Chương 93: Phù diêu trực thượng cửu vạn lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chủ tớ ba người Phác Thái Anh về tới phủ đệ trong Dương Quan Thành.


Phác Thái Anh ngồi ở trong thư phòng hỏi: "Như thế nào?"


Ngự y đi theo lập tức cung kính trả lời: "Hồi điện hạ, vi thần xem khí sắc của Lạp Phi Tinh, phát hiện trong thân thể hắn xác thật có một cổ độc tố."


"Nga? Biết là độc gì sao?"


"Công chúa thứ tội. Vọng, văn, vấn, thiết, chỉ bằng một "Vọng" hạ quan thật sự khó có thể suy đoán."


"Độc này có độc tính như thế nào?"


"Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng lại ăn mòn nội bộ, nên sớm ngày đúng bệnh hốt thuốc thì sẽ tốt hơn."


"Bổn cung đã biết. Ngươi trước tiên lui xuống đi, việc này không được truyền ra ngoài."


"Vâng!"


Ngự y đi rồi, Phác Thái Anh Lạp vào trầm tư.


Rốt cuộc là ai sẽ hạ độc cho Lạp Phi Tinh đây? Mấy tháng trước trong quyên báo Dư Hoàn trình lên cũng nhắc tới độc trong cơ thể Lạp Phi Tinh.


Thế nhưng lúc ấy Lạp Phi Tinh bất quá chỉ là một Tiên phong Lang tướng nho nhỏ, rốt cuộc là ai nhìn xa trông rộng như thế?


Hay là nói... Độc này là có điểm kỳ quặc khác?


Chính mình rõ ràng lệnh cho Dư Hoàn giải độc cho Lạp Phi Tinh, vì sao độc tố vẫn ở trong cơ thế của hắn? Là Dư Hoàn năng lực không đủ không thể thành công, hay là có nguyên nhân khác đây?


Chỉ là Dư Hoàn đã chết, không thể nào dò hỏi.


Ở trong quyên báo của Dư Hoàn nhắc tới vì giúp Lạp Phi Tinh xử Phác Mộc vết thương trên lưng nên mới phát hiện Lạp Phi Tinh trúng độc. Chỉ là vì cái gì không có đăng báo chuyện Lạp Phi Tinh có "bệnh kín" đây?


Chẳng lẽ lúc trước chỉ là hiểu lầm? Hay là Lạp Phi Tinh có thể đã khỏi hẳn? Chẳng lẽ là độc trong thân thể hắn chính là vì trị liệu "bệnh kín" lưu lại tác dụng phụ sao?


Phác Thái Anh tổng cảm thấy trong chuyện này rơi rớt chút gì đó mà nàng không biết, nghĩ tới nghĩ lui: Sợ là bởi vì trong lúc Dư Hoàn có thai quan sát không đủ cẩn thận. Hiện tại người đều đã chết, cũng chỉ có thể từ bỏ.


Lại qua mấy ngày, Lạp Lệ Sa về tới quân doanh.


Cuộc chiến thu hoạch vụ thu trước mắt còn không có khai hỏa, tân tường thành cùng khai khẩn sơn điền đã có một ít thành tựu nhất định.


Mấy chục vạn đại quân cùng đồng lòng góp sức, tốc độ là phi thường kinh người!


Mỗi người ở Bắc Cảnh cũng không dám thiếu cảnh giác. Thu hoạch vụ thu năm trước bình tĩnh cố nhiên đáng mừng, bất quá cũng đại biểu cho việc năm nay các tướng sĩ Bắc Cảnh có khả năng sẽ thừa nhận tiến công càng thêm mãnh liệt!


Bất quá, năm nay Bắc Cảnh lại nghênh đón "náo nhiệt" khó được. Sau khi đích thân Phác Thái Anh cùng Bình Dương Hầu thế tử Phác Trung tiến đến Bắc Cảnh an ủi quân, Bình Đông tướng quân Hạng Kinh Nghĩa mang theo phu nhân hắn Phác Sân, cùng với tiểu tướng quân Hạng Hạ Giáp cũng đi tới Bắc Cảnh!


Phác Mộc đã có rất nhiều năm không gặp lại nữ nhi của mình. Lần này nữ nhi, con rể mang theo cháu ngoại tới thăm chính mình, hắn như thế nào có thể không cao hứng?


Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, khí sắc cả người Phác Mộc so với lúc trước tốt hơn không ít.


Phác Sân so với Phác Thái Anh lớn hơn vài tuổi. Bình Đông tướng quân Hạng Kinh Nghĩa còn không đến ba mươi tuổi, cũng vẫn còn tính là thiếu niên đắc chí. Chỉ bất quá người này lại phi thường điệu thấp, cẩn thận, ôn hòa có lễ, rất có phong thái của bậc nho tướng như Phác Mộc.


Hiện giờ thế cục trong triều gió nổi mây phun, tay cầm trọng binh lại xuất thân thế gia như Hạng Kinh Nghĩa tự nhiên là đối tượng mà các thế lực tranh nhau mượn sức. Bất quá nhiều năm như vậy cũng không có nghe nói qua vị bình đông tướng quân này nghiêng về phe cánh nào.


Điểm này khiến cho Phác Mộc cực kỳ thưởng thức.


Lạp Lệ Sa theo Phác Mộc thông truyền đi đến đại trướng, hoảng sợ!


Bên trong đại trướng Phác Mộc ngồi ở trước án, trong lòng ngực ôm một nam oa phấn điêu ngọc trác. Lạp Lệ Sa tòng quân bốn năm vẫn là lần đầu tiên thấy Phác Mộc ôn nhu như vậy.


Ở phía sau Phác Mộc là một vị nam tử, làn da màu đồng cổ để hai chòm râu, mặc một thân nhung trang, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi. Lạp Lệ Sa nhạy bén từ trên người nam nhân phát hiện một cổ khí tràng quen thuộc, không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.


Ở một phía khác của đại trướng, Phác Thái Anh cầm tay an ủi một vị phu nhân, quý phụ nhân kia còn đang dùng lụa khăn lau nước mắt.


Mà Phác Trung thì đứng ở cửa đại trướng, lúc này Phác Trung hiển nhiên cùng không khí ở trong đại trướng này có chút không hợp nhau, chỉ có thể từ rất xa quan vọng.


Phác Mộc nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ, ngơ ngác của Lạp Phi Tinh, cười cười, đối với Lạp Phi Tinh vẫy tay nói: "Phi Tinh, lại đây, đến bên này của lão phu."


Lạp Lệ Sa đi qua, hướng tới Phác Mộc hành lễ, thấy Phác Mộc hôm nay khí sắc không tồi, trong lòng vui vẻ.


Từ khi Lạp Lệ Sa đi vào lều lớn, Hạng Kinh Nghĩa đứng ở phía sau Phác Mộc liền vẫn luôn đánh giá nàng.


Hạng Kinh Nghĩa làm Bình Đông tướng quân, đối tin tức từ các nơi trong quân đội truyền ra luôn sẽ phá lệ chú ý. Người tên Lạp Phi Tinh trước mắt này, Hạng Kinh Nghĩa cũng không xa lạ.


Ở trong mắt Hạng Kinh Nghĩa nhìn thấy: Lạp Phi Tinh xuất thân nông hộ, có thể trong thời gian ngắn ngủn bốn năm không mượn dùng bất kỳ lực lượng nào nâng đỡ, đi từng bước một thăng chức đến vị trí phó tướng này, đích xác rất đáng gờm!


Hạng Kinh Nghĩa rất hiểu nhạc phụ của mình: Tuy rằng dùng người không bám vào một khuôn mẫu nào, cũng không quá chú trọng dòng dõi, nhưng muốn được hắn coi trọng, nếu không có bản lĩnh thật sự thì tuyệt đối không có khả năng!


Đặc biệt trước đó vài ngày, Lạp Phi Tinh chỉ bằng sức lực của bồn người liền dao động căn cơ của Đồ Khắc Đồ bộ, thậm chí dẫn tới Đồ Khắc Đồ bộ biến mất trên bản đồ Hung Nô!


Sau khi Hạng Kinh Nghĩa nghe nói chuyện này: Một mặt nhiệt huyết sôi trào vỗ án tán dương, về mặt khác thế nhưng âm thầm nổi lên tâm tư tỷ thí.


Thời điểm Hạng Kinh Nghĩa mang theo thê nhi tiến vào Dương Quan Thành, thấy được tân thành của Dương Quan đã hoàn thành quy mô sơ bộ; thấy được các quân sĩ ở giữa sườn núi khai khẩn sơn điền, cũng nghe nói việc thiết lập Khảo Hạch Tư, biết những chuyện này đều là quân lệnh Lạp Phi Tinh ban bố, liền đối với Lạp Phi Tinh càng cảm thấy hứng thú!


Cho nên khi Lạp Lệ Sa tiến vào trong đại trướng, đã bị Hạng Kinh Nghĩa nhìn chằm chằm từ đầu đến chân.


Hạng Kinh Nghĩa có chút ngoài ý muốn, vừa mới nghe nhạc phụ chính mình vẫn luôn khen Lạp Phi Tinh, nói hắn đã có thể kéo được tam thạch cung, nếu dùng nhị thạch cung lại càng có thể nhanh tay nhanh mắt. Có thể thấy được nhạc phụ của mình đối với vị gọi là Lạp Phi Tinh này phi thường vừa lòng.


Ở trong tưởng tượng của Hạng Kinh Nghĩa: Một người như vậy hẳn là phải cao lớn uy mãnh, khổng võ hữu lực, thanh âm như chuông lớn, thậm chí tướng mạo phải khác hẳn những thường nhân kia mới đúng.


Lại không có nghĩ đến, Lạp Phi Tinh này không chỉ cùng trong tưởng tượng chính mình hoàn toàn bất đồng, thậm chí so với những nam nhân khác trong quân doanh còn muốn suy nhược hơn vài phần. Từ trên người hắn không chỉ có không cảm giác được khí tràng của một mãnh tướng, lại mang theo vài phần dáng vẻ của thư sinh.


"Mạt tướng Lạp Phi Tinh, tham kiến đại soái!"


"Ân, Phi Tinh. Tới, lão phu giới thiệu cho ngươi một chút. Sân nhi ngươi cũng lại đây."


"Vâng, phụ thân." Phác Sân lôi kéo tay Phác Thái Anh đi tới trước án của Phác Mộc.


"Đây là hiền tế của lão phu, Hạng Kinh Nghĩa. Hậu nhân Hạng gia thừa kế võng thế Bình Đông tướng quân."


Bắc Cảnh tuy rằng cách phía đông rất xa, nhưng đại danh vị hạng tướng quân này Lạp Lệ Sa vẫn có nghe nói qua!


Lập tức đôi tay Lạp Lệ Sa ôm thành quyền, hướng tới Hạng Kinh Nghĩa cung cung kính kính hành một cái tôn lễ.


"Phi Tinh bái kiến Hạng tướng quân!"


Thấy Lạp Phi Tinh như thế, Phác Mộc một tay ôm Hạng Hạ Giáp, một cái tay khác vuốt vuốt râu, gật gật đầu.


Vợ chồng Hạng Kinh Nghĩa càng thêm vừa lòng, đối với Lạp Phi Tinh lộ ra nụ cười thân thiện.


Thấy một màn như vậy, trên mặt Phác Thái Anh tuy rằng vẫn rất bình tĩnh, trong lòng lại cân nhắc một hồi. Ở trong mắt Phác Thái Anh: Lúc này Lạp Phi Tinh cũng mới chỉ 18 tuổi, cũng đã được phong làm phó tướng Bắc Cảnh, Thực Ấp 1600 hộ. Đừng nói là ở trong giai cấp bình dân không có người nào được như vậy, mà ngay cả trong đám con cháu thế gia, người 18 tuổi có thể đạt tới trình độ như Lạp Phi Tinh cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.


Cho nên Lạp Phi Tinh tuyệt đối có tư cách để kiêu ngạo, nhưng từ trên người hắn Phác Thái Anh trước nay cũng chưa cảm thụ qua một chút ý tứ kể công kiêu ngạo nào. Điểm này phi thường đáng quý.


Phác Thái Anh đã từ trong mắt vợ chồng Hạng Kinh Nghĩa thấy được bọn họ rất vừa lòng cùng thưởng thức đối với Lạp Phi Tinh. Đây đúng là điều mà Phác Thái Anh muốn.


Mặc kệ Lạp Phi Tinh ưu tú cỡ nào, xuất thân bình dân nên căn cơ của hắn rốt cuộc vẫn là có chút đơn bạc. Sự tình trước mắt của Lạp Phi Tinh phi thường trọng yếu, nhưng hiện nay nàng cùng Thái Tử đều không thích hợp biểu hiện ra sự ủng hộ đối với Lạp Phi Tinh!


Ngày trước, Phác Trung đã kiềm chế không được đem tin tức Lạp Phi Tinh cự tuyệt đầu nhập vào Sở Vương phủ truyền trở về. Hiện giờ nếu Lạp Phi Tinh có thể được Bình Đông tướng quân phủ hỗ trợ, tất nhiên là thượng thiện.


Hạng Kinh Nghĩa cầm lòng không đậu bước về phía trước hai bước, một phen nâng Lạp Phi Tinh đang khom lưng lên, cười nói: "Lạp hiền đệ thật là quá khách khí. Ta bất quá chỉ hơn hiền đệ vài tuổi, hiền đệ không cần đa lễ như vậy."


Nghe vậy, Lạp Lệ Sa đối với Hạng Kinh Nghĩa cười cười. Trong nụ cười ấy mang theo thuần phác cùng hàm hậu mà chỉ có những thiếu niên xuất thân nông hộ mới có.


"Đây là con gái duy nhất của lão phu, ngươi liền kêu một tiếng tỷ tỷ là được."


"Tỷ tỷ!" Lạp Lệ Sa xoay người liền hướng tới Phác Sân khom người bái một cái, không hề bởi vì Phác Sân là nữ tử mà có chút chậm trễ.


Thấy một màn như vậy, trong lòng vợ chồng Hạng Kinh Nghĩa càng thêm hết mực hài lòng, Phác Sân cũng không có bất luận băn khoăn gì nữa.


Lúc trước, Phác Sân thu được một phong thư nhà đến từ chính Phác Mộc, hơn nữa trong thư còn đề cập, hy vọng Phác Sân có thể chuyển cáo Hạng Kinh Nghĩa, thu một người làm nghĩa đệ.


Người này đó là Lạp Phi Tinh.


Trải qua quan sát, mấy năm nay Phác Mộc đối với năng lực cùng nhân phẩm của Lạp Phi Tinh phi thường vừa lòng. Phác Mộc không có con nối dõi, hắn đích xác đã từng nghĩ tới đợi đến lúc thời cơ chín mùi thu Lạp Phi Tinh làm nghĩa tử, trước khi rời khỏi Bắc Cảnh cởi giáp về quê, đẩy người thanh niên này một phen!


Chỉ là hiện giờ hắn đã trúng "Ôn nhu hương", đã gần đất xa trời, không ở lâu tại nhân thế.


Nếu lại tùy tiện thu Lạp Phi Tinh làm nghĩa tử, chờ đến khi chính mình vừa chết, liền lưu lại cho Lạp Phi Tinh lực cản muốn xa xa lớn hơn chỗ để dựa vào. Người đi trà lạnh, ai còn muốn đứng về phía Đại tướng quân phủ này nữa? Nếu lại bởi vì chuyện này, khiến cho Lạp Phi Tinh bị bệ hạ nghi kỵ mà con đường làm quan chịu trắc trở, vậy thì không chỉ có chậm trễ Lạp Phi Tinh, càng khiến mấy chục vạn đại quân cùng với vô số bá tánh Bắc Cảnh gặp phải tai nạn!


Phác Mộc dốc hết sức lực, suy nghĩ ngày đêm, thao thức không thể ngủ, liền nghĩ tới con rể của mình!


Bình Đông tướng quân phủ! Vừa lúc chính mình thân trúng kịch độc, chiêu nữ nhi cùng con rể đến thăm, bệ hạ cũng sẽ không nghĩ nhiều. Nếu có thể để Lạp Phi Tinh bái nhập Bình Đông tướng quân phủ, chính mình cũng coi như là có thể nhắm mắt!


Cả đời này của Phác Mộc trước nay đều không có đưa ra bất kỳ yêu cầu gì cho nữ nhi cùng con rể mình. Nhưng loại sự tình như "nhận kết nghĩa" này đối với Bình Đông tướng quân phủ mà nói cũng coi như là đại sự.


Ở trong luật pháp Ly Quốc, "kết nghĩa" cũng được nhận định là "Thân tộc". Nếu Lạp Phi Tinh xảy ra vấn đề gì Bình Đông tướng quân phủ cũng sẽ chịu liên lụy.


Bất quá, sau khi vợ chồng Hạng Kinh Nghĩa gặp qua Lạp Phi Tinh, hoàn toàn đánh mất những nghi ngờ lúc trước.


Chuyện này xem như thành.


Lúc này Lạp Lệ Sa còn hồn nhiên không biết, Phác Mộc đưa cho nàng một cái gốc cây lớn để dựa vào!


Đương nhiên, cũng đúng là bởi vì sự khiêm tốn trên người Lạp Lệ Sa, khiến cho nàng thắng được cơ hội này!


Vào ban đêm, trong quân doanh Phác Mộc mở tiệc khoản đãi nữ nhi cùng con rể chính mình, cháu gái cùng với hôn phu tương lai của nàng.


Yến hội dùng dê nướng nguyên con đều là vật phẩm Lạp Phi Tinh lần trước "tiện thể" đem trở về. Bình Đông tướng quân Hạng Kinh Nghĩa thế nhưng "hạ mình" cùng phó tướng Bắc Cảnh Lạp Phi Tinh ngồi cùng bàn ăn, hai người thoải mái chè chén trò chuyện với nhau thật vui vẻ.


Lạp Lệ Sa tửu lượng kém cỏi, cho nên thời điểm khi Hạng Kinh Nghĩa bưng chén rượu trước mặt mọi người tuyên bố muốn nhận Lạp Phi Tinh làm "nghĩa đệ", Lạp Phi Tinh đã gục ở trên bàn bất tỉnh nhân sự.


Tin tức vừa ra, tạo nên chấn động không nhỏ. Lúc ấy có rất nhiều tướng quân cấp cao đã hơi say, cho nên sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, càng có nhiều người lựa chọn bưng chén rượu tiến đến chúc mừng.


Lạp Lệ Sa thế nhưng lại được lợi, nhắm mắt buông tay mặc kệ, đáng thương Hạng Kinh Nghĩa bị đàn võ tướng này chuốc rượu không ít, cuối cùng được Phác Sân dẫn người đỡ về nơi ở.


Mà lại có một người, cắn chặt hàm răng, suýt nữa bóp nát chén rượu trong tay, đứng xa xa nhìn Lạp Phi Tinh đang gục trên bàn, lộ ra ánh mắt ác độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro