Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địch Phi Thanh không nói một lời bước tới, nắm lấy cổ áo Lý Liên Hoa, kéo hắn lên khỏi mặt đất, giơ tay đánh mạnh vào lòng bàn tay hắn.

"A..."

Lý Liên Hoa đau đớn như muốn nổ tung, hắn lập tức giấu hai tay ra sau lưng, trừng mắt nhìn Địch Phi Thanh.

Địch Phi Thanh chỉ vào Lý Liên Hoa, ngữ khí lạnh lùng uy hiếp: "Nếu ngươi còn dám ném thuốc lần nữa, ta sẽ nhổ hết đống củ cải của ngươi."

Lý Liên Hoa xoa lòng bàn tay, cau mày, im lặng phản kháng.

Hắn không biết củ cải trắng và quái vật mặt đen đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời hắn là ai. Nhưng họ đối xử rất tốt với hắn, Lý Liên Hoa đồng ý rằng củ cải trắng rất dễ bắt nạt và có thể để hắn giúp trồng củ cải nhưng quái vật mặt đen thì khác rất đáng sợ, hắn đã rút ra kinh nghiệm rằng tuyệt đối đừng gây rối với quái vật mặt đen.

Lý Liên Hoa lòng bàn tay đau nhức kéo dài rất lâu, hắn xoa xoa hai tay không dám nói lời nào, càng cảm thấy tủi thân, chóp mũi trở nên cay, hai mắt bất giác đỏ lên.

Địch Phi Thanh từ thắt lưng lấy ra một thanh kẹo, đút vào miệng Lý Liên Hoa.

Lý Liên Hoa cảm giác được đường trong miệng, kinh ngạc nhìn Địch Phi Thanh.

"Uống thuốc tốt có kẹo ăn. Uống thuốc không tốt sẽ bị đánh."

Đang nói chuyện, Phương Đa Bệnh bưng một bát thuốc mới bước. Nhưng không ngờ, lần này Lý Liên Hoa không còn ngang bướng, hắn cau mày nhìn Địch Phi Thanh hít một hơi thật sâu, bóp chặt mũi uống cạn chén thuốc.

Địch Phi Thanh lại cho hắn một viên kẹo khác. Lý Liên Hoa nhận lấy kẹo, sắc mặt vui vẻ trở lại.

Phương Đa Bệnh nhìn chằm chằm bát thuốc không còn sót lại một giọt, nhịn không được giơ ngón tay cái lên với Địch Phi Thanh: "Lão Địch, ngươi giỏi lắm!

Trong Kim Uyên Minh có rất nhiều chuyện xảy ra, Địch Phi Thanh tạm thời phải quay về giải quyết. Trước khi rời đi còn nhắc Phương Đa Bệnh trông chừng Lý Liên Hoa uống thuốc, một ngày không được ngừng lại, nếu không sẽ những cố gắng trước đó sẽ vô ích.

Phương Đa Bệnh vỗ ngực hứa hẹn. Không có quái vật mặt đen, cuộc sống của Lý Liên Hoa hạnh phúc hơn, hắn biến một tiểu thiếu gia Phương Đa Bệnh thành một nông dân chính hiệu.

Sau vài ngày, Phương Đa Bệnh đã hình thành thói quen ra vườn ngắm củ cải mỗi ngày. Lý Liên Hoa thì lợi dụng Phương Đa Bệnh nhìn củ cải rồi lén đổ thuốc ra ngoài cửa sổ. Phương Đa Bệnh vốn tưởng rằng Lý Liên Hoa có đường thì sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, quan sát mấy ngày sau, hắn thả lỏng cảnh giác, cơ bản đặt thuốc lên bàn, sau đó rời đi làm việc khác.

Vì vậy, đổ thuốc trở thành việc mà Lý Liên Hoa thành thạo nhất. Hắn đã lén đổ thuốc ba ngày liên tiếp, nhưng tai nạn xảy ra vào ngày thứ tư. Có một bông hoa trồng ngoài cửa sổ, gần đây bông hoa có chút kỳ lạ, trời không mưa nhưng trên cánh hoa lại có nước màu nâu như vết bùn.

Phương Đa Bệnh không thể kìm nén sự hiếu kỳ của mình trước khi nhìn vào củ cải ngày hôm nay, vì vậy hắn đã bước đến để xem xét kĩ hơn.

Phương Đa Bệnh vừa mới quan sát không bao lâu, liền ngửi thấy trên cánh hoa mùi thuốc, cửa sổ phía trên đầu bị một bàn tay mảnh khảnh đẩy ra, sau đó một bát thuốc đổ lên đầu hắn.

Lúc này hung thủ không nghe thấy tiếng đổ thuốc quen thuộc, cảm thấy kỳ lạ, đi vòng quanh phòng không nhịn được liền mở cửa sổ nhìn xem. Cửa sổ vừa mới mở Lý Liên Hoa đã nhìn thấy Phương Đa Bệnh đứng bên cửa sổ với gương mặt lúc đỏ lúc trắng.

Kết thúc!

Lý Liên Hoa hoảng sợ, lập tức đóng cửa sổ lại, nắm lấy tay mình, nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó.

Phương Đa Bệnh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đè nén cơn tức giận cuồng nộ trong lòng, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, vô số lần tự an ủi mình rằng Lý Liên Hoa bây giờ chỉ là một hài tử. Sau khi tự trấn an mình cuối cùng Phương Đa Bệnh vẫn không nhịn được.

"ĐỊCH - PHI - THANH -!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro