Chương 162: Phù dung trướng ấm độ đêm xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"A Sa, muốn ta..."


Lạp Lệ Sa ngửi ngửi hương thơm nhàn nhạt tản ra từ trên cơ thể của Phác Thái Anh. Trong ngực ôm lấy giai nhân, trong đêm tối yên tĩnh, chỉ có hai người các nàng bên trong tẩm điện.


Lạp Lệ Sa ôm thật chặt Phác Thái Anh, trong lòng ngo ngoe muốn động.


Lạp Lệ Sa quay đầu, bờ môi vừa vặn lướt sát qua lỗ tai tinh xảo kia của Phác Thái Anh.


Cảm giác trước nay chưa từng có qua, hưng phấn khiến Lạp Lệ Sa run rẩy.


Thế là, Lạp Lệ Sa hành động không có chút nào kinh nghiệm, chỉ bằng vào bản năng khát vọng càng nhiều.


Nàng dán vào gương mặt Phác Thái Anh, lấy môi như có như không khẽ chạm vào.


Hô hấp Phác Thái Anh trở nên gấp gáp, nhưng cuối cùng vẫn là tránh ra khỏi cái ôm của Lạp Lệ Sa, duỗi ngón tay ngọc nhỏ dài ra, điểm trên môi Lạp Lệ Sa.


Khuôn mặt đỏ ửng khả nghi, thấp giọng nói: "Đang chịu tang kỳ của Phụ hoàng, không thể làm bừa."


Một câu, điểm tỉnh Lạp Lệ Sa.


Lần thứ nhất hai người thân mật hỗ động, cứ như vậy phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lễ (bắt đầu bằng tình yêu và kết thúc bằng phép lịch sự).


Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Tề Vương Phác mang theo Vương phi cùng thế tử Phác Khác vào kinh thành.


Tương Vương Phác Hoàn vào kinh thành.


Ung Vương phi mang theo Ngụy Vương Phác Hằng vào kinh thành.


Tại chư vị phiên vương vào kinh thành trước đó, còn phát sinh một sự kiện thú vị.


Phác Thái Anh nói với Lạp Lệ Sa: Bởi vì đoạn đường này Lạp Lệ Sa gây ra động tĩnh quá lớn, phàm mỗi nơi đi qua đều khống chế quan nha trong thành, cho nên sau khi Lạp Lệ Sa rời đi, những đại nhân này lập tức viết chiết tử vạch tội Lạp Phi Tinh gấp giao đến kinh thành.


Trước đó vài ngày trong cung bận rộn việc vặt, tân đế còn chưa kịp xem qua.


Kết quả là sau khi tân đế tiến hành gia phong cho Lạp Lệ Sa, những ngày này, không đợi tân đế phê duyệt tấu chương mà các châu huyện bên dưới giao lên, những đại nhân kia nghe được tin liền nhao nhao trình lên chiết tử mới.


Không tránh khỏi ca tụng cùng tạ lỗi đối với Lạp Phi Tinh.


Phác Thái Anh nói xong, Lạp Phác hai người nhìn nhau cười một tiếng, đây chính là triều đình.


Phàm người chắc hẳn phải vào kinh, đều đến.


Duy chỉ không thấy Sở Vương hồi kinh.


Kỳ thật ở trong lúc mấu chốt này, Sở Vương nếu thoải mái trở về, giao lại binh phù, dựa theo tính tình Phác Thái Anh, có lẽ sẽ thụ ý tân đế mượn cơ hội thu hồi quân quyền của Sở Vương, liền không truy cứu nữa.


Thế nhưng Sở Vương trong lòng có quỷ, lại thêm giấu giếm binh phù, điều động một nửa binh mã thiên hạ, quả thực là không chịu hồi kinh phúng viếng Liệt Đế.


Phác Thái Anh trong âm thầm khuyên Phác Thái Trữ. Trước lấy hiếu đễ chi đạo (kính nhường, kính thuận, biết đạo xử với anh gọi là đễ) phát chiếu bác bỏ Sở Vương, chậm rãi đợi dân tâm mất cân bằng, căn cơ vững chắc lại động thủ.


Mà Phác Thái Trữ thiếu niên khí thịnh, một khi leo lên đại bảo, lại có Lạp Phi Tinh tay cầm mười vạn hùng sư làm chỗ dựa, lại nổi lên sát tâm với Sở Vương.


Lấy Sở Vương cự tuyệt không trở về kinh phúng viếng Liệt Đế làm lý do, bác bỏ Sở Vương không tuân theo hiếu lễ, không biết lễ phép, nhiễu loạn kỷ cương, phản tổ cách tông.


Cũng hạ đạt tối hậu thư cho Sở Vương, trong vòng mười lăm ngày không quay lại kinh, cắt đứt kim sách ngọc điệp Sở Vương, tước đoạt thân phận tôn thất của Sở Vương.


Sau mười lăm ngày, Sở Vương vẫn không hồi kinh.


Phác Trữ phái sứ giả, tiến về đất Sở thu hồi phiên vương đại ấn của Sở Vương, sứ giả bị Sở Vương chém giết.


Nguyên niên Thiên Nguyên ngày hai tháng bảy.


Tân đế Phác Thái Trữ, hạ chiếu thông báo tứ hải: Sở Vương ý đồ mưu phản.


Nguyên niên Thiên Nguyên ngày mười tháng bảy.


Sở Vương tại đất Sở tuyên bố hịch văn, giận dữ mắng mỏ Phác Thái Trữ vô đạo, ý muốn sát hại huynh trưởng thủ túc.


Cũng từ di chiếu của Liệt Đế, nói Liệt Đế trước khi lâm chung đã ban cho hắn nửa khối binh phù, để giám quốc.


Sở Vương lấy nửa khối binh phù làm ấn, triệu tập binh mã, ý muốn đối kháng thiên tử chi sư.


Đại chiến, hết sức căng thẳng.


Nguyên niên Thiên Nguyên mười lăm tháng bảy.


Tề Vương Phác Thiến tấu thỉnh thiên tử, nguyện làm nguyên soái thảo tặc, tự mình mang binh tiêu diệt phản quân Sở Vương, dĩ chính hoàn vũ (để chấn chỉnh thiên hạ).


Màn đêm buông xuống, Phác Thái Trữ di giá Đại Trưởng Công Chúa phủ.


Chỉ có tỷ đệ hai người ở trong thư phòng, Phác Thái Trữ đi thẳng vào vấn đề: "Tỷ tỷ, quả nhân nhất định phải diệt đi Phác Xuân, cầm lại binh phù."


Phác Thái Anh yếu ớt thở dài: "Y theo hoàng thượng ý tứ chính là, Sở Vương cho dù có được nửa khối binh phù, trước không tuân theo hiếu lễ, sau lại giết đế, đã sớm thành vô danh tiểu tốt, nhưng lực khống chế của Sở Vương đối đất Sở và các chi quân đội lân cận vẫn không thể khinh thường. Hoàng Thượng nghĩ muốn người nào làm soái?"


Phác Thái Trữ cười nói với Phác Thái Anh: "Quả nhân liền biết tỷ tỷ nhất định sẽ ủng hộ ta. Tề Vương hôm nay tấu thỉnh lĩnh quân phạt tặc, nhưng... Quả nhân cũng không tín nhiệm hắn. Bản thân Tề Vương liền có được quân quyền đất Tề, nếu lại lĩnh quân đội triều đình, lấy cớ phạt Sở, đánh cắp Hổ Phù, đến lúc đó hắn mang Hổ Phù trốn về đất Tề, lại biến thành Sở Vương khó giải quyết thứ hai."


Phác Thái Anh mỉm cười, đã tâm nhược minh kính (tâm sáng như gương), lại như cũ nhàn nhạt hỏi: "Vậy hoàng thượng nghĩ phái người nào nắm giữ ấn soái?"


"Ta muốn phong tỷ phu làm đại nguyên soái, mang theo mười vạn hắc thiết kỵ binh, Tề Vương làm phó soái, mang theo mười vạn kim giáp quân đất Tề. Hai mươi vạn đại quân, cùng thảo phạt phản tặc, tỷ tỷ nghĩ như thế nào?"


Phác Thái Anh nghe xong Phác Thái Trữ nói, mặt như chỉ thủy, bên môi mang ý cười: "Ngươi đã là thiên tử, hết thảy đều do Hoàng Thượng làm chủ."


Phác Thái Trữ hoan hoan hỉ hỉ rời đi, Phác Thái Anh ngồi một mình trong thư phòng, trong lòng vừa thương xót lại vui vẻ.


Vui chính là: Nhiều năm như vậy, nàng rốt cục hoàn thành nguyện vọng của mẫu hậu, nâng đỡ Trữ nhi thành công leo lên đại bảo.


Buồn chính là: Nàng một mực chờ mong đệ đệ của mình cuối cùng sẽ có một ngày có thể một mình đảm đương một phía, thế nhưng khi ngày này đến, lòng của nàng lại đau.


Phác Thái Trữ xác thực trưởng thành không ít, nhưng thủ đoạn cùng mánh khóe của hắn, Phác Thái Anh như cũ vẫn có thể liếc mắt nhìn ra.


Phác Thái Trữ nói không tín nhiệm Tề Vương, không yên lòng Tề Vương nắm giữ ấn soái, mới muốn dùng Lạp Lệ Sa.


Thế nhưng là, hắn làm sao tín nhiệm lại Lạp Lệ Sa đây?


Di chiếu Thái Tổ phân lượng quá lớn, đến cùng vẫn làm hắn không yên lòng. Lạp Lệ Sa lập xuống đại công, hắn không có cách nào bác bỏ di chiếu Thái Tổ. Nhưng mắt thấy Lạp Lệ Sa tay cầm mười vạn tư quân, hắn có thể nào ngồi yên không Phác đến?


Cho nên, hắn liền để Lạp Lệ Sa và Tề Vương cùng mang tư quân số lượng bằng nhau đi diệt tặc.


Thứ nhất, hai người có thể chế ước lẫn nhau, dò xét lẫn nhau.


Thứ hai, đánh trận nào có không tiêu hao? Nửa khối binh phù kia nào có dễ đối phó như vậy? Triều đình không ra một binh một tốt, liền có hai mươi vạn đại quân, một tay tính toán tốt bao nhiêu.


Phác Thái Anh đều không thể không thừa nhận Phác Thái Trữ hạ một tay cờ tốt. Thế nhưng khi nàng phát hiện Phác Thái Trữ đem Lạp Lệ Sa làm quân cờ, trong lòng cực kỳ không dễ chịu.


Mặc dù Phác Thái Anh đã từng cũng không kiệt dư lực lợi dụng qua Lạp Lệ Sa. Nhưng hôm nay, Phác Thái Anh chỉ có một cái tâm tư.


Lạp Lệ Sa là người của nàng.


Chẳng cần biết ngươi là ai, cũng không thể đụng.


Lạp Lệ Sa đại thể không thua thiệt, trung thành tuyệt đối, mà với thân phận của nàng, càng không thể nào mưu phản!


Cho nên, dù người này là đệ đệ ruột thịt của mình, cũng đừng hòng.


Nguyên niên Thiên Nguyên ngày mười bảy tháng bảy.


Thiên tử hạ chiếu, phong Trung Vũ Hầu Lạp Phi Tinh làm chủ soái, Tề Vương Phác làm phó soái cùng thảo phạt phản tặc.


Lãnh binh hai mươi vạn, tại ngày hai mươi tháng bảy xuất phát!


Ngày mười chín tháng bảy, màn đêm buông xuống.


Bởi vì chịu tang Liệt Đế, trong ba năm Đại Trưởng Công Chúa đều không thể đốt đèn triệu hạnh phò mã.


Lạp Lệ Sa những ngày này, đều ở trong tiểu viện.


Ngày mai chính là thời gian xuất phát, Lạp Lệ Sa sớm nằm xuống.


Cửa phòng bị đẩy ra, "kẹt kẹt" một tiếng.


Lạp Lệ Sa lập tức mở mắt ra hỏi: "Ai!"


Người tới không nói gì, từng bước một đi đến bên giường Lạp Lệ Sa. Kỳ thật sau khi người tới đóng cửa phòng, thân thể căng cứng của Lạp Lệ Sa liền buông lỏng.


Khí tức người tới quá quen thuộc.


Quả nhiên, thừa dịp bóng đêm mông lung, Lạp Lệ Sa thấy rõ ràng người tới chính là Phác Thái Anh.


"Công chúa! Làm sao ngươi tới rồi?!"


"Ngày mai, nàng liền phải xuất chinh, luôn luôn có chút không yên lòng, liền tới nhìn nàng một chút."


"Công chúa chờ một chút, ta đốt đèn!"


Phác Thái Anh kéo lại Lạp Lệ Sa đang định đi đốt đèn: "Không cần, A Sa có thể cùng ta nằm xuống trò chuyện?"


"Được!"


Thế là, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh song song nằm xuống trên giường.


Lạp Lệ Sa kìm lòng không được đưa tay ôm Phác Thái Anh, người sau thuận theo rúc vào trong ngực Lạp Lệ Sa. Hai người trong đêm tối, lặng lẽ nói lời bản thân muốn nói.


Phác Thái Anh suy nghĩ ròng rã ba ngày, cuối cùng vẫn là đem nghi kỵ của Phác Thái Trữ, nói cho Lạp Lệ Sa.


"A Sa, ta đã từng lợi dụng qua nàng. Thế nhưng sau khi hết thảy đều kết thúc, thời điểm biểu lộ thái độ của ta ngay lúc đó, ta mới hậu tri hậu giác thể hội ra tâm tình của nàng. Thật xin lỗi A Sa."


Lạp Lệ Sa im ắng nở nụ cười, đem Phác Thái Anh trong ngực ôm càng chặt hơn: "Công chúa, không liên quan. Nếu như thảo phạt Sở Vương là vì bảo hộ nàng, ta cam tâm tình nguyện. Dù sao hoàng thượng là thân đệ đệ của nàng, giang sơn hắn vĩnh cố, nàng cũng sẽ an toàn. Đại sự không ổn, tiếp qua mấy năm, ta liền cớ lấy thân thể không tốt, từ đi ấn soái Bắc Cảnh, trở lại kinh thành, ngoan ngoãn làm phò mã của nàng, làm phụ thân Bạch Thủy, hầu ở bên cạnh các nàng."


"A Sa ~" Phác Thái Anh nghe xong Lạp Lệ Sa nói, ngoại trừ lần nữa cảm thán ý chí của Lạp Lệ Sa, cũng dâng lên cảm động nồng đậm. Nàng gối lên ngực Lạp Lệ Sa, nghe nhịp tim Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng mà hữu lực, tay liền khoác lên trên eo Lạp Lệ Sa.


Thân mật không kẽ hở.


"Ai..." Lạp Lệ Sa thở dài một hơi.


"Làm sao rồi?"


Lạp Lệ Sa tiếc nuối nói: "Chỉ tiếc, năm nay lại không thể cùng ngươi đó sinh thần, thật xin lỗi a, công chúa."


Trầm mặc bất ngờ kéo đến.


Lạp Lệ Sa hiếu kì cúi đầu xuống, nhìn Phác Thái Anh đang gối lên bộ ngực mình, hỏi: "Làm sao... Ô!"


Lạp Lệ Sa trừng mắt thật lớn, trên môi mềm mại, đầu lưỡi ngọt ngào, hóa thành từng dòng nước ấm, bay thẳng lên Bách Hội!


Bên trong gian phòng quá tối, Lạp Lệ Sa thấy không rõ lắm dáng vẻ của Phác Thái Anh, chỉ biết nàng nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài, vụt sáng, vụt sáng.


Lạp Lệ Sa không còn cứng đờ, nàng bắt đầu học dáng vẻ Phác Thái Anh, liền theo bản năng, thuận theo khát vọng, điên cuồng đáp lại Phác Thái Anh!


Lạp Lệ Sa xoay người một cái đem Phác Thái Anh đặt ở dưới thân, từ trên cao nhìn xuống làm nụ hôn này càng thêm sâu sắc!


Phác Thái Anh nâng cánh tay lên, ôm cổ Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh đáp lại để Lạp Lệ Sa mừng rỡ như điên, phát cuồng ở giữa răng môi Phác Thái Anh tàn phá bừa bãi!


"Ừm ~" thẳng đến khi Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa hôn đến toàn thân phát nhiệt, kìm lòng không được phát ra âm thanh.


Lạp Lệ Sa mới lưu luyến không rời tách khỏi môi Phác Thái Anh ra, hai người cách không xa, hơi thở phả vào nhau.


Phác Thái Anh thở hổn hển, mảnh mai nằm trong vòng tay của Lạp Lệ Sa, toàn thân bất lực, cánh tay ngọc ngà ôm Lạp Lệ Sa cũng vô lực trượt xuống, đôi mắt hiện ra làn thu thủy lăn tăn.


"Nàng... Vì sao thuần thục như thế? Nàng có phải hay không từng đến quân kỹ trong doanh trại?!"


Lời buộc tội đột ngột, không có chút logic nào, dọa đến Lạp Lệ Sa khẽ run rẩy, cuống quít tỏ thái độ: "Không không không! Không có! Công chúa, ta! Cái này là lần đầu tiên!"


Lạp Lệ Sa bối rối, tựa như mật ngọt chỉ dành riêng cho Phác Thái Anh, thấm vào tâm can nàng càng thêm ngọt ngào. Phác Thái Anh cười, nhìn Lạp Lệ Sa trên thân đang hốt hoảng.


Lần nữa vòng lấy cổ Lạp Lệ Sa, nũng nịu nói: "A Sa, phụ hoàng khi còn sống thương yêu ta nhất. Nàng nói ta nếu là kìm lòng không được phạm sai lầm, lão nhân gia ngài có thể hay không trách ta?"


"Ân, sẽ không, công chúa xin yên tâm!"


Phác Thái Anh lần nữa nở nụ cười, cười Lạp Lệ Sa chất phác.


Cánh tay khoác lên trên cổ Lạp Lệ Sa có chút dùng sức, đem người trên người, ép xuống.


Đôi môi lần nữa ướt át dính vào cùng nhau.


Phác Thái Anh lấy hàm răng, khẽ cắn môi dưới Lạp Lệ Sa: "A Sa, muốn ta..."


Cung trang hoa lệ, rơi lả tả trên đất.


Mới đầu Lạp Lệ Sa hoàn toàn không biết làm gì, hai tay run run không biết như thế nào cho phải.


Bên môi Phác Thái Anh mang theo nụ cười, thẹn thùng vô hạn, bắt lấy bàn tay phủ kín vết chai của Lạp Lệ Sa, dán vào lồng ngực của mình.


Sau đó, hết thảy liền nước chảy thành sông.


"Ừm ~!"


"Công chúa?"


"Đau!"


Ngón tay Lạp Lệ Sa cảm giác được ấm áp, lại không biết là vật gì. Trong bóng tối, trên giường đơn, lạc hồng điểm điểm.


"A ~! Ta... Đưa cho nàng ~~ băng cơ ngọc cốt cao, nàng vì sao... không dùng!?"


"Nàng, tay, đừng đụng kia! Ưm ~ "

...

"Công chúa? Chúng ta có thể một lần nữa sao?"


"Không được... A."

...

"Công chúa? Công chúa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro