Chương 169: Rời xa triều đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cạch" một tiếng, cửa "tân phòng" bị ầm ầm đẩy.


"Cởi quần áo!"


Phác Thái Anh nới lỏng tay nắm lấy Lạp Lệ Sa ra, lạnh lùng nói. Lạp Lệ Sa há miệng, thấy Phác Thái Anh nhìn chằm chằm ngực thấm máu của mình, ánh mắt căng thẳng lại đau lòng, từ bỏ giãy dụa, cởi y phục ra. Cũng còn tốt, cơ quan chủy thủ gặp cứng liền trở về, ngực Lạp Lệ Sa chỉ có một lỗ hổng nhàn nhạt, Phác Thái Anh tầng tầng thở ra một hơi, yên lòng.


"A Sa, đáp ứng ta, sau này không được xằng bậy như vậy nữa."


"Ân."


Lạp Lệ Sa trịnh trọng gật gật đầu. Phác Thái Anh từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo mới cho Lạp Lệ Sa mặc, lại không nghĩ rằng Lạp Lệ Sa nhíu nhíu mày, quả đoán cự tuyệt nói: "Ta không mặc y phục của nàng."


Phác Thái Anh nhận thức Lạp Lệ Sa lâu như vậy, chưa từng thấy Lạp Lệ Sa đối với bất kỳ người nào biểu hiện ra vẻ căm ghét rõ ràng như thế. Phác Thái Anh cũng không muốn ngỗ nghịch ý tứ Lạp Lệ Sa, thả y phục xuống, giúp Lạp Lệ Sa đem tang phục mặc vào. Trong miệng không khỏi tả oán nói: "Thật sự xấu!"


"Vậy khi rời khỏi thảo nguyên, chúng ta đi Dương Quan thành mua là được."


"A Sa, nàng đã không thể lại về Dương Quan thành, chúng ta... đều không thể quay về."


Bản thân Lạp Lệ Sa đã "Chết", Phác Thái Anh cũng đã "Xuất gia", mà hết thảy những chuyện này, đều là vì mình. Nếu như chính mình không có thân phận nữ tử, Anh nhi nàng hoàn toàn có thể ở kinh thành hoàn hảo làm Đại Trưởng Công chúa, hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực (cơm ngon áo đẹp) một đời. Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh ôm vào trong ngực, chăm chú cẩn thận ôm lấy nàng. Phác Thái Anh thả lỏng cơ thể gối lên trên bả vai Lạp Lệ Sa, cảm thụ thân nhiệt cùng sức mạnh của Lạp Lệ Sa, nhẹ giọng nói rằng: "Nàng tỉnh lại, thật tốt."


Lạp Lệ Sa không kìm lòng được hôn lên cái trán bóng loáng của Phác Thái Anh , hít một tiếng, hổ thẹn nói rằng: "Xin lỗi, Công Chúa, để nàng lo lắng."


"Ta đã không còn là Công Chúa."


"Anh nhi ~"


"Ân."


Lạp Lệ Sa nở nụ cười, trên mặt là nét ung dung chưa từng có. Mà Phác Thái Anh dụi mặt vào trong lòng Lạp Lệ Sa, cũng cười.


"A Sa, ta không nên để nàng xuất chinh. Ta thật hối hận. Trong những ngày nàng hôn mê bất tỉnh đó, ta oán chết chính mình. Nếu như ngày đó Trữ nhi đưa ra thời gian, ta kiên quyết từ chối, thì sẽ không có phát sinh những chuyện sau đó."


"Đều đã qua, đến ngày hôm nay, ta trái lại có loại cảm giác "Tái Ông thất mã"(*). Nếu như không có chuyện này, ta lại có thể nào dễ dàng bỏ xuống quân quyền như thế?"


Phác Thái Anh lắc lắc đầu, gối lên bả vai Lạp Lệ Sa đầu hơi ngẩn lên, nhìn Lạp Lệ Sa nghiêng mặt nói rằng: "Muốn bỏ xuống quân quyền có rất nhiều biện pháp, nếu lấy tính mạng của nàng làm tiền đặt cược, không đáng."


Từ trong miệng Phác Thái Anh thổi ra nhiệt khí, nhẹ nhàng phả vào tai Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa không nhịn được rụt cổ một cái: "Ngứa ~ "


Phác Thái Anh cười giơ tay lên nhu đề, lấy lòng bàn tay dùng cường độ thích hợp mơn trớn sau tai Lạp Lệ Sa: "Như vậy tốt hơn chưa?"


"Ừ ~"


"Anh nhi ~"


"Hả?"


"Không còn thân phận Công Chúa, cũng là không còn cuộc sống cao quý lúc trước, nàng..." Có luyến tiếc hay không?


Phác Thái Anh từ trên đùi Lạp Lệ Sa ngồi dậy, đứng thẳng người lên, hai tay câu lấy cổ Lạp Lệ Sa, nhìn vào mắt nàng, chân thành nói: "Có thể vừa bắt đầu đều sẽ có chút không quen, nhưng ta tuyệt đối sẽ không hối hận. Bây giờ Trữ nhi đã leo lên đại bảo, tuy rằng thiên hạ còn tồn tại một ít mầm họa, tỷ như Tương Vương. Nhưng ta đã nghĩ tới, Trữ nhi nếu thật sự muốn trở thành một đời minh quân, đế vương chân chính, chung quy phải độc lập đối mặt với một ít sóng gió. Bây giờ thân mẫu, thân đệ của Tương Vương, đều ở kinh thành, chí ít mấy năm nữa Tương Vương sẽ không manh động. Lại nói qua mấy năm nữa, Trữ nhi cũng đã trưởng thành, đem Tương Vương lưu lại cho hắn làm đá mài dao cũng là một chuyện tốt. Thiên hạ này trước sau là thiên hạ của hắn, ta cùng ngươi đã tận lực. Huống hồ..."


"Huống hồ cái gì?"


"Huống hồ, nàng không phải đã không muốn lại đánh trận sao?"


Lạp Lệ Sa kinh ngạc nhìn Phác Thái Anh, mình quả thật đã chán ghét chiến tranh, nhưng những lời này cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ nói với Phác Thái Anh . Làm sao nàng ấy lại biết được? Nhìn biểu tình kia của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh sờ lên khuôn mặt, phác họa ra đôi lông mày thật dài của nàng, cuối cùng ngón tay dừng lại ở trên mắt Lạp Lệ Sa: "Ta đã từng nói với nàng hay chưa nhỉ, người như nàng, có một đôi mắt biết nói, hết thảy lời nói thật lòng, đều sẽ ở nơi này..."


Lạp Lệ Sa đơn giản nhắm hai mắt lại, cảm thụ Phác Thái Anh ôn nhu chạm nhẹ, ấm áp thấm đầy lồng ngực. Nguyên lai, nàng thấu hiểu chính mình.


"Anh nhi?"


"Hả?"


"Ừm... Nàng cùng Lạc Y đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, ta vừa nãy... nghe đến hồ đồ."


"A Sa, chuyện xưa của ta và nàng quá dài. Sau này sẽ kể cho nàng, được không?"


Lạp Lệ Sa không nói gì, Phác Thái Anh vươn ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên ngực Lạp Lệ Sa, bất đắc dĩ nói: "Nàng a ~ "


Phác Thái Anh đến cùng vẫn là bất đắc dĩ nhìn Lạp Lệ Sa. Chí ít khi Phác Thái Anh nhìn đến tóc mai bạc trắng kia của Lạp Lệ Sa, cũng không dám để cho Lạp Lệ Sa hồ tư loạn tưởng (suy nghĩ lung tung) nữa. Chỉ là sự tình nàng cùng Lạc Y phải kể từ mười bốn năm trước, trung gian liên lụy đến trước tiên tỷ (**), Phác Thái Anh cũng không dám tùy ý vọng ngôn, không thể làm gì khác hơn là chọn những chuyện Lạp Lệ Sa lưu ý, đem từng bộ phận sự tình nói cho nàng.


(**) Tiên - 先 (xiān): trước, tỷ - 妣 (bǐ): người mẹ đã mất.


"Đúng như nàng biết, nhưng sự tình nàng thấy cũng không phải toàn bộ. Tình huống lúc trước của nàng rất nguy hiểm, thân phận lại đặc thù, ta ngoại trừ Lạc Y, không cách nào dựa vào những người khác. Lạc Y nhân cơ hội ra điều kiện. Kỳ thực cái điều kiện này nàng đã sớm đề cập tới. Ở thời điểm khi ta mới quen nàng, ta cùng Lạc Y đã gặp lại, nhưng sau đó Lạc Y nhìn ra ta có ý muốn bội ước, liền dựa vào cơ hội trị liệu của nàng, nhắc lại chuyện xưa. Thế nên ta liền đáp ứng Lạc Y, nếu nàng tỉnh lại, ta theo nàng trở lại thảo nguyên, cho nàng một cơ hội."


Cảm giác được cứng ngắc trên người Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh đưa tay ra nhẹ nhàng động viên, mãi đến tận khi thân thể Lạp Lệ Sa một lần nữa thả lỏng, Phác Thái Anh mới cân nhắc câu chữ tiếp tục nói: "Sau đó, ta cùng với Lạc Y trở lại thảo nguyên. Ta vốn nghĩ nàng chắc chắn sẽ đến tìm ta, nên chỉ muốn xuất ra thái độ lãnh đạm mà đối đãi, để Lạc Y biết khó mà lui. Đoạn thời gian trước Mạn Sa lén lút định ngày hẹn ta. Nàng nói với ta nàng cùng Lạc Y quen biết tám năm, nàng hiểu rất rõ Lạc Y tính tình. Ta một mực từ chối, đối với Lạc Y không chỉ có không có tác dụng, ngược lại sẽ phản hiệu quả. Ta cùng Mạn Sa nói chuyện một hồi lâu, thương thảo ra một bộ kế hoạch, sau khi trở về ta cùng Lạc Y đưa ra điều kiện: Nếu nàng chịu cam tâm tình nguyện vì ta mà chết, ước định liền cứ như vậy hết hiệu lực. Lạc Y quả nhiên giống như lời Mạn Sa nói, kiêu căng tự mãn bị lừa. Sau đó ta liên lạc với U Cầm, mệnh nàng bảo vệ nàng đến khi tỉnh lại, đem hết thảy đều nói cho nàng. Những chuyện sau đó, ngươi đều biết. Nàng bệnh nặng mới khỏi, thân thể không được, đừng nóng giận được không? Lạc Y cùng người khác không giống, nàng không chỉ cứu mẫu hậu, cứu Trữ nhi, còn cứu được nàng, ta đối với nàng, thực sự không sử dụng được thủ đoạn cứng rắn gì. A Sa... Những chuyện khác ta sau này chậm rãi nói cho nàng, có được hay không?"


Lạp Lệ Sa nghe xong liền lên cơn giận dữ, lại có thể có người mơ ước Anh nhi của mình nhiều năm như vậy! Nhưng Phác Thái Anh nói cũng không phải không có lý, hơn nữa Phác Thái Anh nhẹ nhàng mềm giọng an ủi, Lạp Lệ Sa nghe âm thanh như thế, nhìn giai nhân trong lòng, thực sự không nổi giận nổi, không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ nói rằng: "Vậy sáng mai chúng ta liền đi, không ở này."


"Được, chỉ là trước lúc ly khai, vẫn cần Lạc Y cẩn thận kiểm tra thân thể cho nàng một chút, còn có mầm họa lưu lại hay không, ta mới có thể an tâm."


"..."


"Làm sao? Tại sao không nói chuyện? Sắc mặt nàng làm sao khó coi như vậy, có phải là nơi nào không thoải mái? Ta đi tìm Lạc Y đến!"


Lạp Lệ Sa một phát bắt được Phác Thái Anh đang muốn rời đi, cơ mặt giật giật.


"A Sa! Không được cứng rắn chống đỡ, ta đi gọi Lạc Y đến, có được hay không?"


"Anh nhi, đừng đi... Ta chỉ là chân đã tê rần..."


Phác Thái Anh nghe vậy, hai gò má nhiễm phải một vệt đỏ ửng. Lạp Lệ Sa cuống quít giải thích: "Không phải nàng nặng, là ta ngủ quá lâu, trên người đau nhức suy nhược, chân càng không có sức lực. Anh nhi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro