Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong địa lao Ma giáo quả nhiên cơ quan trùng điệp.

Nhưng lại nhờ cơ quan địa đồ trong tay Lâm Dược, nhóm người võ lâm nhân sĩ thuận lợi xông vào địa lao, cơ hồ không phí chút công phu nào, liền đem vài vị đại hiệp đức cao vọng trọng cứu ra ngoài.

Trong đó đương nhiên cũng bao gồm lão cha của Lâm Dược.

Lâm Dược lúc trước nghe nói giáo chủ Ma giáo bắt đến vài vị đại hiệp để luyện công, trong lòng vẫn không yên, lúc này thấy cha hắn thần thái sáng láng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Bọn họ tình phụ tử cũng không tính là hảo, nhưng dù sao chia lìa đã nhiều năm, lúc này gặp lại, nhưng thật ra cũng là phụ tử từ hiếu.

Lâm Dược chỉ lo cùng cha hắn nói chuyện, không chú ý đến tình huống xung quanh, thẳng đến khi đoàn người đi ra, mới phát hiện bên ngoài loạn thành một đoàn, xung quanh ánh lửa ngập trời.

Hắn hoảng sợ, vội hỏi:" Sao lại như vậy? "

Lâm Trầm quay đầu nhìn Lý Phượng Lai, Lý Phượng Lai lập tức liếc mắt nhìn Thiếu trang chủ, cuối cùng thiếu niên thần khí xinh đẹp kia cười vang, nói:" Bất quá là phóng mấy đại hỏa mà thôi, yêu nghiệt Ma giáo dám khi thường mà leo lên đầu Thu Thủy trang, phải cho bọn họ một chút giáo huấn".

" Như vậy chỉ sợ sẽ đem kẻ địch dẫn lại đây"

"Đây là kế dương đông kích tây, dù sao người cũng đã cứu ra, mau rời khỏi nơi này là được".

Lý Phượng Lai cùng thiếu niên kia bất hòa ý kiến, thoáng tranh luận vài câu, Lâm Dược lại không nghe thấy gì, chỉ nhìn chằm chằm khu rừng phía tây.

Địa phương kia... hình như cũng có lửa cháy.

Từ Tình sẽ không gặp nguy hiểm đi?

Tim hắn khẽ đập mạnh, thầm nghĩ phải nhanh chạy đến chỗ Từ Tình, nhưng tay trái đang bị lão cha nắm chặt, như thế nào cũng thoát không được. Mà đại ca hắn cũng đang nhìn hắn, ôn nhu nói: " Tiểu Dược, người của Ma giáo đã muốn đến đây, trong chốc lát khó tránh khỏi một màn ác đấu. Ngươi võ công không tốt, nhớ rõ đi theo phía sau ta, trăm ngàn lần không được chạy loạn"

"Nhưng là, ta còn có một số việc...."

"Chuyện gì? "

"Này... ta..."

Lâm Dược nhất thời không biết giải thích như thế nào cho tốt, ngập ngùng ấp úng, đã muốn đi theo đoàn người một đoạn khá xa, cách khu rừng kia càng xa hơn.

Đao kiếm va vào nhau, thanh âm không dứt bên tai.

Đồ đệ Ma giáo theo tứ phía chạy ra, ngăn chặn đường đi của bọn họ.

Lâm Dược nhìn ánh lửa đầy trời thoáng do dự một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, dùng sức thoát khỏi tay cha hắn, thừa dịp quay đầu bỏ chạy.

Từ Tình, Từ Tình,Từ Tình,Từ Tình, Từ Tình....

Hắn toàn tâm toàn ý nhớ kỹ tên này, liều mạng chạy về phía trước.

Đồng dạng có người nhảy ra ngăn chặn đường đi của hắn, hắn không quan tâm, rút kiếm, phất tay liền chém về phía trước. Nhưng vừa lúc thúc dục chân khí, liền thấy ngực truyền đến một trận đau buốt, tay chân mềm nhũn, không còn khí lực.

Kỳ quái.

Vừa rồi còn rất bình thường, như thế nào lại đột nhiên mất khí lực? Chẳng lẽ...

Lâm Dược phản ứng tuy trì độn một chút, nhưng cũng nhanh chống tỉnh ngộ, hiểu được chính mình trúng độc. Nội lực hắn hoàn toàn không sử dụng được, kiếm thuật phát ra không tới ba thành, tự nhiên chỉ có thể vừa đánh vừa lui, bị bức lùi trở lại bên cạnh cha và đại ca.

Mà lúc này chính đạo nhân sĩ cũng phát hiện ra mình trúng độc, người thì kinh ngạc người chửi thề, nhất thời loạn thành một mảnh. Người Ma giáo lại đến ngày càng đông, rất nhanh đã đem mọi người vây lại.

Lâm Trầm lại rất bình tĩnh, thủy chung là bộ dạng thản nhiên cười nhạt kia, trầm giọng nói: " Là bẫy"

"Đối phương sớm biết chúng ta hôm nay hành động, cho nên trước đã hạ độc tại địa lao" Lý Phượng Lai như cũ phe phẩy cây quạt cười, chậm rãi cầm tay Lâm Trầm.

Hai người nhìn nhau cười, ăn ý mười phần.

Lâm Dược nhìn thấy ngây người, lập tức hắn nhớ đến Từ Tình.

Nếu kế hoạch này đã sớm bị người của Ma giáo phát hiện, như vậy có thể hay không liên lụy đến Từ Tình? Người nọ không biết võ công, thân thể lại kém, chẳng phải là so với chính mình tình cảnh càng thêm nguy hiểm?

Hắn thân thể tựa như vô lực, nhưng vẫn nắm chặt kiếm trong tay, âm thầm hạ quyết tâm, cho dù có phải bỏ cái mạng này cũng phải phá được vòng vây ra ngoài.

Cho dù không có bản lĩnh cứu Từ Tình ra, thì gặp mặt y lần cuối cũng tốt.

Đang thất thần, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng ồn ào.

Nguyên lai là đám đồ đệ Ma giáo đang vây quanh bọn họ, đột nhiên quay đầu hướng bên kia nhìn qua, đồng loạt quỳ rạp xuống, cất cao giọng hô: " Chúc mừng giáo chủ thần công đại thành."

Lâm Dược trong lòng rùng mình, khắp người phát lãnh.

Giáo chủ ma giáo xuất quan?

Nghe nói đại ma đầu kia võ công cao cường, chỉ sợ ngay cả cha hắn cũng không phải đối thủ, nay mọi người lại đang trúng độc, còn có khả năng chạy thoát sao?

Mà Từ Tình đâu? Từ Tình phản bội giáo chủ, sẽ bị xử trí như thế nào?

Lâm Dược toàn thân phát run, rốt cục cảm thấy sợ hãi. Hắn trừng lớn đôi mắt, nhìn đến hướng xa xa kia, mắt thấy một bóng người càng ngày càng tiến gần.

Trong ánh lửa mãnh liệt, khuôn mặt người nọ mơ hồ nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy một người dáng người gầy yếu, tóc đen áo đen, khí thế bức người.

Tay Lâm Dược không ngừng run rẩy, con ngươi đen nhánh mở to, cơ hồ đã quên hô hấp.

Thân ảnh ấy thật sự quá mức quen thuộc.

Hắn từng sờ qua mái tóc đen mềm mại kia, từng ôm qua thân thể đơn bạc kia, từng hôn qua đôi môi mỏng ấp ấp kia... Mặc dù cách thiên sơn vạn thủy, thiên thu muôn đời, hắn cũng tuyệt đối có thể nhận ra y.

Nhưng giờ khắc này, Lâm Dược lại tình nguyện chính mình không nhận biết.

Cả đời hắn, cho đến bây giờ cũng chưa từng có thời điểm sợ hãi như vậy.

Sợ hãi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.

Sợ hãi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia.

Sợ hãi..... Những ân ái triền miên trước kia chỉ là giả dối, kết quả, bất quá chỉ là một âm mưu.

Lâm Dược sắc mặt tái nhợt, gắt gao cắn chặt môi dưới, quả thực hận không thể chết ngay tức khắc. Nhưng hắn cái gì cũng làm không được, chỉ có thể không động đậy đứng ngốc tại chỗ.

Đang lúc hoảng hốt, người kia rốt cục đi tới trước mặt hắn.

Ánh lửa chiếu sáng lên sườn mặt tuấn mỹ của y, mi thanh tú mục, ngũ quan tinh xảo, vẫn như trước xinh đẹp động lòng người. Chính là ánh mắt so với trước kia sắc bén hơn nhiều, mơ hồ mang vài phần âm ngoan.

Dù sao cũng là Giáo chủ Ma giáo.

Lâm Dược mơ mơ hồ hồ nghĩ, nhất thời cũng không nhìn người nọ.

Bốn phía thật sự rất ồn ào.

Nhưng là thiên địa to lớn, dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.

Sau một hồi lâu, Lâm Dược mới cong khóe miệng, chậm rãi trưng ra một chút tươi cười, nhẹ nhàng mà gọi: "Từ Tình"

Thanh âm lại mềm mại ôn nhu, rõ ràng là giọng điệu đang hướng tình nhân làm nũng.

Từ Tình liền nghiêng đầu, hướng về phía hắn cười.

Nụ cười kia cũng rất quen thuộc-- ánh mắt hơi hơi híp, khóe miệng khẽ cong lên, mang theo ý tứ trào phúng.

Mà đối tượng trào phúng kia, hẳn là Lâm Dược hắn đi.

Hắn ngốc như vậy, tất nhiên dễ dàng tin tưởng y ngụy trang.

Không những trả giá bằng một mảnh chân tình, còn dẫn chính đạo nhân sĩ lại đây, làm cho y một lưới bắt hết.

Haha!

Lâm Dược cơ hồ muốn cất tiếng cười to, nhưng vừa há miệng liền thấy trong cơ thể khí huyết bừng lên, trong thâm tâm gợi lên một trận đau đớn kỳ lạ. Hắn hít mạng vài ngụm khí, thật vất vả mới áp chế cỗ máu tươi dâng trong yết hầu, gian nan nhấn rõ từng chữ:"Bản đồ cơ quan là thật?"

"Ừm"

"Cũng là ngươi hạ độc trong địa lao?"

"Đúng vậy'

"Ngươi... chính alf giáo chủ Ma giáo?"

Từ Tình nhắm chặt mắt, gật đầu.

"Thì ra là thế" Lâm Dược cười cười, bỗng nhiên thay đổi thần sắc, nắm chặt kiếm trong tay, cắn răng lao tới.

Một kiếm này là thẳng tắp hương đến ngực Từ Tình.

Tuy nhiên Lâm Dược toàn thân vô lực, còn chưa chạm tới y phục của Từ Tình, đã dễ dàng bị chế trụ.

"Vì sao lại gạt ta?" Hắn không thể dùng kiếm, liền dùng tay chân đấm đá, liều mạng cắn xé. " Ngươi đã sớm biết thân phận của ta, đúng không?" Ngươi cố ý cho ta cơ quan đồ, dẫn đoàn người này sập bẫy đúng không? Ngươi........."

Ngươi rốt cục có hay không từng thích ta?

Một câu cuối cùng này, Lâm Dược lại không nói là thành lời.

Có lẽ là đáp án quá mức rõ ràng, hắn ngược lại không có can đảm đi xác minh, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn chằm chằm Từ Tình.

Từ Tình vẫn thủy chung một bộ dáng không thay đổi, đưa tay nâng cằm Lâm Dược, lạnh lùng thản nhiên hỏi lại: " Kẻ gạt người trước .... là ai? "

Lâm Dược chấn động, cả người đều cứng lại, nhất thời không nói gì.

Trước là hắn giả làm tiểu tư quét rác lẫn vào Ma giáo, sau cũng là hắn lấy thân phận này tiếp cận Từ Tình, thẳng đến mấy ngày trước, mới chịu nói ra chân tướng.

Bất quá..........

"Ít nhất ta đối với ngươi là thật tâm!" thời điểm hắn nói lên những lời này, con ngươi đen sáng trong suốt, đáy mắt tràn đày tình ý nóng bỏng.

"Hửm? Ngươi cái gì gọi là thật tâm? Đem nam sủng của ma giáo ta đây cứu ra? Từ Tình cười lạnh, môi kề sát bên tai Lâm Dược, cúi đầu hỏi: " Nếu vậy, giờ phút này ngươi căn bản không nên đứng ở đây đi? "

Dứt lời, quay đầu nhìn về hướng khu rừng phía tây.

Lâm Dược cũng nhìn theo, chỉ thấy địa phương kia bụi mù cuồn cuộn, đã sớm chìm vào biển lửa.

Kỳ quái.

Nơi khác lửa đều đã muốn bị dập tắt, như thế nào chỉ có địa phương kia là cháy không ngừng?

Hắn mờ mịt trừng mắt nhìn, còn chưa suy nghĩ kịp xem là chuyện gì đang xảy ra, chợt nghe được tiếng nói trầm thấp khàn khàn của Từ Tình vang lên: " Ta vẫn ngươi đến phút cuối cùng"

Nói xong, trên mặt hơi lộ ra vẻ mặt chán nản, nâng tay che che gò má. Thời điểm hạ tay xuống đã khôi phục lại biểu tình lạnh lùng như trước, đôi mắt sâu thẳm như nước, hàn ý bức người.

Lâm Dược nhìn đến ngẩn ngơ, hồi lâu mới hiểu được hàm ý trong lời nói kia.

Y một mực luôn chờ mình!

Y quả thực cũng thích mình!

Ngón tay run run, mở miệng muốn giải thích: " Ta không phải là cố ý lỡ hẹn, chẳng qua là bị cha lôi kéo, thủy chung vẫn thoát không được, sau lại bị trúng độc, căn bản không thể xông qua đó...."

Lâm Dược lắp bắp nói xong, cơ hồ nói năng lộn xộn.

Từ Tình lại chỉ cười lạnh.

" Đủ rồi, dừng ở đây đi" Y nhắm chặt hai mắt, dễ dàng đoạt đi trường kiếm từ tay Lâm Dược, thần sắc băng lãnh trước nay chưa từng có " Ngươi nên biết, người phản bội ta sẽ có kết cục gì đi ?"

Lâm Dược nói không ra lời. Hắn đương nhiên nghe qua rất nhiều lời đồn về Giáo chủ Ma giáo, dã huyết tinh lại đáng sợ, mỗi một dạng đều đủ làm người ta sợ hãi đến không thể dộng. Nhưng giờ khắc này, hắn cái gì cũng không sợ, chỉ biết rõ ràng đứng trước mặt mình..... Là tình nhân mà mình yêu say đắm.

Đúng vậy, người mà mình yêu thương, lúc này đang cầm kiếm chỉ vào mình.

Mũi kiếm sắc bén đang dần đến gần, rất nhanh liền đến ngay cổ.

Lâm Dược suy sụp rũ mắt xuống, đột nhiên có chút muốn cười.

Có giải thích nhiều hơn nữa cũng là uổng công, Từ Tình căn bản không tin hắn.

Phải làm thế nào để cho người kia tin tưởng?

Moi tim chính mình ra cho y, y sẽ tin không?

Đang lúc hoảng hốt, mũi kiếm đã muốn dán sát vào da, trên cổ một mảnh lạnh lẽo, chỉ cần Từ Tình hơi dùng lực một chút, liền có thể lấy mạng hắn.

Nhưng tay cầm kiếm của y lại chậm rãi phát run.

Lâm Dược lắp bắp kinh hãi, giương mắt lên nhìn, phát hiện Từ Tình cũng đang yên lặng nhìn hắn. Con ngươi đen thủy chung thường ngày đã bốn nề sóng dậy, ẩn trong đó nổi hận, nửa giống như yêu say đắm vô cùng, nửa lại giống như hận đến tận xương.

Hắn trong lòng chợt nhói, bật thốt lên: "Từ Tình..."

Từ Tình biến sắc, Giống như trong mộng bừng tỉnh lại, Khuôn mặt tái nhợt, cắn răng động kiếm.

Một kiếm kia hướng ngực Lâm Dược xoẹt qua, trên y phục để lại một lỗ hổng, nhưng căn bản không tổn thương hắn phần nào. Ngược lại Từ Tình cảm thấy dưới chân mềm nhũn, lảo đảo lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

" Giáo chủ! " Tiếng kinh hô vang lên khắp nơi.

Lâm Dược cũng bị dọa sợ, cơ hồ đã quên đang ở tình cảnh nào, vội đưa tay dìu y.

Kết quả Từ Tình trừng mắt nhìn chằm chằm hắn, nâng tay đánh hắn một chưởng.

Lâm Dược công phu vốn không cao, giờ phút này lại không có nội lực hộ thể, tự nhiên sẽ chịu không nổi một chưởng này, lập tức bị đánh văng ra ngoài, lăn vài vòng trên mặt đất mới chịu dừng lại.

hắn không nhớ rõ mình có kêu đau tiếng nào không, chỉ thấy Từ Tình vội vã quay lưng, cũng không liếc nìn hắn một lần.

" Tiểu Dược, như thế nào? có bị thương không? " Là thanh âm đại ca Lâm Trầm của hắn, cúi đầu hỏi, vẫn ôn nhu như vậy.

Nhưng có lẽ khoảng cách qua xa, nên không nghe rõ ràng.

Lâm Dược há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, khí lực nói chuyện cũng không có. Dù là như thế, đôi mắt hắn vẫn như cũ mở thật to, chớp cũng không chớp nhìn cahwfm chằm Từ Tình.

....... Đến khi chỉ còn lại bóng dáng mới thôi.

Như thế nào vẫn như cũ làm hắn thần hồn điên đảo, ngay cả tầm mắt cũng không chuyển dời?

" Giáo chủ, đám nhân sĩ chính đạo này nên xử trí thế nào? "

" Bắt toàn bộ lại, giam vào địa lao"

" Dạ "

Giọng nói trầm thấp quen thuộc kia vang lên, liền có người tiến lên, dem Lâm Dược từ trên mặt đất kéo lên.

Ngực lại truyền đến một trận đau đớn.

Lâm Dược luyến tiếc ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái, ánh mắt vẫn thủy chung quấn trên người Từ Tình.

Mắt thấy y lung lay hướng phía trước đi đến, từng bước từng bước.

Mắt thấy y nâng tay lau khóe môi, mu bàn tay một mảnh đỏ đỏ đen đen, hình như là vết máu.

Lâm Dược bên tai ong ong, trong lòng chợt run rẩy, khí huyết trong cơ thể dâng lên. Hắn vừa định mở miệng gọi tên Từ Tình, liền thấy trước mắt tối đen, như thể trời đất sụp đổ.

Một mảnh hắc ám.

Thời điểm Lâm Dược mê man tỉnh lại, cảm giác tay chân mềm nhũn, toàn thân đều đau nhức. Ngực càng đau đến lợi hại, cũng không biết vì bị thương, hay là vì y.......

Chỉ là nghĩ đến hai chữ 'Từ Tình' , hắn liền cong khóe môi mỉm cười, nhưng lập tức nhớ lại những chuyện đem qua. trong lòng nhanh chóng lạnh như băng.

Từ Tình mà hắn thích, đã mất rồi.

Từ Tình hiện tại, là Giáo chủ Ma giáo đã bắt nhốt cha hắn, là tên đại ma đầu dẫn nhân sĩ chính đạo rơi vào cạm bẫy.

Hắn cùng với y, cho đến bây giờ không đội trời chung.

Lâm Dược cười khổ nhắm chặt hai mắt, rất cục hoàn toàn tỉnh táo lại, quay đầu khắp nơi nhìn xung quanh.

Cứ tưởng chính mình cũng phải bị nhớt vào ngục, ai ngờ giờ phút này lại nằm trên giường, trên người còn đắp chăn bông mềm mại.

Trong phòng bài trí cũng không hoa quý, nhưng quét tước thật sạch sẽ, một chút cũng không giống nơi giam giữ tù nhân.

Bất quá...............

Lâm Dược nhìn xích sắt quấn trên cổ tay, khẽ thở dài.

Dù sao cũng là một loại giam cầm thôi.

Đang ngơ ngẩn, chợt nghe cửa phòng bị người đẩy ra.

Lâm Dược lòng chợt nảy lên, nghĩ đến người tới là Từ Tình, Nhưng khí giương mắt nhìn lên, nhìn thấy đúng là một nam tử xa lạ -- Người nọ đồng dạng là thân hắn y, mái tóc dài tùy ý buộc sau đầu, môi mỏng khẽ cong, tựa như đang mỉm cười, nhưng hai mắt lại phủ một mảnh vải màu đen.

Mắt người này..... không nhìn được sao?

Vừa nghĩ tới, đã thấy người nọ bưng chén thuốc đi qua, đi đứng vững vàng, giống như không bị ảnh hưởng gì.

" Đã tỉnh? Vừa văn dược cũng đã nấu xong, thừa dịp còn ấm mau uống đi" Người nọ vừa nói, vừa ngồi xuống, lấy thìa múc dược đưa tới bên miệng Lâm Dược.

Âm thanh kia ôn nhu mềm mại, làm người ta cảm thấy như gió xuân lướt qua.

Lâm Dược ngây người, dược cũng không uống, hỏi: " Ngươi là ai ?"

" Sao vậy?" Người nọ cười như không cười bờ môi mỏng khẽ cong, tiếng nói ôn nhuận như ngọc. "Ngươi đã ra vào hai gian thạch ốc kia nhiều lần như vậy, chủ nhân là ta cũng không nhận ra?"

Lâm Dược vẫn là kinh ngạc, cách một hồi lâu mới " a" một tiếng, bật thốt lên: " Ngươi mới là nam sủng của Giáo chủ! "

Người nọ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, lại sâu kín nói: " Ta họ Trình, Giáo chủ thường gọi ta là Song Ngân"

Kia nụ cười ôn nhu động lòng người, thật sự rất đẹp.

Lâm Dược chỉ cảm thấy ngực lại co rút đau đớn, một mảnh lạnh lẽo.

Kỳ thật tối hôm qua còn có chút nghi hoặc, chính là lúc ấy quá mức hỗ loạn, căn bản không kịp nghĩ đến: Nếu như Từ Tình là Giáo chủ, vật như trong truyền thuyết nam sủng là người nào ?

Hiện tại, cuối cùng cũng đã biết.

Nguyên lai, hắn cùng Từ Tình trong lúc đó cũng không đơn giản là một hồi hiểu lầm như vậy.

Ngay từ đầu, hắn đã bước lầm đường, gặp lầm người rồi.

Lâm Dược theo thói quen khẽ động khóe miệng, nhưng ngay cả khí lực cười một cái cũng không có, chỉ ngưỡng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, vẫn không động đậy

Trình Song Ngân cũng là người có tính nhẫn nại cao, tay phải vẫn cầm bát dược, ôn nhu nói: " Uống dược đi"

"................."

"Dược này nếu để nguội, hiệu quả sẽ kém"

"..................."

"Ngươi bị thương tuy rằng không nặng, nhưng dù sao cũng phải uống dược mới có thể khỏe lại"

".................."

"Aizz" Trình Song Ngân thở dài, đột nhiên nói: " Xem ra chỉ có thể kêu Giáo chủ đến uy ngươi"

Lâm Dược sau khi nghe thấy những lời này, thoáng rùng mình, đưa mắt nhìn ra cửa.

Một lát sau, cửa phòng quả nhiên mở ra.

Từ Tình một thân áo đơn bạc chậm rãi tiến vào, hai tay để ở phía sau, khuôn mặt lạnh lùng.

Lâm Dược bộ dáng nhu thuận không nói một lời, nhìn thấy gương mặt mình ngày nhớ đêm mong, cả người liền kích động đứng lên, dãy dụa muốn ngồi dậy. Nhưng hai tay bị khóa trụ ở đầu giường, không thể động đậy, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn chằm cằm Từ Tình.

Từ Tình cũng lẳng lặng nhìn lại hắn.

Hai người tầm mắt giao triền, như một đôi tình nhân thân mật không quan tâm xem trời đất là của mình.

Cuối cùng vẫn là Lâm Dược mở miệng trước, cắn răng hỏi: " Cha cùng đại ca của ta đâu? Ngươi có hay không làm tổn thương bọn họ? "

Từ Tình nghe vậy khóe miệng giật giật, biểu tình kỳ quái vặn vẹo, nhưng lại không trả lời.

Lâm Dược trong lòng kinh hãi, mơ hồ có dự cảm không tốt, run giọng nói: " Ngươi rốt cục đã làm gì họ? "

Lại là một trận im lặng.

Qua một hồi lâu, mới nghe Từ Tình nhẹ nhàng đáp: " Tạm thời không có người nào chết"

Lâm Dược nghe xong mới thở phào nhẹ nhỏm, nhưng rất nhanh lại nổi lên lo lắng hỏi: " Vì cái gì không giam ta chung với bọn họ?"

Từ Tình sắc mặt cứng đơ, như đang suy nghĩ phải trả lời vấn đề này ra sao, chợt lại tiến lên vài bước, đặt tay lên vai Trình Song Ngân. Trình Song Ngân cười cười, lặp tức đứng dậy, yên lặng lui qua một bên.

Từ Tình liền ngồi xuống vị trí của Song Ngân, duỗi tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cằm Lâm Dược, thấp giọng nói: " Ta đã sớm nói qua, người dám can đảm phản bội ta, tất cả đều sẽ không có kết cục tốt"

Lâm Dược trừng mắt nhìn Từ Tình, nhất thời có chút mờ mịt.

Thì ra, Từ Tình giam hắn một mình ở đây, lại cố tình phái nam sủng của y tới uy dược cho hắn, cũng chỉ vì tra tấn hắn đi? Tra tấn như vậy, hình như cũng có chút chiêu đãi rồi.

Những chuyện này khoan hãy nói, chuyện nam sủng cũng để sang một bên, trước hết, hắn nên làm cho Từ Tình hiểu được tâm ý chính mình mới đúng. Vì thế, hắn hít sâu một hơi, đem chuyện đêm qua lặp lại một lần nữa: " Ta không có phản bội ngươi! Ta đối với ngươi cho tới bây giờ đều là thật tâm.........."

"Thật tâm? " Từ Tình giống như cực chán ghét hai chữ này, vừa nghe đã nhíu mày, ánh mắt càng lạnh lẽo " Nếu có một người, chỉ gặp mặt ngươi vài lần, liền quấn lấy ngươi không buông, luôn miệng nói thích ngươi, ngươi có tin hắn không? "

Lâm Dược ngẩn ngơ, nói không thành tiếng.

Từ Tình cười lạnh, nói tiếp: " Nếu lại có một người, cùng người khác thông đồng ám sát ngươi, lại giả vờ bảo hộ ngươi mà bị thương, ngươi có tin hắn không? "

Lâm Dược nghẹn ngào, á khẩu không nói được lời nào.

Từ Tình vẫn mỉm cười, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, rồi nói tiếp : " Còn có một người, miệng nói thích ngươi xong, trên thực tế lại dẫn theo đồng bọn đến giết ngươi, ngươi tin hắn hay không?"

"Không phải........ Ta thật ra........" Lâm Dược trong lòng đau đến lợi hại, liều mạng muốn giải thích, lại không biết nói cái gì mới tốt.

Lời nói của Từ Tình tất cả đều là sự thật.

Nhưng rõ ràng chỉ là một hiểu lầm.

Hắn phải nói như thế nào với y, hắn cho tới bây giờ đều một lòng một dạ thích y.

Lâm Dược gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, Từ Tình lại cong khóe miệng, cất tiếng cười to. Y càng cười càng vui vẻ, đến khàn cả giọng cuối cùng mới chịu dừng lại, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: " Ta tin "

" A? "

"Ta lúc trước......" ánh mắt y ôn nhu như nước, nhưng khuôn mặt lại dữ tợn đáng sợ, từng chữ từng chữ một nói: " quả thật từng tin một người như vậy"

Dứt lời, ngón tay nhẹ nhàng xoa hai má Lâm Dược, ánh mắt mờ mịt mông lung, tựa hồ xuyên thấu qua hắn nhìn đến một nơi xa xôi nào đó.

Lâm Dược ngẩn ngơ, lúc này mới bất giác nhớ tới lời đồn trước kia từng nghe qua.

Nghe nói, giáo chủ cũng chính vì bị tình nhân phản bội, tính tình mới thay đổi như vậy, trở thành một đại ma đầu giết người không chớp mắt. Kể từ đó, muốn được Từ Tình tin tưởng, thật sự càng thêm khó khăn.

Lâm Dược trong lòng âm thầm kêu khổ, lại như cũ không chịu buông tha, dãy giụa muốn giải thích : " Ta trăm phương nghìn kế trà trộn vào Ma giáo, vì cứu cha ta ra ngoài, lại càng không có thông đồng với người khác lừa ngươi"

Hắn lắp bắp nói một tràng, Từ Tình lại có tai như điếc, vẫn lạnh nhạt nhìn hắn, khàn giọng nói: " Đệ đệ của ta nếu còn sống chắc cũng tuổi ngươi không sai biệt lắm, hắn lúc trước đặt biệt khả ái, thích nhất quấn theo ta. Cha và nương ta cũng là người thật hiền lành, ngày thường chỉ chăm chỉ luyện võ......."

Nói xong, vẻ mờ mịt trên mặt Từ Tình dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ngày càng vặn vẹo lạnh lùng như băng, nghiến răng nghiến lợi nói: " Người bị ma quỷ ám ảnh là ta, người dẫn sói vào nhà cũng là ta, vì sao bọn ho lại bị giết? Vì sao..... lại không giết ta......"

Khi nói chuyện, ngón tay từng chút từng chút tiến gần cổ Lâm Dược, chậm rãi bóp chặt.

Lâm Dược bị y bớp đến không thở nổi, chỉ cảm thấy giờ phút này Từ Tình dị thường đáng sợ -- Một đôi mắt tràn đầy tơ máu, biểu tình không giống khóc cũng chẳng phải cười, quả thực y đã phát điên rồi.

Nhưng, hắn vẫn như cũ thích y.

So với cái chết, điều hắn lo lắng là, làm thế nào đem Từ Tình thoát khỏi nổi thống khổ này? .

Thật sự, chỉ cần nhìn y nhíu mày, hắn cũng đã cảm thấy đau lòng.

Đau đớn đến tột đỉnh, Lâm Dược chỉ có thể há miệng thở dốc, nhẹ nhàng mà gọi: " Từ Tình......."

Từ Tình nghe thấy hơi thở mỏng manh của hắn, toàn thân chấn động mạnh, cơ hồ như từ trong mộng tỉnh lại, lập tức buông lỏng hai tay.

"Tiểu Dược! " y liếc mắt nhìn cổ Lâm Dược, vội kêu lên, lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng quay đầu đi, kịch liệt ho khan.

Lâm Dược thật vất vả mới nhặt lại được cái mạng này, cảm giác cả người hỗn loạn, tầm mắt một mảnh mơ hồ. Lại mơ hồ nhìn thấy thân thể Từ Tình không ngừng phát run, vừa cúi đầu vừa ho khan " Không được tin hắn, Không được tin hắn, Không được tin hắn.........."

Ngu ngốc, ta đối với ngươi là thật tâm a.

Lâm Dược thầm kêu trong lòng, nhưng một thanh âm cũng không thốt ra được, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn y.

Một lát sau, Trình Song Ngân đang đứng ở một góc chậm rãi đi đến, sờ soạng bắt được cánh tay Từ Tình, ôn nhu nói: " Đủ rồi, giáo chủ. Ngươi tính chết ở địa phương này sao?"

" Khụ khụ " Từ Tình nâng tay lau khóe miệng, hình như lại hộc máu, hững hờ đáp: "Chết được thì tốt"

Trình Song Ngân nghiêng đầu cười yếu ớt, tiếng nói lại mềm nhẹ: " Ngươi chết, ta làm sao bây giờ?"

Một câu vô cùng đơn giản như vậy, đã đem cảm xúc kích động của Từ Tình đè ép xuống.

Chỉ thấy nam tử đang ho khan không ngừng dần dần bình phục lại hô hấp, biểu tình dữ tợn trên mặt cũng thu liễm rất nhiều, thản nhiên quét mắt nhìn Lâm Dược một cái, đứng dậy bước đi.

Trình Song Ngân gắt gao bám trụ cánh tay y, đi theo sau.

Lâm Dược mắt thấy hai người họ như vậy vô cùng thân thiết, ngực lại đau đớn không thôi, há miệng, rốt cục kêu lên một tiếng : " Từ Tình! "

Từ Tình cước bộ dừng lại, nhưng không có quay đầu.

Ngược lại Trình Song Ngân quay đầu lại, chuẩn xác hướng về phía hắn, ý bị thâm trường cười một cái.

Rồi sau đó tiếng đóng cửa vang lên.

Lâm Dược cắn chặt răng, ngực có cảm giác ê ẩm, đau đến lợi hại. Cho dù thời điểm bị bốp cổ vừa rồi, cũng không thống khổ bằng giờ phút này.

Rõ ràng là không nên ghen.

Hiểu lầm của hắn cùng Từ Tình chưa được cởi bỏ đâu.

nhưng chính là nhìn không được hàm răng nghiến chặt, tức giận muốn chết.

Đem hắn trở thành tình nhân trước kia mà đối đãi, sống chết cũng không chịu tin hắn thì thôi đi, hiện tại còn cùng tên nam sủng đó dây dưa không rõ, thật sự đáng giận.

Lâm Dược vốn bị nội thương, vừa rồi lại còn suýt bị bóp chết, sau khi tức giận một hồi cũng mệt, liền mơ mơ màng màng ngủ.

Sau đó lại bị một trận âm thanh kỳ quái đánh thức.

Quay đầy nhìn ra ngoài cửa số, sắc trời tối đen như mực, tựa hồ đã nửa đêm rồi .

Mà hai tay của hắn vẫn bị xích sắt khóa trụ, không thể động đậy, chỉ có thể nghe âm thanh kỳ quái kia vang lên, càng ngày càng to-- tựa hồ có ai đó đang đè nén tiếng rên rĩ trầm thấp đứt quãng, giống như thống khổ đến cực điểm, lại giống như vui sướng vạn phần.

Mà giọng nói kia lại mềm nhẹ đặc thù, đã nghe qua một lần tuyệt đối không quên.

Là Trình Song Ngân!

Lâm Dược trong lòng chợt động, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh.

Hắn tuy rằng chậm chạp nhưng cũng không phải đồ đần, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra. Âm thanh kia ngay ở cách vách, rõ ràng chính là cố tình cho hắn nghe.

Nguyên lai, Từ Tình đúng là như vậy tra tấn hắn.

Âm thanh ái muội không ngừng truyền bên tai, Lâm Dược thất thần trừng to mắt, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân rét run.

Hắn toàn tân toàn ý thích Tư Tình, tin tưởng có một ngày sẽ đem hiểu lầm kia giải thích rõ ràng, vô luận bị đối đãi như thế nào cũng không sợ, chỉ có loại khổ hình này...... cậu tuyệt đối không chịu đựng được.

" A......a........" cách vách thanh âm càng ngày càng to, giống như gần trong gan tấc.

Lâm Dược gắt gao cắn môi dưới, liều mạng khẽ động hai tay đang bị xích. Chỉ kém một chút là có thể che được lỗ tai, nhưng hắn ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng làm không được.

Lồng ngực run rẩy đến phát đau.

Cái gọi là vạn tiễn xuyên tâm, chỉ sợ cũng không bằng đau đớn này.

Hắn cái gì cũng không nguyện ý nghe, hắn cái gì cũng không nguyện ý tin tưởng, trong đầu lại hiện ra rất nhiều những hồi ức. Bộ dáng Từ Tình mỉm cười, bộ dáng Từ Tình nhíu mày, bộ dáng Từ Tình nói thích mình.

Từ Tình ,Từ Tình, Từ Tình, Từ Tình.

Mấy ngày trước Từ Tình còn cùng mình hoan ái triền miên, nhưng hiện tại lại là.........

Từ Tình nhu tình mật ý, đến giờ phút này, lại thành xuyên tràng độc dược.

Lâm Dược nhắm chặt đôi mắt, hốt hoảng nghĩ, Từ Tình thật sự là thích mình sao? Nếu y từng động tâm, như thế nào còn tra tấn mình?

Y nhất định là hận hắn tận xương, mới nghĩ ra biện pháp tra tấn ác độc này.

Trên gương mặt lạnh lẽo của Lâm Dược đều là nước.

Cổ tay đã bị xích sắt làm rách da, máu chảy ra đỏ thẫm, miệng vừa đắng vừa chát, tràn ngập mùi máu nồng đậm.

Mà tiếng vang đáng sợ kia vẫn còn tiếp tục.

Lâm Dược không thể nhịn được nữa, rốt cục cao giọng kêu to, lấy âm thanh chính mình áp chế tiếng tên rỉ cách vách. Hai mắt hắn vô thần trống rỗng, lại không ngừng lặp lại tên Từ Tình, một lần rồi lại một lần kêu lên: " Ta là thật tâm! "

Kêu đến khàn cả giọng.

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro