Chương 27: Thu chi tế chiến tràng nghi vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngươi cần những thứ này để làm cái gì?"


Lạp Lệ Sa nghe được Phác Thái Anh hỏi mạnh mẽ vực dậy tinh thần trả lời: "Chính ta cũng biết loại tổn thương do loan đao này khó trị. Chỉ là trong quân đội chúng ta có biện pháp đặc thù. Đối mặt tình huống như vậy, nếu như vết cắt quá dài hoặc là quá sâu, bình thường sẽ dùng châm tuyến đem thương tích khâu lại. Nếu như vẫn không cầm máu được thì chúng ta sẽ dùng bàn ủi đè lên phần vết thương trên da thịt kia, mạnh mẽ cầm máu. Tình huống giống như ta thì vết thương vừa dài vừa không thể cầm máu, trước tiên dùng châm tuyến khâu lại, nếu như hiệu quả không được tốt, lại phải dùng bàn ủi nóng thiêu một hồi. Cuối cùng có được hay không liền xem thiên ý."


"Phương pháp trị liệu như vậy chẳng phải là tổn thương càng thêm tổn thương?"


"A..."


Lạp Lệ Sa lộ ra một vệt ý cười trắng bệch, mí mắt gắng gượng, trừng mắt nhìn, đối với Phác Thái Anh nói rằng: "Chính bởi vì đây là biện pháp lấy tổn thương trị thương, vì lẽ đó sách thuốc bên trong ít có ghi chép. Chỉ là trong quân doanh chúng ta thế nhưng lại rất hữu hiệu. Nếu như vào lúc này là quân y thường trị thương cho chúng ta, e là cũng sẽ sử dụng phương pháp như thế."


Lạp Lệ Sa nói một hơi với Phác Thái Anh nhiều như vậy đã là cực hạn của nàng, nói xong Lạp Lệ Sa chậm rãi nhắm hai mắt lại.


Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa như vậy thật lâu không nói gì.


Trước đó, Phác Thái Anh chỉ là một vị Công chúa ở lâu trong thâm cung cao cao tại thượng, hai chữ chiến tranh đối với với Phác Thái Anh mà nói chỉ là giấy trắng mực đen ghi chép từng cái từng cái cố sự trong sách vở.


Bây giờ, Phác Thái Anh có thể đi vào những cố sự trong sách kia. Tới chiến trường, nàng mới hiểu được, trên sách sử kia mặc dù chỉ là những lời tự thuật hời hợt nhưng phải dùng biết bao nhiêu khốc liệt như vậy mới xây thành.


Nhìn Lạp Lệ Sa lúc này, lại nhìn một chút Lâm Vũ ngã vào trong ngực Trương Tam Bảo một mặt thống khổ, Phác Thái Anh quyết định: Nếu đệ đệ của mình có thể leo lên vị trí kia, mình nhất định phải đốc thúc hắn trở thành một vị Hoàng đế tốt mới không uổng phí những người phía dưới vì hắn mà đầu rơi máu chảy.


"Công chúa, nô tỳ không tìm được châm tuyến, chỉ lấy đến mấy cây ngân châm bình thường thử độc cho Công chúa."


Nghe vậy, Lạp Lệ Sa mở mắt ra định nói gì đó, nhưng nhìn thấy Phác Thái Anh đưa tay lên đầu, sau đó từ giữa búi tóc dài đen nhánh lấy xuống một thứ gì đó.
"Này có thể được sao?" Phác Thái Anh đem tóc của chính mình đưa cho A Ẩn.


A Ẩn bất luận làm sao cũng không dám nhận, cuống quít quỳ trên mặt đất, sợ hãi nói: "Công chúa ngài là thiên kim thân thể. Sao có thể, sao có thể vì vết thương kia mà lại...Nô tỳ không dám."


"Không sao, bản cung thứ ngươi vô tội, sợi tóc này là bản cung tự mình rút ra, không có vấn đề gì."


Lạp Lệ Sa mở to cặp mắt mông lung, nhìn Phác Thái Anh đem lọn tóc dài kia đưa cho A Ẩn. Nghĩ lúc này cọng tóc liền muốn cùng thân thể của chính mình tương liên, trong lòng tuôn ra một luồng cảm giác đặc thù.


"Doanh trưởng, bàn ủi đem ra!"


"A!" Lâm Vũ tiếng kêu thảm thiết từ một bên truyền đến.


"Nhanh, Nghê Đại nhanh đến giúp đỡ, đè lại hắn!"


"Đến rồi!"


Mông Nghê Đại lập tức đem bàn ủi để ở một bên sau đó xông tới đè một chân còn lành lặn của Lâm Vũ lại.


Dư Hoàn nhìn một chút Lâm Vũ đang đau nhe răng trợn mắt nghiêm túc nói: "Hai vị nhất định phải cố định lại, nối xương này không thể xảy ra một chút trở ngại. Nếu không chỉ sợ sau này sẽ có thể phải đi khập khiển chống nạng cả đời."


"Cô nương yên tâm đi!"


Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết của Lâm Vũ vang không dứt bên tai, Phác Thái Anh nghe đều hãi hùng khiếp vía. Nàng mấy lần muốn rời đi doanh trướng, thế nhưng không biết làm sao vẫn là lưu lại.


Bên này, A Ẩn đã đem tóc cùng ngân châm cố định lại, tay cầm kim có chút run, nhìn Lạp Lệ Sa nói: "Lạp Doanh trưởng, ta muốn bắt đầu rồi, ngài...ngài kiên nhẫn một chút."

"Cô nương có thể động thủ."


A Ẩn cầm ngân châm trong tay chậm rãi hướng về thương tích của Lạp Lệ Sa mà đâm tới. Nhìn ngân châm càng ngày càng gần, Phác Thái Anh không nhịn được nghiêng đầu.


Một lát sau, Phác Thái Anh cũng không nghe thấy âm thanh như bên trong tưởng tượng, thế là nàng nghiêng đầu, thấy A Ẩn vừa vặn một châm một đường tỉ mỉ khâu lại thương tích cho Lạp Lệ Sa.


Mà Lạp Lệ Sa thì lại giống như ngất đi, nhắm mắt lại không phản ứng chút nào.


Phác Thái Anh định thần nhìn lại, phát hiện tay phải Lạp Lệ Sa vừa vặn gắt gao nắm lấy góc thảm da dê trên đất, môi chăm chú mím lại cùng một chỗ, chính là không chịu nhả ra một tiếng thân ngâm nào.


"A! A! A!"


Theo "Rắc" một tiếng, Dư Hoàn đem xương đùi Lâm Vũ chỉnh lại, sau đó Lâm Vũ cũng bởi vì thống khổ cùng uể oải đan xen mà ngất đi. Dư Hoàn tay mắt lanh lẹ cầm tấm ván gỗ bên người kẹp lấy chân đã chỉnh tốt của Lâm Vũ, sau đó nhanh nhẹn quấn vải đem tấm ván gỗ cố định lại.


Sau khi xử lí xong, Dư Hoàn xoa xoa mồ hôi trên trán. Nàng mặc dù xuất thân là y nữ, thế nhưng may mắn được phân phối đến trong cung, xưa nay đều chưa từng thấy tình cảnh thảm khốc đến như vậy.


Dư Hoàn cẩn thận từng li từng tí nhìn Phác Thái Anh một chút. Thấy Phác Thái Anh vừa vặn không chớp một cái tập trung nhìn A Ẩn khâu lại thương tích cho vị Lâm Doanh trưởng kia, trong lòng âm thầm kính nể: Công chúa chính là Công chúa, có thể điềm tĩnh như vậy, nhìn thấy máu tanh ghê rợn như vậy mà mặt lại không biến sắc.


"Lạp... Doanh trưởng, vết thương này của ngài có chút hở ra ngoài, ta đem đường may phong mật lại đôi chút, thế nhưng muốn khép lại hoàn toàn thì cần phải khâu thêm lần nữa, ngài..."


"Đến đây đi."


Lạp Lệ Sa chậm rãi mở mắt ra, cho A Ẩn một ánh mắt khích lệ, sau đó lại uể oải nhắm mắt lại.


A Ẩn bị con ngươi sáng ngời của Lạp Lệ Sa nhìn, tâm trạng không nhịn được "Rầm rầm" nhanh chóng nhảy lên.


A Ẩn cúi đầu, lén lút đánh giá khuôn mặt Lạp Lệ Sa. Nhìn kỹ phát hiện vị Doanh trưởng thiếu niên này còn rất đẹp, tuy rằng da hơi đen, nhưng nhìn màu sắc cánh tay của hắn này liền hiểu rằng nước da trên mặt đen đi vì phải thường xuyên phơi nắng mà luyện tập. A Ẩn quan sát tỉ mỉ Lạp Lệ Sa, thấy mũi của hắn cao thẳng, môi mỏng manh mím lại cùng một chỗ cũng rất ưa nhìn, lông mày đậm, cái trán bóng loáng no đủ...


Nếu đem màu sắc trên cánh tay này thay lên mặt, e rằng cũng là một vị công tử văn nhã.


Nghĩ tới đây mặt A Ẩn đỏ lên, cảm giác tay nâng cánh tay của Lạp Lệ Sa đều có chút nóng lên.


Lạp Lệ Sa thấy A Ẩn chậm chạp bất động, còn tưởng rằng A Ẩn đang chờ mình chuẩn bị, thế là lần thứ hai mở mắt nhìn A Ẩn một chút nói rằng: "Cô nương động thủ đi."


"Há, được."


Bên kia sau khi Trương Tam Bảo cùng Mông Nghê Đại xin phép Phác Thái Anh liền đem Lâm Vũ đi ra khỏi trướng bồng của Công chúa.


Dư Hoàn cũng ra khỏi doanh trướng để xử lý vết máu trên người.


Toàn bộ trướng bồng liền còn lại Lạp Lệ Sa cùng A Ẩn yên lặng khâu, cùng với Phác Thái Anh vẫn đứng bên cạnh Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn.


Sau khi Lâm Vũ kêu la không ngớt kia rời đi, toàn bộ doanh trướng yên lặng cực kỳ...


A Ẩn rất sợ thương tích không thể khép lại thì Lạp Lệ Sa liền muốn dùng bàn ủi nóng thiêu đỏ đè lên vết thương trên cánh tay của chính mình. Vì lẽ đó đường may được khâu cực kỳ tỉ mỉ, đi đến một châm cuối cùng thì lọn tóc dài tới eo của Phác Thái Anh vừa vặn dùng hết.


"Hô... Công chúa, thương tích Lạp Doanh trưởng được khâu khép hoàn toàn lại rồi."


"Làm phiền." Lạp Lệ Sa cảm tạ nói.


"Thế nào?" Phác Thái Anh hỏi.

"Hồi Công chúa, nô tỳ khâu từng đường rất chắc chắn, nên không cần dùng bàn ủi. Nô tỳ hiện tại liền bôi thuốc cùng băng bó cho Lạp Doanh trưởng."


"Ừm." Phác Thái Anh gật gật đầu, hơi thả lỏng người nhìn một chút chậu than đỏ cùng bàn ủi để trên đất.


A Ẩn cẩn thận từng li từng tí một thả cánh tay Lạp Lệ Sa xuống, sau đó xoay người từ trong hòm thuốc lấy ra loại kim sang dược tốt nhất cùng băng vải.


Phác Thái Anh nhìn cánh tay Lạp Lệ Sa, chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn bò lên một con rết màu đen trông khá đáng sợ, lại nghĩ đến màu đen này là tóc của chính mình, mặt Phác Thái Anh nóng lên.


Kim sang dược này là Phác Thái Anh từ kinh thành mang đến, quý báu vô cùng. A Ẩn mở bình sứ ra từ từ rắc lên vết thương của Lạp Lệ Sa, sau đó cầm băng vải sạch sẽ đem cánh tay đang bị thương kia quấn lại.


"Tạ ơn Công chúa, tạ ơn vị cô nương này."


Thương tích đều xử lý xong, Lạp Lệ Sa dùng một cái tay khác chống đỡ lấy thân thể chính mình từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy.


Vừa vặn Mông Nghê Đại cùng Trương Tam Bảo lúc này cũng đem Lâm Vũ đưa về lều vải của hắn rồi vòng trở lại.


Nhìn thấy Lạp Lệ Sa muốn đứng dậy, song song đi tới bên người Lạp Lệ Sa đem Lạp Lệ Sa từ trên mặt đất nâng dậy.


"Đa tạ ân cứu mạng của Công chúa."


Lạp Lệ Sa được Trương Tam Bảo cùng Mông Nghê Đại đỡ đứng dậy, mang theo suy yếu liếc mắt nhìn Phác Thái Anh.


"Lạp Doanh trưởng nghỉ ngơi thật tốt đi, chai kim sang dược này liền tặng cho ngươi." Nói xong ra hiệu A Ẩn đem kim sang dược đưa cho Mông Nghê Đại.


Mông Nghê Đại tiếp nhận bình sứ cũng đối với Phác Thái Anh cùng A Ẩn nói cám ơn rồi mới cùng Trương Tam Bảo hai bên trái phải dìu Lạp Lệ Sa chậm rãi đi ra khỏi trướng bồng của Công chúa.


Chiến trường thanh lý xong xuôi, bước đầu thống kê số lượng binh sĩ chết trận cũng đã được báo cáo cho Phác Mộc.


Phác Mộc ngồi ở trước bàn trong đại trướng nghe sĩ quan phụ tá báo cáo, trong lòng một trận mây đen ngưng tụ lại.


Thập Lục đường Tiên phong Lang tướng, lại chỉ sống sót trở về hai người, đây là chuyện Phác Mộc mang binh nhiều năm như vậy xưa nay chưa từng xảy ra.


Vẻn vẹn một hồi chiến dịch, Thập Lục vị Tiên phong Lang tướng hắn phi thường coi trọng, tương lai sẽ là Tướng quân tài năng, lập tức chết trận mười bốn người.


"Còn lại hai người thế nào rồi?"


"Hồi Đại soái, Lâm Vũ bị chiến mã Hung Nô giẫm gãy chân, sau được Doanh trưởng Phi Vũ Doanh Lạp Phi Tinh cùng với hai tên dưới trướng lính cứu. Trưởng Công Chúa điện hạ đã đem người mang đi để cho y nữ trong cung trị liệu. Một người Tiên phong Lang tướng khác Hầu Dã... Bị chém đứt một cái cánh tay, hiện tại còn đang trọng thương hôn mê."


"Biết rồi, ngươi đi xuống trước đi, làm tốt công tác chữa trị cho các binh sĩ. Thông báo bếp núc trong doanh, ngày hôm nay chuẩn bị thật tốt khẩu phần cho thương binh. Mặt khác đem trạm canh gác dời ra phía ngoài khoảng năm mươi dặm."


"Rõ!"


"Còn có... Đem thiếp tuyển binh, phát đến các quận huyện đi."


"Rõ."


Sĩ quan phụ tá lui ra khỏi doanh trướng, Phác Mộc thở dài một hơi. Cuộc chiến thu hoạch vụ thu dị thường quỷ dị. Sự tình người Hung Nô chỉ tập trung giết Tiên phong Lang tướng tuyệt đối không thể là ngẫu nhiên. Phác Mộc tự hỏi hắn mang binh nhiều năm, trên chiến trường tuyệt đối không có ngẫu nhiên như vậy.


Tuyển binh thì dễ nhưng đào tạo lại thì khó, Thập Lục đường Tiên phong Lang tướng này đều là nhân tài Phác Mộc hắn tỉ mỉ đào tạo. Miễn là có thời gian để tích lũy quân công nhất định, trở thành một Tướng quân uy dũng một phương là chuyện ván đã đóng thuyền. Nhưng hiện tại, chỉ trải qua một hồi chiến dịch, mười sáu người cũng chỉ còn sót lại hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro