Chương 88: Bách bàn tư vị nhiễm tâm đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đội kỵ binh dừng lại ở trước chiếc xe ngựa bốn chỗ ngồi cách đó không xa.

Lạp Lệ Sa ngồi ở trên lưng Long Nhiễm hướng tới chiếc xe ngựa kia cao giọng hô: "Bắc Cảnh phó tướng Lạp Phi Tinh, phụng lệnh đại soái cung nghênh Trưởng công chúa điện hạ."

Lạp Lệ Sa nhìn cửa đang đóng chặt của chiếc xe ngựa kia, trái tim trong lồng ngực nhanh chóng nhảy lên. Nàng biết người ngồi bên trong chính là người mà nàng ngày đêm tưởng nhớ suốt hai năm.

Cửa xe ngựa bị người bên trong đẩy ra, Lạp Lệ Sa giơ tay, theo đều nhịp "Rầm" vang lên, năm trăm kỵ binh từ trên lưng ngựa xoay người xuống đất.

Năm trăm lẻ một người đứng cạnh ngựa của mình, chờ đợi tương kiến vị công chúa điện hạ tôn quý nhất Ly Quốc.

Lạp Lệ Sa đứng ở trước đội ngũ, không chớp mắt nhìn chằm chằm xe ngựa của Phác Thái Anh.

Nàng thậm chí có thể nghe được thanh âm trái tim của chính mình. Nàng rất muốn nói cho Phác Thái Anh: hai năm nay nàng không có cô phụ kỳ vọng của Phác Thái Anh. Nàng không có quên ước định cùng Phác Thái Anh. Nàng đã hiểu được những gian nan của Phác Thái Anh. Nàng không có lúc nào là không nỗ lực, hy vọng một ngày nào đó có thể trở thành lá chắn hữu lực nhất của Phác Thái Anh!

Nàng còn muốn lén hỏi Phác Thái Anh một chút, từ biệt hai năm, ngươi có tốt không?

Khóe miệng ức chế không được hướng về phía trước vểnh lên.

Hai mắt tràn đầy lưu quang vui sướng cùng chờ đợi.

Bên tai vang lên vô cùng rõ ràng tiếng tim đập hữu lực mà nhanh chóng.

Rốt cuộc, từ trên xe ngựa nhảy xuống một người, một thân quý khí mặc áo choàng rộng màu đỏ tía.

Dáng người thon dài, ngọc thụ lâm phong, đúng là Bình Dương Hầu thế tử Phác Trung.

Phác Trung xoay người, hướng xe ngựa vươn tay, một bàn tay ngọc con nhỏ dài tự nhiên đáp ở trên tay Phác Trung.

Lạp Lệ Sa tươi cười đọng lại, cũng rất nhanh biến mất ở trên mặt.

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm tay hai người nắm lại cùng nhau.

Hình ảnh kia phảng phất như là một thanh đao sắc bén, đột nhiên nhân lúc không kịp phòng ngừa đâm trúng trái tim của mình.

Phác Thái Anh mặc một bộ cung trang hoa lệ, so với hai năm trước, khí chất càng thêm đẹp đẽ quý hóa. Vẻ đẹp kia như hút hết tâm thần người bắt gặp, khuynh quốc khuynh thành.

Phác Thái Anh được Phác Trung dìu chậm rãi đi xuống xe ngựa, ánh vào mắt nàng đầu tiên liền là thân ảnh của Lạp Phi Tinh đang đứng đằng trước đội ngũ.

Hai năm không gặp hắn phảng phất cao lớn thêm không ít. Tuy rằng bộ dáng cũng không có biến hóa quá lớn, nhưng tính trẻ con trên mặt cũng đã biến mất không thấy, khí chất quanh thân cũng trầm ổn xuống. Quả nhiên là trưởng thành.

Phác Thái Anh gợi lên khóe miệng, hướng tới Lạp Phi Tinh lộ ra một mạt ý cười giống như lão hữu gặp lại. Lại không nghĩ người kia chẳng những không có đáp lại Phác Thái Anh, ngược lại còn cúi mặt xuống không nhìn nàng.

Nhìn thấy Lạp Phi Tinh như thế, trong lòng Phác Thái Anh đảo qua một cổ cảm giác dị dạng. Loại cảm giác này làm nàng phi thường không thoải mái.

Lạp Lệ Sa đứng ở nơi đó, rũ con ngươi, thẳng đến khi trong tầm mắt nàng chậm rãi xuất hiện hai vạt áo hoa lệ.

"Mạt tướng cung nghênh Trưởng công chúa điện hạ!" Lạp Lệ Sa quỳ một gối trên mặt đất.

Năm trăm người phía sau cũng đồng dạng hô to một câu, quỳ xuống theo.

Lạp Lệ Sa đem đầu ép tới không thể thấp hơn, không dám nhìn hết thảy trước mắt, chỉ có thể âm thầm áp chế tiểu tâm tư hèn mọn, xấu xí kia của chính mình, trộm chua xót.

Bởi vì hưng phấn mà mỏi mệt tạm thời đuổi đi kia lại lần nữa quay trở về thân thể của nàng. Lạp Lệ Sa cảm giác tầm mắt chính mình bắt đầu trở nên mơ hồ, phảng phất tùy thời liền có thể ngã xuống.

Nàng cường chống điều chỉnh tiêu điểm hai mắt chính mình. Khối đất trước mặt từ rõ ràng biến thành mơ hồ rồi lại rõ ràng.

Phác Thái Anh đứng ở bên người Phác Trung, đánh giá Lạp Phi Tinh đang quỳ một gối xuống đất.

Mấy năm nay, Phác Thái Anh tuy rằng không ở bên cạnh Lạp Phi Tinh, thế nhưng cũng có thể coi là "Âm thầm" chứng kiến Lạp Phi Tinh trưởng thành.

Hai năm nay, Phác Thái Anh nhìn mỗi quyên báo cách một đoạn thời gian liền sẽ trình lên tới, đọc hết thảy những biến hóa của Lạp Phi Tinh từ quyên báo. Tâm tình Phác Thái Anh không biết từ khi nào bắt đầu cũng biến hóa từng ngày, mang theo vài phần phức tạp.

Thẳng đến khi trước đó vài ngày, Phác Thái Anh thu được mấy phần quyên báo, bên trong ghi lại chuyện cữu cữu Phác Mộc bị ám sát cùng động thái mới nhất của người trước mắt này. Nàng quyết định tự mình tới Bắc Cảnh một chuyến.

Một đường đi tới Bắc Cảnh này, Phác Thái Anh vẫn thường sẽ nhớ lại những sự tình xảy ra lúc trước khi Lạp Phi Tinh vội vàng đánh xe lừa cũ nát, một đường hộ tống chính mình hồi kinh.

Theo khoảng cách đến Bắc Cảnh càng ngày càng gần, Phác Thái Anh thậm chí bắt đầu ẩn ẩn có chút chờ mong.

Hai năm không gặp, Lạp Phi Tinh đến tột cùng đã trưởng thành đến trình độ như thế nào?

Lần này gặp lại, bọn họ phải nói những gì? Hoặc là, Lạp Phi Tinh sẽ đối chính mình nói cái gì đó?

Lúc này, Phác Thái Anh nhìn Lạp Phi Tinh quy củ quỳ gối trước mặt chính mình, không biết làm sao, lại có chút thất vọng.

Phác Trung quay đầu nhìn nhìn Phác Thái Anh, thấy Phác Thái Anh chỉ đứng ở nơi đó, bộ dáng giống như có chút thất thần, cũng không mở miệng miễn lễ cho đám người quỳ đầy đất này.

Vì thế Phác Trung đi lên trước, một phen nâng dậy Lạp Phi Tinh, cười nói: "Lạp tướng quân thật là quá khách khí, mau mau đứng lên."

"Đa tạ thế tử." Lạp Lệ Sa không dấu vết thoát khỏi đôi tay của Phác Trung, quy củ để hay cánh tay về hai bên sườn, nắm chặt lại thành nắm đấm.

Cuối cùng, Lạp Lệ Sa chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Phác Trung, cũng thấy được Phác Thái Anh đứng ở phía sau Phác Trung cách đó không xa.

Trong lòng lại đau xót.

Phác Trung hướng tới Lạp Phi Tinh cười, biểu tình nhất mực nhu hòa, trong lòng lại không nhịn được bất mãn. Phác Trung còn nhớ rõ liền ở hai năm trước, người này khiến chính mình trở thành trò hề trước mặt mọi người! Hai năm trước, Lạp Phi Tinh này bất quá chỉ là một tên doanh trưởng nho nhỏ ngay cả Thực Ấp cũng đều không có! Chỉ bất quá mới có hai năm, cũng không biết gia hỏa này đụng phải cái đại vận gì, thế nhưng lại thành đối tượng mà nhóm người quyền quý trong kinh sôi nổi muốn mượn sức!

Lần này, Phác Trung đến Bắc Cảnh, cũng đồng dạng mang theo nhiệm vụ tới. Sở Vương mệnh Phác Trung tận lực cùng Lạp Phi Tinh giao hảo. Nếu Lạp Phi Tinh có thể cho thấy lập trường, quy thuận Sở Vương phủ, Lạp Phi Tinh muốn cái gì cũng đều có thể thương lượng!

Sở Vương đưa cho Phác Trung một tin tình báo có sức bùng nổ cực mạnh: Căn cứ thám tử Sở Vương xếp vào ở trong quân doanh Bắc Cảnh hồi báo, Lạp Phi Tinh rất có thể vừa ý thân muội Sở Vương, Nhị công chúa Phác Yên!

Khiến Phác Trung như thế nào cũng không nghĩ tới chính là: Sở Vương Phác Xuân luôn luôn mắt cao hơn đỉnh, sau khi nghe thấy cái tin tức này, không những không có mắng Lạp Phi Tinh này là hạng người đê tiện vọng tưởng trèo cao, ngược lại dị thường cao hứng. Trước khi đi còn dặn dò chính mình rằng: Nếu Lạp Phi Tinh nguyện ý âm thầm quy thuận, Sở Vương sẽ ở trên cung yến tết Thượng Nguyên tự mình thỉnh cầu bệ hạ, đem Nhị công chúa gả cho Lạp Phi Tinh!

Phác Trung cười tủm tỉm nhìn Lạp Phi Tinh, trong lòng lại hận đến ngứa răng. Từ hai năm trước chính mình bị "Ung Vương" giam lỏng, sau lại được "thả ra". Sở Vương đối đãi Bình Dương Hầu phủ bọn họ liền vẫn luôn không nóng không lạnh, luôn âm thầm đề phòng.

Đáng chết Ung Vương! Ám sát vị hôn thê của mình còn chưa tính, còn một tay châm ngòi ly gián!

Lạp Phi Tinh này cũng đáng giận. Nếu ngày sau hắn nghênh thú thân muội muội Sở Vương, Sở Vương phủ còn có vị trí nào cho Bình Dương Hầu phủ bọn họ sao?

Nếu hai năm trước thành công ám sát Lạp Phi Tinh thì tốt rồi, liền không có nhiều vấn đề như vậy!

Lạp Lệ Sa đối mặt Phác Trung, cho dù trái tim đang co rút đau đớn, ánh mắt lại không chịu khống chế liếc nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh tự nhiên là cảm nhận được ánh mắt Lạp Phi Tinh, trong lòng nổi lên khó chịu không tên.

"Miễn lễ bình thân! Chư vị tướng sĩ một đường vất vả, bổn cung tại đây cảm tạ, tiếp tục xuất phát!"

"Tạ trưởng công chúa điện hạ!"

Phác Thái Anh nói xong, lập tức xoay người trở lại vào trong xe ngựa, từ đầu chí cuối cũng không có đưa mắt liến nhìn Lạp Phi Tinh lấy một cái.

Phác Trung còn đang âm thầm mưu tính tư tâm, chuẩn bị cùng Lạp Phi Tinh "hàn huyên" vài câu, lại không nghĩ rằng trưởng công chúa điện hạ luôn luôn chú trọng "chiêu hiền đãi sĩ", cư nhiên chỉ lạnh lùng ném xuống một câu liền trở lại trên xe ngựa!

Xảy ra chuyện gì?

Phác Trung ngẩn người, hướng tới Lạp Phi Tinh cười cười, quay người cũng bước lên xe ngựa.

Thẳng đến cửa xe ngựa lần nữa đóng lại, cặp con ngươi kia của Lạp Lệ Sa mới ảm đạm xuống, trong ánh mắt mang theo nồng đậm bi thương.

Nàng nhìn xe ngựa một cái thật lâu, một lần nữa xoay người lên ngựa, vung tay lên ra hiệu cho năm trăm kỵ binh đã được huấn luyện tốt chia làm hai hàng đem chiếc xe ngựa bốn chỗ của Phác Thái Anh cùng những thị vệ đi theo hộ ở trung gian, hướng tới Dương Quan Thành xuất phát.

Lạp Lệ Sa cưỡi ở trên lưng Long Nhiễm, đi ở đằng trước đội ngũ, cầm lòng không đậu đem bàn tay đến trong lòng ngực, sờ sờ khối ngọc bội cẩm thạch trắng kia, phát ra một tiếng than nhẹ.

Bên trong xe ngựa.

Phác Trung rót cho Phác Thái Anh một ly trà trước rồi mới ôn nhu hỏi: "Công chúa có chuyện gì buồn phiền sao? Không bằng nói ra... Trung nguyện vì công chúa chia sẻ một chút."

"Thế tử nghĩ nhiều. Bổn cung không việc gì."

"Đúng không? Vậy bộ dáng công chúa vừa rồi hình như có chút thất thần, đối đãi quân sĩ nghênh đón cũng không giống trước, là Trung lo lắng nhiều sao? Hay là đi xe mệt nhọc, công chúa mệt mỏi?"

Nghe được Phác Trung nói, Phác Thái Anh âm thầm kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn phong khinh vân đạm như cũ, đối với Phác Trung cười cười: "Đại khái là có chút mệt mỏi."

"Vậy công chúa dựa vào trên đệm mềm nghỉ ngơi trong chốc lát đi, chờ tới rồi ta lại gọi ngươi."

"Thế thì phải cảm tạ thế tử rồi."

Phác Thái Anh nói xong, liền thật sự dựa vào trên đệm mềm chợp mắt.

Phác Thái Anh nhắm mắt lại, trong lòng kinh ngạc không thôi: Vừa rồi chính mình cư nhiên lại thất thố như thế! Nhìn thấy bộ dáng "Khom lưng uốn gối" đối phó kia của Lạp Phi Tinh, còn đối với chính mình làm như không thấy, trong lòng Phác Thái Anh không biết như thế nào lại nổi lên lửa giận không tên!

Dư Nhàn rõ ràng dâng thư nói: Ngọc bội của mình hai năm nay cũng không rời khỏi người Lạp Phi Tinh, hơn nữa sẽ thường thường lấy ra thưởng thức tới phát ngốc.

Còn có! Thám tử ở quân doanh hồi báo nói: Lạp Phi Tinh cư nhiên ở trên cung yến năm đó nhất kiến chung tình với nhị công chúa? Cữu cữu còn muốn giúp đỡ Lạp Phi Tinh làm mai!

Nhìn đến phong quyên báo này Phác Thái Anh lại đứng ngồi không yên! Từ khi cữu cữu chính mình bị ám sát, trong quân doanh Bắc Cảnh có thể nói là "gió nổi mây phun". Thám tử các thế lực lớn xếp vào ở trong quân doanh Bắc Cảnh cơ hồ toàn bộ bị kích hoạt trong một đêm!

Mật báo từ Bắc Cảnh phát ra, mỗi ngày giống như hạ tuyết truyền tới trong các đại phủ!

Cữu cữu cố ý tài bồi Lạp Phi Tinh, mà Lạp Phi Tinh mấy năm nay cũng xác thật tiến bộ thần tốc.

Chỉ dựa và sức lực của bốn người đem vạn thất chiến mã Đồ Khắc Đồ bộ toàn bộ thả chạy. Tuy rằng có chút yếu tố của vận khí, nhưng ngay cả phụ hoàng nghe nói đều đối Lạp Phi Tinh hết mực khen ngợi!

Trong triều đã có không ít người lén nghị luận, Lạp Phi Tinh rất có khả năng là người được chọn làm thống soái Bắc Cảnh đời kế tiếp.

Sở Vương như hổ rình mồi càng không có khả năng không biết mấy tin tức này!

Phác Yên nếu là gả cho Lạp Phi Tinh mà nói, vậy hết thảy liền hoàn toàn xong rồi!

Lúc này tâm tình Phác Thái Anh thật giống như: Mắt thấy "Hạt giống" chính mình chăm sóc hai năm trước liền có thể nở hoa kết quả, lại đột nhiên xuất hiện một đống người "không liên quan", trong đó liền có Ung Vương cùng Sở Vương, bọn họ kêu la trái cây thuộc về bọn họ!

Kỳ thật, trước đó Phác Thái Anh cũng không tin Lạp Phi Tinh muốn cưới Phác Yên.

Thứ nhất, Lạp Phi Tinh... Thân thể không cho phép.

Thứ hai, từ các loại tình báo mà nói, Lạp Phi Tinh hẳn là đối với chính mình có vài phần "ý tưởng không an phận" mới đúng.

Kết quả nhìn đến bộ dáng "có tật giật mình" kia của Lạp Phi Tinh, trực tiếp đem Phác Thái Anh đẩy đến một đối lập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro