Chương 80: Biệt nhất cách kê minh cẩu đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh thành ・ Minh Vị Cung

Phác Thái Anh ngồi ở trong thư phòng, trong bàn tay ngọ ngà, nhỏ dài kia cầm một phương quyên báo.

Trong cung trang màu đỏ rực nổi bật lên làn da trắng nõn như mỡ dê, gương mặt hồng nhuận càng thêm kiều diễm ướt át, mỹ lệ không gì sánh được.

Chỉ là, trên khuôn mặt khuynh thành ấy, đôi mày lá liễu cong cong lại như có như không nhíu lại.

Đến tột cùng là người phương nào chọc giận một mỹ nhân khuynh thành như thế? Biểu tình như thế xuất hiện trên khuôn mặt hoàn mỹ kia, quả thực khiến người xem phải đau lòng, thậm chí vì có được nụ cười của mỹ nhân, làm cái gì đều sẽ không tiếc!

Tinh đến lều lớn cùng Mộc mật đàm.

Ban đầu không nghe được. Sau nghe Tinh cao giọng nói: Muốn dẫn người lẻn vào cảnh nội Hung Nô, giết chiến mã của Hung Nô, thiêu sạch lương thực mùa đông của Hung Nô, làm trọng thương nguyên khí Hung Nô. Mà tiết trời Bắc Cảnh giá rét, nếu thành công Hung Nô nhất định thương vong vô số.

Mộc ban đầu không đồng ý, hai người tranh luận kịch liệt mấy câu, Tinh khẳng khái nói rằng: Duy, gϊếŧ sạch chiến mã Hung Nô, thiêu trụi lương thảo Hung Nô, tuyệt diệt binh lính Hung Nô, cầm tù phụ nữ và trẻ em Hung Nô, mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn!

Mộc trầm ngâm thật lâu sau, cuối cùng cũng cho phép.

Tinh, ra khỏi đại trướng, đi trăm bước, tùy ý cười to, phản hồi Phi Vũ Doanh.

Phong quyên báo ngắn ngủn này, Phác Thái Anh nhìn một lần lại một lần, trong lòng dâng lên tư vị nói không nên lời.

Phác Thái Anh hiểu rõ cữu cữu của mình. Trong toàn bộ hàng ngũ tướng quân của Đại Sở, luận nho tướng chi phong, Phác Mộc cũng là một nhân tài kiệt xuất, không người nào có thể bì được.

Mà Lạp Phi Tinh đưa ra sách lược trị quân, có thể nói trên căn bản đã điên đảo toàn bộ nguyên tắc cơ bản nhất khi thống lĩnh mấy chục vạn đại quân Bắc Cảnh! Hơn nữa thủ đoạn trị quân chủ động mà quyết tuyệt như vậy, cùng tư tưởng của cữu cữu có thể nói là hoàn toàn đi ngược lại!

Phác Thái Anh như thế nào cũng không nghĩ tới, Phác Mộc cư nhiên sẽ đáp ứng.

Chuyện này thuyết minh điều gì? Thuyết minh Phác Mộc đã bắt đầu sinh ý thoái lui, đã muốn giao ra quân quyền Bắc Cảnh. Nếu không phải như thế thì người làm thống soái tối cao như Phác Mộc, tuyệt đối không thể cho phép bất luận kẻ nào thay đổi tư tưởng cơ sở trị quân của hắn.

Xem ra, lương thảo mất đi, phương thức xử lý của phụ hoàng thật đã làm thương tổn trái tim cữu cữu.

Từ lần trước ở Bắc Cảnh, Phác Mộc chính thức cự tuyệt làm chỗ dựa cho Thái Tử Phác Thái Châu, Phác Thái Anh kỳ thật đã lên kế hoạch xuống tay đi tìm người có thể thay thế được vị trí của Phác Mộc ở Bắc Cảnh. Người mà Phác Thái Anh ngàn chọn vạn tuyển chính là Lạp Phi Tinh.

Thứ nhất, trên người Lạp Phi Tinh có một cổ khí chất siêu thoát ngoại vật, Phác Thái Anh rất thích. Hơn nữa Lạp Phi Tinh có năng lực. Sau khi cái giang sơn này đổi chủ, đệ đệ của mình cũng cần danh thần lương tướng như hắn phụ trợ mới có thể ngồi yên ổn trên vị trí kia.

Thứ hai, Lạp Phi Tinh trẻ tuổi, lại không có bối cảnh. Tuổi tác như vậy sẽ không quá lớn, cũng có thể cùng đệ đệ mình đồng thời trưởng thành, đồng bộ già đi. Hơn nữa Lạp Phi Tinh không có bối cảnh, nghĩa là, đem hắn thu vào trong tay chính mình, có thể so với người gọi là xuất thân sĩ tộc càng dễ khống chế cùng bài bố hơn.

Thế nhưng lúc này, Phác Thái Anh nhận thấy được tâm tư của cữu cữu, lòng nàng vẫn nổi lên nỗi khổ sở không tên.

Có lẽ đây là do nhân tính phức tạp đi, cho dù là người suốt ngày mưu tính, cũng khó tránh khỏi thỏ tử hồ bi.

Đương nhiên, người chân chính làm Phác Thái Anh không vui như thế kỳ thật cũng không phải Phác Mộc, mà là Lạp Phi Tinh.

Đối với sự tình ở Bắc Cảnh, Phác Thái Anh sớm đã có kế hoạch của chính mình. Mà lúc này Lạp Phi Tinh làm ra hành động như vậy, rất có thể sẽ quấy rầy bố cục của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh sớm đã có thói quen khống chế hết thảy, dự thiết hết thảy, lần đầu tiên gặp phải "biến số", mà "biến số" này nằm ở trên người Lạp Phi Tinh.

Phác Thái Anh có chút bực bội: Lạp Phi Tinh này rõ ràng là một quân cờ trong ván cờ của nàng, đã được nàng đặt ở một vị trí quan trọng. Mà giờ này khắc này, hành động của Lạp Phi Tinh khiến cho Phác Thái Anh cảm giác giống như: Nàng đang chơi một ván cờ, một quân lại một quân vững vàng hạ bàn, bước đi của mỗi một quân cờ đều tính toán không bỏ sót, ván cờ từng bước một vững vàng tiến hành, đột nhiên có một quân cờ "Sống", đối chính mình phất phất tay nói: "Ngươi cứ việc bày bố các quân khác trước, ta tạm thời rời đi ván cờ để làm điểm chuyện khác, có trở về hay không cũng không nhất định. Ngươi liền không cần chờ ta..."

"Bang!" Một tiếng, Phác Thái Anh đem quyên báo thật mạnh vỗ xuống trên án.

Tiểu Từ canh giữ ở bên ngoài nghe được thanh âm hoảng sợ, vội cách cửa thư phòng hỏi vọng vào: "Điện hạ, có gì phân phó?"

"Không có việc gì!" Trong thanh âm của Phác Thái Anh mang theo rõ ràng không vui.

Tiểu Từ ở ngoài cửa lập tức im lặng không nói, trong lòng lại trào ra nồng đậm nghi hoặc: Rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy, cư nhiên có thể chọc công chúa điện hạ luôn luôn phong khinh vân đạm nổi lửa như thế?

Tiểu Từ cùng Phác Thái Anh lớn lên bên nhau, là người am hiểu tính nết của Phác Thái Anh nhất.

Tính tình của công chúa rất giống hoàng hậu nương nương, nhưng so với hoàng hậu nương nương thiếu đi vài phần thân hòa, nhiều hơn vài phần cẩn thận. Nhiều năm như vậy, Tiểu Từ vẫn luôn ở bên người hầu hạ Phác Thái Anh. Ở trong trí nhớ của Tiểu Từ, vô luận trước mặt hay sau lưng Phác Thái Anh đều rất ít đem nội tâm cảm xúc chính mình thể hiện ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Tiểu Từ đối với người có thể chọc công chúa điện hạ mất khống chế tức giận đến mức này càng thêm tò mò.

Mà Phác Thái Anh trong thư phòng đối với Tiểu Từ đã gần như "Sông cuộn biển gầm" lại hồn nhiên không biết.

Nàng lại nhìn quyên báo vài lần, càng xem càng phiền liền đem quyên báo vo thành một đoàn, ném vào trong hộp gấm, nhắm mắt làm ngơ!

"Ai..."

Thật lâu sau, Phác Thái Anh cũng chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ.

Bắc Cảnh đến đây, đường xá xa xôi. Phong quyên báo này viết, đã là tin tức mấy ngày trước. Chỉ sợ Lạp Phi Tinh lúc này sớm đã hành động, chính mình dù có tức giận như thế nào cũng không thay đổi được gì.

Huống hồ, chính mình ở chỗ này tức giận cũng uổng phí, người ta lại một chút cũng đều không biết. Thế nên chuyện chính mình tức giận có bao nhiêu không thú vị?

Thôi.

Đôi mày Phác Thái Anh giãn ra, nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng. Tuy rằng nàng bị hành vi này của Lạp Phi Tinh chọc cho "nổi bão", nhưng khi Phác Thái Anh yên tĩnh cẩn thận ngẫm lại, phát hiện cũng có một chút ý tứ thú vị khác.

Cho tới nay, những sự vụ xung quanh Phác Thái Anh, thậm chí cấp dưới của Phác Thái Anh đều phải do nàng nhất nhất nắm giữ khống chế mới có thể tâm an.

Chỉ là cái tên Lạp Phi Tinh này thì sao đây?

Thông qua chuyện này làm Phác Thái Anh minh bạch: Tên Lạp Phi Tinh này cùng những người khác đều bất đồng.

Nếu nói những người đó là quân cờ, Lạp Phi Tinh phải dùng chữ "hạt giống" để hình dung mới càng thêm chuẩn xác.

Một hạt giống vô danh Phác Thái Anh vô tình phát hiện, nhất thời hứng khởi dốc lòng tài bồi. Chính mình vì hạt giống này có thể "khỏe mạnh trưởng thành" quả thực đã hao hết tâm tư.

Chỉ là, thời điểm khi hạt giống này chui từ dưới đất lên, Phác Thái Anh phát hiện, phương hướng, tốc độ, rất nhiều nhân tố sinh trưởng khác của hắn cơ hồ hoàn toàn thoát ly "khống chế" của mình.

Mặc dù có chút không quen, thế nhưng Phác Thái Anh suy nghĩ một chút lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt, cứ ngồi xem "hạt giống" này đến tột cùng sẽ lớn thành bộ dáng nào đây!

Phác Thái Anh từ trên chỗ ngồi đứng dậy, phát hiện chân mình cư nhiên đã ngồi tê dại, nàng chậm rãi đi đến bên cửa sổ thư phòng, đẩy khung cửa sổ ra, nhìn về phía xa: Chuyến đi này hung hiểm dị thường, Lạp Phi Tinh ngươi phải nhất định còn sống quay trở về, bổn cung rửa mắt mong chờ.

---------------------

Bắc Cảnh

Sau khi Lạp Lệ Sa được Phác Mộc phê chuẩn, lập tức quay về doanh trướng của mình triệu tập hai cánh tay đắc lực mà mình tin tưởng nhất ở thời điểm hiện tại, Trương Tam Bảo cùng Mông Nghê Đại, mặt khác còn có một người Lạp Lệ Sa cho rằng quan trọng nhất trong hành động lần này ― Biện Khải!

Lạp Lệ Sa đem ba người triệu đến trong trướng đơn giản nói nhiệm vụ lần này, đương nhiên cũng điểm ra hung hiểm của chuyến này.

Nói xong Lạp Lệ Sa lại bổ sung một câu: Sợ hãi nguy hiểm không cần đi, nàng sẽ không cưỡng cầu!

Lạp Lệ Sa cố ý nhìn nhìn Biện Khải, lần này phản ứng của Biện Khải làm Lạp Lệ Sa phi thường vừa lòng. Chỉ thấy hắn lập tức thẳng sống lưng, nghiêm túc tỏ vẻ nguyện ý, rằng bản thân hắn có đủ khả năng đi một chuyến này.

Lạp Lệ Sa vừa lòng gật gật đầu.

Chỉ chớp mắt Biện Khải cũng nhập ngũ gần một năm. Từ sự tình lương thảo lần trước qua đi, Lạp Lệ Sa tuy rằng tha thứ Biện Khải, nhưng không còn phân cho Biện Khải bất luận nhiệm vụ gì, chỉ đem Biện Khải đặt ở chỗ của Lâm Vũ.

Nguyên Đỉnh đầu năm 29, Lạp Lệ Sa được phong làm Tiên phong Lang tướng, cố ý điểm danh đem Biện Khải về dưới trướng, cũng không có yêu cầu thêm bất kỳ điều gì.

Trải qua một năm rèn luyện, khí chất của Biện Khải đã khác biệt rõ rệt so với lúc trước, ngay cả Trương Tam Bảo vẫn luôn coi thường Biện Khải cũng đã bất tri bất giác tiếp nhận Biện Khải.

Hết thảy chuẩn bị ổn thoả.

Ngày kế, bốn người xuất phát.

Lạp Lệ Sa vì chuyến đi này còn cố ý để Dư Hoàn giúp nàng cải trang giả dạng một phen.

Dưới yêu cầu của Lạp Lệ Sa, Biện Khải cũng dán lên hai chòm râu còn mang thêm cả mũ nỉ.

Người Hung Nô trời sinh thô cuồng cao lớn, lôi thôi lếch thếch, trong bốn người này chỉ có hình dáng của Trương Tam Bảo giống người Hung Nô nhất, Mông Nghê Đại thứ hai, Biện Khải cùng Lạp Lệ Sa là hai người không giống nhất.

Bốn người Lạp Lệ Sa cố ý thay áo da giày ủng, cưỡi ngựa phi thẳng đến phía Bắc.

Lúc này trên mặt Lạp Lệ Sa dán thêm bộ râu quai nón, trên môi còn dán hai mảng râu. Khí chất cả người lập tức tục tằng hơn rất nhiều. Hơn nữa khuôn mặt ngăm đen cùng một thân áo khoác da dê, nhìn qua thật là có chút giống bộ dáng người Hung Nô.

Càng đi về phía Bắc, bắt gặp càng nhiều thảo nguyên mênh mông bát ngát, cỏ khô vàng phảng phất như trải dài một đường đến chân trời.

Gió tây gào thét đến, đem da mặt bốn người đang cưỡi trên ngựa quát đến sinh đau. Nhưng trên mặt mỗi người đều là ánh mắt kiên nghị, xé gió chạy như điên, không chút nào lui bước.

Lạp Lệ Sa cưỡi Long Nhiễm đi phía trước, Biện Khải cơ hồ cùng Lạp Lệ Sa chạy song song, đôi mắt quan sát bốn phía cùng mặt đất, thỉnh thoảng cùng Lạp Lệ Sa nói cái gì đó. Còn Trương Tam Bảo cùng Mông Nghê Đại một tả một hữu đi theo phía sau Lạp Lệ Sa, một bộ dáng hộ giá hộ tống thề sống chết đi theo.

Trong lòng ngực Lạp Lệ Sa chuẩn bị không ít "ám khí" nàng tự mình cân nhắc nghiên cứu chế tạo, bên hông còn ẩn một thanh chủy thủ, phía dưới túi bên trái thân ngựa cất giấu một cây bội đao, bên phải cất dây thừng, còn có giấy dầu cùng mồi lửa đã được bao bọc tốt.

"Công tử! Chờ một chút!"

Nghe được Biện Khải hô lên, Lạp Lệ Sa lôi kéo dây cương, tiểu đội bốn người ngừng lại, Biện Khải xoay người xuống ngựa, ngồi xổm trên mặt đất hướng tới mảnh đất đầy cây cỏ khô sờ soạng, lại kéo lên một khối cỏ trên đất tới đặt dưới mũi ngửi ngửi.

Đối với một thân bản lĩnh truy tung này của Biện Khải, Trương Tam Bảo cùng Mông Nghê Đại vẫn là lần đầu tiên thấy, đều rất ngạc nhiên nhìn Biện Khải cơ hồ muốn quỳ rạp trên mặt đất, lại sờ lại nhìn lại ngửi.

Một lát sau, Biện Khải từ trên mặt đất đứng dậy, xoay người lên ngựa đối Lạp Lệ Sa chắp tay nói: "Công tử, phụ cận này hẳn là có một bộ lạc Hung Nô, hơn nữa người không ít. Những dấu vết của vó ngựa để lại trên đất đều không lâu, nhiều nhất cũng chỉ mới hai, ba ngày. Theo thuộc hạ nghĩ trước tìm chỗ tránh một chút, chờ đến trời tối thuộc hạ lại đi tra xét một phen, mang theo tình báo trở về, công tử liền có thể tính toán bước tiếp theo."

Lạp Lệ Sa nghe vậy gật gật đầu, nàng cưỡi trên lưng Long Nhiễm dõi mắt nhìn lại, nhìn thấy ở hướng Tây Nam có một sườn núi nho nhỏ, nơi đó vừa có thể nhìn bao quát vô tận thảo nguyên, cũng có thể dễ dàng ẩn thân.

Vì thế ra lệnh một tiếng, bốn người thúc ngựa đi về phía tây, chạy đến sườn núi nhỏ kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro