Chương 174 Tĩnh mặc vô thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng Phác Thái Anh nói cái gì với Lạc Y, Lạp Lệ Sa cũng không nghe thấy. Nàng ngồi ở trên xe ngựa, từ xa nhìn Lạc Y cùng Phác Thái Anh, thấy hai người đều nở nụ cười, Lạp Lệ Sa cũng lộ ra ý cười vui vẻ, thả cửa sổ xe xuống, nhảy xuống xe ngựa. Phác Thái Anh dưới ánh nhìn chăm chú của Lạp Lệ Sa chậm rãi đến gần, trên mặt là nét ung dung cũng là trước nay chưa từng có. Lạp Lệ Sa đỡ Phác Thái Anh lên xe ngựa, sáu người hướng về phía Nam xuất phát.


 Sao là sáu người?


Nguyên lai, ba vị Kỳ chủ Thượng tam kỳ, sau khi Phác Thái Anh "để tóc xuất gia", dứt khoát kiên quyết từ đi chức vị Kỳ chủ, vì Phác Thái Trữ đề cử ứng viên tân Kỳ chủ. Ba người bọn họ được nhiều ân huệ từ Phác Khuynh Thành nhất, đối với Phác Thái Anh càng trung thành tuyệt đối, tình nguyện bỏ qua hậu đãi đối lập, cam tâm tình nguyện đi theo bên người Phác Thái Anh .


Sau khi gỡ xuống thân phận Hoàng Thiên quý tộc, Phác Thái Anh rất vui mừng khi còn có mấy người như vậy cam tâm tình nguyện đi theo chính mình. Một đường này, có rất nhiều người tụ họp lại đến giúp đỡ chính mình, đương nhiên trên đường cũng có người bội phản. Còn có một người, chính là người đi theo sau Dư Nhàn, cùng từ đi thân phận Kỳ chủ, Tiểu Thập Nhất.


Tiểu Từ cũng muốn theo Phác Thái Anh lưu lạc thiên nhai, nhưng cân nhắc đến bên người Lạp Bạch Thủy không thể không có nhân thủ đắc lực, Phác Thái Anh liền đem Tiểu Từ để cho nữ nhi. Tiểu Từ bây giờ vẫn là Chưởng sự nữ quan Công chúa phủ, Phác Thái Anh lưu lại cho Tiểu Từ một bộ phương pháp liên lạc đặc thù. Mặc dù nàng cùng Lạp Lệ Sa tạm thời không thấy được Lạp Bạch Thủy, cũng tuyệt đối sẽ không mất đi tin tức nữ nhi của các nàng.


Một chiếc xe ngựa, bốn con ngựa. Sáu người, thừa dịp triều dương vừa ló dạng, một đường xuất phát đi về phía Nam.


Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi. (Hoa rơi người đứng lẻ, mưa nhỏ én bay đôi.)


Trong cơn mưa phùn mông lung, đoàn người đã đến Giang Nam. Xe ngựa chậm rãi tiến lên, Lạp Lệ Sa xuyên qua cửa sổ xe, tràn đầy phấn khởi xem xét cảnh sắc bên ngoài. Giang Nam khí hậu dịu dàng, gió nhẹ phơ phất, lướt nhẹ ve vuốt gương mặt, mang theo hơi nước thơm ngọt khiến tinh thần thoải mái. Không giống với phương Bắc bao la, kiến trúc Giang Nam có phong cách riêng, tảng đá xanh, ô giấy dầu. Ven đường tiểu thương cất tiếng rao bằng khẩu âm mềm mại, cũng không thét to, mà là lấy giai điệu phi thường đặc thù đem hàng hóa nhất nhất xướng lên. Con đường Giang Nam, cũng không có rộng rãi như phương Bắc, tựa hồ dùng ngõ nhỏ để hình dung càng thêm chuẩn xác, mang theo uyển ước đặc hữu của Giang Nam. Phác Thái Anh ngồi ở đối diện Lạp Lệ Sa, trong mắt lộ ra ôn nhu, một đôi má lúm hình quả lê nhàn nhạt bên môi như ẩn như hiện. Nàng liền biết, Lạp Lệ Sa định sẽ thích. Ấm trà được đun bằng bếp lò nhỏ làm bằng đất sét đặt trên cái bàn nhỏ, khói trắng bốc lên lượn lờ ve vãn, Phác Thái Anh nhấc ấm trà lên, rót hai chén.


"A Sa, thời tiết này, Giang Nam tuy rằng không có tuyết, nhưng trong gió cũng mang theo ba phần lạnh lẽo, không nên đứng trong gió quá lâu, đến, uống chén trà trừ đi khí lạnh"


"Được!"


Lạp Lệ Sa theo lời thả cửa sổ xe xuống, hai tay nâng chén trà lên bên môi.


"Cẩn thận nóng đấy."


"Đã biết~"


Phác Thái Anh nở nụ cười: A Sa của nàng, đúng là sẽ nhập gia tùy tục, giai âm mềm mại của người bán hàng, chỉ mấy chốc công phu, liền học được.


Từ chén trà tỏa ra khói trắng, bồng bềnh trước mặt Lạp Lệ Sa, bên tai nghe âm thanh bánh xe lăn tròn, mưa phùn không hề có một tiếng động, từ từ rơi xuống, thấm ướt xe ngựa. Bên trong xe ngựa đặt một than lô, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh ngồi đối diện nhau, trung gian có một cái bàn nhỏ, mặt trên bày đặt mấy đĩa bánh ngọt, một cái bếp nhỏ bằng đất sét, một bình trà, hai cái chén, phong tục phương Bắc cùng Giang Nam pha tạp cùng một chỗ.


Đoàn người dọc theo đường đi vừa đi vừa nghỉ, hưng khởi thì lại ngừng, tận hứng lại phát, ngược lại cũng rất tiêu sái. Trà cũng đã nguội bớt, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đồng loạt uống vào, lá trà Giang Nam ôn uyển phao ra nước trà xanh, dư vị thơm ngát lưu lại giữa môi răng. Dòng nước ấm nóng, đi qua nơi cổ họng, chảy vào lòng, ấm áp dễ chịu. Hai người nhìn nhau nở nụ cười, cùng nhau đặt chén trà xuống, Lạp Lệ Sa ôn nhu nhìn Phác Thái Anh châm trà, tuế nguyệt tĩnh hảo. Không nghĩ tới, đời này kiếp này, chính mình còn có thể hưởng thụ được cuộc sống yên tĩnh này, tinh tế nhớ đến, bừng tỉnh như mộng.


"Anh nhi ~"


"Ân?"


"Ta... Đây là đang nằm mơ sao?"


Lạp Lệ Sa không chớp nhìn chằm chằm Phác Thái Anh , lẩm bẩm hỏi. Phác Thái Anh để bình trà xuống, nhếch miệng lên, đôi mắt đẹp lóe lưu quang: "Ngốc, như đây là mộng, ta sẽ bồi nàng ngủ một giấc không tỉnh. Bất luận là thật hay là huyễn, ta đều sẽ bồi tiếp nàng."


Lạp Lệ Sa nghe lời Phác Thái Anh nói xong, ngực đau xót, viền mắt nóng lên, vội vã đẩy cửa sổ xe ra, đem đầu ngoái lại phía sau. Tại góc độ Phác Thái Anh không nhìn thấy, khóe mắt, có chất lỏng ấm áp chảy ra.


Lạp Lệ Sa cũng là nữ tử. Tuy rằng đã từng bị tình thế ép buộc phải lấy thân phận nam tử xuất hiện ở thế gian, nhưng bây giờ nàng bỏ đi nhung trang, cởi đi áo giáp, trái tim của nàng, cũng rất mềm yếu. Nàng là nữ tử, nàng cũng cần được thương tiếc. Mà tình cảm Phác Thái Anh đối với nàng, lại như cơn mưa phùn ở Giang Nam này, không hề có một tiếng động, thế nhưng lại xoa dịu nội tâm Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa chưa bao giờ đem tình tình ái ái treo ở bên môi, thậm chí hai người đều là người kiệm lời, hình thức ở chung đa phần đều rất tĩnh lặng. Nhưng phần ân tình này, từ trong yên lặng, từ từ đậm sâu.


"Công tử, phu nhân, đã đến tiểu viện."


"Ân."


Lạp Lệ Sa thu dọn tâm tình, từ phía dưới đệm lấy ra một cái ô giấy dầu, nhảy xuống xe ngựa, mở ra. Sau đó mới xoay người lại đưa tay đỡ Phác Thái Anh xuống xe ngựa. Phác Thái Anh đặt chân xuống đất, Lạp Lệ Sa đem ô hướng về Phác Thái Anh, hết mức vì nàng che chắn mưa phùn lạnh lẽo, mặc kệ lưng của mình bị mưa hất vào làm ẩm ướt một mảng. Sau khi Phác Thái Anh đứng vững, nắm chặt lấy tay cầm ô của Lạp Lệ Sa, bước một bước nhỏ về phía trước, tay khẽ dùng sức nghiêng ô giấy dầu quay về vị trí cân bằng, che khuất hai người.


Hành động vừa dứt, hai người ai cũng không nói một câu, mà Tiểu Thập Nhất mắt thấy tình cảnh này, động như thỏ chạy, nhưng trong lòng dâng lên một loại cảm giác bình yên lạ thường. Nàng không kìm lòng được ngẩng đầu lên, choáng váng. Tại đỉnh đầu của nàng, cũng là một cái ô giấy dầu nghiêng nghiêng. Dư Nhàn mỉm cười vì nàng bung dù, nửa bên y phục, đã biến sắc. Tiểu Thập Nhất như ngộ ra, học dáng vẻ của Phác Thái Anh , nắm chặt tay đang cầm ô của Dư Nhàn, hơi dùng sức, chuôi ô giấy dầu dựng đứng thẳng lên. Dư Nhàn ngẩn ngơ, sau khi hiểu ra, quay đầu nhìn về phía Tiểu Thập Nhất bên cạnh, nở nụ cười. Mặt Tiểu Thập Nhất đỏ lên, thân thể thế nhưng lại di chuyển lại gần bên Dư Nhàn. Dư Nhàn ôn nhu nhìn Tiểu Thập Nhất, cười nói: "Tiểu Thập Nhất lớn rồi ~"


Tiểu Thập Nhất mặt đỏ như tôm, hờn dỗi đáp: "Nhân gia sớm đã là đại cô nương!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro