Lien Hoa Bao Giam C221 C225

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 221: HẠT GIỐNG TÀ ÁC

Trong khi người phụ nữ thứ năm xuất hiện trong sân nhà Đỗ Trần, Đỗ Trần giật mình cảm giác được đại phiền toái, sự khác biệt, hắn mừng rỡ không ngậm miệng lại được.

- Điều này, rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Đỗ Trần một tay gãi đầu, một tay lấy ra một cây giống như... thiêu hỏa côn (gậy cời lò)? Giáo tiên? Hay là....dù sao cũng là một cái gậy.

Mới vừa rồi sau khi kiểm tra hắn mới phát hiện ra, nguyên lai, một đóa Liên Hoa trên quẻ Ly hoàn toàn nở, mà "Lão bát" ly thể, quán chú nội kình thì biến thành một cây màu đỏ sậm, to như ngón cái, gậy nhỏ dài hai thước! Liên Hoa pháp bảo mặc dù càng ngày càng kỳ hình dị dạng, nhưng trước kia đều có cái bóng dáng của Liên Hoa ở trong, nhưng "Lão bát" này lại là một cái gậy, mặc kệ thế nào, đều là Liên Hoa cả.

Đỗ Trần nghiên cứu hồi lâu cũng không có nghĩ ra, không thể làm gì khác hơn là mở miệng cầu viện: 

- Lão ngũ, đến đây.

Ngũ ca không có đáp lời Đỗ Trần, rất rõ ràng "Lão ngũ" là ai?

Đỗ Trần hai mắt vừa đảo, hái lão ngũ từ trên người xuống, ném một cái xuống đài, nhất thời liên tục nặn lão ngũ thành một cái mặt phẳng, Đỗ Trần nắm lão bát - gậy màu đỏ, hung hăng nện lão ngũ, thúc dục: 

- Ngươi còn dám làm ta tức giận nữa không? Mau giải thích cho ta lão bát làm cái gì? Còn có ta rốt cục đã làm việc thiện gì, để cho Liên Hoa khai nở?

Lão ngũ mặc cho Đỗ Trần đánh mắng, nhưng vẫn không phát ra tiếng động, ngược lại thân thể khẽ động, quấn lấy lão bát, sau đó bao lấy lão bát, vẫn bất động...

Đỗ Trần thực sự không làm lão ngũ tức giận, đầu hàng nói 

- Ta biết sai rồi, "Ngũ ca"! Như vậy được chưa?

- Ân, vậy mới đúng a, có chuyện gì kêu ngũ ca, đúng là vậy.

Lão ngũ cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm đắc thắng chậm rãi vang lên: 

- Trước tiên nói về khai hoa, theo ngũ ca ta thấy, đấu khí của ngươi lúc này tinh tiến cùng không khác lắm so với lần giết Cuban. Đều là trừng phạt đại ác nhân, không, không phải đại ác nhân, hẳn là một kẻ tay đầy máu tươi, cùng hung cực ác, đại mã đầu đã giết mấy vạn người! So với nguyên soái ma tộc Cuban còn muốn tà ác gấp trăm lần, ngàn lần.

Đỗ Trần phì cười: 

- Vậy Cuban đã là ma tộc nguyên soái thời kỳ Vẫn Thần, hai tay đầy máu tươi, có thể tà ác hơn hắn trăm lần, chẳng lẽ là vua của ma tộc?

Lão ngũ cũng phì cười nói: 

- Cái gì, theo ta xem xét, Cuban nọ mặc dù hỗn đản, nhưng hắn giết người đều là quân nhân trên sa trường, hai nước giao phong, giết người là khó tránh khỏi! Mà đại ma đầu bị ngươi giết chết lần này, phỏng chừng giết không ít dân chúng bình dân.

- Công đức của ta lúc này đến từ việc trừng trị ác sao?

Đỗ Trần cẩn thận nhớ lại tất cả đã trải qua, nhưng không có đầu mối, nghiêm túc mà nói, lần này hắn cứu thú Seattle một cái mạng, gián tiếp cứu thú Seattle con trong bụng nàng, còn lại, hắn không có làm thêm? Chẳng lẽ là... ý nghĩ mơ hồ, Đỗ Trần hỏi: 

- Ngươi một mực ở trên mình ta, hẳn là biết ta đã trừng phạt ai?

Lão ngũ từ khi bao lấy lão bát, đã biến thành một con rắn nhỏ: 

- Đương nhiên biết, ta là ai? Tìm ngũ ca là đúng rồi! Ha ha, là đạo bạch quang nọ.

Đỗ Trần đã nghĩ tới, nhưng lấy làm kinh hãi: 

- Bạch quang nọ tới cùng là thứ gì, so với nguyên soái ma tộc Cuban còn độc ác hơn.

Hắn lấy ra lão tứ, nhìn qua, lúc này vong linh bạch quang nọ đã hoàn toàn bị tịnh hóa, nhưng bên trong lão tứ vẫn còn một khối nhỏ bằng ngón cái.. hình như là hạt cây! Đỗ Trần đối với thực vật cũng không biết, không thể nào nhận ra là hạt loại cây nào.

- Là thứ này, hơn nữa ta nói cho ngươi, thứ này kỳ thật còn chưa có chết.

Lão ngũ âm trầm nói: 

- Nói không chừng, một ngày nào đó nó có thể đột nhiên bộc phát, cho dù không phá được thánh quang hộ thân của ngươi, nhưng sẽ giết chết người bên người ngươi, Dịch Cốt, Beiermengde, Harry. Nó còn ẩn giấu lực lượng rất mạnh, đã ra ngoài phạm vi cực hạn cảm nhận của ta, nếu không phải thánh quang của ngươi khắc chế nó, nói không chừng, hôm nay mọi người đều bị giết chết.

Đỗ Trần cả kinh, lúc này trong đầu nảy sinh ý niệm lập tức phá hủy hạt cây, hơn nữa hắn cũng thật sự vận khởi một đóa Liên Hoa, đặt lên trên hạt cây.

Nhưng, hạt cây bình yên vô sự.

Ngũ ca phì cười nói: 

- Vô dụng! Thứ này... nói thế nào nhỉ, thánh quang của ngươi có thể phá hủy bản thể của nó, nhưng trước mắt còn không đủ phá hủy hồn của nó, chỉ sợ ngươi dù là khắc tinh của nó cũng không làm gì được, tiềm lực của nó thật sự quá cường đại, có thể bị ngươi bắt nhốt, nhưng không thể bị ngươi hoàn toàn hủy diệt! Ít nhất hiện tại không phải giai đoạn có thể hủy diệt.

Dừng một chút, lão ngũ nhìn Đỗ Trần đang vuốt mũi nói: 

- Cho nên, chỉ cần ngươi cố gắng làm việc thiện, sớm muộn cũng có một ngày, ngươi có thể hoàn toàn giết chết nó.

Đỗ Trần chỉ trầm mặc chốc lát: 

- Ta bây giờ nên làm thế nào?

- Giam nó vào trong, bây giờ ba vị lão đại trên quẻ Càn ta còn chưa nghiên cứu rõ được, bất quá mơ hồ có thể cảm giác được, bọn họ không có bình thường! Ngươi để cho lão đại chậm rãi chuyển hóa nó, nói không chừng, ngày nào đó có thể bắt nó biển thành một thứ đồ chơi tốt.

Đỗ Trần trong lòng thờ phào nhẹ nhõm, nghĩ đến dị biến của các lão tổ mẫu ngày trước, còn có biến hóa hồn tinh của tổ hợp dị thú, không khỏi mỉm cười, cho hạt cây nọ vào trong đóa Liên Hoa thứ nhất.

Loại cây này tà ác như vậy, nếu Liên Hoa thật sự có thể biến nó thành tốt, vậy nhất định là rất lớn lao... Đỗ Trần mơ mộng, với sự cường đại của hạt cây, nếu biến thành thứ tốt đẹp, còn có thể dựa vào mình... hắc.

- Mơ tưởng cái gì? Cười khúc khích trở thành đức hạnh sao?

Bị ngũ ca một câu nói thiếu chút nữa ngượng chết, Đỗ Trần bĩu môi, trong đầu linh quang chợt lóe, vội la lên: 

- Được rồi, ta không ngừng trừng ác? Nếu hạt cây này tà ác như thế, ta ngăn hắn tới nhân gian, chẳng lẽ là cản trở một hồi đại tai nạn...

- Được, được, ngươi nằm mơ sao? Tỉnh tỉnh dậy.

Lão ngũ không nhịn được cắt đứt Đỗ Trần: 

- Với ý nghĩ của mình ngươi có thể trở thành một tiểu thuyết gia gia nhập văn đàn. Làm việc thiện! Vô tội mà bị giết là có tội! Hiểu hay không? Về phần ngăn cản tai nạn, đó là chuyện khác, không thể liên quan tới chuyện này.

Đỗ Trần ngạc nhiên cười, nghĩ thầm, đúng à, dù có một ác nhân tay đầy máu tươi chạy từ đâu đó tới, bản thân mình dám chắc giết được hắn sao, nếu như để cho ác nhân vì tội lỗi trước kia mà ra sức, không thể xem là ngăn cản một hồi tai nạn - dù sao, ác nhân nọ nếu sau khi trốn đi căn bản không có định giết người thì sao? Vậy mình giết hắn, không phải là vô tội mà bị giết sao?

Cẩn thận nghĩ lại, Đỗ Trần hiểu được có chút không đúng, bất quá ngũ ca nói như vậy, vậy bảo giám nhất định phán định như vậy. Đỗ Trần cũng chỉ có thể chấp nhận, dù sao tiểu ca của hắn làm sao có thể thoát được bảo giám...

- Ân, ngươi nói xem như có đạo lý, tiếp theo nói chuyện lão bát tổ hợp đi! Nếu đệ nhị quẻ đều có thể tổ hợp, vậy đệ nhất quẻ có phải cũng có thể tổ hợp?

- Cái gì gọi là coi như có đạo lý? Hừ.

Ngũ ca hừ lại hừ, tiếp tục nói: 

Ba vị lão đại dám chắc cũng có thể tổ hợp, ta biết rõ điểm này, nhưng cụ thể là tổ hợp thế nào... he he, còn không nghiên cứu đến - bọn họ ra vẻ quá ngốc, ta nhất thời nghiên cứu không ra.

Đỗ Trần hai mắt láo liên, ngũ ca lập tức chặn miệng hắn: 

- Đừng oán ta không có bản lãnh! Là ngươi làm việc thiện không đủ nhiều, ngươi nếu làm việc thiện để cho cả tám quái đều nở, ngũ ca ta, tụ tập các vị huynh đệ tỷ muội, mỗi người một ngón tay đều có thể bóp chết cái hạt kia! Hừ, đều là ngươi, làm việc thiện quá ít, làm hại ta đến giờ ngay cả một cái hạt cây nho nhỏ đều không bằng.

Đỗ Trần nhìn chằm chằm ngũ ca, hồi lâu không có nói gì.

Ngũ ca thân thể run lên, sau đó bay vào trong tay áo Đỗ Trần: 

- Về phần lão bát, ta bây giờ chỉ hiểu được, hắn dám chắc có liên quan tới lửa!

Tiếp đó, lão ngũ nói thầm với mình: 

- Mâu thuẫn a, ngươi là thủy hệ đấu sĩ, sao thánh khí của ngươi lại có liên quan tới hỏa hệ? Thân kiêm thủy hỏa hai hệ, vậy... là cảnh giới thần sao sao...

Dần dần, thanh âm ngũ ca tiêu thất.

- Uy, ngươi chờ một chút, ngươi còn không có nói cho ta biết, ngoại trừ bước cuối cùng phún dịch hoàn thành tổ hợp thánh khí, ngươi còn có tác dụng gì nữa?

Đỗ Trần không có chờ ngũ ca trả lời, khi này, đấu thần đảo đã ở dưới chân hắn, mà túc xá mười tám cũng lọt vào trong tầm mắt, vài thanh âm khiến cho người ta đau đầu cũng lọt vào tai Đỗ Trần.

- Ha ha, ngươi dựa vào cái gì mà cùng muội tử Anne của ta tranh phong? Ngươi bất quá là một cháu gái thủ tướng, muội tử của ta là... quên đi, nói ngươi cũng không biết, chỉ nói cho ngươi, gia thế của Anne không phải ngươi có thể so sánh...

Là thanh âm của Christinna.

Thanh âm của Avril rất bình thản, nhưng uẩn hàm tức giận: 

- Anne tiểu thư, ta cho rằng, gia thế cũng không thể trở ngại hai người ở cùng một chỗ, từ cử chỉ của ngươi ta có thể nhìn ra, ngươi xuất thân thế gia quyền quý, nhưng...

- Tỷ tỷ Christina, đừng làm loạn lên nữa.

Thanh âm Anne rất bất đắc dĩ, cũng rất bất lực.

Nhưng thật ra Helen ở giữa, ai cũng không được đắc tội, phải nói tốt cho cả hai phía.

Mà nữ nhân thứ năm, là gián điệp thánh giáo, danh hiệu "Mân côi" Mina giáo thụ, mỹ nữ gián điệp này chẳng biết vì sao lại đến, lại càng không biết vì cái gì mà lo lắng, vuốt cái lỗ tai thon dài đặc hữu của tinh linh tộc, chẳng những không khuyên giải, ngược lại còn đứng một bên cười dài thổi gió thêm lửa, để cho "Thảo luận" vốn nhiệt liệt càng thêm náo nhiệt.

Xa xa ẩn thân trong Liên Hoa, nhìn năm nữ nhân này, Đỗ Trần trong đầu ong ong, hắn bay lên trên một gốc cây bên Thượng Thủy hà, thu hồi Liên Hoa, hiện thân ngồi trên cành cây, trắng mắt nhìn tất cả.

Điều này... thật phiền toái.

Helen đối phó dễ nhất, nàng nhất định là tới cầu mình cứu phụ thân cùng Susan, mà Mina tiếp đó, nàng nhất định có nhiệm vụ của thánh giáo giao cho. Hai nữ nhân này dễ giải quyết nhất.

Nhưng Anne cùng Avril.... ai, nhưng thật ra nghe thái độ của Christina còn có thể cho Đỗ Trần một chút an ủi - nàng vẫn vẫn cố giúp Anne, hắc bang đai tiểu thư kia từng nói sẽ bồi mình một tháng, hẳn là coi mình là bằng hữu bình thường, một người như vậy thật là hiện tượng cực tốt a.

Gãi đầu, Đỗ Trần cười khổ không thôi, đối phó với phiền toái nữ tính, bao nhiêu biện pháp hắn có là - khanh mông quải phiến thâu (hãm hại, dụ dỗ, lừa gạt, trộm), thật sự không thể sử dụng, có thể giết chết kẻ không quan hệ. nhưng đối với nữ nhân một lòng si tình với mình, Đỗ Trần thật sự không có biện pháp, thật sự hắn không thể ra tay.

"Sa sa", thanh âm gió thổi lá cây tựa hồ trào phúng Đỗ Trần, đột nhiên, một bàn tay to nắm lấy cổ hắn.

CHƯƠNG 222: TRƯỚC GIỜ NGỌ

- Sao? Đau đầu sao?

Đỗ Trần cả kinh, nhưng nghe thanh âm lại thở phào nhẹ nhõm: 

- Bác Bì, ngươi hẳn là phải cải tên thành quỷ bì.

Bác Bì thấp giọng cười, ngồi bên người Đỗ Trần, hắn trên mặt vẫn mang dung mạo của Francis, nụ cười trong bóng đêm có vẻ quỷ dị phi thường. 

- Ngươi tới tìm ta sao? Có chuyện gì?

Đỗ Trần hỏi. 

- Đích xác có đại sự, bất quá, ngươi trước mắt giải quyết phiền toái này đi.

Bác Bì chỉ vào năm nữ nhân, tự tiếu phi tiếu, thấy Đỗ Trần bực mình: 

N- gươi đừng hỏi ta nên làm gì bây giờ, phiền toái do nữ nhân gây ra ta không giúp được ngươi, bất quá... ta thật ra có thể cho ngươi một đề nghị.

Nói xong, Bác Bì ngậm miệng không nói, cười cười nhìn chằm chằm Đỗ Trần, miệng luôn nở nụ cười. Thấy sắc mặt Đỗ Trần ngày càng khó coi, Bác Bì vỗ đầu vai hắn: 

- Trước tiên nói cho ta biết, ngươi tới cùng là đối với hai nha đầu phía dưới có hay không có hứng thú? Có nghĩ tới cưới các nàng không?

- Không có hứng thú, ta căn bản là không có ý định cưới các nàng, bởi vì ta căn bản là không có ý lập gia đình.

Đỗ Trần quả quyết. 

- Ta rất tin ngươi, nhưng ngươi là một nam nhân rất bình thường... ngươi đang dối gạt ta, hay là đang cố gạt chính mình? ân? Ha ha!

Bác Bì ngáp một cái, lại tựa vào nhánh cây, chỉ vào Avril nhàn nhạt nói: 

- Nữ tử kia tên là Avril phải không? Tại thành St. John, nàng vận dụng lực lượng gia tộc bức hôn...

Đỗ Trần gật gật đầu, cũng không có hỏi Bác Bì biết được từ đâu. 

- Đầu tiên ngươi phải hiểu, ngay cả ngươi là thần, cũng không có khả năng yêu cầu một tiểu nha đầu vừa mới mười lăm tuổi, cái gì cũng đều không hiểu đứng ở góc độ ngươi mà lo lắng vấn đề, lo lắng tới cảm thụ của ngươi! Tuổi nàng cùng tâm trí đều không có được điểm này! Trong mắt nàng, ngươi hẳn là một... món đồ chơi để âu yếm. Thích rồi, nhờ gia trưởng mua về.

- Có vài phần đạo lý! Không nghĩ tời người lãnh huyết như ngươi, đương nhiên hiểu tâm tư của một tiểu cô nương như vậy! Nói tiếp đi.

Đỗ Trần nói tiếp. 

Đầu ngón tay Bác Bì lại chỉ hướng Anne: 

- Nàng là hậu nhân gia tộc lôi kích Batu, gia tộc có thế lực vô cùng khổng lồ, hơn nữa được sủng ái cực kỳ! Ngươi muốn cự hôn, nhưng lại lo lắng hành động cự hôn sẽ tổn hại đến thể diện gia tộc Batu. Dù sao, lão gia tử của nhà đó hô phong hoán vũ, dậm chân một cái, tam đại lục đều phải run lên, rất ít người không nể mặt mũi mà trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của bọn họ.

Đỗ Trần lại gật đầu. Bác Bì nằm trên cành cây, hai tay gối sau đầu, tiếp tục nói: 

- Vậy với tình huống của ngươi, muốn đối phó tiểu nha đầu nọ, hạ sách là hiện ra "Món đồ chơi" cũng không có tốt như nàng tưởng, nhưng điều này cũng khiến danh tự hoàn mỹ của ngươi bị hao tổn, cho nên là hạ sách.

- Ngươi hôm nay thật sự nói nhảm rất nhiều.

Đỗ Trần thúc giục. 

Bác Bì tức cười, nhưng vẫn nói tiếp: 

- Trung sách là, cho nàng một món đồ chơi tốt hơn, nhưng nó là trung sách. Ngươi phải tìm một món đồ chơi tốt hơn và nữ nhân yêu ngươi sẽ chuyển tình cho người khác. Chẳng phải làm cho ngươi mất mặt sao?

Bác Bì cười to ha ha, nhưng tiếng cười lại quanh quẩn phụ cận cây mà thôi, một chút tiếng động đều không lọt ra ngoài. 

Đỗ Trần cũng cười: 

- Vậy thượng sách thì sao?

Bác Bì thật lâu sau không nói, đột nhiên phất phất tay: 

- Không có thượng sách, chuyện cảm tình, không có thượng sách! Muốn nói, ta sẽ cho ngươi một câu, nếu không đoạn dứt, sẽ gặp loạn! Đau lâu không bằng đau ngắn.

Nói xong, hắn ngồi dậy, một tay đặt lên ngực Đỗ Trần: 

- Sứ giả của Da Tát thần! Chủ nhân cả tám trăm dặm sông New Zealand, ba mươi vạn con dân! Nắm trong tay hai đỉnh cấp đấu thần đương đại, bá chủ ngồi trên Hồng Loan vũ trận tinh duệ, xuất ra khí phách của ngươi, muốn làm gì thì làm, "Do dự" hai chữ này, không nên thuộc về ngươi.

Ngực đau ê ẩm, nhưng Đỗ Trần động thân đứng lên, cước đạp Liên Hoa đánh lại Bác Bì một quyền, cười nói: 

- Đa tạ ngươi đã... nói nhảm.

Kim quang ẩn hiện, Đỗ Trần rời khỏi cây. 

- Nói nhảm sao?

Bác Bì nhìn tinh không lắc đầu, hốt nhiên phì cười: 

- Không cắt đứt được, tất gặp loạn... có lẽ nó thật sự là nói nhảm...

Ánh mắt hắn chuyển động, từ trên cây nhìn ra xa, nhìn tới chân Ôn Tuyền sơn, nhìn xuống một cự lâu màu trắng - đấu thần học viện đồ thư quán có chút tinh quang chớp động, tinh thai đồ thư quán có nhiều ngọn đèn đang chiếu sáng, mà Tuyết Ny ở trong tinh thai, đang một tay ôm ngực ho khan không ngừng, một tay, lại chậm rãi vẽ. 

Harry, tiểu Bối Bối, Andy, ba người đang vây quanh bàn nghe ngóng, một mặt ăn uống, một mặt nghe "Thảo luận" bên ngoài, nữ nhân tiếp tục thảo luận cả giờ. Hốt, bên tai Harry vang lên một thanh âm, hắn kinh ngạc há miệng: 

- Chủ... a, Harry hiểu rồi, Harry phải đi nói cho bạn ngài.

Hắn nói khẽ với tiểu Bối Bối cùng Andy mấy câu, liền sau đó thân hình mập mạp như một tuyết cầu lăn tới cửa. 

- Các tiểu thư tôn quý, đã là chín giờ tối, các ngươi có phải đã mệt mỏi? Phải nghỉ ngơi?

Harry cười, lại đặc ý nói lại một lần, người thứ nhất là Helen: 

- Tiểu thư xinh đẹp, ngài không phải nói, ngài còn phải tới đầu đường phía nam gặp bằng hữu sao... mặt khác tiểu thư Christina, phụ thân ngài không phải đang ở...

Helen trong lòng chớp động, ra vẻ giật mình, cười nói: 

- Đúng vậy, ta suýt nữa quên mất, vậy xin tiên sinh Harry nói với chủ nhân ngươi khi hắn về, ta sẽ trở lại bái phỏng.

Helen vừa rồi khuyên giải hai bên, quan hệ rất tốt, nói lời từ biệt rồi rời đi ngay. Nhưng Christina lại tựa hồ không nghe thấy lệnh trục khách uyển chuyển của Harry, ngược lại thét lớn: 

- Đúng, chúng ta phải nghỉ ngơi. Anne, đi, chúng ta qua đêm trong nhà vị hôn phu của ngươi.

Nàng kéo Anne không tình nguyện vào nhà. 

- Hôm nay ta phải chờ được Francis trở về, để cho hắn nói rõ ràng.

Avril mặc dù bộ dáng một đại tiểu thư nhu nhược, nhưng không chút nào yếu thế sóng vai cùng Christina đi vào. 

Mà Mina đang thêm gió đốt lửa lại nhún vai, đi theo vào. Harry cười khổ, đóng cửa lớn lại. 

Helen sau khi rời túc xá, tâm tình kích động, ba phần sợ hãi, ba phần bất an, ba phần chờ mong, nhưng còn một phần lo lắng. Nàng đi nhanh tới đầu đường phía nam, thấy một bóng lưng đang chắp tay đứng, tất cả tâm tình trong lòng liền chuyển sang sợ hãi, lập tức quỳ xuống, cung kính nói: 

- Miện hạ, Helen có việc cầu ngài.

Nhiều lần tiếp xúc, Helen đã phi thường hiểu rõ "Tính tình" của cao thủ thần bí trước mắt, lập tức bổ sung: 

- Miện hạ muốn gì cũng được, chỉ cần để ý tới lời Helen, Helen sẽ liều chết vì ngài.

Đỗ Trần chậm rãi xoay người, ánh mắt lãnh đạm, khuôn mặt đạm mạc: 

- Ngươi đang ra điều kiện với ta sao? Ngươi cho ta là một người không có bản lãnh để thu được hay là ngay cả một việc nho nhỏ đều không thể hoàn thành sao?

- Helen không dám, càng không phải có ý đó! Helen tự nhiên là không có tư cách đàm điệu kiện cùng ngài, nhưng Helen thật sự là không có biện pháp khác, ta chỉ có thể lại một lần nữa cầu xin ngài... khẩn cầu miện hạ cứu hồi phụ thân của ta cùng thần sủng Susan!

Helen rất nhanh nói xong lời của mình, trong lòng thấp thỏm bất an chờ đợi thái độ của Đỗ Trần. 

Không ngờ Đỗ Trần không đáp lại việc này, ngược lại nhắc tới chuyện khác: 

- Vừa rồi, hai nha đầu ồn ào không ngớt, ngươi khuyên nhủ rất là tốt.

Trán Helen đổ mồ hôi lạnh, nàng thật sự không biết rõ tâm tư của người trước mắt, vừa rồi mình đúng hay sai, có thể sinh ra ảnh hưởng lớn tới sinh tử của phụ thân cùng Susan a! 

Đỗ Trần thanh âm càng lạnh, cơ hồ uẩn hàm sát khí: 

- Nhiếp hồn thuật của ngươi rất thú vị, thú vị tới cấp Anne nha đầu nọ lưu lại một chút kí ức nhỏ... có ý tứ a, ta mặc dù đã xóa đi thứ này trong trí nhớ Anne, nhưng không tưởng, chúng nó đã sớm mọc rễ phát triển, khiến cho Anne yêu Francis, a a, thật thú vị a.

Helen cả kinh, lúc này đến kẻ ngốc cũng có thể nghe ra ý nghĩ thật trong lời nói này của Đỗ Trần, đang biểu đạt sự vô cùng bất mãn:

- Miện hạ thứ tội, Helen bản lĩnh kém cỏi...

- Ngậm cái miệng của ngươi lại.

Đỗ Trần chắp tay xoay người, nhìn ra biển rộng, đưa lưng về phía Helen, đứng yên một lát mới nói: 

- Helen, ngươi thật sự đáng chết vạn lần! Nhưng lần trước tiểu đồ vật cha ngươi tặng ta thật sự tốt, cho nên, dựa vào tiểu đồ vật nọ, ta nhất thời bỏ qua chuyện ngươi làm trước kia, nói đi, cha ngươi cùng Susan làm sao?

Tiểu đồ vật này đương nhiên là đại cao thủ Alex.

Helen trong lòng vui vẻ, Francis đại nhân nói chuyện có chuyển biến.

- Miện hạ cường đại mà nhân từ, phụ tử chúng ta tại đại lục yaquin đuổi giết Griffin, nhưng Griffin bên người đột nhiên xuất hiện rất nhiều nhân thủ, hơn nữa, lần trước tại Thiên Vương sơn, kẻ cùng bằng hữu của ngài đối chiến cũng xuất hiện, chính là hắn đã kích thương phụ thân ta trọng thương chưa lành, bắt người cùng Susan... bất quá Susan khi bị giam cầm dùng dị năng của nàng lưu lại cho ta tin tức, nói các nàng sẽ bị áp giải tới Thiên Vương sơn, mà thời gian hẳn là trong mấy ngày này.

- Ta âm thầm theo những kẻ áp giải một đoạn đường, phát hiện bọn họ hôm nay đã tới Thiên Vương sơn, mà ta một thân một mình không thể có năng lực giải cứu phụ thân cùng Susan, liền tới đấu thần học viện cầu ngài, miện hạ vô cùng nhân từ.

Helen rất nhanh nói xong, nhìn bóng lưng đỗ trần.

- Thiên vương sơn sao?

Đỗ Trần chắp tay nhìn ra mặt biển Nam hải, chậm rãi gật đầu: 

- Giờ ngọ đêm nay, cha ngươi cùng Sulan sẽ bình an trở về.

Helen kinh hãi, nhưng lại lo lắng nhắc nhở: 

- Miện hạ, người áp tống chẳng nhữn người đông thế mạnh, hơn nữa đều là cao cấp đấu thần! hơn nữa bây giờ đến giờ ngọ chỉ có hai giờ, ngài tới Thiên Vương sơn phải...

- Hừ!

Đỗ Trần hừ lạnh một tiếng, lại cười ngạo nghễ: 

- Chỉ có mấy con kiến hôi, đường tới Thiên Vương sơn ngắn ngủi, còn muốn ta lãng phí thời gian sao? Ở chỗ này chờ!

Nói xong, trên người Đỗ Trần kim quang hiện ra, tiêu mất.

Chỉ có Helen ngạc nhiên nhìn ngoài khơi, thất thần ngây dại - trước giờ ngọ, vượt qua bốn trăm dặm đường biển, ứng phó hơn mười cao cấp đấu thần, còn phải cứu hồi hai người... đây là thực lực gì mới có thể làm được? chẳng lẽ... hắn thật sự là thần ư?

CHƯƠNG 223: TÂM THƯỢNG NHÂN

Helen cô đơn đứng trên đầu đường phía nam nhìn ra biển rộng, gió đêm lạnh như băng làm tóc nàng tán loạn, vài sợi tóc cản trước mắt nàng, nhưng Helen không chút để ý, vẫn ngưng thần nhìn hướng Thiên Vương sơn xa xa.

Mà Đỗ Trần... hắn bận rộn cả ngày, lại trải qua đại chiến, cho dù có Liên Hoa nội kình chống đỡ cũng không khỏi cảm thấy có chút kiệt sức, cho nên, hắn thu lại Liên Hoa đi tới một quán ăn nhỏ bên đường, kêu một chén đặc sản khiêu đỗ diện của đấu thần đảo, thích thú hưởng thụ phong vị, sau đó đi bộ về túc xá của mình.

Sau khi kêu cửa, Christina nhanh hơn Harry một bước, đá cửa ra, sau đó chỉ vào mũi Đỗ Trần hét lớn: 

- Francis, ngươi lập tức nói rõ cho ta...

Đỗ Trần phe phẩy ngón tay, rất quý tộc nói: 

Tiểu thư Christina, xin chú ý ngữ khí của ngươi, nói về bối phận, cha ngươi tiên sinh Pier còn phải gọi ta một tiếng Thập Tam đệ.

Một câu nói, liền khiến Christina cứng họng, đại tiểu thư hắc bang đương nhiên biết vị trí của Đỗ Trần trong giang hồ.

- Mặt khác, ngươi tại sao xuất hiện trong nhà ta? Bây giờ đã gần giờ tý rồi.

- Ta, ta cùng hôn thê của ngươi tới đây! Được rồi, vị hôn thê của ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ngươi cũng hẳn là gọi ta tỷ tỷ.

Christina cường mãnh biện hộ.

Harry lập tức giải thích cho chủ nhân đang "Cái gì đều không biết" một lượt, trong lúc này, Anne, Avril, Mina cũng từ trong phòng bước ra.

Anne cùng Avril muốn nói chuyện, nhưng thấy Đỗ Trần thì cười đỏ mặt, ai cũng không có ý nói trước.

Mỹ nữ gián điệp cười mị hoặc: 

- Francis đồng học, ta tới có một chút chuyện của đệ tử hội, ai, đáng chết, xú tiểu tử này đều không biết đi nơi nào tán gái, làm hại tỷ tỷ ta còn phải nửa đêm tới tìm ngươi... bất quá cũng không có đại sự gì, chỉ là về chuyện thủy tinh lâu!

Một câu nói rất bình thường tới tai Đỗ Trần lại biến thành một ý tứ khác - bạch y đại giáo chủ các hạ, ta có việc cơ mật cao nhất của giáo đình - thủy tinh cấp, nhiệm vụ trọng yếu hàng đầu, tới tìm ngài là có sự vụ trọng đại.

Chẳng lẽ là giáo đình xảy ra đại sự sao? Nhưng đối với mình, chuyện nữ nhân mới là đại sự hàng đầu "Thuỷ tinh cấp" a!

Đỗ Trần gật đầu với Mina, mỉm cười nói: 

- Ta biết rồi, nhưng giáo thụ ngài xem, ta còn có sự tình phải lập tức xử lý, ngài có nên chờ chốc lát?

Mắt đẹp của Mina chuyển một vòng, gật đầu rời sân. Mà ánh mắt Đỗ Trần lại bồi hồi nhìn Avril cùng Anne...

Tâm tư của hai nàng, đều khẩn trương, các nàng đều rõ, Francis gọi ai trước, vậy rõ ràng là địa vị người đó trong lòng hắn càng cao.

Đỗ Trần trầm mặc, Christina thật ra nóng nảy: 

- Ngươi nói thật đi, Avril cùng muội muội ta, tới cùng ngươi muốn ai?

Đỗ Trần sờ cái mũi: 

- Anne...

Ánh mắt Avril nhanh chóng ảm đạm xuống, trên mặt trắng ra không ít, mà mặt Anne cũng hồng lên, hai tay xoa xoa, vừa muốn nói gì đó, lại nghe Đỗ Trần cười hòa ái: 

- Ngươi cùng Christina có thể chờ chốc lát, ta cùng Avril có chút tư sự cần nói.

Soát một chút, Avril cùng Anne vẻ mặt hoán đổi, đến phiên Avril vui vẻ.

Christina cảm thấy bất bình, nắm lấy tay Anne định lớn tiếng phản bác, nhưng Anne lại cúi đầu kéo nàng ra ngoài:

- Tốt, ta đợi ngươi, bất quá hy vọng không nên để ta đợi lâu...

Đỗ Trần quay đầu nhìn Christina, đánh mắt với Harry.

Harry hiểu ý, ánh mắt chủ nhân nhìn Christina, vậy... he he, Harry hiểu rồi, với tính tình Christina, nhất định sẽ... cấp cho chủ nhân mình điều kiện a! Hắn cười hì hì nói: 

- Tiểu thư, Andy, chúng ta đi tản bộ bên Thượng Thủy hà!

Đưa mắt nhìn mọi người rời đi, Đỗ Trần ý bảo Avril đi vào phòng trước, mà mình lại ngồi trước mặt nàng, vuốt cái mũi, đột nhiên thở dài.

Avril cúi đầu, không dàm nhìn thẳng Đỗ Trần, nhỏ giọng nói: 

- Francis, ta...

- A a!

Đỗ Trần mỉm cười khiếm ý cắt đứt lời nàng: 

- Ra cửa gặp núi a, kỳ thật tại thành St. John ta cũng không phải không muốn lập gia đình, cũng không phải vì ta cùng công tước Angius không hợp mới cố ý cự hôn! Mà là... ta đã có người trong lòng, ta ngoài nàng không cưới ai, cũng chỉ cưới mình nàng thôi.

Nói xong những lời này, Đỗ Trần tựa như tan đi ngàn cân đang đè nặng trong lòng, thầm thở dài một hơi, hư cấu một người trong lòng, điều này là biện pháp duy nhất mà hắn hai kiếp là xử nam có thể nghĩ ra. Bất quá, hẳn là có thể khiến Avril tử tâm a.

Một mặt thầm vận Liên Hoa nội kình dò xét động tĩnh ngoài cửa sổ - theo tính tình Christina, nàng nhất định lôi kéo Anne tới nghe rõ ràng. Đỗ Trần một mặt thích chí chờ Avril đáp lại, hay là thương tâm, hay là phẫn nộ, hay là ngạc nhiên, nàng sẽ phản ứng thế nào?

Avril cho một đáp án mà Đỗ Trần không thể tưởng nổi, con mắt màu lam của nàng hiện lên một tia đau thương, lập tức nở nụ cười sang sảng: 

- Francis đồng học, ngươi có người trong lòng rồi, nhưng cũng không ngại cho ta biết người trong lòng ngươi chứ, phải không?

Điều này... trời ạ, Avril sao lại muốn ta lộ bài.

Đỗ Trần sửng sốt cúi đầu, chỉ nghe Avril cười nhạt nói: 

- Kỳ thật ta hôm nay tới xin lỗi ngươi! Bất quá mới vừa rồi Christina tiểu thư bức người quá đáng, ta cũng có chút nóng giận, không có để chuyện nàng nói trong lòng....

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Đỗ Trần, nàng đứng lên, cúi mình theo nghi lễ của thục nữ quý tộc: 

- Tại thành St. John, ta cùng gia gia của ta đã gây cho ngươi không ít phiền toái, thật sự xin lỗi! Bất quá ta cũng hiểu được một đạo lý - thích người không phải dụng ảnh hưởng của gia tộc mà mang trở về, mà phải dùng tâm kéo về....

Thật đáng tiếc khi nghe ngươi đã có người trong lòng, nhưng vẫn câu nói như trước kia, ngươi có người trong lòng, nhưng hẳn không ngại nói cho ta người trong lòng ngươi chứ... các ngươi khi nào đính hôn? Ta sẽ thành tâm chúc phúc cho các ngươi.

Anne cúi đầu cười hạnh phúc, có chút lo lắng nói thầm: 

- Avril tiểu thư kỳ thật cũng rất tốt, Christina tỷ tỷ, chúng vừa rồi quá thất lễ...

Trong phòng, Đỗ Trần ân vài tiếng, cười nói: 

- Ta cùng người trong lòng có thân phận cách xa, lực cản đính hôn cũng rất lớn, sợ rằng phải đợi một đoạn thời gian.

Christina nghe lén lập tức che miệng nói: 

- Anne muội muội, ta sớm nói, gia tộc ngươi cường thịnh hơn gia tộc St. Kain không biết bao nhiêu lần, hơn nữa nam nhân tốt như Francis nhanh chóng tuyệt chủng thôi, rất khó tìm, ngươi nói với gia gia ngươi một câu, sớm đính hôn một chút.

Ngoài cửa sổ, Christina quả nhiên nghe lén, quay về biểu hiện thủ thế thắng lợi cho Anne thấy, cười nhìn Anne đang ngượng ngùng: 

- Ha ha, ta sớm nói mà, Avril không tranh được ngươi đâu.

Anne đỏ mặt gật đầu, nguyên lai, Francis là lo lắng chênh lệch thân phận mới không chịu cho thấy thái độ.

Avril bên trong giật mình cười nói: 

- Mới vừa rồi tiểu thư Anne mặc dù không nói rõ, nhưng ta cũng nghe ra môt chút, gia tộc của nàng nhất định vô cùng cường đại...

- Không, ta không muốn ngươi hiểu lầm.

Đỗ Trần thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyện rốt cục cũng về tới quỹ đạo mình dự tính, hắn trầm giọng nói: 

- Người trong lòng ta không phải Anne, mà là một người khác, bất quá, bây giờ ta không tiện nói tên nàng, ngươi biết đó, vấn đề thân phận cách xa khiến ta phải giấu diếm tên nàng, nếu không...

Avril sửng sốt một chút, xoay người hướng cửa lớn: 

- Ta hiểu rồi, thành tâm chúc phúc cho các ngươi...

Nàng nói xong liền đi: 

- Nhưng, ta sẽ tiếp tục chứng minh, ta là người yêu ngươi nhất, thích hợp với ngươi nhất - nhưng không phải là người mà ngươi cảm thấy phiền toái.

Đỗ Trần đứng dậy muốn tiễn khách, nhưng nghe câu nói cuối cùng của Avril liền chết lặng, thật lâu sau, hắn thấp giọng nói: 

- Xin lỗi.

Avril đã đi ra ngoài, chẳng biết có nghe thấy hai chứ "Xin lỗi" của Đỗ Trần không, bất quá cho dù nghe được, sợ rằng nàng cũng không thể tuởng, Đỗ Trần thật sự muốn xin lỗi, nhưng hắn chỉ có thể lựa chọn ngay trước mặt Avril cự tuyệt cả Anne cùng Avril, một người chính diện thương tâm, nhưng lại khiến cho một người khác có một phương pháp dễ dàng tiếp nhận hơn - nghe lén.

Tĩnh tọa thật lâu, cảm ứng được Avril đã đi xa, Christina nghe lén được cũng dẫn Anne rời đi, Đỗ Trần thở dài một tiếng, mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng cho các nàng biết mình sẽ không cưới các nàng.

Phóng ra Dịch Cốt: 

- Bác Bì hiện thân rồi, ngay ở phụ cận, ngươi đi trước liên lạc với hắn! Ta đi gặp Mina một lần - giáo đình xuất đại sự rồi.

Dịch Cốt bước đi, do dự một chút: 

- Thiếu gia, tâm tình của ngài hình như rất...

- Quên đi.

Đỗ Trần phất tay cắt đứt Dịch Cốt, nói với Dịch Cốt, mà như nói với chính mình: 

- Bác Bì nói đúng, chuyện cảm tình, không đoạn dứt, tất gặp loạn! Đau lâu không bằng đau đớn nhất thời.

Trên khuôn mặt xác chết của Dịch Cốt lộ ra vẻ mặt kích động cực độ: 

- Bác Bì có thể nói như vậy sao? Hắn, hắn thay đổi rồi! Thật sự thay đổi rồi! Hắn tại giáo hội được xưng là lãnh huyết đồ phu trong bốn đại thánh đồ, đương nhiên hiểu được chuyện cảm tình sao!

Đỗ Trần ngạc nhiên nói: 

- Sao? Bác Bì trong ấn tượng của ngươi, là một đồ phu phong tình không hiểu sao?

- Không chỉ là ta, tất cả những người biết hắn đều cho rằng như vậy, thậm chí mẫu thân ngài thánh nữ Mayfair cũng không ngoại lệ.

Bác Bì này! Đỗ Trần lắc lắc đầu.

Không bao lâu, Mina giả vờ rời đi đã phi thân lẻn vào lầu, đi tới trước mặt Đỗ Trần, mở miệng nói câu đầu tiên: 

- Có hai tin tức nói cho ngươi...

Đỗ Trần đã cởi bỏ được áp lực cổ quái, thích thú nói: 

- Một tin tốt, một tin xấu phải không? Ta muốn nghe tin tốt trước - gần đây tâm tình quá kém!

Không nghĩ Mina lại lắc đầu, ngữ khí trịnh trọng hiếm có nói: 

- Sai rồi, là một tin xấu, cùng một cái tin tức càng xấu hơn.

Đỗ Trần thân thể muốn đổ xuống: 

- Trước tiên nói tin tương đối tốt hơn.

- Tương đối xấu là, sư phụ ngươi, phong hào đấu thần của thánh giáo, viện trưởng đấu thần học viện, một trong vạn lưu ngũ tuyệt phong "Vinh diệu vĩnh hằng" miện hạ Ziege đã bị người ta đánh trọng thương.

- Ba! 

Đỗ Trần vỗ án đứng lên, lạnh lùng nói: 

- Đây là tin tương đối xấu sao? Vậy tin tức xấu hơn là gì?

CHƯƠNG 224: THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT SÁT THỦ

Ngữ khí Đỗ Trần lạnh lẽo, hiển nhiên là tức giận tới cực điểm, nhưng chỉ có hắn mới biết, tức giận trong lòng mình bất quá chỉ có bốn phần, sáu phần khác cũng là áy náy - nếu không phải chính mình trộm thánh khí của sư phụ, để cho thực lực hắn tổn hao nhiều, đương thời có mấy người có thể đánh cho phong hào đấu thần Ziege thân thụ trọng thương? Năm đó đại chiến Vạn Lưu sơn, đỉnh phong kiếm hoàng Roland không nhất định làm được.

Ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm vào Mina, sát ý lạnh thấu xương đã tản ra bốn phía, nhưng Mina lại thản nhiên cười, nói: 

- Tiểu soái ca, muốn giết người sao? Có hỏa khí thì đừng phát ra với tỷ tỷ, tỷ tỷ chính là người giúp ngươi a.

Nàng trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, cười khanh khách trước mặt Đỗ Trần, tiếp tục nói: 

- Để nghe tin tức càng xấu hơn tin trước, tỷ tỷ đề nghị ngươi tốt nhất ngồi xuống, nghe ta nói xong chuyện Ziege đã.

Sờ sờ cái mũi, Đỗ Trần lại ngồi xuống: 

- Nói đi! Với năng lực tình báo của thánh giáo, chắc đã có chút manh mối?

Mina gật đầu, lựa chọn khởi điểm ngoài dự đoán của mọi người để giảng thuật chuyện này: 

- Ngươi bây giờ đã là Thập Tam gia của trấn York rồi a, với năng lực của thánh giáo biết chuyện này cũng không tốn bao công sức! Vậy, ngươi trên "Đạo" cũng là nhân vật hàng đầu, hiểu rõ không ít chuyện trong thế giới kia a?

- Đại khái có ấn tượng, còn không tính là quá hiểu rõ.

Đỗ Trần rất cẩn thận tránh được cái bẫy của Mina.

- Ân, vậy ngươi đối với tình huống của nhóm sát thủ này hiểu rõ bao nhiêu?

- Đương kim tổ chức lớn nhất, thần bí nhất tên là Aum Rees, dao truyền sát của trong tổ chức chia làm bốn bậc, kim, ngân, đồng, thiết, nhưng còn có toản thạch cấp sát thủ thần bí nhất, nghe nói toản thạch cấp sát thủ có năng lực của tám cửu cấp đấu thần.

Đỗ Trần nghi hoặc nhìn chằm chằm Mina: 

- Chẳng lẽ là tổ chức sát thủ làm? Ta từng nghe qua, thiên hạ đệ nhất sát thủ là Aum Rees...

- Không cần nói đến tên hắn, bởi vì nó không có ý nghĩa nữa.

Mina cắt đứt lời hắn nói, nhanh chóng nói: 

- Năm nay tháng này ngày 1, thiên hạ đệ nhất sát thủ đã đổi chủ.

Tựa hồ rất hài lòng với hình dáng kinh ngạc của Đỗ Trần, Mina tiếp tục nói: 

- Ngày một tháng này, tại đại lục Firmanent vùng biển Sand Angel, có người phát hiện thi thể xui xẻo kia, từ miệng vết thương cho thấy, hắn bị người ta dùng thánh khí cổ quái cắt đứt cổ họng mà chết, chết tại chỗ! Hung thủ không có lưu lại dấu vết gì ngoại trừ... một mảnh giấy dán trên trán nạn nhân.

- Mảnh giấy?

Đỗ Trần cảm thấy kỳ quái, sát thủ có thể lưu lại mảnh giấy làm đầu mối để người ta truy tra sao?

- Trên mảnh giấy viết cái gì?

- Ngân nguyệt tránh lui, tinh quang đầy trời là lúc tính mạng các hạ kính phụng quần tinh! Thiên lý đốn thủ!

Mina thản nhiên nói, nhấp một ngụm hồng tửu của Đỗ Trần, cười nói: 

- Không biết ngươi có thích xem tinh tượng hay không. Ân, mỗi tháng đầu tháng có vài ngày tối, trên bầu trời tam đại lục không nhìn thấy ánh trăng, chỉ có ánh sáng của các vì sao...

- Hung thủ chỉ khi không có ánh trăng, tinh quang đại thịnh giết người?

Đỗ Trần hỏi lại.

- Ít nhất xem ra như vậy! Một ngày sau ngày mồng một tháng này, thiên hạ công nhận đệ nhất sát thủ, đó là "Thiên lý" kia.

Mina trả chén rượu lại cho Đỗ Trần, lại nói: 

- Một tháng có ba mươi ngày, vừa rồi lại có một đêm không có ánh trăng, dong binh đoàn hàng đầu trên tam đại lục cương thiết dong binh đoàn phó đoàn trưởng,... ân, ngươi hẳn biết, tên kia trên "Đạo" được gọi là huyết sát đấu thần, bản thân hắn đã giết hại cả một thành trấn mấy ngàn người...

- Hắn cũng bị giết. Hơn nữa trên trán còn dán mảnh giấy phải không?

Đỗ Trần hỏi.

Mina rất bất đắc dĩ gật gật đầu: 

- Đúng, ngân nguyệt tránh lui, tinh quang đầy trời là lúc tánh mạng các hạ kính phụng quần tinh! Thiên lý đốn thủ! Ngày thứ hai sau đó, cũng chính là ngày mồng một tháng hai, huynh đệ trên "Đạo" xưng là thiên hạ đệ nhất dâm tặc Yinzei cũng bị giết, hắn trên trán đồng dạng có một mảnh giấy... nội dung không cần ta nói chứ?

Đỗ Trần có chút cau mày: 

- Từ ba lần này cho thấy, hung thủ giết đều là người làm chuyện xấu, đều là kẻ nên giết, "Thiên lý" này rật ra rất thú vị, vậy...

Mina tiếp tục nói: 

- Thú vị? Ngay hai ngày trước, đồng dạng đêm không có ánh trăng, sư phụ ngươi Ziege miện hạ trên đường tới thánh giáo biết được bên đường có thủy hệ thánh khí hiện thế, liền muốn đi thử vận khí, nhưng không nghĩ tới, hắn rời đi khỏi đoàn không lâu, trên tiểu đảo có thánh khí hiện thế bị người tập kích, mà người tập kích hắn tự xưng là thiên lý.

Không đợi Đỗ Trần đặt câu hỏi, Mina đã chuẩn bị rất tốt để giải đáp hắn: 

- Theo nhân viên đi theo Ziege, trận đánh ngày đó, thiên địa biến sắc, thậm chí đảo làm chiến trường cũng bị đánh thành mảnh nhỏ, chìm vào biển sâu.

- Thiên lý kia trên người đầy tinh quang màu bạc, không ai nhìn rõ dung mạo chính thức của hắn, mà lúc ấy hắn thấy Ziege không có thánh khí, thần sủng cũng không có bên người... rất sảng khoái... cũng không có sử dụng thánh khí cùng thần sủng! Nhưng sư phụ ngươi Ziege thân chịu trọng thương hoàn toàn thua, rơi vào trong biển, sau đó... rất thú vị a, thiên lý kia cũng không nhân cơ hội lấy mạng Ziege, mà rất khinh thường nói một câu - đây là "Vinh diệu vĩnh hăng" Ziege? Hừ!

Mina bắt chước ngữ điệu bá đạo cùng khinh thường.

- Kế tiếp rất thú vị a! Thiên lý kia sau khi tập kích Ziege, cũng không có gây khó khăn cho Ziege, sau đó bay đi, tựa hồ là cao thủ tịch tịch - xem ra, cũng chỉ có người có khả năng biến phế vật kia thành Thiên Sứ Thủy Thân là cao thủ đương thời.

Đỗ Trần cười khổ không thôi, người có thể biến phế vật thành Thiên Sứ Thủy Thân... tựa hồ chỉ là người mà mình biên tạo ra? Vậy, mục tiêu kế tiếp của hắn là thông qua mình tìm được người hư vô kia?

Mina đồng tình nhìn Đỗ Trần: 

- Xem hình dáng của ngươi sợ rằng đã nghĩ ra? Hắn trước khi tìm mục tiêu kế tiếp, nhất định trước tiên tìm ngươi! Mặc dù một hai ngày nữa Ziege cũng sẽ truyền tin về, nhưng loại chuyện này biết càng sớm càng tốt, cho nên tỷ tỷ có được tin tức, lập tức đến đây thông tri cho ngươi.

- Quả nhiên, đây là tin tức còn xấu hơn tin sư phụ bị trọng thương.

Đỗ Trần nhún vai.

Mina bấm ngón tay, tính toán, nhân tiện nói: 

- Từ quy luật ra tay của người nọ cho thấy, cuối tháng hai đầu tháng ba mấy ngày nay không có ánh trăng hắn dùng để tập kích Ziege, vậy, cuối tháng ba, đầu tháng tư, ngươi coi chừng một chút a.

Nói xong, Mina nhìn Đỗ Trần: 

- Ý tứ của Thomas lão đại là, có muốn thánh giáo phái nhân thủ bên bảo hộ ngươi không?

Đỗ Trần trong lòng cười lạnh, phái nhân thủ bảo vệ mình, danh nghĩa là bảo vệ, nhưng thực chất sợ rằng là cho mình làm mồi, dẫn người nọ hiện thân, từ đó thánh giáo chiêu lãm hắn? Hừ, đây là thủ đoạn của thánh giáo.

Lại nghĩ, trừ khi thánh giáo phái phong hào đấu thần bảo vệ mình, nếu không có Bác Bì, Dịch Cốt là đủ rồi, nếu không ngược lại làm vướng tay chân.

Nghĩ vậy, Đỗ Trần cười cười: 

- Thay ta cám ơn Thomas lão đại, bất quá hẳn là không cần, nói như thế nào, ta đều là ký danh đệ tử của Roland, có phiền toái không giải quyết được, ta mời lão nhân gia động thủ là được.

Đõ Trần lại hỏi tới thương thế của sư phụ, biết được Ziege cũng không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hắn mang thân thể bị thương tiếp tục tới giáo đình! Mà đến tột cùng là sự tình gì để cho Ziege không để ý tới thân thể cũng phải đi tới gặp giáo hoàng thương nghị. Đỗ Trần hỏi, nhưng Mina vẫn nói một câu - tâm phúc của giáo hoàng bệ hạ, giáo phụ cấp bậc Thomas lão đại đều không biết.

Sau khi câu tâm giác đấu hỏi một chút về tình báo, Đỗ Trần đuổi Mina đi, nhưng trong lòng lại hiểu, đối phó với nữ gián điệp so với Anne cùng Avril còn dễ dàng hơn.

Đi tới bên cửa sổ, nhìn tinh không bên ngoài, Đỗ Trần cười mắng: 

- Thiên hạ đệ nhất sát thủ? Có ý tứ! Đến đây đi, Bác Bì, Dịch Cốt, hơn nữa Hồng Loan vũ trận... đang chờ báo thù cho sư phụ lão tử!

Nói xong, Đỗ Trần ẩn thân vào Liên Hoa, bay tới đầu đường phía nam.

Gió biển thổi lồng lộng, Helen lo lắng đứng chờ chỗ này, Đỗ Trần lặng lẽ đi tới sau lưng nàng, trầm giọng nói: 

- Rất có ý tứ.

Helen nghiêm nghị cả kinh, lập tức xoay người quỳ xuống, thấy Đỗ Trần hai tay trống trơn, nàng thấp thỏm lo âu. Nhưng vẫn cung kính hỏi: 

- Miện hạ, có sự tình gì sao? Phụ thân ta cùng Susan...

Đỗ Trần chắp tay nói: 

- Trong khi ta đi, có mấy tiểu tử hải tộc đang vây công Thiên Vương sơn, đánh rất tốt a.

Động tĩnh chuyện này quá lớn, Helen sớm muộn gì cũng sẽ biết, Đỗ Trần giấu diếm ngược lại không tốt, hắn mặt lặng như nước hồ thu, lạnh nhạt nói: 

- Helen, ngươi cần phải hiểu được một việc - ta lúc này đây nhìn vào tiểu đồ vật cha ngươi đã tặng ra mà ra tay.

Helen trong lòng nghĩ thầm, điểm này ta hiểu, nhưng cha ta cùng Susan đâu?

Đỗ Trần tựa hồ không thấy Helen đang lo lắng, ngược lại chậm rãi đi tới bên bờ biển, chậm rãi nói: 

- Cho nên, đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi! Ngày sau, ta không hy vọng lại một lần nữa thấy ngươi tới cầu ta, quấy nhiễu chuyện của ta, đây là lần cuối cùng, hiểu không?

Francis đại nhân có thể nói như vậy, chẳng lẽ hắn đã... Helen mừng rỡ, vội la lên: 

- Miện hạ yên tâm, nếu lại một lần nữa rơi vào tay địch thủ, Helen cũng không còn mặt mũi sống mà gặp ngài. 

Đỗ Trần tiếp tục nói: 

- Ngươi hiểu chuyện này là tốt rồi, hừ, phụ tử các ngươi mang đến cho ta nhiều phiền toái a.

Nói xong, Đỗ Trần giơ tay lên, hai cái rương từ trong hư vô xuất hiện hạ xuống trước mặt Helen: 

- Cuối cùng cho ngươi một đề nghị, ngày thường làm chút việc thiện, Đỗ Trần sẽ chiếu cố ngươi.

Helen sửng sốt, Đỗ Trần? Cái gì vậy? Nếu dụng hai chữ chiếu cố này, vậy hẳn là một vị thần?

Khẩu khí vừa rồi của đại nhân Francis... chẳng lẽ hắn là một tín đồ, tín ngưỡng một vị thần tên là Đỗ Trần? Mà giáo nghĩa của vị thần kia là khuyên người làm việc thiện? Helen thuận lý thành chương suy nghĩ tiếp, hẳn là như vậy, vậy, Francis đại nhân tại cảng Antwerp vì vạn dân mà cứu mình, cũng nhất định là theo giáo nghĩa của Đỗ Trần thần giáo.

Mở hai cái rương, thấy người bên trong là ai, nàng mừng rỡ, lập tức vội hỏi: 

- Cảm kích miện hạ...

Lại nghĩ, đại nhân Francis là tín đồ, vậy phải nói: 

- Với thiện danh, ca ngợi Đỗ.. Trần.

Phát âm của nàng còn không tiêu chuẩn, bởi vì Đỗ Trần hai chữ này dụng hán ngữ nói ra, tại thế giới này, không ai có thể hiểu nó đại biểu ý tứ gì.

Nhưng sự ca ngợi của Helen lại đổi lại một câu cười to, rất vui vẻ, phi thường vui vẻ.

Ân, chậm rãi đi, trước tiên trong đầu Helen đã được gieo mầm mống kế tiếp, sau đó chậm rãi phát triển... hắc, vừa lúc Bác Bì cũng tới, trở về lập tức bắt đầu thương nghị cải tổ Da Tát giáo hội...

CHƯƠNG 225: DA TÁT, ĐỖ TRẦN, THẦN!

Bận bịu nửa buổi tối, Đỗ Trần trở lại túc xá đã là nửa đêm.

Từ của hào túc xá mười tám nhìn lại, túc xá Anne không có một tia sáng, nhưng của sổ trên lầu còn mở rộng, có thể tưởng tượng, Anne khi nghe lén mình nói cũng không có trực tiếp trở lại túc xá, mà có thể đi tìm Betty. Hơn nữa Betty đang đại sát tứ phương tại đổ trường không có phản ứng gì với chuyện này, gia tộc Tucker có thể nghĩ mình đã làm họ tổn hại thể diện… ai biết được? Cho dù biết thì đã có sao?

Bác Bì nói đúng, "Do dự" hai chữ này không nên thuộc về mình, nếu làm, lo lắng cùng hối hận không có ý nghĩa gì. Thản nhiên đối mặt, cười mà đối mặt với hậu quả. 

Bất quá Bác Bì thật là khó nhìn thấu, cộng sự Dịch Cốt ở với hắn hàng chục năm đều nói hắn đã thay đổi. Nhưng bí pháp đấu thần cùng thánh khí hai cái này tuyệt không có thể giả, điều này cho thấy mình chưa hiểu hết về Bác Bì... Vậy, từ khi Mayfair tốt nghiệp tới khi qua đời, một khoảng thời gian hơn 10 năm, Bác Bì rốt cục đã xảy ra chuyện gì, để cho hắn biến hóa lớn đến thế?

Trong lòng suy nghĩ, Đỗ Trần mở cửa lớn túc xá, mà lúc này, sau lưng truyền đến tiếng kêu kinh hãi: 

- Sư huynh, ngươi rốt cục cũng trở về.

Chesini tiểu tử này cười hì hì chạy tới bên Đỗ Trần, tựa như tặng lễ vật nói: 

- Sư đệ ta hôm nay làm việc thiện cả ngày, buổi sáng ta giúp thủy thủ ở bến cảng...

Hắn luyên thuyên không ngớt một hồi, cuối cùng cười lộ ra bản tính: 

- Sư huynh có thể hay không... hắc hắc, dự chi một bộ phận giải dược, cho ta nhiều một chút, để cho tiểu đệ tìm hai nữ nhân vui vui thú thú...

- Ba!

Đỗ Trần cốc đầu hắn, âm trầm nghiêm mặt nói: 

- Không nên nằm mơ nữa. đừng mơ tưởng sờ tới nữ nhân! Trừ phi ngươi không muốn làm nam nhân nữa! Lão tử ta đều... tóm lại sư huynh muốn tốt cho ngươi.

Trời, Chesini lại biến sắc mặt, giơ chân mắng: 

- Ngươi.. hỗn đản, ngươi chính mình có nhiều nữ nhân như vậy, hôm nay năm mỹ nữ đều vì ngươi mà tới! Nhưng, nhưng ngươi ăn thịt hết, đến cả xương đều không cho lão tử...

Đỗ Trần đột nhiên rụt tay vào tay áo, lắc lắc, lấy ra một cái gậy, trước mặt Chesini vung vẩy:

- Tiểu sư đệ, ngươi xem đây là cái gì?

Chesini sửng sốt, thứ này dài hai thước, to như ngón cái, toàn thân màu đỏ sậm.. tiểu tử đầu óc xấu xa lập tức nở nụ cười nói: 

- Sư huynh, chẳng lẽ là vì... bọn tỷ muội mới nghiên cứu tới... dài như vậy đủ rồi, nhưng còn có điểm điểm.

Đỗ Trần gịât mình gật đầu: 

- Đầu có điểm điểm phải không?

Hắn tiện tay nhoáng lên, gậy đỏ sậm biến thô vài vòng.

Chesini thấy được con mắt ngây ngốc: 

- Cái này.. quá thô rồi! Quá thô rồi! Các nàng chịu không nổi.

- Quá thô phải không?

Đỗ Trần mỉm cười. Ngay khi Chesini cảm thấy cái gì không đúng "Hô", Đỗ Trần một gậy đánh vào đầu hắn, khiến tiểu tử quỵ xuống.

Đỗ Trần đập đập cái gậy trong tay - công năng của lão bát trước mắt còn chưa rõ, nên nói: 

- Ý không tồi, sư huynh chuẩn bị cùng gia nhân mật đàm, lại không tiện để ngươi một mình bên ngoài, chỉ có thể đánh ngât tiểu tử ngươi.

Hắn ôm thuận tay thu Chesini vào trong tay áo.

Chuyển mình, Bác Bì đang đứng trên lầu hai cười dài nhìn hắn, mà Dịch Cốt đứng một bên, trên mặt có mấy chỗ tím bầm.

Dịch Cốt vẻ mặt bất đắc dĩ khiến Đỗ Trần sững sờ, lập tức hiểu được, mà Bác Bì đã giải thích: 

- Vừa rồi ta còn không có phát hiện, Brook tên này theo ngươi hơn một năm, thực lực tiến bộ kinh người a. A a, cũng có thể chống ta hơn một trăm chiêu, còn không rơi xuống hạ phong.

Đỗ Trần đi lên lầu, đánh thức tiểu Bối Bối cùng Harry đang ngủ dậy, để cho bọn họ đều tập hợp trong phòng ngủ của mình, sau đó cười nói: 

- Ngươi xem Brook tại sao đấu khí lại tinh tiến? Ta cùng hắn còn mơ hồ không hiểu.

- Hắn chính mình còn không rõ ràng, ta sao có thể nhìn ra?

Bác Bì bĩu môi, cười nói: 

- Hai nha đầu kia đều đã giải quyết rồi sao? Vậy trước hết nghe chuyện của ta!

- Ân, ngươi có chuyện gì...

Đỗ Trần vừa nói ra khỏi miệng, liền phát hiện Bác Bì đột nhiên biến mất trước mắt mình.

Xuất hiện sau lưng, Bác Bì đơn chưởng chém về phía đầu vai Đỗ Trần, đột nhiên biến mất, chưởng phong sắc bén, nhất thời không giống so chiêu, mà là muốn lấy mạng Đỗ Trần.

Mà trong đầu Đỗ Trần thậm chí chỉ có tiếng lão ngũ: 

- Chạy mau, hắn muốn mạng của ngươi.

Đỗ Trần kinh hãi, nhưng trong lúc này, biết là không thể phản hồi, không biết có thể né tránh hay không, lập tức co người lại, hẳn chỉ có thể xuất ra tổ hợp Liên Hoa thủy minh thuẫn, nhưng Bác Bì thực lực ra sao? Chưởng phong không giảm, cũng mặc cho Liên Hoa thủy minh thuẫn phản xạ công kích của hắn, mạnh mẽ đánh vào tấm chắn.

Hô hô, tấm chắn vốn bảo vệ Đỗ Trần bị đẩy tới sát lưng hắn.

- Bác Bì, ngươi làm gì vậy?

Dịch Cốt kinh hãi, lập tức ra tay chặn lại, nhưng lúc này, Bác Bì thu hồi chưởng phong, lắc đầu thở dài:

- Được rồi, chuyện của ta đã xong xuôi.

Đỗ Trần khó hiểu sửng sốt chốc lát, lập tức hiểu ra nói: 

- Chuyện của ngươi là kiểm nghiệm thực lực của ta?

Bác Bì mỉm cười ngồi trước mặt Đỗ Trần: 

- Đúng vậy, chính là kiểm nghiệm thực lực của ngươi, nếu ngươi đạt tới tiêu chuẩn, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi một đường, bất quá đáng tiếc, ta đánh giá ngươi quá cao.

Bĩu môi: 

- Cho ngươi một cái đề nghị, thu lực đạo cổ quái trong thân ngươi cùng đấu khí về, như vậy, ngươi nhanh chóng đạt tới kỳ vọng của ta...

Đỗ Trần có vài phần lạnh nhạt nhìn chằm chằm Bác Bì, bất đắc dĩ nhún nhún vai: 

- Thật không có biện pháp bắt ngươi, được rồi, lúc nào ta đạt tới kỳ vọng của ngươi thì nói, bất quá bây giờ ta có chuyện nhỏ muốn tuyên bố...

Ánh mắt nhìn qua mọi người - Harry kích động, thấy tiểu Bối Bối không tiếp tục ngủ mà nhìn ba ba... cuối cùng hạ xuống Bác Bì, hắn mỉm cười: 

- Việc nhỏ này, chính là - ta muốn cải tổ Da Tát giáo hội.

Nói xong, Đỗ Trần lẳng lặng chờ phản ứng của Bác Bì - ở đây mọi người chỉ có Bác Bì là tín đồ của tông giáo có thể phản đối hắn.

Không nghĩ Bác Bì không có nghe hết thảy mà nhìn trái phải, cuối cùng ôm lấy tiểu Bối Bối, nâng tiểu Bối Bối lên: 

- Đừng nhìn ta, ta nói rồi, ta chỉ để ý tới sinh tử của ngươi, mặc kệ có việc gì! Đại sự với việc nhỏ ta đều không để ý tới.

Đỗ Trần nở nụ cười: 

- Tốt lắm, chuyện cải tổ đã định rồi, bất quá bước đầu tiên trong kế hoạch nhỏ này của ta là... thay cái tên cho Da Tát giáo hội.

Dịch Cốt trong mắt tinh quang chợt lóe, nhưng lại phai nhạt xuống, đổi tên thần của cuồng tín đồ... đây là phạm vào tối kỵ, nhưng hắn không thể phản đối quyết định của Đỗ Trần, cho nên Dịch Cốt nhìn phía Bác Bì - đồng dạng là tín đồ Da Tát giáo hội, hy vọng hắn có thể ngăn cản ý nghĩ điên rồ của thiếu gia.

Sự thật thì, Đỗ Trần cũng có chút thích thích, nếu hắn đưa ra ở kiếp trước, hắc, huynh đài, chúng ta thay tên tổ tiên Jesus chơi xem sao? Vậy cuồng tín đồ của giáo đình sẽ nghĩ thế nào? Sẽ có phản ứng thế nào?

Cho nên Đỗ Trần rất lo lắng về đề nghị này sẽ ảnh hưởng tới thái độ của Bác Bì đối với hắn.

Nhưng Bác Bì hình như không có nghe, tiếp tục chơi đùa với tiểu Bối Bối.

- Ngươi không có ý kiến sao?

Đỗ Trần tò mò nhìn Bác Bì, thầm nói, tất cả mọi người đều nói ngươi thay đổi, nhưng tinh thần tín ngưỡng của một vị cuồng tín đồ cũng biến hóa sao? Ngươi sao có thể đối với đề nghị đổi tên Da Tát thần không chút động dung? Quá cổ quái.

Đỗ Trần quái dị nói: 

- Nếu không ai phản đối, vậy từ hôm nay, Da Tát thần đổi tên là... Đỗ Trần.

Dịch Cốt trong mắt ảm đạm không chút ánh sáng, Bác Bì cũng tiểu Bối Bối đang chơi tới vui vẻ, nhưng thật ra Harry kích động không thôi - trời ạ, chính mình tham dự vào hội nghị cơ mật của chủ nhân, ca ngợi hết thảy, ta Tuyết Bỉ nhân Harry, là tâm phúc gia thần được chủ nhân coi trọng.

Phản ứng của Bác Bì xuất ngoài ý liệu của mọi người, điều này khiến Đỗ Trần phóng mở lá gan, cười nói: 

- Bước thứ hai, ta muốn trọng chỉnh hết thảy giáo nghĩa cùng chương trình của Da Tát giáo hội, tôn chỉ chỉ là bốn chữ, đạo nhân hướng thiện (dạy người hướng thiện), cụ thể là...

Thao thao bất tuyệt, Đỗ Trần nói tất cả phương pháp của mình ra.

- Ba, ba! 

Bác Bì vỗ tay, cười nói: 

- Dựa theo ý ngươi, vậy sau này chúng ta làm theo ba câu, đầu tiên, trợ giúp người, thứ hai, giết kẻ hỗn đản không thể sửa đổi, thứ ba, cứu lại những tên hỗn trướng còn chưa tới mức hỗn đản.... tới cùng là, thực lực lớn mạnh, sau đó làm việc thiện, đúng không?

- Đúng như vậy.

Đỗ Trần gật đầu nói.

- Vậy, ta có ba vấn đề, đầu tiên, bằng mấy người chúng ta, lực lượng thế nào? Thứ hai, tư nguyên của giáo hội đâu? Thứ ba, cũng là trọng yếu nhất, thánh giáo có thể dung nhẫn cho dị đoan giáo phái tồn tại sao? Năm đó các đại giáo chủ thống trị Da Tát giáo hội, sở dĩ có thể tồn tại, là vì không tranh phong trong nhân thế, không truyền giáo nghĩa, không cùng thánh giáo tranh đoạt tín đồ! Mà ý ngươi là để cho giáo hội chiêu tín đồ, đại truyền giáo nghĩa... thánh giáo nhất định sẽ tuyên phán ngươi là dị đoan tà giáo, không tiếc lực diệt sát ngươi.

Thanh âm Bác Bì rất bình thản, uy nghiêm không cách nào nghi vấn.

Vì việc thiện lớn lao, càng nhiều khó khăn lão tử càng muốn làm, tóm lại lão tử định làm việc thiện! Đỗ Trần thầm hạ quyết tâm, nghiêm chỉnh nói: 

- Vấn đề của ngươi tới cùng là một từ - thực lực, chúng ta nếu có đủ thực lực, giết chết giáo hoàng cùng vạn dân thì sao không thể?

Đón con mắt kinh ngạc của mọi người, tựa như chưa bao giờ quen biết mình, Đỗ Trần cười thần bí nói: 

- Ta đã chuẩn bị khuyếch trương thực lực của giáo hội, đầu tiên, ta sẽ trọng tổ tứ vị thánh đồ...

Dịch Cốt buồn bã hồi lâu lúc này lại nói vào: 

- Thiếu gia, Trừu Cân cùng Hóa Thi đã phản giáo theo Phillip, muốn tìm tín đồ tương đương bọn chúng, cùng ta cùng Bác Bì hoàn thành hắc ám thánh hình không dễ dàng a!

Đỗ Trần khoát tay: 

- Ai nói là muốn cùng các ngươi tạo thành thánh đồ? A, đây là chuyện ta muốn nói tiếp - chức vụ của tân giáo hội - ngươi sẽ không tiếp tục đảm nhiệm thánh đồ! Brook tiên sinh thân ái, chức vị của ngươi, là trong Đỗ Trần thần giáo là... giáo chủ.

Dịch Cốt cả kinh: 

- Ta làm giáo chủ? Vậy thiếu gia ngài thì sao?

- Ha ha, Francis ta hôm nay một lần nữa quen biết ngươi.

Bác Bì phóng thanh cười to: 

- Ta rất muốn biết, là cái gì có thể kích phát cái mà ta muốn thấy trên người ngươi... dã tâm.

Hắn quay đầu lại ngắm nhìn Dịch Cốt, cười quái dị nói: 

- Còn không rõ sao? Vừa rồi Francis đã nói hết thảy chỉ có một ý - tạo thần! Ngươi là giáo chủ, mà hắn trở thành cao cao tại thượng, để cho tam đại lục, hơn trăm triệu sinh linh tín ngưỡng.. thần thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro