Chương 47: Hán Cung mùa thu, Phượng Hoàng về tổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạp Lệ Sa ngồi đối diện Phác Thái Anh , thân thể thẳng cứng mất đi áp lực lập tức liền thả lỏng xuống.


"Ai......" Lạp Lệ Sa như trút được gánh nặng thở dài một hơi, cả người thật mạnh dựa vào trên thùng xe.


Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa như thế, nhoẻn miệng cười, ôn nhu nói: "Một đường này có phải mệt muốn chết rồi không?"


Nghe được Phác Thái Anh như thế nói, Lạp Lệ Sa lập tức từ thùng xe ngồi thẳng lên, trả lời: "Không có, Anh.... Công chúa."


Phác Thái Anh chậm rãi thu tươi cười, nhìn Lạp Lệ Sa than nhẹ một tiếng: "Phi Tinh."


"Vâng, công chúa."


"Tuy rằng hiện tại hồi cung, nên theo những quy củ ban đầu. Nhưng ta thật tình hy vọng ngươi có thể không cần bởi vì thân phận quân thần của chúng ta mà cùng ta xa cách, được không?"


Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh chăm chú, thật lâu sau, mới gật gật đầu nói: "Được."


Nghe được hồi đáp vừa lòng, Phác Thái Anh lại lộ ra nhàn nhạt ý cười.


Nhìn Phác Thái Anh như vậy, Lạp Lệ Sa cũng cười.


Trước cửa Thượng thư phòng, một người thị vệ quỳ trên sàn dát toàn đá cẩm thạch màu trắng.


"Khải tấu bệ hạ, ti chức có chuyện quan trọng bẩm báo!"


Phác Chiêu đang ở ngồi ở trong Thượng thư phòng, tay cầm ngọc bút phê duyệt tấu chương, nghe được tiếng nói vang lên nâng nâng mắt, tổng quản thái giám bên cạnh lập tức hiểu ý, hướng tới Phác Chiêu khom khom lưng, sau đó vung phất trần rời khỏi Thượng thư phòng.


"Chuyện gì a, ở đây lớn tiếng la hét ầm ĩ, bệ hạ đang phê duyệt tấu chương!"


"Hồi công công, trưởng công chúa điện hạ đã trở lại!"


"Ngươi nói cái gì?"


Sau khi tổng quản thái giám tóc hạc da mồi nghe được tên thị vệ bẩm bảo, đôi mắt nguyên bản mê mang mở một nửa lập tức trừng tròn xoe.

"Chuyện khi nào, trở về như thế nào!?"


"Ngay vừa rồi, trưởng công chúa điện hạ... Là ngồi xe lừa trở về, được một vị thiếu niên đen gầy đánh xe hộ tống trở về, lúc này có lẽ đã trở về Minh Vị Cung!"


Tổng quản công công nghe xong tin tức, lập tức vung phất trần trong tay, vội vàng không ngừng bước quay trở về Thượng thư phòng, hướng Phác Chiêu bẩm báo đi.


Sau một lát, tổng quản thái giám lại cuống quýt từ trong Thượng thư phòng chạy ra, cao giọng xướng: "Bệ hạ có chỉ, tức khắc bãi giá Minh Vị Cung!"


Ba mươi sáu người khiên hoàng giá, Phác Chiêu ngồi trên long liễn, đôi tay ấn hai đầu gối của chính mình, thân thể hơi hướng về phía trước.


Tổng quản thái giám một đường chầm chậm chạy theo bên cạnh long liễn, lúc này hắn đã cố hết sức, nhưng nhìn thấy thần thái Phác Chiêu, chỉ có thể âm thầm kêu khổ trong lòng, cắn răng một cái lắc lắc phất trần trong tay tiêm giọng nói hô: "Nhanh chân hơn nữa lên!"


"Rõ!" Ba mươi sáu người đồng thời rống lên một tiếng, long liễn lại đề cao tốc độ lên một .


Hạt châu trên long bào của Phác Chiêu theo long liễn lay động đung đưa qua lại, phát ra thanh âm va chạm thanh thúy.



Hoàng giá long liễn nâng Phác Chiêu chạy như bay đến Minh Vị Cung, tổng quản công công tuổi tác đã cao trong tay huy phất trần chạy theo bên cạnh thở hổn hển.


Hai hàng thị vệ chạy theo hai bên hông long liễn, trước sau đem long liễn hộ ở bên trong.


Mà cung tì ở hai phía trước sau, đã hoàn toàn theo không kịp tốc độ của long liễn.


Các nàng có người giơ chiếc quạt khổng tước linh vũ, có người cầm theo lư hương, còn có người giơ đồ vật vì đế vương chuẩn bị. Những cung tì nãy đã bị bỏ lại một quãng đường khá xa, một đám lộ vẻ mặt khổ sở chạy theo ở phía sau.


"Trưởng công chúa điện hạ, tới Minh Vị Cung rồi."


Lạp Lệ Sa nghe vậy, vén rèm xe lên, từ trên xe lừa nhảy xuống, sau khi đứng yên, xoay người đỡ Phác Thái Anh xuống.


"Công chúa đã trở lại!"


"Công chúa đã trở lại!"


Nghe được thanh âm từ phía sau vang lên, Lạp Lệ Sa theo thói quen cảnh giác che ở trước người Phác Thái Anh .


Lại nghe đến thanh âm mềm ấm êm tai của Phác Thái Anh từ phía sau truyền đến: "Phi Tinh, không có việc gì, nơi này là Minh Vị Cung, là cung điện của bổn cung."


Lạp Lệ Sa nghe được hai chữ "Bổn cung", có chút bừng tỉnh, nhưng vẫn nghe theo thối lui qua một bên.


Thị vệ đem xe lừa kéo đến một bên, chờ đợi Phác Thái Anh phân phó.


Mà rất nhiều cung tì cùng thị vệ còn có thái giám trừ trong Minh Vị Cung chạy vội ra, đảo mắt liền chạy tới trước mặt Phác Thái Anh , phần phật một tiếng quỳ xuống.


Nhìn người quỳ đầy đất, Lạp Lệ Sa theo bản năng nhích nhích thân thể. Nàng thật sự không quen với trường hợp như vậy, tuy rằng Lạp Lệ Sa biết những người này cũng không phải quỳ với chính mình. Lạp Lệ Sa âm thầm điều chỉnh tâm thái, cưỡng bách chính mình quy củ đứng ở bên người Phác Thái Anh .


"Tham kiến trưởng công chúa điện hạ!"


"Tham kiến trưởng công chúa điện hạ!"


"Tham kiến trưởng công chúa điện hạ!"


Nghe bên tai truyền đến tiếng hô, Lạp Lệ Sa đầu có chút trướng, giờ này khắc này nàng mới xem như hoàn toàn minh bạch: Địa vị Phác Thái Anh là cỡ nào tôn sùng, cao quý.


"Đều đứng lên đi!"


Phác Thái Anh nhẹ giọng , từ trên mặt đất bò lên một cung tì nước mắt như mưa, một đường hoa sen toái bước vọt tới bên người Phác Thái Anh , khóc ròng nói: "Điện hạ làm sao bây giờ mới trở về, bọn nô tỳ đều lo lắng gần chết, ngày ngày đêm đêm ở Phật đường chép kinh dâng hương cho điện hạ, cũng may điện hạ cát nhân thiên tướng, bằng không bọn nô tỳ phải sống như thế nào a...... hức hức... hức..."


"Được rồi, Tiểu Từ có tâm, bổn cung đây không phải bình yên vô sự trở lại sao?"


"Hu hu hu.... Điện hạ làm sao không yêu quý chính mình như vậy. Ngài đều gầy, còn có, ngài mặc những thứ gì đây, hu hu hu... Điện hạ đã từng chịu ủy khuất như vậy bao giờ đâu!"


Lạp Lệ Sa kinh ngạc nhìn Tiểu Từ trước mặt nước mắt như mưa khóc đến thảm thống, sửng sốt một hồi. Lúc này Lạp Lệ Sa phi thường không hiểu: Công chúa không phải đã bình yên trở lại sao? Như thế nào lại khóc thảm thiết như vậy làm gì.


Kiểu người khô khan như Lạp Lệ Sa , đương nhiên không biết Tiểu Từ vì sao mà khóc.


Phác Thái Anh làm đích trưởng công chúa được chính cung sinh ra. Từ nhỏ liền nhận hết vạn thiên sủng ái, Phác Chiêu thậm chí vì Phác Thái Anh sửa lại《 quốc lễ 》 Ly Quốc, để Phác Thái Anh hưởng thụ phiên vương chi lễ, đi ra ngoài ngồi xe ngựa bốn chỗ, Thực Ấp cũng dựa theo quy cách của phiên vương, ấp 8000 hộ. Vào năm Phác Thái Anh vào tuổi mười lăm vừa cập kê, Phác Chiêu lại ban cho thiên hộ Thực Ấp, 9000 hộ Thực Ấp bằng với Đông Cung Thái Tử Phác Thái Châu. Cũng may Phác Thái Anh là một vị công chúa, nếu là hoàng tử, hành động này của Phác Chiêu sợ là nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ.


Tuy nhiên Phác Chiêu nghĩ đi nghĩ lại như vậy tựa hồ cũng có chút không ổn, vì thế đem Thực Ấp Phác Thái Châu nâng tới 1 vạn 2 ngàn hộ, đem Sở Vương Thực Ấp thưởng đến vạn hộ, Tề Vương Thực Ấp 9000 hộ ban binh quyền, Ung Vương Thực Ấp như cũ 8000 hộ, còn lại hai vị hoàng tử thành niên Phác Hoàn cùng Phác Bội mỗi người cũng chỉ 3000 hộ.



Sự tôn quý của Phác Thái Anh , bởi vậy có thể thấy được chút ít.


Cho nên, ngày phục của Phác Thái Anh có cái nào mà không phải tốt nhất? Phiên bang tiến cống nhiều cống phẩm Phác Chiêu sau khi xem xong thường xuyên sẽ lấy tới mấy thứ thích hợp sai người mang đưa cho Phác Thái Anh .


Mà Tiểu Từ làm thị nữ bên người Phác Thái Anh , từ nhỏ cùng Phác Thái Anh , Phác Thái Châu cùng nhau lớn lên, sau lại chuyên chăm lo cuộc sống hàng ngày cho Phác Thái Anh .


Cuộc sống hằng ngày của Phác Thái Anh , có những thói quen nào, Tiểu Từ là người rõ ràng nhất. Lần này Tiểu Từ vốn định cùng Phác Thái Anh đi, lại bị Phác Thái Anh lấy cớ nàng phải "đốc thúc Thái tử" mà để nàng ở lại trong cung.


Sau khi Tiểu Từ nghe nói Phác Thái Anh bị ám sát mất tích, cảm giác toàn bộ thế giới đều sụp xuống, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, chép kinh lạy Phật.


Thời điểm nghe được Phác Thái Anh trở về, Tiểu Từ cũng là người thứ nhất lao ra, kết quả nhìn thấy Phác Thái Anh mặc y phục "rách nát" như vậy Tiểu Từ cả người đều cảm thấy khó chịu.


Phác Thái Anh nhìn nhìn Tiểu Từ nước mắt giàn dụa trước mặt, lại nhìn nhìn Lạp Phi Tinh mặc áo thô vải tang giống như mình, thấy biểu tình trên mặt Lạp Phi Tinh đã có chút mất tự nhiên.


Liền nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tiểu Từ, ôn nhu nói: "Được rồi, đừng nói nữa, bổn cung không phải đã bình yên đứng ở trước mặt ngươi sao? Cũng may nhờ Lạp Doanh Trưởng. Ngươi phân phó xuống, mang Lạp Doanh Trường đi tắm thay quần áo, tìm quần áo để Lạp Doanh Trưởng thay."


Tiểu Từ lúc này mới phát hiện ở bên người Phác Thái Anh còn đứng một người, giương mắt nhìn qua, chỉ thấy thiếu niên này gầy gầy cao cao, làn da ngăm đen, tuy rằng ăn mặc một thân vải thô áo tang, lưng thẳng tắp, hai mắt sáng ngời có thần. Người này cùng những tên thị vệ mà Tiểu Từ ở trong cung gặp qua hoàn toàn không giống nhau. Trên người hắn mang theo một cổ cương nghị chi khí, tuy rằng tướng mạo cùng bọn công tử Tiểu Từ gặp qua cách nhau rất xa, nhưng lại có một loại cảm giác phi thường đặc thù, làm người gặp gỡ khó quên.


Tiểu Từ toàn tâm toàn ý đều đặt trên người Phác Thái Anh , thấy này thiếu niên đen gầy này là "Ân nhân cứu mạng" của công chúa, cũng cầm lòng không đậu dâng lên một loại hảo cảm cùng tán đồng đối với Lạp Lệ Sa . Vì thế xoa xoa nước mắt, ôn nhu đối Lạp Lệ Sa nói: "Lạp Doanh Trưởng mời đi theo nô tỳ."


Lạp Lệ Sa nhìn nhìn Phác Thái Anh , thấy người kia hơi hơi gật đầu liền đối với Tiểu Từ nói: "Vậy liền làm phiền cô nương."


Nói xong, Lạp Lệ Sa thoải mái hào phóng đi theo Tiểu Từ đi vào Minh Vị Cung.


Chúng cung tì, thị vệ tách ra thành hai hàng, Phác Thái Anh đi ở giữa, cũng đi vào Minh Vị Cung.


Phác Thái Anh hiện tại cũng không sốt ruột tắm gội thay quần áo, bộ quần áo này còn chỗ hữu dụng.


Quả nhiên, Phác Thái Anh vừa mới ổn định ngồi ở chính điện, liền có nội thị hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng chạy vào bẩm báo: Bệ hạ giá lâm!


Phác Thái Anh buông chung trà trong tay, từ trên ghế đứng dậy, sau đó được một cung tì đỡ lấy, chậm rãi hướng ngoài điện đi ra, nghênh đón thánh giá.


Ba mươi sáu người nâng hoàng giá long liễn vào Minh Vị Cung, cung tì trong viện quỳ mênh mông đầy đất.


"Nô tỳ tham kiến bệ hạ."


"Đứng lên đi!"


Phác Chiêu tay áo vung lên để long liễn vội vàng hạ xuống đất, trong miệng hô: "Anh nhi!"


Phác Thái Anh lúc này đã đi ra, trên người như cũ ăn mặc một thân vải thô áo tang, đến trước mặt Phác Chiêu nhúng người, bái nói: "Nữ nhi tham kiến phụ hoàng..."


Phác Chiêu lập tức sải bước đi tới phía trước, đôi tay đỡ cánh tay Phác Thái Anh , ngăn động tác của Phác Thái Anh : "Hoàng nhi bị sợ hãi, không cần đa lễ, mau phụ hoàng nhìn xem."


Phác Thái Anh ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên, ngữ điệu nghèn nghẹn, liền có hai giọt nước mắt rũ xuống, so với trước khi xuất cung gầy hơn không chỉ một chút, trên khuôn mặt mang theo vẻ thống khổ, ăn mặc một thân xiêm y cũ nát, nước mắt chảy từng giọt nhỏ xuống. Nhìn Phác Thái Anh như thế, Phác Chiêu cũng đỏ hốc mắt.


"Phụ hoàng!"


Phác Chiêu nâng bàn tay to lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Phác Thái Anh , đau lòng nói: "Công chúa của quả nhân chịu khổ rồi, đừng khóc, phụ hoàng chắc chắn sẽ lấy lại công đạo cho ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro