậu lệnh ba người miễn lễ, sau khi chăm chú nhìn Phác Chiêu một lúc lâu, đem ánh mắt thu hồi, cùng Phác Thái Anh đối mặt.


Một vị khuynh quốc khuynh thành, một vị nghi thái vạn thiên.


Cả tòa đại điện, lặng ngắt như tờ.


Phác Thái Anh nhìn Đức Hoàng Hậu: Năm đó khi mẫu hậu còn tại thế, nữ nhân trước mắt này không giống những tần phi khác trong hậu cung, chưa từng ganh đua sắc đẹp. Nhiều năm qua không tranh không đoạt, quan hệ cùng mẫu hậu một mực gần gũi.


Bây giờ... chỉ có thể dựa vào nàng. Thế nhưng đứng phía bên kia, lại là thân cốt nhục của nàng, Phác Thái Anh cũng không hoàn toàn chắc chắn. Cũng may Đức Hoàng Hậu còn có một đứa con trai, hi vọng với cái thẻ đánh bạc này, có thể liều một lần!


"Phò mã, ngươi mang Châu nhi tới trước trắc điện chờ đợi một lát."


"Được! Thái tử điện hạ, xin mời đi theo ta."


"Hoàng tỷ!? Vì cái gì!"


"Châu nhi, ngươi có từng nhớ kỹ lời mẫu hậu nói trước khi đi về cõi tiên không?"


Phác Thái Châu cùng Lạp Lệ Sa rời đi.


Bên trong đại điện chỉ còn lại hai người Phác Thái Anh cùng Đức Hoàng Hậu.


Phác Thái Anh đem tất cả những gì đã xảy ra, không một chút giấu diếm nói với Đức Hoàng Hậu.


Nói xong, Phác Thái Anh lại chậm rãi nói: "Bây giờ phụ hoàng đã dĩ thệ (qua đời), nhi thần hi vọng mẫu hậu có thể đứng ra, tự mình tuyên bố phụ hoàng chính là vì bệnh mà vong. Chuyện này coi như là bí mật vĩnh viễn của mẹ con hai người chúng ta. Đời này kiếp này, Châu nhi cũng sẽ không biết chân tướng. Sau khi Châu nhi đăng cơ, tôn ngài làm Hoàng Thái Hậu. Tương Vương, chính là thân tử của người. Tính tình Châu nhi mẫu hậu đều biết. Tương Vương chỉ cần không phạm thượng làm loạn, chắc chắn cả đời không lo. Ta còn có thể cam đoan, đất phong mặc hắn chọn lựa, mẫu hậu nghĩ như thế nào?"


Nguyên Đỉnh năm ba mươi ba, ngày hai mươi sáu tháng năm.


Hoàng Hậu tự mình mô phỏng chiếu thư, chiêu cáo tứ hải, đại sự Hoàng đế băng hà, tuyên các lộ phiên vương hồi kinh.


Sau ba ngày, bởi vì có Lạp Phi Tinh mang tới mười vạn đại quân tọa trấn, đại thần trong triều đều không dị nghị.


Dưới sự tán thành của Đức Hoàng Hậu cùng Bắc Cảnh nguyên soái Lạp Phi Tinh, Thái tử Phác Thái Châu đăng cơ.


Truy Tiên Hoàng Đế Phác Chiêu làm Liệt Đế.


Truy Ôn Huệ Đoan Hoàng Hậu làm Mẫu Hậu Hoàng Thái Hậu.


Tôn Đức Hoàng Hậu làm Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu.


Phong Lạp Phi Tinh làm chính nhất phẩm Trung Vũ Hầu, thực ấp chín ngàn hộ, thế tập võng thế, gia phong Thiên hạ binh mã Đại Nguyên Soái, ban thưởng chữ: Phi Tướng, như cũ thống lĩnh Bắc Cảnh quân vụ, cũng tuân theo di chiếu lịch đại tiên đế, cho phép Lạp gia bí mật triệu tập một chi quân đội chuyên dùng để cần vương hộ giá lúc nguy nan, được triều đình cung cấp nuôi dưỡng, Lạp Phi Tinh thống lĩnh, không nhận Hổ Phù điều khiển, chỉ tôn hắc thiết lệnh bài!


Phong trưởng công chúa Phác Thái Anh làm Đại Trưởng Công Chúa, thực ấp gia phong hai ngàn hộ, cũng ban thưởng một vạn phủ binh, ban thưởng kim bài lệnh tiễn, thấy đế vương không cần quỳ, tự do xuất nhập cung đình.


Lạp Bạch Thủy vẫn như cũ làm quận chúa, ban thưởng chữ: Tuệ.


Cũng đặc biệt, tứ phong hoàng tử Bội chưa thành niên làm: Hoài Vương.


Phong con của Ung Vương Phác Hằng, tiếp nhận vương vị của phụ vương, phong hào từ Ung đổi thành Ngụy.


Phong hai vị Lương Đệ: Tĩnh Phi, Cẩn Phi.


Hậu cung Liệt Đế, Hiền Phi sinh dưỡng trưởng hoàng tử Tề Vương, tôn Hiền Thái Phi, đợi chịu tang kỳ đầu của Liệt Đế xong, cho phép Tề Vương đưa Thái Phi về đất phong phụng dưỡng.


Thục Phi mẫu thân Ung Vương, tôn Thục Thái Phi, đợi chịu tang kỳ đầu xong, chuẩn Ngụy Vương đón về đất phong phụng dưỡng.


Những phi tần khác trong hậu cung, bởi vì không con không nữ, dời về Liệt Đế Lăng.


Nguyên Đỉnh năm ba mươi ba, ngày một tháng sáu, tân đế đổi quốc hiệu: Thiên Nguyên.


Vì một chữ "Châu", ứng dụng phạm vi vô cùng rộng, tân đế đặc biệt ban thưởng ân điển, từ tị huý, đổi Châu (珠 - zhū) thành Trữ (紸 - zhù), miễn đi rất nhiều sửa chữa trong điển tịch thiên hạ, tứ hải ca tụng.



Cũng đại xá thiên hạ, giảm miễn thuế má ba năm!


Thời kì Nguyên Đỉnh, sau khi trải qua ba mươi ba năm, rốt cục được Thiên Nguyên thay thế, tạo lên chương mới.


Mà bởi vì Đức Hoàng Hậu, cũng chính là Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu cùng Đại Trưởng Công Chúa Phác Thái Anh liên hợp, do Hoàng Thái Hậu tự mình tuyên bố nguyên nhân Liệt Đế băng hà, âm mưu muốn giá họa tân đế giết cha thí quân của Tương Vương Phác Hoàn, cứ như vậy mà vỡ nát!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro