Chương 52: Không biết bắt đầu mãn đình phương như thế nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ai......"


Rượu đủ cơm no Lạp Lệ Sa sờ sờ bụng của mình, phát ra mỹ mãn cảm thán.


Ngồi ở vị trí bên cạnh Lạp Lệ Sa, Phác Yên kinh ngạc nhìn trương án "một mảnh hỗn độn" trước mặt Lạp Lệ Sa , khiếp sợ không thôi: Nàng chưa từng thấy qua người một hơi có thể ăn nhiều như vậy!


Phác Yên lại giương mắt nhìn nhìn Lạp Lệ Sa, thấy người này màu da ngăm đen, nàng chưa từng gặp qua người nào đen như vậy, lông mày đậm tà phi nhập tấn, môi hơi mỏng hơi hơi vểnh lên, trông anh tuấn đĩnh đạt lại mang theo vài phần nghịch ngợm của hài đồng. Có lẽ do ăn nhiều, lúc này hắn "không hề giữ hình tượng" chống nửa thân mình, thân thể hơi hơi ngửa ra sau, đôi mắt híp, lộ ra một biểu tình vừa lòng. Bộ dáng này thật giống như con mèo nhỏ ăn uống no đủ đang ở phơi nắng trong cung mẫu phi.


Lạp Lệ Sa có năng lực điều ta cùng giác quan nhạy bén, cũng nhờ những thiên phú như vậy, khiến cho Dư Nhàn cùng tiểu Thập Nhất đang âm thầm bám theo một đường này khổ không nói nổi.


Lần này cũng giống như vậy. Bên tai Lạp Lệ Sa truyền đến cung nhạc hòa tấu, mắt thưởng thức ca vũ cơ múa nhu mị. Cho dù lúc này nàng phi thường thích ý cùng thả lỏng, thế nhưng vẫn theo bản năng quay đầu nhìn về phía Phác Yên bên kia.


Vừa lúc phát hiện niên hoa thiếu nữ bên cạnh này, đang nhìn mình không chớp mắt.


Lạp Lệ Sa nao nao, nhớ tới vị này chính là Nhị công chúa Phác Yên, bào muội của Sở Vương, năm nay mười bốn.


Vì thế Lạp Lệ Sa ngồi thẳng thân mình, hướng tới Phác Yên công chúa chắp tay, liền quay đầu về lại, hết sức chuyên chú thưởng thức vũ đạo trước mắt.


Phác Yên không nghĩ tới chính mình "rình coi" bị chính chủ vừa vặn bắt gặp. Da mặt của nữ nhi vốn dĩ rất mỏng, sau khi Lạp Lệ Sa quay đầu, gương mặt Phác Yên lập tức nổi lên hai mạt ửng đỏ.


Phác Yên vội bưng lên ly rượu trước mặt, lấy tay áo rộng che đi, chậm rãi uống vào.


Nhưng mà một màn này cũng không tránh được đôi mắt Phác Thái Anh. Khóe mắt nàng nhìn hoàng muội chính mình, lại thu hồi ánh mắt nhìn nhìn về phía Lạp Lệ Sa, sau đó quay đầu.


"Phụ hoàng! Nhi thần có chuyện muốn nói." Sở Vương Phác Xuân bưng ly rượu từ chỗ ngồi đứng lên.


"Ân, cứ nói đừng ngại."


"Phụ hoàng, mẫu phi ta vừa mất, Yên nhi bất quá chỉ mới mười bốn tuổi, phụ hoàng trăm công ngàn việc, nhi thần lại ở đất phong xa xôi chiếu cố không được bào muội. Nhi thần muốn thỉnh cầu phụ hoàng làm chủ, chọn người xứng đáng trong lứa con cháu thế gia có cùng độ tuổi xứng đôi với Yên nhi, sau khi mãn kỳ tang một năm, liền cùng Yên nhi thành hôn."


"Ân?" Phác Chiêu nghe xong Sở Vương Phác Xuân nói, trầm ngâm một lát, liền đem ánh mắt nhìn về phía Phác Yên.


Lại không nghĩ Phác Yên người này tuy rằng không lớn, tính tình nhưng lại thật dị thường nóng nảy, chỉ thấy gương mặt nàng đỏ bừng lên từ trên chỗ ngồi đứng dậy, đối Phác Chiêu nói: "Phụ hoàng, nữ nhi không gả! Lại nói... Lại nói nữ nhi còn nhỏ, phải gả cũng là để Anh tỷ tỷ gả trước!"


Phác Yên nói xong căm giận ngồi xuống, ánh mắt mọi người lập tức liền đều tập trung ở trên người Phác Thái Anh. Sở Vương xa xa nhìn Phác Thái Anh, bừng tỉnh đại ngộ nói:


"Ai nha, ngươi nhìn trí nhớ của vi huynh này, vẫn là Yên muội muội suy nghĩ chu đáo, thiếu chút nữa làm hỏng quy củ."


Nói xong, Sở Vương hướng tới Lý Chiêu chắp tay, ngồi xuống.


Mà Phác Chiêu từ xa đánh giá đích trưởng nữ của chính mình, nhìn khuôn mặt của nàng cùng tiên hoàng hậu bảy phần tương tự, có chút hoảng thần.


Thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng một cái nhiều năm như vậy đi qua.


Phác Chiêu bừng tỉnh nhớ tới, thời điểm chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Phác Khuynh Thành lúc trước, cũng vào một buổi cung yến. Nàng đẹp đến dường nào, ánh mắt của đám con cháu thế gia tại buổi yến hội cơ hồ đều bị nàng hấp dẫn. Chính mình lúc này đang ngồi ở vị trí của Châu nhi, chỉ xa xa liếc mắt một cái, liền khắc sâu trong tận đáy lòng, mãi không thể xóa nhòa.


"Anh nhi năm nay cũng đã mười sáu đi."


"Vâng, phụ hoàng." Phác Thái Anh dịu dành đáp, biểu tình trên mặt như cũ nhàn nhạt.


Lạp Lệ Sa giương mắt nhìn nhìn Sở Vương, lại quay đầu nhìn nhìn Phác Thái Anh , trên mặt biểu tình biến có chút mất tự nhiên.


Phác Chiêu nhìn Phác Thái Anh , mặt lộ vẻ cảm khái, nói: "Cũng trách quả nhân sơ sót. Mấy năm nay, mẫu hậu ngươi vẫn luôn bệnh, trong tư tâm quả nhân luôn muốn để ngươi ở bên cạnh chúng ta lâu thêm mấy năm. Lại không nghĩ thời gian như thoi đưa, Nhàn nhi đã mười sáu tuổi... Hôm nay nếu không phải Sở Vương huynh ngươi nhắc tới, quả nhân thiếu chút nữa lại sơ sót. Yên nhi xác thật là không vội, chuyện này của Anh nhi hẳn phải suy xét một chút cho kịp."


"Anh nhi đa tạ phụ hoàng, đa tạ Sở Vương huynh." Phác Thái Anh hướng tới Phác Chiêu cùng Sở Vương Phác Xuân hành lễ cảm tạ.


"Mấy người huynh trưởng các ngươi, cũng phải quan tâm muội muội chính mình nhiều một chút. Có thanh niên tài tuấn nhân phẩm tài mạo đều tốt không ngại đề cử một chút cho quả nhân, cũng để làm tốt việc tuyển phò mã cho trưởng công chúa."


"Vâng! Phụ hoàng!"


Sở Vương, Tề Vương, Ung Vương, đồng thời trả lời, Phác Chiêu lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.


"Anh nhi đa tạ ba vị Vương huynh quan tâm."


Phác Thái Anh hướng tới ba vị phiên vương ở đối diện mỉm cười ngọt ngào, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt, sau đó chậm rãi ngồi xuống.


Phác Chiêu nhìn Phác Thái Anh gật gật đầu, vẻ mặt vừa lòng.


Huynh hữu đệ cung, tỷ muội hoà thuận vui vẻ, đây mới là điều mà hắn muốn nhìn thấy.


Cung yến liền kết thúc trong một mảnh tiếng cười cười nói nói như vậy. Thân phận Lạp Lệ Sa dù sao cũng là nam tử ngoại thần, sau khi cung yến chấm dứt sắc trời đã là không còn sớm, Phác Chiêu liền phân phó kiệu phu đưa Lạp Lệ Sa đến trạm dịch ngoài cung.


Các phiên vương còn lại cũng từng người hồi phủ, không hề nhiều lời.


Lạp Lệ Sa trở lại trạm dịch, chuyện thứ nhất đó là cởi bỏ đi một thân trang phục hoa lệ này, chuyện thứ hai đó là ngồi ở trên giường phát ngốc.


Thức ăn trên cung yến ăn rất ngon, nhưng chính mình quá mức tham ăn, ăn quá nhiều.


Lạp Lệ Sa vuốt vuốt xoa xoa bụng của mình, sau đó đôi tay mọc đầy vết chai chậm rãi từ bụng sờ lên ngực.


Lạp Lệ Sa gắt gao nắm chặt mảnh vải bố băng, suy nghĩ xuất thần.


Thật lâu sau, nàng ấn ấn tay lên ngực, đem vạt áo trung y trắng tinh trước chộp trong tay, ánh mắt như cũ ngốc ngốc, xuất thần nhìn phía trước.


Lạp Lệ Sa liền ngồi luôn như vậy, thẳng đến tuần phố mõ gõ qua canh ba, nàng mới bừng tỉnh hoàn hồn, chỉ cảm thấy tay chân tê dại.


Lạp Lệ Sa nhíu mày nhấp miệng, chịu đựng cảm giác tê mỏi trên đùi nhấc đôi chân bước đi bất chấp đau đớn, đến trước bàn thổi tắt đèn dầu.


Trong phòng lập tức lâm vào một mảnh đen nhánh, giống như đêm đen trong dĩ vãng.


Mấy ngày trước, nàng cùng Phác Thái Anh còn từng cùng ở chung trong một không gian đen mịch như thế.


Hiện giờ chính mình lui thân an toàn sau trận công thành, nàng cũng về tới hoàng cung nàng thuộc về. Hôm nay Lạp Lệ Sa tự thân thể hội sinh hoạt xa hoa trong hoàng cung. Đó là cơ hội ngàn năm có một mà đời này Lạp Lệ Sa có, lại là sinh hoạt mà Phác Thái Anh từ vừa sinh ra đã hưởng thụ.


Lạp Lệ Sa cảm giác ngực chính mình có điểm suy sụp.


Nàng mười sáu tuổi, đã sớm tới tuổi thành hôn rồi, nếu chần chờ nữa sợ sẽ thành gái lỡ thì đường đường Trưởng Công Chúa điện hạ một quốc gia, gả chồng quá trễ chỉ sợ sẽ bị người chê cười.


Nàng cũng không phản đối không phải sao. Ở trên cung yến, nàng liền nhẹ nhàng đáp ứng đề nghị của Phác Chiêu như vậy, còn nói cười oanh yến thỉnh ba vị hoàng huynh nàng hỗ trợ tìm kiếm thanh niên tài tuấn.


Đúng vậy, con người rồi cũng phải cưới gả. Trên thế đạo này trừ kẻ "Quái vật" đã không ra hình thù gì như mình, thì những thiếu nữ tới mười sáu tuổi đều nên gả chồng rồi. Lại nói công chúa gả chồng cùng ta có quan hệ gì đâu? Nàng được sủng ái như vậy, bệ hạ chắc chắn vì nàng mà tìm một vị phu quân cùng nàng vô luận thân phận địa vị vẫn là những mặt khác đều nhất xứng đôi.


Lạp Lệ Sa nghĩ thông suốt chuyện này, tự giễu cười cười, sau đó xoay người, về lại nằm lên trên giường, nhắm hai mắt lại.


Sáng sớm hôm sau, Lạp Lệ Sa vừa mới rửa mặt xong, liền có thị vệ tới truyền chỉ, trưởng công chúa điện hạ cho mời.


Lạp Lệ Sa theo thị vệ ngồi kiệu đi tới Minh Vị Cung, không nghĩ tới người nghênh đón nàng ở cửa đại điện cư nhiên là một vị "quen biết đã lâu".


"Lạp.... Thiên hộ, Công Chúa đoán rằng ngài lúc này cũng sắp tới, nô tỳ tới đón ngươi."


"A Ẩn cô nương, đã lâu không gặp."


Lạp Lệ Sa đối A Ẩn cười cười. Lúc trước ở quân doanh A Ẩn giúp nàng khâu lại miệng vết thương, xem như với nàng có ân. Tuy rằng Lạp Lệ Sa vẫn luôn hoài nghi A Ẩn chính là nội quỷ bên người Phác Thái Anh , nhưng hiện giờ Phác Thái Anh đã bình yên hồi cung, sự tình phía sau không tới phiên chính mình nhọc lòng.


A Ẩn sâu sắc nhìn thoáng qua Lạp Lệ Sa , nhìn thấy người này trừ bỏ cùng chính mình chào hỏi, cư nhiên đều không hề liếc mắt nhìn chính mình một cái, nội tâm vô vọng thở dài: Thôi thôi, ngươi rốt cuộc cũng không phải phu quân ta.


Khi Lạp Lệ Sa được A Ẩn mang theo đi vào thiên điện Minh Vị Cung, Phác Thái Anh đã ngồi ở trước bàn ăn chờ Lạp Lệ Sa .


Thấy Lạp Lệ Sa tới, trên người mặc một kiện bố y bình thường cũng không biết là từ nơi nào kiếm ra, cười cười, đối Lạp Lệ Sa nói: "Phi Tinh, mau ngồi."


Sau khi Lạp Lệ Sa ngồi xuống, lập tức liền có cung tì đem chén đũa đến cho Lạp Lệ Sa , hơn nữa còn múc cho Lạp Lệ Sa một chén cháo trắng sền sệt.


"Sớm như vậy cho truyền ngươi lại đây, nghĩ ngươi cũng không kịp dùng bữa sáng, liền cùng bổn cung dùng đi. Đêm qua cung yến toàn là ăn thịt, bổn cung có chút chán, liền thỉnh Phi Tinh bồi bổn cung uống chút cháo buổi sáng nay đi."


"Tạ công chúa."


"Dùng đi." Nói xong, Phác Thái Anh trước múc một ngụm cháo đưa vào miệng.


Ngày hôm qua Lạp Lệ Sa bởi vì lần đầu trong đời nhìn thấy nhiều món ngon như vậy, nhất thời tham ăn, ăn đến bụng có chút căng, trở lại trạm dịch liền cứ ngủ đi như vậy, sáng sớm hôm nay dạ dày xác thật có chút không thoải mái.


Hiện giờ nuốt một ngụm cháo trắng nóng hầm hập xuống bụng, thân thể lập tức truyền đến một cổ cảm giác ấm áp thoải mái.


Phác Thái Anh ăn một lát liền ngừng lại, ngồi ở đối diện Lạp Lệ Sa lẳng lặng nhìn Lạp Lệ Sa từng ngụm từng ngụm ăn cháo. Tướng ăn của người này trước sau như một, vô luận ăn sơn trân hải vị cũng tốt, hay là một chén cháo trắng cũng thế, luôn có bày ra bộ dáng ăn ngấu nghiến.


Một bữa ăn không nói bất kì lời gì, đợi Lạp Lệ Sa ăn xong, Phác Thái Anh mang theo Lạp Lệ Sa đi tới hoa viên phía sau Minh Vị Cung.


Phác Thái Anh cười tủm tỉm cho tay chỉ: "Phi Tinh, ngươi xem."


Lạp Lệ Sa theo phương hướng ngón tay Phác Thái Anh nhìn lại, thấy trong hoa viên này cư nhiên có một con lừa đang vun vẫy cái đuôi thản nhiên ăn cỏ.


"Đây là..."


Phác Thái Anh gật gật đầu, cười nói: "Thị vệ thật sự không biết an trí con lừa này như thế nào. Bổn cung nghĩ nó rốt cuộc cũng có chút công lao liền để người đến dắt về, tháo đi gông xiềng, dưỡng ở trong Minh Vị Cung."


Lạp Lệ Sa nhìn nhìn Phác Thái Anh, hai người nhìn nhau cười, hết thảy đều ở không nói gì.


Lạp Lệ Sa sải bước đi tới trong viện, ôm chầm cổ con lừa, vỗ nhẹ nhẹ vài cái.


Con lừa tựa hồ còn nhận thức Lạp Lệ Sa , đối với Lạp Lệ Sa phát ra tiếng mũi phì phì, lắc lắc cái đuôi.


Lạp Lệ Sa mừng rỡ, vuốt con lừa đối Phác Thái Anh nói: "Công chúa, không bằng liền thỉnh ngươi ban cái tên cho nó đi!"


Phác Thái Anh nghĩ nghĩ, cười nói: "Không bằng liền thỉnh Phi Tinh thay bổn cung dặt một cái đi."


"Ân... Kia liền kêu Lạp Thiên Lý đi!"


Nghe được Lạp Lệ Sa nói, Phác Thái Anh buồn cười, làm gì có người nào lấy họ của mình đặt cho lừa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro