Chương 49: Truyền đạo thụ nghiệp cùng giải thích nghi hoặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quả thực có thể dùng câu "như hai người khác nhau" tới hình dung. Hoàng tử thế tử trong kinh, đều được nuông chiều từ bé, trên người nhiều hơn vài phần lười biếng cùng tùy ý. Tuy rằng làn da mỗi người trắng nõn, quần áo ngăn nắp, chỉ là thiếu một ít tinh khí.


Nhưng cùng Lạp Phi Tinh này bất đồng. Bởi vì hàng năm sinh hoạt trong quân doanh, làm trên người Lạp Phi Tinh có một cổ khí chất mà những tên thế gia công tử kia không có. Đừng xem thường hắn lúc trước ăn mặc những bộ y phục bần hèn rách nát, nhưng sau khi thay bộ y phục giống những tên thế tử vương tôn, cổ khí chất này liền bắt đầu hiển hiện ra.


Phi thường làm người ta chú ý.


Thấy Phác Thái Anh vẫn luôn nhìn chính mình, mặt Lạp Lệ Sa nóng lên, trong lòng có chút bất an. Từ sau khi thay một thân quần áo này vào, Lạp Lệ Sa vẫn luôn thực bất an, một bộ quần áo tốt như vậy, chính mình mặc vào có phải hay không rất kỳ quái? Công chúa cũng cảm thấy chính mình rất kỳ quái đi.


Phác Thái Anh liếc mắt một cái liền nhìn ra Lâm Phi Tinh lúc này đang quẫn bách, nàng hơi hơi mỉm cười, thu hồi ánh mắt đánh giá Lạp Lệ Sa , sau đó đi đến bên người Thái Tử Phác Thái Châu, đem tay nhẹ nhàng đặt lên vai Phác Thái Châu, đối Lạp Lệ Sa nói: "Phi Tinh, đây là đệ đệ bổn cung, trước đã cùng ngươi đã nói."


Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa nhìn nhau cười, phảng phất lại về tới những ngày tháng cùng "chạy trốn".


Tiểu Từ cùng Phác Thái Châu có chút kỳ quái nhìn hai người, đầu óc có chút mơ hồ.


Tiểu Từ nhìn Lạp Lệ Sa chớp chớp mắt: Như thế nào sau khi người này nghe xong điện hạ nói xong câu đó, tựa hồ thả lỏng rất nhiều?


Phác Thái Châu tự mình đỡ Phác Thái Anh ngồi lên thượng vị, chính mình ngồi ở kế bên, Lạp Lệ Sa ngồi phía .


Phác Thái Anh đơn giản nói vài câu cùng Phác Thái Châu về những chuyện biết đến ở trên đường, cùng với tình hình gần đây của Phác Mộc tướng quân. Đối với chuyện gặp nạn lần này im bặt không nhắc tới, ngược lại chuyện vừa chuyển, bắt đầu dò hỏi bài tập của Thái Tử Phác Thái Châu.


Phác Thái Châu xoa xoa cái mũi, lại một chút cũng không dám vi phạm ý tứ của trưởng tỷ, từ trên chỗ ngồi đứng lên, lưng thẳng tắp, bắt đầu cùng Phác Thái Anh hội báo, mấy ngày nay chính mình học được những gì, đã đọc qua những quyển sách nào.


Phác Thái Anh ngẫu nhiên sẽ đánh gãy Phác Thái Châu nói, đưa ra mấy vấn đề, Phác Thái Châu tự hỏi một lát liền bắt đầu trả lời, đáp tốt Phác Thái Anh liền sẽ gật đầu khen ngợi, đáp tạm được Phác Thái Anh liền sẽ nhíu nhíu mi, không chút do dự nói ra một chuỗi danh sách Lạp Lệ Sa nghe đều không có nghe qua, sau đó đọc một đoạn bên trong cho Phác Thái Châu nghe.
 


Phác Thái Châu bất quá tám tuổi, nghe được Phác Thái Anh trách phạt, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, lại không dám phản bác một câu, chỉ gật đầu tán thành.


Lạp Lệ Sa liền ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn hành động của tỷ đệ hai người, trong lòng chảy ra một tia ấm áp cùng ôn thuận. Đồng dạng nàng cũng thấy được một mặt khác của Phác Thái Anh, bỏ đi vẻ đoan trang thanh nhã, mang theo một ít nghiêm khắc giống như lão tiên sinh.
Lạp Lệ Sa nhìn, liền không dời mắt được.


Phác Thái Anh tự nhiên cảm giác được Lạp Lệ Sa vẫn luôn đều đang nhìn chính mình, nàng nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, kết thúc khảo hạch về phương diện đối Phác Thái Châu.


"Châu nhi, ta hỏi ngươi, thiện dụng binh giả, dịch bất tái tịch, lương bất tam tải, thủ dụng ư quốc, nhân lương ư địch, cô quân thực khả túc dã. Quốc chi bần ư sư giả sư giả viễn thâu, viễn thâu tắc bách tính bần. Cận sư giả quý mại, quý mại tắc tài kiệt, tài kiệt tắc cấp ư khưu dịch (*), giải thích thế nào?"


(*) Dịch nghĩa: Người giỏi dùng binh không trưng binh hai lần, không tải lương nhiều đợt, vũ khí trang bị thì dùng của mình, lương thực thì lấy của địch, như thế lương thảo của quân đội mới luôn luôn đầy đủ. Nước nghèo là do dùng binh nhiều, càng đem quân đi xa thì càng khó khăn. Quân đội càng đi đánh xa thì trăm họ càng khốn khổ. Gần nơi đóng quân vật giá sẽ đắt đỏ, vật giá đắt đỏ sẽ khiến tài chính quốc gia cạn kiệt.


Nghe được vấn đề Phác Thái Anh hỏi, Phác Thái Châu có chút ngoài ý muốn: Tỷ tỷ hôm nay như thế nào đột nhiên khảo ta quân vụ? Chẳng lẽ đi quân doanh một chuyến lại học được điều gì?


Lập tức Phác Thái Châu cũng không dám chậm trễ, tự hỏi một lát liền thẳng lưng trả lời: "Những lời này ý tứ là: Người giỏi về dụng binh, không cần lại lần nữa thu thập lính, không cần nhiều lần vận chuyển quân lương. Vũ khí trang bị từ quốc nội cung ứng, nghĩ cách cướp lấy lương thực từ nơi của địch nhân, như vậy quân đội lương thảo liền có thể sung túc. Quốc gia sở dĩ vì chiến tranh mà nghèo khó, là bởi vì quân đội viễn chinh, không thể không hành quân đường dài. Đường dài hành quân tất nhiên dẫn tới bá tánh bần cùng. Giá hàng phụ cận nơi đóng quân tất nhiên tăng cao, giá hàng tăng cao, tất nhiên dẫn tới vật tư khô kiệt, vật tài khô kiệt, thuế má cùng lao dịch tất nhiên tăng thêm."



"Ân." Phác Thái Anh vừa lòng gật gật đầu, không dấu vết nhìn thoáng qua Lạp Lệ Sa , tiếp tục nói: "Kỳ thật đơn giản một chút mà nói, chính là bộ đội hành quân tác chiến không cần quá ỷ lại vào lương thảo triều đình cung cấp, bởi vì chiến sự thay đổi trong nháy mắt, tùy thời đều phải chuẩn bị vẹn toàn. Một khi bởi vì nguyên nhân nào đó lương thảo thiếu thốn, hoặc cung cấp không đủ, phải tìm mọi cách đạt được tiếp viện cùng lương thực, không hạn chế cả với lương thảo của địch nhân, tỷ như chiến mã, đến khi bất đắc dĩ cũng là đồ ăn. Còn có thể ở thời điểm quân vụ thong thả khai khẩn quân điền, hoặc chăn nuôi gia súc, lấy làm đồ ăn khi lương thảo xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn."


"Vâng, Châu nhi nhớ kỹ."


"Vậy, câu này: Phương pháp dụng binh, cao lăng chớ hướng, bối khâu chớ nghịch, giả bắc chớ từ, duệ tốt chớ công, nhị binh chớ thực, quy sư chớ át, vây sư di khuyết, giặc cùng đường chớ bách, phương pháp dụng binh này, Châu nhi giải như thế nào?"


"Ân...... Câu này nói, dụng binh nguyên tắc là: Đối với việc chiếm thế thượng phong, dồn địch vào chân núi, không cần chính diện ngưỡng công; đối với việc địch giả vờ bại lui, không cần đuổi theo truy kích; đối với chi quân đội tinh nhuệ của địch không cần cường công; đối với kế nhử mồi của địch nhân, không cần tham chiếm; đối với địch nhân đang lui về bản thổ, không cần ngăn chặn; đối với quân địch bị vây quanh, phải để thừa một ít chỗ hổng; đối với địch nhân lâm vào tuyệt cảnh, không cần quá mức bức bách, đó đều là nguyên tắc dụng binh cơ bản."

---------------------------


Ở thời gian kế tiếp, Phác Thái Anh lại hỏi Phác Thái Châu vài câu về hành quân, bày trận, địa hình, thực lực quân đội, mưu lược tiến công, Phác Thái Châu nhất nhất đáp, có vài chỗ không tận thiện tận mỹ Phác Thái Anh liền sẽ kiên nhẫn giảng giải một lần.


Sau khi giảng xong vấn đề cuối cùng, Phác Thái Anh nhìn Phác Thái Châu hỏi: "Đều nghe hiểu sao?"


"Nghe hiểu!" Lạp Lệ Sa cầm lòng không đậu đáp.


Nghe được thanh âm, Phác Thái Châu cùng Tiểu Từ quay đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa.


Lạp Lệ Sa lúc này mới phát hiện nàng vẫn luôn đắm chìm trong lời Phác Thái Anh giảng giải, không có ý thức được tình huống.


Cảm nhận được ánh mắt Phác Thái Châu cùng Tiểu Từ, thân mình lập tức căng thẳng, mắt nhìn thẳng về phía trước.


Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa cười cười, âm thầm vui sướng: Lạp Phi Tinh này so với trong tưởng tượng của nàng còn muốn thông minh hơn. Không được dạy qua bất kỳ kiến thức gì, không có tiếp thu một hệ thống dạy dỗ chính quy nào, mà lại có thể nghe hiểu những thứ tối nghĩa như thế, hơn nữa lĩnh ngộ cũng rất nhanh. Điều này quả thực cho Phác Thái Anh một cái đại đại kinh hỉ.


Phác Thái Châu nhìn nhìn Lạp Lệ Sa lại nhìn nhìn tỷ tỷ nhà mình chỉ cười mà không nói, lúc này mới bừng tỉnh minh bạch chuyện gì xảy ra: Ta nói tỷ tỷ hôm nay như thế nào lại hỏi đến quân , nguyên lai là có dụng ý khác a.


Phác Thái Châu lại quay đầu nhìn nhìn Lạp Lệ Sa , từ đầu đến chân đánh giá một lần.


Nhìn đến mức Lạp Lệ Sa da đầu tê dại.


"Nô tỳ tham kiến Công Chúa điện hạ, Thái Tử điện hạ, bệ hạ có chỉ, cung yến đã chuẩn bị thỏa đáng, thỉnh nhị vị điện hạ cùng Lạp Doanh Trưởng dự tiệc."


"Ân, bổn cung đã biết, Châu nhi, Phi Tinh, chúng ta đi thôi."


Ra Minh Vị ung, Phác Thái Anh cùng Phác Thái Châu từng người lên kiệu, nhờ phúc của hai vị này, lần đầu tiên trong đời Lạp Lệ Sa được ngồi kiệu.


Lạp Lệ Sa ngồi trên kiệu, nhìn quần áo của chính mình, bên tai vang lên cuộc đối thoại vừa rồi Phác Thái Anh cùng Phác Thái Châu.


Lạp Lệ Sa không phải kiểu người ngu ngốc, nàng biết kỳ thật Phác Thái Anh chính là mượn lí do khảo sát bài tập của Thái Tử mà trộm giảng bài cho chính mình.


Ly Quốc thực lực hùng hậu, Thái Tử là trữ quân cao quý, trên cơ bản cả đời này cũng sẽ không đến phiên hắn tự thân tới chiến trận.



Phác Thái Anh những lời này đó chính là dặn dò chính mình, nàng là lo lắng cho mình sao? Hay là muốn tận lực đi trợ giúp chính mình?


Từ ngày đó ở khách điếm, sau khi yêu cầu Lạp Lệ Sa trấn thủ biên quan đối kháng Hung Nô, Phác Thái Anh rốt cuộc cũng không đề cập qua sự kiện kia nữa.


Mà Lạp Lệ Sa cũng suy nghĩ suốt quãng đường. Kỳ thật ở trong lòng nàng đã có quyết định, sở dĩ chậm chạp không có trả lời Phác Thái Anh , bất quá là vì Lạp Lệ Sa lo lắng chính mình có thể hay không đảm nhiệm mà thôi.


Nàng là một nữ nhân, không sai, mạo danh thay thế, nữ giả nam trang tòng quân xác thật là trọng tội, nếu không cẩn thận bị phong Thực Ấp càng là khi quân tử tội.


Thế nhưng Lạp Lệ Sa lại nghĩ, sợ cái gì đâu? Dù sao cả nhà nàng đều chết sạch.


Tựa như Phác Thái Anh nói, ít nhất, chính mình có thể cố gắng hết sức mình, bảo vệ mấy vạn bá tánh ở biên cương, để họ không phải nhận nổi đau mất nhà, mất người thân như mình lúc trước!


Hơn nữa, Lạp Lệ Sa một đường hộ tống, nhìn Phác Thái Anh chịu đủ nỗi khổ lúc đào vong, bất tri bất giác ở trong lòng Lạp Lệ Sa lặng lẽ hiện lên một cái lớn mật ý niệm. Nếu có một ngày chính mình thật sự có thể trở thành một người giống như Phác Mộc tướng quân, là đại soái tay cầm hùng binh trấn thủ một phương, chính mình có hay không có thể trợ giúp Phác Thái Anh ... đối phó với những tên phiên vương kia, ít nhất...bảo vệ Phác Thái Anh khỏi những tháng lo lắng, đề phòng tìm con đường sống sót.


Thời điểm ngồi ở trong kiệu, Lạp Lệ Sa lại lần nữa mở to mắt, thần sắc đã trở nên vô cùng kiên định.


Minh Vị Cung cách cung điện tổ chức cung yến không xa, rất nhanh liền đến nơi.


Khi Phác Thái Anh , Phác Thái Châu cùng Lạp Lệ Sa ba người đi vào đại điện, Phác Chiêu còn chưa tới, bất quá đã có rất nhiều người Lạp Lệ Sa không quen biết đã trình diện.


"Thái Tử điện hạ đến, Trưởng Công Chúa điện hạ đến, Lạp Phi Tinh đến."


Thái giám dẫn đường xướng nha, Lạp Lệ Sa liền đi theo tỷ đệ hai người Phác Thái Anh vào đại điện.


Trong đại điện, đại án đối diện cửa điện trống không, bên cạnh đại án có một tiểu án hẳn là để lại cho Thái Tử Phác Thái Châu.


Tề Vương Phác Thiến là Hoàng trưởng tử, ngồi ở cái án thứ nhất bên phải , chiếc án đối diện Phác Thiến trống không.


Kế bên chiếc án trống là một chiếc án nho nhỏ.


Sở Vương Phác Xuân ngồi ở vị thứ hai bên tay phải, nhìn thấy Phác Thái Anh cùng Phác Thái Châu đi đến, buông ly rượu trong tay xuống, sắc mặt không tốt.


Con ả nữ nhân đáng chết này, Ung Vương rốt cuộc hành sự như thế nào? Lại để nàng có thể trốn thoát.


Mất đi cơ hội ám sát quý giá ở ngoài cung, muốn đối nàng hạ thủ lần nữa chỉ sợ chỉ khó càng thêm khó. Hơn nữa lần này phụ hoàng cố ý chuẩn bị cung yến, mời toàn bộ phiên vương, thậm chí không tiếc bị ngôn quan ghi lại một bút cũng muốn để ngôn quan lui xuống, ý vị cảnh cáo mười phần.


Xem ra...


Muốn nên suy xét Bình Dương Hầu kiến nghị, ân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro